KHÔNG ĐỂ EM LÀM VỢ THẰNG KHÁC

"Heo nhỏ, con không được đi, nếu con xảy ra chuyện gì ba mẹ phải làm sao đây? " Mẹ Kì khóc lóc nắm chặt tay cô không buông
"Đúng đấy Lệ Thương, chủ tịch đã dặn tôi phải chăm sóc cô thật tốt nếu cô có mệnh hệ gì tôi biết ăn nói sao với anh ấy đây" Mặc Thâm khuyên nhủ
"Không được, mọi người, tôi phải đi, các anh hãy liên hệ với Mục Trần để anh ấy tới giúp, mọi người đừng lo, tôi sẽ trở về"
"Cô đợi một lát " Mặc Thâm thở dài lên lầu lấy một vali xuống mở ra, mọi người ngỡ ngàng nhìn vật trước mắt Mặc Thâm đưa cho cô một khẩu súng có đạn làm bằng thuốc mê, người bị bắn trúng sẽ ngủ liền 2 ngày, tiếp theo là dao găm, áo chống đạn, bên trong được thiết kế túi nhỏ có gắn camera quan sát cũng có nghĩa mọi hành tung của cô mọi người đều sẽ thấy, Mặc Thâm bỏ côn nhị khúc, áo chống đạn, bình xịt hơi cay, một khẩu súng tương tự như cô, thuốc nổ và bom đều chứa thuốc mê bên trong một hộp đạn kèm theo, hộp sơ cứu y tế, một chiếc mặt nạ được thiết kế có thể chống đạn và chống hít phải thuốc mê, gắn chặt với mặt. Một thanh kiếm có thể thu gọn thành một cái búa, những thứ đồ này tuy rất nhiều nhưng trọng lượng rất nhẹ, có thể thuận tiện mang bên người " Tôi dạy cô sử dụng những thứ này đây đều là đồ của chủ tịch mang theo, nếu gặp chủ tịch cô hãy đưa cho anh ấy, tôi sẽ quan sát camera gắn với các trang thiết bị này mọi người sẽ đi cùng cô để hỗ trợ, đây là đồng hồ định hướng chỉ cho cô lối thoát nhanh nhất cũng như cảnh báo nguy hiểm gần đó, đồng hồ sẽ hiển thị thông báo cho cô, ngoài ra nó còn giúp tôi biết cô đang ở đâu, áo giáp cũng trang vị phi tiêu} nhỏ có thể phóng bất cứ lúc nào, trên áo có mũ, cô đội lên sẽ nói chuyện được với tôi, cần tôi giúp đỡ cô chỉ cần nói qua tôi sẽ giúp cô. Gầm giày làm bằng thủy tinh rất nhọn và sắc có thể tấn công, gặp phải thứ trơn trượt sẽ không bị ngã..." Mặc Thâm dặn dò kĩ lưỡng cho cô biết cách sử dụng món đồ, mọi người cũng thấy yên tâm hơn phần nào.

"Cảm ơn anh, Mặc Thâm " Cô ghi nhớ kĩ liếc nhìn đồng hồ thay trang phục cùng mọi người đến điểm hẹn.
Ôtô trang bị những thiết bị cần thiết, mọi người ở trong đều an toàn, xe đậu tới chỗ khuất mọi người bắt đầu hành động nhưng người đã đổ mồ hôi lạnh.
Lệ Thương tiến tới một cánh cổng bằng sắt cao chót vót chỉ vào được mà không thoát ra được, cô bị giật mình khi nó tự động mở ra, một giọng nói vang lên nghe rất rõ "tiến vào cánh cửa gỗ kia "
Cô đoán chắc đó là Mạc Linh, cô bước tới cánh cửa kia khi nhận được thông báo của đồng hồ, nơi này tối tăm và quỷ dị khiến người ta ớn lạnh cô có thể nghe giọng mình vang lên " Mặc Thần và anh trai tôi đâu? "
Đèn vụt sáng làm cô giật bắn mình, cố đè nén cảm giác sợ hãi đó quan sát kĩ xung quanh.
"Cô đừng vội, anh Thần đang chơi với mấy con hổ với rắn hổ mang vui lắm, nếu cô muốn gặp anh ấy thì mở cánh cửa bên trái, nếu vượt qua được 10 cánh cửa sẽ cứu được anh cô" Tiếng nói từ loa phát ra rất rõ ràng đến người ngồi ngoài xe cũng lạnh ngắt
"Lệ Thương đừng lo, vào đi nhớ quan sát kĩ, Mục Trần sắp tới anh ấy sẽ kích hoạt vũ khí trên quần áo của cô chúng tôi mới có thể hỗ trợ cho cô, cảnh sát trưởng cũng đang ở đây cô yên tâm đi, khi gặp chủ tịch hãy đưa đồ cho anh ấy" Lời nói của Mặc Thâm thì thầm bên tai, cô hít sâu một hơi đẩy cánh cửa toàn bụi bẩn và đất ra, ngay lập tức mùi ẩm mốc và mùi tanh của máu ộc đến làm cô nhịn lắm mới không nôn ra.

Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng len lỏi từ căn phòng này vào nó thu hút sự chú ý của cả người và động vật.  Mặc Thần đang dã chiến với 3 con hổ còn lại thương tích đầy mình, xung quanh đều là xác rắn và hổ trông thê thảm vô cùng, một lần nữa cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày dâng trào tiếng Mặc Thâm thoang thoảng bên tai "mau đeo mặt nạ, bắn nó đi"
Lệ Thương làm theo, tấm mặt nạ như giảm bớt được phần nào chỉ còn một nỗi kinh tởm trong lòng tay cầm súng run run, cố để tầm mắt căng hết cỡ và bóp cò một phát súng nổ đoàng nhưng không trúng con hổ nào, một đường đạn in lên tường, bọn hổ đói bị giật mình lui lại phía sau nhưng vẫn rất giận dữ. Cô nghe tiếng chửi của Mặc Thâm và tiếng hét của Mặc Thần " Sao em tới đây? Nguy hiểm lắm mau quay về"
3 con hổ lợi dụng anh lơ là liền tiến tới giương móng vuốt cào vào người anh, cô hoảng sợ giơ súng bắn hạ gục một con, nó gầm rú rồi ngất lịm, tim đập thình thịch mồ hôi rịn đầy tay, thở gấp không ngừng. Cô thực sự sợ hãi, người Mặc Thần đã chi chít vết thương lớn nhỏ đều có, hai mắt đều có quầng thâm sắc mặt nhợt nhạt nhiều, cô vô thức rơi nước mắt vì anh bỗng có một con hổ thấy đồng loại bị cô hạ gục liền lao tới phía cô, Lệ Thương hoảng sợ tột độ quên cả việc bóp cò như thế nào chỉ chăm chăm nhìn con hổ lao tới, tốc độ mỗi lúc một gần, nó nhe hàm răng gầm lên làm cô nhắm chặt mắt hét lên kinh hãi. Mặc Thần sau khi giết chết con hổ kia chạy như bay tới đá về phía con hổ tới tấp làm nó đứng sững lại quay về phía anh gầm lên giận dữ. Cô mở mắt nghe tiếng Mặc Thâm nói gấp gáp " Mau nổ súng".
Cơ thể căng cứng không dám thở mạnh, một tay giữ chặt bàn tay đang run rẩy kia thực hiện thao tác ngắm súng, đoàng một tiếng con hổ lăn ra đất đồ ầm xuống kéo theo bụi bẩn bay lên, Mặc Thần chạy đến ôm lấy cơ thể của cô "Em có bị thương không? "
"Em, em không sao, còn..còn anh? " Cô run rẩy nói

"Anh không sao" Mặc Thần hôn lên trán cô trấn an
"Anh, đồ của anh, em mang" Ăn nói lộn xộn cô mở áo giáp đưa đồ cho anh, lấy hộp y tế tay cô vẫn run run sơ cứu cho anh
Nhận được đồ, anh liên lạc với Mặc Thâm ngay tức khắc, mắng cho cậu ta một trận vì dám để cô đến đây.


Bình luận

Truyện đang đọc