KHÔNG ĐƯỢC NGẤP NGHÉ HỆ THỐNG XINH ĐẸP


Hôm nay bầu không khí trong trường Trung học số 2 tràn ngập sự xao động khác thường.
Sau khi kết thúc tiết học thứ 2 của buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm các lớp vội vàng đi vào phòng học để thông báo tin tức gì đó với vẻ hào hứng.
Một lúc sau, một loạt tiếng reo hò tương tự nhau vang lên từ các lớp.
Cùng lúc đó, một chiếc xe buýt hạng sang dừng lại trước cổng trường Trung học số 2.
Khói bụi tản đi, cửa xe mở ra, Tôn Đình Hạo với mái tóc xoăn cùng vóc dáng cao lớn là người đầu tiên bước xuống, dưới chân là đôi giày thể thao phiên bản giới hạn mới được tung ra thị trường.
Nhìn ngôi trường trước mặt, cậu ta nhếch miệng mỉm cười khinh thường: "Trường Trung học số Hai rách nát thế này cơ à, vừa cũ lại vừa nhỏ, sao không chọn luôn sân nhà chúng ta nhỉ."
Đồng đội sau lưng lần lượt đi xuống, đội trưởng Lý Bác Vũ nghe cậu ta nói bèn lên tiếng: "Đó là rút thăm, chúng ta không chọn được."
"Đúng vậy, ai bảo lão Tiết lại đen đủi thế chứ." Tôn Đình Hạo thở dài: "Không biết nhà thi đấu của trường này thế nào, dùng được không? Nếu trận này chơi không tốt, có thể quy trách nhiệm do sân thi đấu của bọn họ không vậy?"
Huấn luyện viên Tiết đi cùng đội y tế xuống sau cùng, nghe thấy lời cậu ta nói ông khẽ nhíu mày, đáp ngắn gọn: "Địa điểm thi đấu của mỗi trường tham gia đều đã xét duyệt qua và không có vấn đề gì."
Nói xong, ông không để ý đến mấy đứa trong đội bóng đang xì xào bàn tán với nhau nữa, mà nhìn về phía cổng trường vắng vẻ có mình bảo vệ đang đứng bây giờ.
Tôn Đình Hạo để ý đến ánh mắt của ông, lập tức tỏ vẻ bất mãn: "Sao không có ai ra đón chúng ta? Thế này thì quá tùy tiện, phẩm chất kiểu quái gì..."
Lý Bác Vũ liếc cậu ta một cái nhưng lại không lên tiếng phản bác như vừa nãy nữa.

Khoảng hai ba phút sau, huấn luyện viên Từ diện bộ đồ thể thao xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, ông chạy chậm về phía cổng trường, luôn miệng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn, ở sân bận quá."
Sau khi đứng lại, ông bắt tay với huấn luyện viên Tiết ở đối diện, ánh mắt nhìn thoáng qua nhân viên hậu cần cùng đội y tế đứng bên cạnh, ngạc nhiên xong cũng chỉ lịch sự mỉm cười: "Chào mừng đến với trường Trung học số 2, để tôi dẫn mọi người đến nhà thi đấu."
Tuy ông đến hơi muộn nhưng thái độ lại không chê vào đâu được, huấn luyện viên Tiết gật đầu, hỏi: "Địa điểm thi đấu chưa chuẩn bị xong à?"
"À, không phải, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu rồi, anh yên tâm, vừa nãy là bận chuyện khác."
Huấn luyện viên Từ mỉm cười dẫn đội bóng của trường tư thục Thành Đức đi về phía nhà thi đấu, cũng không giải thích gì thêm.
Tôn Đình Hạo theo sau lầm bầm: "Thế thì còn bận cái gì? Rõ là chưa chuẩn bị xong lại còn sĩ diện, lúc nữa phải bảo lão Tiết để ý hộ mới được, tớ không muốn lết cái thân bị thương về đâu..."
Lý Bác Vũ không nghe nổi nữa, đẩy vai cậu ta: "Được rồi, nói ít thôi."
Nhóm học sinh cao lớn mặc đồ hiệu khắp người này đi trên sân trường sạch sẽ đượm vẻ cổ xưa, vẻ mặt đa phần đều vô cảm, chỉ muốn nhanh chóng thắng trận đấu này rồi đi về.
Chẳng qua chờ đến khi đến gần khu vực nhà thi đấu, bọn họ vẫn bị làm cho kinh hãi.
Nhìn đám đông nhốn nháo nghìn nghịt đằng xa, toàn bộ đều là học sinh.
Bọn họ cũng biết sẽ có học sinh của trường này đến xem cổ vũ cho đội nhà, nhưng không ngờ lại đông thế kia, có cảm giác như huy động học sinh cả trường đến vậy.
"Bọn họ không phải đi học hả?" Tôn Đình Hạo níu lưỡi.
Huấn luyện viên Từ cười híp mắt, trả lời cậu ta: "Chà, hết cách rồi.

Đội bóng rổ trong trường nổi tiếng lắm nên tất cả mọi người đều muốn đến cổ vũ cho các em ấy.

Nhà thi đấu không chứa được hết nên giờ muốn vào trong thì phải trả lời được kiến thức cơ bản của bóng rổ."
Tôn Đình Hạo:...

Sao cậu ta lại ngửi thấy mùi khoe khoang nhỉ.
Cậu ta còn muốn nói tiếp, thế nhưng nhớ đến những lần thi đấu trên sân nhà mình, chẳng hiểu sao lại thấy hơi khó chịu.
Ở Thành Đức, ai cũng rất bận rộn, nếu có giáo sư nổi tiếng hay doanh nhân có tầm cỡ đến tổ chức tọa đàm thì có khi cũng sẽ rầm rộ như thế này, nhưng toàn bộ chạy đến xem trận đấu còn chẳng phải trận chung kết của đội bóng rổ á? Chắc chắn không thể.
Do vậy cậu ta tạm dừng, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Rảnh thật đấy..."
Nụ cười trên mặt huấn luyện viên Từ nhạt đi: "Đây gọi là đoàn kết, thời gian thi đấu tính đủ cũng chỉ có một tiếng đồng hồ, cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian."
Trước khi bầu không khí trở nên kỳ lạ, Lý Bác Vũ tóm lấy cánh tay của Tôn Đình Hạo, kịp thời lên tiếng: "Xin lỗi thầy, cậu ấy nói lung tung thôi ạ."
Huấn luyên viên Từ xua tay, không thèm so đo với đám trẻ con này, ông bình tĩnh giới thiệu: "Mọi người qua đây, bên trong kia là phòng thay quần áo, mọi người vào nghỉ ngơi làm quen trước đi, có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi hoặc bất cứ thầy cô giáo nào ở đây nhé."
Mãi đến khi vào trong nhà thi đấu, đám người Tôn Đình Hạo mới hoàn toàn lĩnh hội được ý nghĩa của câu "Muốn vào trong thì phải trả lời được" mà huấn luyện Từ nói ban nãy.
Trong nhà thi đấu không mấy rộng rãi đã kín chỗ ngồi, ngay cả các lối đi cũng chật ních người người, ai nấy đều hào hứng nhìn về phía giữa sân nơi trận đấu còn chưa bắt đầu rồi bàn tán sôi nổi.
Ở đây không chỉ có học sinh cùng phụ huynh mà còn có rất đông người trông giống như giáo viên và lãnh đạo nhà trường.
Bọn họ nghĩ sai rồi, không phải huy động học sinh cả trường mà là huy động cả trường mới đúng.
Khí thế sân nhà không gì sánh được lập tức áp đảo sự kiêu ngạo của các thành viên đội bóng trường Thành Đức.
Bước chân của Tôn Đình Hạo cứng đờ, ngẩn ngơ: "Hay là tớ nhớ nhầm lịch thi đấu nhỉ, trận này là trận chung kết phải không?"
Những người khác cũng đang không tin được cảnh tượng long trọng trước mắt mình, nên chẳng có ai phí công trả lời cậu ta cả.
Trong lúc hàng ngũ của đội bóng rổ trường Thành Đức đi vào phòng thay quần áo với những bước chân lộn xộn, thì thành viên của đội bóng rổ trường Trung học số 2 cũng bắt đầu tiến vào nhà thi đấu.
Dẫn đầu là đội trưởng cao 1m85 cùng một đội viên có vẻ ngoài xuất chúng, bọn họ vừa xuất hiện, khán đài lập tức reo hò ầm ĩ.
Bắt đầu là trường Trung học số 2 cố lên, Phó Thành Trạch cố lên rồi đến Bùi Thanh Nguyên cố lên...!Từng thành viên đều được xướng tên mấy lần, hiện trường hoàn toàn không giống giải đấu trung học cấp thành phố nho nhỏ chút nào.
Làn sóng âm thanh cuồn cuộn ập đến như thủy triều.
Châu Phương nắm tay một em bé mặc đồng phục bóng rổ mang áo số 7 ngồi trên hàng ghế đầu tiên, lúc này cũng không để ý đến hình tượng chủ nhiệm lớp của mình nữa mà reo hò cùng mọi người.
Quý Đồng cũng vậy, cậu lấy một tờ báo cũ trong cặp sách ra rồi trải ra ghế, sau đó đứng lên cổ vũ cho ký chủ, hơn nữa còn cố gắng rướn đầu cao hơn cái bảng thông báo để ký chủ có thể trông thấy mình.
Hôm nay trong nhà thi đấu quá đông người, Bùi Thanh Nguyên không yên tâm giao cậu cho những bạn khác nên dứt khoát tìm cô giáo chủ nhiệm Châu Phương, nói rằng bạn nhỏ mình làm gia sư cũng muốn đến xem trận đấu, nên muốn cô trông nom giúp, Châu Phương nghe xong lập tức vui vẻ đồng ý.
Cũng giống lần trước, Bùi Thanh Nguyên vẫn nhìn thấy cậu ngay dù đang giữa đám đông ồn ã.
Lần này hắn không chỉ mỉm cười mà còn vẫy tay với cậu.
Quý Đồng lập tức cười tươi như hoa, hai mắt híp lại thành vầng trăng khuyết, cố gắng kiễng chân lên vẫy tay đáp lại.

Châu Phương sợ bạn nhỏ không cẩn thận ngã xuống nên vội dang hai tay ra ôm hờ quanh người cậu.
Trên khán đài phía sau cậu, những học sinh khác thấy Bùi Thanh Nguyên vẫy tay về phía bên này lập tức phấn khích hét ầm lên.
...!Đám người này bị điên hết rồi hả?
Trong đầu Tôn Đình Hạo chỉ còn lại đúng ý nghĩ này.
Trước cái nhìn chăm chú của khán giả, các thành viên của đội bóng rổ trường Trung học số 2 cũng đi về phía phòng thay quần áo, Thành Đức đứng bên này vô thức nín thở, chờ đợi lần chạm mặt đầu tiên ở khoảng cách gần.
Thế nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

Không có những lời nói khích bác thô tục, cũng không có những cái nhìn kiêu ngạo tỏ ra hơn người, thành viên của đội bên kia chỉ lặng lẽ lướt qua bọn họ, nhìn thẳng về phía trước với tinh thần chiến đấu hừng hực bên trong.
Trái với những nét mặt khác nhau của các đồng đội sau khi bị ảnh hưởng, trong đầu Lý Bác Vũ chợt nảy ra một ý nghĩ mơ hồ.
Đây tựa hồ là một trận đấu đã đoán trước được kết quả.
Sau ba phút mở màn, Trung học số 2 đã xông xáo tranh được bốn pha bóng bật bảng, khí thế không thể cản phá của đội Trung học số 2 ép cho Thành Đức phải phòng thủ bị động, các cầu thủ hàng phòng ngự cáu kỉnh kéo áo lên lau mồ hôi, còn hàng tấn công lại hoàn toàn không tìm được cơ hội phản công nào, chỉ có thể nặng nề nện từng bước xuống sàn nhà trơn bóng.
Người bình tĩnh duy nhất trên sân là đội trưởng Lý Bác Vũ biết linh cảm của mình đã thành sự thật.
Cậu ta cũng biết rằng sau khi trận đấu này kết thúc, các đội viên sẽ quy trách nhiệm thất bại cho ưu thế sân nhà của đối phương.
Nhưng cậu ta biết rõ rằng nó không chỉ như vậy.
Còn có điều gì đó nữa mà cậu ta không thể diễn tả bằng lời được.
Xuyên suốt trận đấu có vô số những pha nổi bật, về cơ bản đều do trường Trung học số 2 cống hiến, không ai có thể nén nổi sự hưng phấn trong lòng mà chịu ngồi yên một chỗ, cả nhà thi đấu đều đứng dậy reo hò khen hay.
Châu Phương vốn không có hứng thú gì với bóng rổ, cũng chưa từng xem thi đấu bao giờ, thế nhưng giờ đây, từ tận đáy lòng mình, cô cảm thấy nó thực sự rất đẹp mắt.

Nhìn những học sinh rạng rỡ đang thi đấu đầy nhiệt huyết trên sân kia, chẳng hiểu sao tuy đang cười song khóe mắt cô lại ươn ướt.
Quý Đồng ở bên cạnh cẩn thận quan sát, cậu hiểu được tâm trạng của Châu Phương bèn giật nhẹ vạt áo cô rồi đưa khăn giấy cho cô.
Châu Phương thoáng giật mình, cô nhận lấy rồi dịu dàng xoa đầu cậu.
Quý Đồng kệ cho cô vò rối mái tóc đẹp trai của mình, sau đó cậu yên lặng quay đầu, lần nữa nhìn về trận đấu quyết liệt đang diễn ra trên sân.
Hình ảnh vừa rồi rất khó quên.
Cậu nghĩ mình sẽ ghi vào trong nhật ký.
Trận đấu hôm nay gần như lặp lại trận đấu giữa Trung học số 1 và Trung học số 2 hôm trước.

Chiến thuật của Thành Đức đã thất bại ngay sau khi bắt đầu, tâm lý mất cân bằng khiến thế trận của họ dần trở nên mất trật tự, những động tác bẩn xuất hiện khi bị dồn vào đường cùng...!Cuối cùng, trường Trung học số 2 đã chiếm ưu thế tuyệt đối và giành chiến thắng chung cuộc với tỷ số cách biệt.
Điểm khác biệt duy nhất là tất cả những khán giả có mặt hôm nay đều cổ vũ nhiệt tình cho đội bóng rổ của trường Trung học số 2 và không có bất cứ ai quay lưng lại.
Chờ tiếng còi chung cuộc vang lên, Lý Bác Vũ thở hổn hển, im lặng nhìn về phía bảng điểm gai mắt kia.

Tôn Đình Hạo không cam lòng vứt khăn mặt ướt đẫm mồ hôi trong tay xuống.

Tiếng la hét điên cuồng cùng tiếng vỗ tay xung quanh kéo dài không ngớt.
Nhưng hoàn toàn không liên quan gì đến Thành Đức.

Sau khi chúc mừng trong đội xong, chuyện đầu tiên Bùi Thanh Nguyên làm là đi về phía Quý Đồng và Châu Phương.
Châu Phương vui vẻ vỗ vai hắn, chúc mừng chiến thắng của hắn.


Bùi Thanh Nguyên điềm tĩnh đáp lại, sau đó chờ cô giáo nói điều gì khác với mình.
Hắn rất thích bầu không khí của trận đấu này, nhưng hắn cũng hiểu rằng đây chỉ là một trận đấu vòng tròn tính điểm bình thường, không đến mức khiến giáo viên cả trường cho toàn bộ học sinh nghỉ học để đến cổ vũ cho bọn họ.
Nhìn dáng vẻ cậu học sinh tuy giành được chiến thắng song không kiêu ngạo mà lại đang cân nhắc điều gì trước mặt, Châu Phương không khỏi suy nghĩ, Bùi Thanh Nguyên cũng giống em bé đã đưa khăn giấy cho mình, hai đứa nhỏ ấy đều có một trái tim mẫn cảm.
"Mấy ngày trước, có một vị giáo sư Đại học gọi cho lãnh đạo nhà trường." Trong bầu không khí đầy nhiệt huyết còn chưa tan, Châu Phương nói rõ nguyên nhân với Bùi Thanh Nguyên: "Nhà trường biết chuyện em bị Thành Đức loại khỏi danh sách đề cử rồi, chuyện này cũng trách cô, em học Toán tốt như vậy, lẽ ra cô nên hỏi em đã từng tham gia giải Olympic Toán chưa mới phải."
Bùi Thanh Nguyên lắc đầu: "Không sao ạ, là tự em không nói thôi."
Diệp Lam Đình coi tư cách đề cử mà hắn nhận được như một món quà do nhà họ Bùi mang lại,n và nó nên được trả lại.

Vì lẽ đó, sau khi sự thật về thân thế của hắn phơi bày, bà ta đã thông báo cho nhà trường rồi yêu cầu bọn họ loại tên hắn ra khỏi danh sách.
Trong khoảng thời gian ấy, Bùi Thanh Nguyên bị hãm trong sự giày vò và hoang mang tột độ.

Thậm chí có đôi khi, hắn còn không thể khống chế được mà nghĩ theo những lời nói đó, chẳng lẽ hết thảy những gì bản thân hắn có bây giờ là do trộm được ư?
Vì thế sau khi chuyển trường, hắn không hé lấy nửa lời với những gì mình đã trải qua.

Quý Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, dường như đang nhìn xuyên qua hồi ức của hắn, cậu đưa tay giật nhẹ ống quần hắn.
Bùi Thanh Nguyên chợt hoàn hồn, lập tức phản xạ lại nắm lấy tay bạn nhỏ.
Giữa tiếng ồn ào xung quanh, hắn nghe thấy rõ lời cô giáo chủ nhiệm nói với mình.
"Với những chuyện đã xảy ra, có lẽ các thầy cô không làm được gì cho em." Châu Phương mỉm cười nhìn hắn: "Nhưng ít nhất hôm nay, các thầy cô đều ở trong nhà thi đấu này để ủng hộ em."
Bất cứ một người thầy người cô nào cũng không thể tán đồng với thái độ lạnh lùng, bàng quan của lãnh đạo trường Thành Đức khi hủy bỏ tư cách đề cử của Bùi Thanh Nguyên.
Khi nhóm bạn học cũ của Bùi Thanh Nguyên đến trường Trung học số 2 làm khách, toàn thể giáo viên đều hy vọng Bùi Thanh Nguyên có thể cảm nhận được sự ủng hộ và sức mạnh thầm lặng dành cho mình.
Đây là điều hoàn toàn khác biệt giữa trường Trung học số 2 và Thành Đức.
Bùi Thanh Nguyên cụp mắt, giọng nặng trĩu: "Em cảm ơn cô."
"Giờ học bạ của em đang ở trường Trung học số 2, giáo sư Tiêu nói trường ta vẫn có thể đề cử em đi, báo danh lúc nào cũng được." Châu Phương hỏi ý kiến hắn: "Em có muốn tư cách này không?"
Bùi Thanh Nguyên đang do dự, bỗng nghe thấy giọng nói của Quý Đồng vang lên trong đầu: "Nhuyễn Nhuyễn, em có tìm hiểu qua rồi, quy định của thành phố cho phép học sinh được tuyển đặc cách vẫn có thể tham gia kỳ thi đại học, họ cũng có thể lựa chọn hủy bỏ tư cách đề cử để theo học chuyên ngành mà mình thi đỗ."
Hệ thống của hắn có lẽ không biết hắn đang phân vân điều gì, thế nhưng những lời này của cậu lại bất ngờ tìm được đáp án cho vấn đề của Bùi Thanh Nguyên.
Lớp trầm tích vào giờ phút này bỗng tiêu tan.
"Em muốn ạ." Hắn nói ngắn gọn, dứt khoát.
Đây rõ ràng là tư cách mà hắn giành được bằng chính nỗ lực của bản thân.
Châu Phương cũng không bất ngờ với đáp án này, cô gật đầu, đang định nói chuyện này cũng là một vinh quang đối với trường Trung học số 2 lại nghe thấy Bùi Thanh Nguyên nói tiếp.
"Nhưng em vẫn sẽ tham gia thi đại học."
"Sao?" Châu Phương kinh ngạc nhìn hắn: "Không cần thi đại học, em chỉ cần thông qua kỳ thi dành cho học sinh được đề cử là được..."
"Em muốn chờ đến tháng Sáu năm sau giống các bạn."
Bùi Thanh Nguyên nhìn thẳng vào mắt cô, trả lời thẳng thắn.
Hắn không muốn từ bỏ tư cách vốn nên thuộc về mình, cũng không muốn đánh mất quyền tự do lựa chọn hướng đi tương lai cho bản thân.
Có lẽ trong khoảnh khắc những người bạn xa lạ ở trường số 2 hô to tên hắn ấy, hắn đột nhiên nảy sinh lòng cảm mến kỳ lạ nào đó, không muốn vội vã tạm biệt với những âm thanh vừa mới trở nên quen thuộc kia.
Hơn nữa, hệ thống của hắn dường như cũng rất thích thời gian sống ở ngôi trường này.

Em bé mặc trang phục bóng rổ không tham gia vào cuộc trò chuyện của người lớn mà chỉ cúi đầu mỉm cười.
Châu Phương nhanh hiểu được, cô mỉm cười rạng rỡ: "Nếu em muốn thế thì cũng tốt."
"Vậy trường Trung học số Hai sẽ có một học sinh vừa đạt giải nhất Olympic Toán được đề cử đi, vừa đạt điểm cao trong kỳ thi đại học, lãnh đạo nhà trường sướng phải biết nha." Nhẹ nhàng nói câu bông đùa xong, nét mặt của cô trở lại vẻ nghiêm túc: "Cô tin em, em nhất định có thể làm được."
"Dù em muốn đi đâu, em cũng có thể làm được."
Ngoài lời nói ngập tràn sự tin cậy kia, Bùi Thanh Nguyên còn nghe thấy một giọng nơi non nớt khác.
"Em cũng tin anh."
Em bé vừa phụ họa vừa trịnh trọng gật đầu.
Châu Phương không khỏi bật cười.

Sau khi trận đấu toàn thắng kết thúc, thời gian đã gần chạng vạng tối, đội bóng rổ có thể tan học sớm về nhà theo thường lẹ, huấn luyện viên Từ còn cố ý thông báo trước mặt đội Thành Đức, khiến sắc mặt bọn họ lại càng đen thêm.

Các bạn học lần lượt đi về, ai nấy đều phấn khích thảo luận trận đấu hết sức mãn nhãn hôm nay, vẻ mặt toát lên sự kiêu ngạo.

Trong không khí vui mừng còn chưa tan, Quý Đồng đợi Bùi Thanh Nguyên đi thay quần áo, đồng thời có một chuyện rất muốn hỏi hắn.

Từ cách đây rất lâu, cậu đã bật chức năng giám sát môi trường rồi, nhất là trong trận bóng rổ có thể sẽ xuất hiện cầu thủ gây rối.

Chương trình sẽ tự động phân biệt những người xung quanh và phản hồi lại những dữ liệu đặc thù cho cậu.
Trong trận đấu, Quý Đồng phát hiện một khán giả đặc biệt, suốt thời gian đi đấu đều đứng xem trong góc, mãi đến lúc nãy mới lặng lẽ hòa vào dòng người rời khỏi nhà thi đấu.

Bùi Thanh Nguyên thay quần áo xong, lúc đeo ba lô đi ra lại nghe thấy Quý Đồng hỏi: "Nhuyễn Nhuyễn, liệu anh có tha thứ cho người đã từng tổn thương anh sâu sắc không?"
"Không." Hắn đáp ngay.
Sự quả quyết của ký chủ làm Quý Đồng hơi tò mò: "Vì sao?"
"Có lẽ ngày nào đó sẽ nguôi ngoai." Bùi Thanh Nguyên nghiêm túc trả lời câu hỏi của hệ thống: "Nhưng đối mặt với tổn thương sâu sắc ấy thì không thể thực sự tha thứ được."
"Có lý." Quý Đồng nịnh ngay không cần nghĩ ngợi: "Ký chủ có quan niệm tha thứ lành mạnh lắm."
Lành mạnh giống như giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của ký chủ, hôm nào cũng dậy từ 5 giờ sáng vậy.
Nghe vậy, Bùi Thanh Nguyên khẽ mỉm cười, ánh mắt như hiểu hết tất cả của hắn nhìn Quý Đồng chăm chú, hỏi ngược lại: "Bà ấy đến xem trận đấu phải không?"
Nụ cười của Quý Đồng cứng đờ, không khỏi hoài nghi liệu ký chủ có phải biết đọc suy nghĩ của người khác hay không.

"Hả, bà ấy gì cơ, em chỉ hỏi ngẫu hứng thôi..." Giọng cậu ấp úng, ánh mắt ngó nghiêng, cuối cùng bối rối không biết làm sao bèn xoa bụng nhỏ của mình: "Nhuyễn Nhuyễn, hình như em đói bụng rồi."
Bùi Thanh Nguyên cũng không hỏi tiếp nữa.
Hắn kéo khóa ba lô xuống, lấy ra một gói đồ ăn vặt rồi xé vỏ đưa cho bạn nhỏ luôn thèm ăn nào đó.

Sau cùng lại dắt tay Quý Đồng lần nữa, thong thả bước đi.
"Ừm, chúng ta về nhà.".


Bình luận

Truyện đang đọc