KHÔNG ĐƯỢC NGẤP NGHÉ HỆ THỐNG XINH ĐẸP


Kỳ nghỉ sắp kết thúc.
Trong khoảng thời gian này, việc kinh doanh của tiệm bánh Tinh Nguyệt ngày càng phát đạt.

Tuy có rất nhiều cửa hàng xung quanh cũng lợi dụng cơ hội này mà tung ra bánh sừng bò sữa trứng cùng loại, hương vị cũng tương tự nhưng độ nổi tiếng lại hoàn toàn không thể sánh bằng.
Món bánh này trở nên nổi tiếng vốn không chỉ vì nó ngon, mà chủ yếu là do sức hấp dẫn từ bức ảnh của Quý Đồng mang đến.
Mặc dù về sau rất nhiều nơi cũng bắt chước động tác của cậu rồi chụp lại, ngay cả khi cố gắng chụp giống hệt thì cũng không có bức ảnh nào có thể mang đến không khí hạnh phúc dạt dào tự nhiên như vậy.
Hà Thế Văn hiển nhiên cũng hiểu rõ công lao của bức ảnh này, thế nhưng ông không định dùng nó vào mục đích tăng doanh thu, như việc in nó thành một tờ quảng cáo lớn rồi treo trước cửa hàng, hay chủ động yêu cầu Quý Đồng thực hiện các hoạt động quảng cáo khác.

Trong cửa hàng không có bất cứ sự thay đổi nào về bài trí, bức ảnh không tính là lớn kia vẫn vững vàng treo trên tường phía sau quầy thu ngân như cũ, cùng với những bức ảnh chụp vợ và con gái Tinh Tinh đang ăn.
Hà Thế Văn từ chối tất cả những người muốn đầu tư hoặc tham gia, đồng thời không có kế hoạch mở rộng chi nhánh hay kế hoạch quảng bá.

Bởi vì ông cảm thấy bận rộn quá cũng không tốt, nó sẽ khiến ông có ít thời gian ở cùng vợ và con gái hơn.

Tiền đủ dùng là được rồi, ông vẫn thích thỉnh thoảng có thời gian để lười biếng rồi trêu chọc bạn nhỏ hơn.
Trong kỳ nghỉ này, em trai Tiểu Bùi thường xuyên đến đây, có điều thời gian ở lại không lâu, thường là đến ăn trưa và ăn tối.
Bây giờ cửa hàng đã có đầy đủ nhân viên nên có thể thay phiên nhau ăn cơm mà không cần phải dừng việc tiếp khách hàng.

Cho nên mỗi khi Tiểu Tiểu Bùi xuất hiện, những vị khách cũ nhận ra cậu đều sẽ hào hứng muốn chụp ảnh với cậu, trông chẳng khác nào tình cờ gặp được sao nhí cả.
Mỗi khi ấy, Tiểu Tiểu Bùi sẽ lễ phép vẫy tay với nhóm các anh các chị này, sau đó nghiêm túc nói mình đang bận ăn cơm, cộng với tư thế bảo vệ bình tĩnh của thiếu niên bên cạnh nên mọi người đều rất dè dặt, không tùy tiện tiến đến làm phền, hoặc là đưa ra thêm yêu cầu.
Buổi chiều ít khách hơn, Hà Thế Văn sẽ bắt Tiểu Bùi ngồi vào bàn tròn nhỏ bên cạnh để làm bài tập, đọc sách.

Ông biết Tiểu Bùi đang học lớp 12, không thể để hắn dùng toàn bộ thời gian của ngày nghỉ vào công việc làm thêm được.

Trong những giây phút yên tĩnh hiếm hoi của tiệm bánh, thiếu niên đẹp trai nghiêm túc đọc sách ở một góc.

Trước khung cảnh đặc biệt ấy, ngay cả những vị khách bước vào cũng bất giác đi nhẹ hơn.
Mọi thứ đều duy trì sự yên tĩnh và hơi ấm vừa phải.
Chập tối thứ Sáu, người mà gần như ngày nào cũng ngâm mình trong tiệm bánh - Tiểu Bùi, lần đầu tiên chủ động xin phép muốn nghỉ một ngày là ngày mai, tối hôm nay cũng có việc phải về sớm.
Hà Thế Văn dĩ nhiên không phản đối, ông đã từng xem qua thẻ căn cước của Tiểu Bùi nên biết: "Ngày mai cháu muốn tổ chức sinh nhật phải không?"
Bùi Thanh Nguyên suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Sinh nhật lần này có chuyện rất quan trọng phải làm ạ."
"Sinh nhật vui vẻ, ngày mai đi chơi vui vào nhé! Nếu có việc gì muốn giúp thì cứ gọi cho chú." Hà Thế Văn cười, cảm thán: "Nhớ sinh nhật mười tám tuổi của chú, chú dậy sớm ra quán nét chơi, chơi đến mụ cả đầu, suýt nữa còn bị mẹ chú bắt được."
"Nhưng giờ nghĩ lại vẫn thấy rất hoài niệm.

Từ ngày này trở đi, cuối cùng cũng có thể làm những việc mà trước kia không thể làm, phải không?"
Bùi Thanh Nguyên nghe ông nói dông dài, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Vâng."
"Ngày mai nếu rảnh thì đến cửa hàng ăn bánh ngọt nhé, không rảnh thì ngày kia cũng được." Hà Thế Văn hạ giọng thì thầm: "Hai hôm trước có một vị khách đến đặt làm bánh sinh nhật, hẹn nhận bánh cũng vào ngày mai luôn.

Chú thấy mẫu bánh rất đẹp nhưng hơi to, để chú làm cho cháu một cái cỡ nhỏ hơn nếm thử nhé."
Bùi Thanh Nguyên không từ chối ý tốt của ông mà nghiêm túc nói cảm ơn: "Cảm ơn chú Hà."
Trong ánh đèn ấm áp của tiệm bánh, Hà Thế Văn nhìn bóng thiếu niên đạp xe rời khỏi, mãi đến khi khuất dạng mới cảm khái quay đầu.
Đúng là một đứa nhỏ nghị lực.
Hôm nay Bùi Thanh Nguyên không về thẳng nhà theo lộ trình mọi khi, mà đạp xe đến tòa chung cư có màu vàng nhạt kia.
Quý Đồng đã hẹn trước chủ nhà giúp hắn, tất cả đều được lựa chọn tỉ mỉ sau khi đã phân tích kỹ càng.

Hôm nay xem xong phòng, ngày mai là có thể ký hợp đồng chuyển vào.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt lạnh lùng vốn có của Bùi Thanh Nguyên giờ cũng thoáng toát lên vẻ mong chờ.
Trên đường, hắn còn nhận được điện thoại của đám Phó Thành Trạch.
"Anh Bùi, làm bài tập xong chưa!"
Đầu bên kia hò hét ầm ĩ, có mấy người còn nói cùng lúc.
"Chắc chắn là làm xong rồi, lúc tao đi ngang qua Tinh Nguyệt thấy anh Bùi đang làm bài mà, mày mau hỏi trọng điểm đi!"
"Lúc muốn chép bài thì gọi anh Bùi, solo thua trên sân bóng lại thành Tiểu Bùi..."
"Câm mồm! Mày muốn đánh nhau phải không!"
"Chúng mày ồn ào thế nhỉ! Mau đi làm bài đi, còn có một ngày nữa thôi đấy!" Phó Thành Trạch hét đám ngốc bên cạnh, xoắn xuýt một hồi mới ngại ngùng mở miệng: "Cái đó, nếu cậu làm xong rồi có thể..."
Bùi Thah Nguyên thành thật trả lời: "Làm xong rồi nhưng bài tập của lớp bọn tôi không giống các lớp khác, không chép được.

Nếu các cậu không biết làm, tôi có thể dạy cho."
Trong điện thoại lập tức truyền đến một loạt tiếng kêu rên xen lẫn với "Sao giáo viên lớp A3 lại một mình một kiểu thế", "Mau lướt danh bạ tìm người tiếp theo đi!", "Xem Tiểu Bùi người ta quản lý thời gian" đủ các kiểu.
Phó Thành Trạch cũng rên rỉ một lúc rồi mới nói: "Được rồi được rồi, cùng lắm thì không làm, dù sao giáo viên cũng quen rồi."
"Phải rồi, mai cậu ra đây chơi không? Cùng đi hát đi!"
Bùi Thanh Nguyên nghiêm túc trả lời: "Ngày mai không được rồi, tôi có chuyện quan trọng phải làm."
Phó Thành Trạch buộc lòng nói với vẻ thất vọng: "Ừ, con người bận rộn."
Đầu điện thoại bên kia bỗng yên tĩnh đột ngột, ngay lúc Bùi Thanh Nguyên nghĩ rằng bên kia tắt máy thì đột nhiên nghe thấy tiếng đồng thanh.
"Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ nha!"
Thanh âm nhiệt tình xuyên qua điện thoại vọt đến chỗ hắn.
Trước cơn gió ấm áp ấy, khuôn mặt thiếu niên cuối cùng cũng ánh lên ý cười nhàn nhạt.
"Cảm ơn mọi người."

Hắn nhỏ giọng đáp lại, càng dùng sức đạp nhanh hơn, phóng về phía tòa nhà có ban công rộng phía trước.
9 giờ tối hôm đó, Bùi Thanh Nguyên về nhà lần cuối, và cũng là lần hắn về sớm nhất gần đây.
Hắn bê theo hai thùng carton vừa mua vào cửa, La Tú Vân đang do dự trong phòng khách bất ngờ nhìn qua, phát hiện vẻ mặt con trai mình thoáng toát lên biểu cảm vui vẻ.
Mấy ngày trước bà nói sẽ tổ chức sinh nhật cho Bùi Ngôn, Bùi Ngôn gật đầu đồng ý tựa như rất mong bà đến.

Mà sau khi tỉnh táo lại, La Tú Vân bỗng thấy hơi rầu rĩ.
Bà nhất thời quên mất hai đứa nhỏ này sinh cùng ngày, và cũng sẽ trải qua sinh nhật mười tám tuổi cùng một ngày.
Bà tổ chức sinh nhật cho Bùi Ngôn, vậy Bùi Thanh Nguyên phải làm sao bây giờ?
La Tú Vân xoắn xuýt chừng mấy ngày.
Hiếm khi thấy con trai về sớm như vậy, sắc mặt bà cũng dịu đi nhiều, lửa giận âm ỉ bấy lâu trong lòng bà chẳng hiểu sao cũng tiêu tan, chủ động mở lời: "Bê thùng để dọn phòng đấy à?"
Bùi Thanh Nguyên ngước mắt nhìn bà, gật đầu.
"Ừ, vậy con làm cẩn thận." La Tú Vân dặn dò: "Còn đồ của Ngôn Ngôn, con dọn hết lại rồi đưa cho mẹ là được."
Thiếu niên không lên tiếng cũng không phản bác, chỉ yên lặng bê thùng carton đi vào phòng.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Thanh Nguyên dậy từ rất sớm, có vẻ như dậy sớm để dọn dẹp.
La Tú Vân ở bên ngoài nghe ngóng hồi lâu, cuối cùng quyết định gõ cửa, hạ giọng: "Sáng nay mẹ có việc phải ra ngoài một lúc, chiều mẹ mua thức ăn rồi về...!tổ chức sinh nhật cho con."
Bên nào cũng quan trọng, bà không bỏ được nên chỉ có thể nghĩ ra cách này để điều hòa.

Bà sẽ đến nhà họ Bùi tổ chức sinh nhật cho Bùi Ngôn trước, rồi chiều về làm cho Bùi Thanh Nguyên một bữa ăn thật ngon.
Nhớ lại cảnh hai mẹ con cãi nhau lần trước cùng dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn hiếm khi của con trai mình tối qua, La Tú Vân không nhịn được mà khuyên nhủ: "Sau hôm nay con đã thành người lớn rồi, phải hiểu chuyện hơn biết không, chuyện trước đây đều trôi qua rồi, sau này hai mẹ con mình còn phải sống thật hạnh phúc với nhau nữa..."
Cửa phòng mở ra, Bùi Thanh Nguyên đứng phía sau lẳng lặng nhìn bà.
"Con biết rồi." Hắn nói.
La Tú Vân lập tức yên lòng: "Vậy mẹ ngoài trước, tối mẹ về."
Người trong phòng nhỏ giọng đáp lại: "Gặp lại sau."
Bà thấy con trai mình hôm nay hiểu chuyện như thế, lại còn chào mình nên vô cùng vui vẻ, tươi cười ra khỏi nhà.
Chỉ là thời gian bà về nhà muộn hơn nhiều so với lời bà hứa.
Trong lễ trưởng thành hoành tráng này của Bùi Ngôn, La Tú Vân gặp được rất nhiều người mà trước đây chỉ có thể thấy trên TV.


Lúc đầu bà còn đứng rất gần với Bùi Ngôn, nhưng sau đó chẳng biết sao lại càng ngày càng xa, có lẽ là bị những người khác tách ra, hoặc có lẽ là do bản thân bà tự bộc lộ sự tự ti, nhút nhát của mình.
Bà đứng trong góc sảnh tiệc, ngửa đầu nhìn về phía gia đình đẹp đẽ, hoàn mỹ không một tì vết được ánh sáng rực rỡ bao quanh phía trước.
Người bố mặc âu phục đi giày da, người mẹ xinh đẹp cao quý cùng cậu con trai đáng yêu tựa như hoàng tử nhỏ đứng giữa vô số khuôn mặt tươi cười xung quanh.

Trong thế giới mỹ lệ xa xăm kia, ngay cả tiếng cười lẫn giọng nói của họ cũng đều chuẩn mực tinh tế giống nhau.
La Tú Vân hốt hoảng rụt vào trong góc, cuối cùng cũng nhận ra bản thân không hợp với nơi đây, thầm nghĩ nên rời đi hay chưa.
Nhưng Ngôn Ngôn nói rằng rất vui khi thấy bà đến.
Vì lẽ đó mà bà vẫn nán lại đến tận tối muộn mới rời khỏi.
Chợ thức ăn đã gần đóng cửa, La Tú Vân chọn qua loa ít thịt và rau rồi đến tiệm bánh gần nhà mua một chiếc bánh ngọt có sẵn, sau đó vội vàng chạy về nhà.
Lúc lên tầng, ngửi thấy mùi thức ăn từ nhà bên cạnh bay ra, những cảnh tượng hào nhoáng kia không ngừng lởn vởn trong đầu khiến thái dương bà đau nhức.
Thậm chí, lần đầu tiên bà cảm thấy nhớ đứa con trai ít nói, luôn yên lặng học bài trong phòng kia của mình.

La Tú Vân lấy chìa khóa mở cửa nhà, trong phòng khách tối đen như mực nhưng bà không để ý lắm.

Bà biết La Chí Xương nhất định đã ra ngoài tìm bạn uống rượu xem bóng.
Bà để túi thức ăn xuống, chủ động đến gõ cửa phòng Bùi Thanh Nguyên, thầm chán nản vì sắp phải đối diện với một khuôn mặt lạnh lùng khác, nhưng bà đợi hồi lâu vẫn không thấy có người lên tiếng.
Khe hở dưới cửa cũng tối đen, không có ánh sáng.
La Tú Vân ngẩn người, vội vặn tay nắm cửa mở ra.
Trong căn phòng chật chẹp ấy không bật đèn, chỉ có ánh trăng thưa thớt từ ngoài cửa sổ hắt vào, phủ một vầng sáng nhạt lên đồ dùng quạnh quẽ bên trong.
Ở nơi La Tú Vân có thể nhìn thấy, toàn bộ đều là những thứ Bùi Ngôn đã dùng qua, chúng từng được bà giữ gìn rất cẩn thận nên người đến sau cũng chẳng làm gì quá mức, không hề tự tiện thay đổi bất cứ điều gì.
Giường chiếu gọn gàng, mặt bàn trống trơn, giá sách chật ních...!Toàn bộ đều khôi phục như lúc ban đầu, ngay cả thùng carton mà Bùi Thanh Nguyên luôn dùng để đựng sách của mình cũng không thấy đâu.
Dấu vết của đứa nhỏ kia biến mất hoàn toàn.
Như thể hắn chưa từng xuất hiện..


Bình luận

Truyện đang đọc