Edit: Lune
Quý Đồng cảm nhận được ác ý sâu sắc ngay từ khi nhiệm vụ này được kích hoạt.
Sớm không nói, muộn không nói lại chọn đúng thời điểm này để nhảy ra.
Vả lại gia đình mà ký chủ đang ở bây giờ đâu có vẻ gì là êm ấm hạnh phúc!
Quý Đồng giẫm mệt xong mới cẩn thận suy nghĩ về một khả năng khác: Có khi nào chương trình thông báo nhiệm vụ này bị lỗi không nhỉ?
Nghe nói chương trình không có bug dữ liệu thì không phải là chương trình tốt.
Hơn nữa, đây là nhiệm vụ chính mà ký chủ phải hoàn thành, thân là hệ thống nhưng cậu cũng không thể can thiệp vào nội dung nhiệm vụ được.
Vai trò của cậu là cung cấp cho ký chủ các loại đề nghị và trợ giúp nằm trong khả năng, để nhiệm vụ hoàn thành nhanh hơn và tốt hơn.
Chẳng qua bây giờ cậu thực sự không mở nổi miệng để bảo Bùi Thanh Nguyên xây dựng một gia đình ấm áp với La Tú Vân.
Cậu mãi mới an ủi được tâm trạng đang sa sút của ký chủ đó!
Nhất định là chương trình đã xảy ra vấn đề.
Người máy nhỏ gật đầu tin chắc.
Bùi Thanh Nguyên không biết có chuyện gì xảy ra, vẫn đang chờ cậu tuyên bố nhiệm vụ.
Quý Đồng hắng giọng, nghiêm nghị nói: "Ký chủ, trung tâm nhiệm vụ có thể đã bị nhiễm virus nên mới thông báo nhầm nhiệm vụ chính, em phải liên hệ với bộ phận đầu não để xem xét xác nhận -"
Cậu còn chưa nói xong, bảng nhiệm vụ đang hấp hối trên mặt đất tiếp tục phát ra âm thanh máy móc đầy quật cường, cố gắng ngắt lời cậu: "Trung tâm không bị nhiễm virus, điểm kiểm tra sức khỏe an toàn là 100 điểm, nhiệm vụ chính đầu tiên ngài phải hoàn thành là có một gia đình ấm êm hạnh phúc, thời hạn nhiệm vụ..."
Quý Đồng:...
Sao chất lượng cái thứ đồ chơi này lại tốt vậy hả!?
Bùi Thanh Nguyên:...
Hắn gặp phải hiện tượng lạ dữ liệu tranh chấp nội bộ à?
Âm thanh máy móc thông báo xong, hiện trường lâm vào sự yên tĩnh kỳ lạ.
Quý Đồng cảm thấy mặt mình đau tê tái.
Để bảo vệ thành quả an ủi ký chủ của mình mà trong cái khó ló cái khôn: "Nhiệm vụ này có thời hạn một tháng nên tạm thời không cần vội.
Ký chủ cứ yên tâm học đi đã, chờ em phân tích tỉ mỉ mối quan hệ cá nhân của ký chủ rồi sẽ đưa ra mấy phương án hoàn thiện cho ký chủ lựa chọn nhé."
Quý Đồng nhớ AI chăm sóc khách hàng từng nói các hệ thống sẽ có phiên họp định kỳ, cơ hội giao lưu tốt như vậy không thể bỏ qua được.
Đến lúc đó, cậu sẽ đi nghe ngóng cách làm của các hệ thống khác một tí, rồi chọn một phương pháp nghe sảng khoái nhất để ký chủ làm theo là được.
Có câu nói rất hay, thống trước trồng cây, thống sau hóng mát.
Quý Đồng càng nghĩ càng thấy mình quá thông minh, ngay cả dữ liệu trên người cũng tỏa sáng theo, cậu đúng là một hệ thống tân binh thiên tài.
Nghe vậy, Bùi Thanh Nguyên khẽ gật đầu, không hỏi nhiều mà chỉ nhớ kỹ yêu cầu và thời hạn nhiệm vụ.
Ban đầu hắn cũng rất ngạc nhiên với nội dung của nhiệm vụ chính, trước đó mấy phút, hắn mới biết mẹ cùng cậu mình coi mình thành công cụ để mưu cầu lợi ích, nên tất nhiên hắn không muốn làm nhiệm vụ này.
Nhưng sau trận sóng gió kỳ lạ vừa rồi, cảm xúc mâu thuẫn ấy dường như đã tan đi rất nhiều.
Hắn nên thử tin tưởng AI đã nói sẽ giúp mình thay đổi số phận này.
Căn phòng không mấy rộng rãi, trong không khí tràn ngập cảm giác khô hanh đặc trưng của đầu thu.
Bùi Thanh Nguyên ngồi trước bàn học không có gì để làm, lẽ ra hắn nên trò chuyện nhiều hơn với người mẹ đã xa cách từ lâu mới gặp lại của mình, nhưng La Chí Xương lại đang xem TV ở phòng khách, nên Bùi Thanh Nguyên thực sự không muốn ra khỏi phòng.
Trên giá bày rất nhiều sách thiếu nhi cũ, Bùi Ngôn lên cấp 3 rồi nên không mang theo nữa.
La Tú Vân cũng không nỡ bán đi nên đã đưa cho Bùi Thanh Nguyên một cái thùng carton để hắn tự dọn.
Nhưng Bùi Thanh Nguyên không dọn đống sách ấy đi mà cho sách mình mang đến vào thùng, để khi nào cần thì lấy.
Hắn nghĩ có lẽ bản thân mình đang dùng hành động không được tự nhiên này để gián tiếp đòi hỏi gì đó từ La Tú Vân, chẳng qua trước nay La Tú Vân chưa từng nhắc tới đống sách thiếu nhi vẫn nằm bất động kia.
Như thể bà chưa bao giờ cảm thấy nó khác thường.
Bùi Thanh Nguyên lấy ra một quyển sách toán dày cộp từ trong thùng carton, để trên chiếc bàn chật hẹp, nghiêm túc đọc.
Sau khi rảnh rỗi, Quý Đồng bắt đầu xây dựng cho mình một căn phòng ngủ ấm áp trong không gian ý thức.
Vừa thấy hình ảnh này, cậu không khỏi cảm thấy nể phục ký chủ.
Bùi Thanh Nguyên năm nay mới học lớp 12, đang ở năm mấu chốt nhất trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nào ngờ gặp phải biến cố cuộc đời lớn như vậy, hơn nữa còn buộc phải chuyển sang trường cấp 3 mà Bùi Ngôn từng học, trong đó có lẽ cũng chứa đựng suy nghĩ cố ý muốn đổi hoàn cảnh của hai người lại cho nhau.
Cũng chẳng biết có ảnh hưởng đến thành tích học tập của ký chủ không nữa.
Quý Đồng lo lắng suy nghĩ, vô thức liếc quyển sách hắn đang xem, sau đó bị sốc khi thấy ba chữ Toán cao cấp to đùng.
...!Là cậu lo bò trắng răng.
Không hổ là người đàn ông sẽ trở thành nhân vật chính.
Quý Đồng xấu hổ nuốt xuống ý nghĩ muốn hỏi Bùi Thanh Nguyên có muốn ăn khuya cùng nhau không.
Bị khí thế của học sinh giỏi làm cho khiếp sợ, động tác trang trí phòng ngủ của nhóc người máy cũng bất giác trở nên nhẹ nhàng, tuy là Bùi Thanh Nguyên hiện giờ không cảm nhận được.
Bước vào không gian ý thức của bản thân thuộc về kỹ năng trung cấp, phải chờ đến lúc độ trưởng thành của ký chủ đạt tới giá trị nhất định thì mới có thể mở khóa.
Cho nên Bùi Thanh Nguyên tạm thời sẽ không biết, AI của hắn lại có một chiếc giường tròn đáng yêu bày đầy gấu bông màu vàng.
Tối đó, Quý Đồng vui vẻ trải qua đêm đầu tiên tái sinh thành AI cùng gấu bông trên chiếc giường tròn siêu bự của mình.
Sự thật chứng minh, người máy sẽ không mơ về cừu điện*.
*Lược thuật trọng điểm được nhắc tới trong phần tóm tắt của《Người Máy Có Mơ Về Cừu Điện Không?》, là một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kinh điển xuất bản năm 1986 của tác giả Phillip K.Dick.
Bởi vì cậu mơ thấy lẩu, xiên nướng, malatang, tôm hùm đất, bia với coca.
Có lẽ đây là kết cục của việc không ăn khuya.
...
Sáng hôm sau, Quý Đồng ngoan ngoãn chờ đợi trong đầu Bùi Thanh Nguyên, sau đó trông thấy bát cháo cùng một màu với đậu phụ lên men mà ngẩn người.
Cậu đói quá rồi.
Cơn đói phát ra từ linh hồn.
Làm AI cái gì cũng tốt, mỗi tội không thể ăn bất cứ thứ gì, điều này quá trái ngược với bản chất ăn uống của con người.
Ngày thường La Chí Xương toàn ngủ đến lúc mặt trời lên cao, nay hiếm khi lại dậy rõ sớm, tinh thần có vẻ rất phấn chấn, thỉnh thoảng lại liếc Bùi Thanh Nguyên một cái, trong mắt loát lên vẻ đắc ý.
Bùi Thanh Nguyên không để ý đến gã, hắn tăng tốc ăn xong bữa sáng, mang bát đũa của mình vào bếp rửa sạch sẽ, sau đó quay người chuẩn bị cầm cặp sách ra ngoài.
La Chí Xương lập tức gọi hắn lại: "Ơ kìa, vội như thế làm gì? Chờ tí, hôm nay cậu ra ngoài cùng cháu."
Thấy Bùi Thanh Nguyên dừng bước, gã mới chậm rãi cầm chiếc áo khoác vứt trên ghế sô pha lên, lấy cái tăm cho vào mồm: "Từ hôm nay cậu sẽ đến trường Trung học số Hai làm việc, sau này nếu cháu gặp rắc rối gì trong trường mà không giải quyết được thì có thể đến nhờ cậu giúp."
La Tú Vân nghe em trai nói vậy, hơi không được tự nhiên lắm đặt đũa xuống.
Lúc trước bà bị em mình thuyết phục hoàn toàn, cảm thấy La Chí Xương mượn quan hệ nhà họ Bùi để có được công việc này cũng là chuyện tốt, vẹn toàn đôi bên.
Nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt im lặng của Bùi Thanh Nguyên, trong lòng bà lại thấy hơi chột dạ.
Bà há miệng, lúng búng lên tiếng: "Thanh Nguyên à, con mới đến đây không lâu nên chưa quen với cuộc sống ở đây, có cậu chăm sóc con cũng là chuyện tốt."
Bùi Thanh Nguyên siết chặt quai đeo cặp sách: "Hai người đã trao đổi với con về chuyện này chưa?"
La Chí Xương lập tức bẻ lại: "Cái thằng không biết trên biết dưới này, tao đi đâu làm việc gì sao phải trao đổi với mày? Mày cứ lo học hành của mày cho tốt đi!"
"Thật không?" Bùi Thanh Nguyên đột nhiên nhìn sang La Tú Vân: "Cậu con có thể đến Trung học số Hai làm việc, thực sự không liên quan đến con sao?"
La Tú Vân vô thức né tránh ánh mắt của hắn.
Bầu không khí thoáng chốc yên lặng, Bùi Thanh Nguyên tự giễu cười cười, cũng không trông mong mình có thể nhận được câu trả lời.
"Con đi trước tìm bạn có việc đây."
Sau câu nói trước của hắn, La Chí Xương không lên tiếng ngăn cản mà chỉ nhỏ giọng chửi tục.
Sau khi ra khỏi cửa, Bùi Thanh Nguyên hít sâu một hơi, nhanh chóng thì thầm với hệ thống của mình trong lòng: "Xin lỗi."
Chuyện vừa nãy hoàn toàn trái ngược với yêu cầu của nhiệm vụ.
Nhưng hắn thực sự rất khó kìm được cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Quý Đồng lại cảm thấy rất tốt, nếu không phải điều kiện không cho phép thì cậu còn muốn thử lắc đầu La Tú Vân xem có thể lắc ra bao nhiêu chậu nước.
Quý Đồng lập tức an ủi: "Ký chủ không phải xin lỗi em, thể hiện cảm xúc chân thật của bản thân là bước đầu tiên trong việc xây dựng mối quan hệ gia đình lành mạnh, anh làm rất đúng."
Cậu tạm dừng rồi diễn đạt khéo léo mục đích sâu xa của mình sau lời khen kia: "Bữa sáng của gia đình ký chủ nhìn ngon ghê."
Bùi Thanh Nguyên ngẩn người, nhớ lại món cháo cùng đồ ăn kèm đạm bạc trên bàn ban nãy, rồi lại muộn màng nhớ ra mong muốn mãnh liệt với món sườn cừu ngày hôm qua của Quý Đồng.
"Em muốn ăn gì?" Hắn hỏi với giọng không chắc chắn lắm: "Em không phải AI sao?"
Quý Đồng bắt đầu trịnh trọng giả làm khách nước ngoài: "Thức ăn ngon thực sự là một phát minh vĩ đại của loài người, hôm qua vừa trói buộc với ký chủ, em đã bị hấp dẫn bởi một mùi thơm bí ẩn, sau khi nếm qua rồi, quá khó để em trở lại cuộc sống tẻ nhạt hàng ngày cùng đống dữ liệu..."
Bùi Thanh Nguyên nghe mà giật mình, nhưng đồng thời cũng hơi muốn cười, cảm xúc nghèn nghẹn cũng theo đó mà vơi đi nhiều.
"Để anh dẫn em đi ăn bánh kếp." Bùi Thanh Nguyên đẩy xe đạp ra đằng sau bụi cây tránh đám đông: "Sáng nào anh đạp xe đến trường đều đi ngang qua một quán bánh kếp thơm lắm, thường xuyên thấy rất đông học sinh xếp hàng để mua."
Nhớ lại thì mùi thơm từ bánh kếp hắn ngửi thấy mỗi ngày dường như là ký ức đầy màu sắc duy nhất của hắn trong những ngày vừa qua.
Mười phút sau, cậu học sinh cấp 3 điển trai chở theo nhóc em đáng yêu ngồi phía sau, dừng lại trước quán bánh kếp.
Hầu hết những người xếp hàng ở đây đều là học sinh trường Trung học số Hai bên cạnh, ai cũng đều mặc đồng phục giống nhau.
Mấy cô gái đang đứng mua bánh kếp cùng nhau không khỏi khe khẽ bàn tán khi trông thấy cặp anh em vô cùng bắt mắt này.
"Em bé kia đáng yêu quá!"
"Anh trai của nhóc đó cũng đẹp trai nữa.
Ủa, thế mà cùng trường với bọn mình kìa, sao chưa gặp bao giờ nhỉ? Hay là học kỳ này mới chuyển đến?"
Phó Thành Trạch nghe mấy giọng nói líu ríu xung quanh, bực bội lườm qua.
"Ông chủ, được chưa?" Vóc người cậu ta cao lớn chặn ngay hàng đầu, thúc giục: "Cháu đang vội đến trường xử lý người, đi muộn không bắt được đâu."
Ông chủ quán bánh kếp đã quen với tác phong bạo lực của cậu khách này nên thuận miệng đáp lại: "Xong rồi đây, cho cậu thêm quả trứng."
Cậu bạn bên cạnh đụng vào bả vai Phó Thành Trạch: "Cậu muốn đi xử lý thằng nhóc kia thật à?"
"Nói vớ vẩn." Phó Thành Trạch khịt mũi, lên tiếng: "Lúc trước không biết đằng sau việc Lâm Ngôn chuyển đi còn có chuyện này, nhà tên hàng giả kia chắc phải tồi tệ lắm nên mới hại cậu ấy phải xa gia đình nhiều năm như vậy, tao đương nhiên phải đi cảnh cáo thằng nhóc kia rồi, để nó khỏi gây thêm chuyện gì."
Cậu bạn kia cười cười: "Người ta đổi họ rồi, không phải Lâm Ngôn nữa."
"Vậy thì sao, người cũng đâu thay đổi." Phó Thành Trạch nói không hề nghĩ ngợi: "Làm anh em bao nhiêu năm như thế, hôm nay không đánh cho tên hàng giả kia gọi bố thì tao không phải họ Phó nữa."
Ông chủ đưa bánh kếp vừa mới ra lò qua, Phó Thành Trạch nhận lấy, lập tức xoay người chuẩn bị phóng xe đến trường.
Cậu ta vừa mới để chân lên bàn đạp, bỗng nghe thấy một giọng nói mềm mại của trẻ con.
"Anh ơi."
Phó Thành Trạch ngạc nhiên quay đầu, thấy một đứa bé cao đến ngang gối mình, đang ngẩng đầu nhìn cậu ta chăm chú.
Hình như đang nhìn cậu ta, mà hình như lại đang nhìn bánh kếp trong tay cậu ta.
Đây có lẽ là đứa bé mà đám con gái bàn tán lúc nãy, quả thực là đáng yêu cực kỳ.
Đối mặt với một đứa bé như vậy, Phó Thành Trạch bỗng không biết nên làm sao, giọng điệu bạo ngược thường ngày cũng vô thức dịu xuống: "Em gọi anh à?"
Cậu bé gật đầu, nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên với cậu ta song giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.
"Anh muốn đi đánh anh em à?"
...
Theo thứ tự là lẩu, xiên nướng, malatang, tôm hùm đất.