KHÔNG NGHĨ TỚI ĐI

Thiệu Từ Tâm thoải mái dễ chịu tắm rửa xong ra tới, phát hiện Ôn Chi Hàn một mình đứng trước cửa sổ, ôm cánh tay, thoạt nhìn không vui, ngay cả nàng ra tới cũng chưa chú ý.

Không khí rất trầm mặc.

Thiệu Từ Tâm im lặng mà nhìn cô hai giây, nhấc chân đi qua.

"Ôn Chi Hàn."

Ôn Chi Hàn nghe tiếng hoàn hồn, quay đầu nhìn vào mắt nàng.

Thiệu Từ Tâm mặc áo ngủ nhẹ nhàng thoải mái, đứng ở trước mặt cô, nói thẳng: "Chị thoạt nhìn không vui gì cả, là ai chọc chị không vui sao?"

Ôn Chi Hàn thấy mắt nàng lộ ra lo lắng, không khỏi khẽ động khóe môi, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, rồi sau đó thản nhiên ôn thanh nói: "Ừm, chị không vui."

Ánh mắt cô ôn nhu mà nhìn nàng: "Từ Tâm có thể dỗ chị vui hay không?"

Cô chỉ là muốn nhìn thử xem Thiệu Từ Tâm có nguyện ý dỗ cô hay không.

Nếu nguyện ý, thì Thiệu Từ Tâm sẽ dỗ cô như thế nào.

Nhưng thật ra, vô luận Thiệu Từ Tâm làm cái gì, chỉ cần nàng nguyện ý dỗ cô, cô đã lập tức cảm thấy vui vẻ rồi.

Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt.

Trong ấn tượng của nàng, Ôn Chi Hàn rất ít khi yêu cầu nàng làm cái gì, cũng rất ít khi không vui.

Từ trước luôn là nàng không vui, Ôn Chi Hàn ở bên cạnh nàng, hiện tại cũng nên là lúc nàng nên làm chút gì đó.

Vì thế nàng xắn tay áo ngủ, nhe răng nhếch miệng, hung thần ác sát mà nói: "Là ai chọc bà Thiệu nhà em không vui? Nói cho em, em đi thu thập tên đó liền!"

"Kẻ nào dám động đến vợ của em, dù xa cỡ nào em cũng sẽ bắt tên đó trả giá!"

Ôn Chi Hàn nghĩ về chuyện của Ôn Úc, tâm tình vốn không tốt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Thiệu Từ Tâm không màng hình tượng như vậy lại trở nên tốt hơn rất nhiều.

Từ Tâm đáng yêu của cô, dù cho là dáng vẻ ba hoa chích chòe hay là hung dữ bặm trợn đi chăng nữa thì cũng đáng yêu vô cùng.

Thử hỏi làm sao mà cô không thích nàng cho được chứ?

Cô nâng tay khẽ vu.ốt ve gương mặt của Thiệu Từ Tâm, đôi mắt ôn nhu giống như dòng suối chảy róc rách trên núi.

"Nếu người kia là Ôn Úc thì sao?"

Thiệu Từ Tâm: "?"

Không ngờ cẩu tra nữ lại dám trêu Bồ Tát nhà mình không vui?!

Sau đó Ôn Chi Hàn nhìn thấy nàng làm động tác rút kiếm ra rồi lại tra vào vỏ. 

Nàng tạo hình giống một sát thủ vô tình, vẻ mặt lãnh khốc nói: "Được rồi, chị ta đã die."

Ôn Chi Hàn: "?"

Thiệu Từ Tâm: "Ở trong lòng em chị ta đã chết."

Ôn Chi Hàn: "Hả? Không phải nó ở trong lòng em đã sớm chết rồi sao?"

Thiệu Từ Tâm: "?"

Hay cho một người nghiêm cẩn.

Vì thế nàng chuyển hướng sang bên kia, lại một lần nữa rút kiếm ra sau đó thu vào vỏ kiếm.

Thiệu Từ Tâm: "Ok."

Ôn Chi Hàn: "?"

Thiệu Từ Tâm: "Lần này chị ta ở trong lòng chị cũng die."

Nói xong, còn lạnh khốc gật đầu, thể hiện sự công nhận về kiếm thuật tuyệt đỉnh và ảo diệu của mình.

Ôn Chi Hàn cuối cùng cũng bị nàng chọc cười.

Cô cười đem người ôm vào trong lòng ngực, yêu thích không nỡ buông tay mà vuốt tóc của nàng.

Thật không biết cái đầu nhỏ này rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ hoa hòe lòe loẹt đây.

Thiệu Từ Tâm thấy cô cười cũng an tâm rồi.

Cười thì tốt, Ôn Chi Hàn chính là phải cười nhiều nhiều, phải luôn cười như vậy, vui vui vẻ vẻ, vô ưu vô lo.

"Ôn Úc làm gì chọc chị vậy?" Bất quá nàng vẫn là mở miệng hỏi.

"Nó làm một ít chuyện ngu xuẩn chọc người không vui." Ôn Chi Hàn ôm nàng nói.

"Vậy chị phải tập làm quen đi."

"Vì sao?"

"Bởi vì chị ta không lúc nào là không làm chuyện ngu xuẩn, chúng ta phải làm quen với điều đó để không bị chị ta chọc cho tức giận, nếu tức giận sẽ tổn hại thân thể của chúng ta đó!"

"...... Nói cũng đúng."

Ôn Chi Hàn không có phản bác.

Đó là em gái của cô thì như thế nào?

Giữa các nàng căn bản là không có một ngày giống chị em bình thường.

Đây có lẽ chính là ý trời đi, có những người trời sinh đã bất đồng, cả đời cũng không hợp.

Ôn Chi Hàn từng chút từng chút mà vu.ốt ve mái tóc của Thiệu Từ Tâm, ánh mắt u nhiên, sâu không lường được.

Không hợp là một chuyện.

Quản nó như thế nào chính là một chuyện khác.

Cô quyết định lần sau sẽ cùng Ôn Hành Vân bọn họ tán gẫu một chút.

— chị gái quản em gái, thiên kinh địa nghĩa, đã đến lúc ba mẹ phải buông tay rồi.

......

Sáng sớm, trời trong nắng ấm.

Thiệu Từ Tâm rời giường rửa mặt, ra ngoài tham gia khoá diễn xuất.

Buổi sáng, là tài xế đặc biệt của nàng phụ trách đón nàng, chú Minh.

Ở trên xe, nàng xin Dung Nhã nghỉ hai ngày, chuẩn bị cùng Ôn Chi Hàn về nhà hai ngày.

Chờ sau khi Dung Nhã trả lời chữ "Được", nàng ngược lại mở Weibo.

Chủ yếu là xem phản hồi của "Ôn Cố Tri Tâm".

Ngày hôm qua sau khi trở về, nàng còn chưa kịp xem phản hồi của buổi phát sóng trực tiếp đâu.

Hơn nữa Dung Nhã cùng Lâm Mộc Mộc không có gửi tin nhắn nói không tốt, nàng cũng không vội mà xem.

Đổi một cái acc phụ, nhập vào mấy cái từ ngữ mấu chốt, chậm rì rì mà xem.

Mọi người đối với giá trị nhan của các nàng là khẳng định trăm phần trăm.

Các nàng thể hiện tình cảm, lại hấp dẫn không ít fans CP mới nhập hố.

Nhiều người đã đăng ảnh chụp màn hình ngày hôm qua trên Weibo, nhiệt tình meo meo "Knock out, ngọt chết tôi rồi".

[@ xích diễm cuồng ma ]: Ánh mắt này của Ôn tổng, đây là yêu đó!

[@ đừng khóc tam nhi ]: Nhìn xem ánh mắt này của Ôn tổng nè, không có biện pháp, Tâm Tâm quá đáng yêu, là tôi thì tôi cũng thích [ hò hét ]

[@ an giấc ngàn thu đi lục nhi ]: Mỗi lần tôi đều có thể chết chìm trong ánh mắt của hai người khi nhìn đối phương, CP đã kết hôn chính là tốt như vậy, chính là ngon như thế!

[@ đầu bếp lưng đeo huyết hải thâm thù ]: Hai vị không kết hôn thật sự rất khó xong việc, ồ, đã kết hôn rồi à, vậy không có việc gì, nhận lấy lời chúc phúc bên nhau hạnh phúc đến già cho tôi!

Thiệu Từ Tâm nhìn này đó bình luận, tâm tình trở nên vô cùng xán lạn.

Mọi người đều cảm thấy nàng cùng Ôn Chi Hàn xứng đôi, mọi người đang chúc phúc nàng cùng Ôn Chi Hàn, chuyện này sao mà không làm người ta vui vẻ được chứ?

Bất quá nghĩ lại, khóe miệng nàng lại không nhịn được mà kéo xuống.

Nàng cũng hy vọng các nàng là thật sự, hy vọng hôn nhân giữa các nàng có thể bên nhau hạnh phúc đến già, ba năm rồi lại ba năm.

Hy vọng trong mắt của Ôn Chi Hàn thật sự chỉ có một người là nàng.

Nhưng sự thật thì không ngọt ngào như bề ngoài, và chỉ có bản thân các nàng mới biết được sự thật đằng sau chuyện này.

Nàng không thể không thừa nhận rằng kỹ năng diễn xuất của Ôn Chi Hàn thực sự rất tốt.

Khó trách người ta nói tiền nào của nấy mà, tổ chương trình chi một số tiền lớn như vậy mới có thể mời được người tới, quả nhiên là không lãng phí.

Hơn nữa Ôn Chi Hàn người này vốn dĩ đã ôn ôn nhu nhu, đối với ai cũng đều như vậy......

Ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, nàng khe khẽ thở dài, có điểm mất mát.

Đúng vậy, Ôn Chi Hàn cũng ôn nhu đối với người khác như thế......

Ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ xe giống một bàn tay mềm nhẹ v.uốt ve đôi lông mày xinh đẹp của nàng.

Giữa muôn vàn suy nghĩ cuộn trào, vỗ về những cảm xúc mất mát hết lần này đến lần khác, cho đến khi đôi mắt nàng một lần nữa toả sáng hy vọng.

Nàng lại phấn chấn lên.

Thiệu Từ Tâm, không cần khổ sở, mày ở trong lòng Ôn Chi Hàn là có địa vị đặc biệt!

Chị ấy hôn môi mày, cùng mày lên giường, bảo đảm chỉ có một mình mày — tuy rằng bảo đảm chỉ là quan hệ bạn giường độc nhất vô nhị, nhưng đây cũng có thể xem là đặc biệt!

Đến nỗi chị ấy có phải thật sự đối với mỗi người đều ôn nhu như vậy hay không...... Mày chỉ cần đến công ty của chị ấy nhìn xem không phải xong rồi sao?

Vì thế nàng quyết định.

Buổi chiều nàng muốn đi Quang Lam tìm Ôn Chi Hàn, quan sát công việc hằng ngày của Ôn đại tổng tài một chút.

Sau khi hạ quyết tâm, mặt mày nàng giãn ra, không còn buồn khổ như vậy nữa.

Tài xế ở hàng ghế phía trước từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy biểu tình xuất sắc ngoạn mục của nàng, không khỏi lo lắng mà mở miệng nói: "Tiểu thư, cô không sao chứ? Có phải có chuyện gì không vui hay không? Có cần tôi hỗ trợ nói cho Thiệu đổng hay không?"

Thiệu Từ Tâm vội nói: "Không có không có, chú Minh hiểu lầm rồi, con chỉ là nhớ tới chuyện công tác có một chút không vui mà thôi."

Chú Minh nhẹ giọng cười cười: "Nếu cô không thích, cũng có thể ở nhà mà."

Thiệu Hành cùng Lục Lan cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối là nàng, chỉ cần nàng nói không muốn công tác, Thiệu Hành khẳng định sẽ nuôi nàng cả đời.

Đây mới thật sự là người có thể sống nhàn nhã, vô ưu vô lo trong núi vàng núi bạc cả đời.

Thiệu Từ Tâm chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài.

"Không làm việc là không được ạ."

"Con người vẫn là phải có sự nghiệp của riêng mình thì mới an tâm."

Nàng không muốn lại trải qua sinh hoạt ăn không ngồi rồi, chỉ có thể chờ vợ trở về như đời trước.

Sinh hoạt như vậy khiến người ta không hề có cảm giác an toàn.

Chú Minh nhẹ nhàng gật đầu.

Lời này không sai, con người vẫn là phải có sự nghiệp của bản thân mới có thể an tâm.

Hắn rất vui vì tiểu thư nhà bọn họ có thể giác ngộ như vậy.

...

Buổi chiều bốn giờ, Thiệu Từ Tâm vui sướng kết thúc công việc, chú Minh tới đón nàng.

Nàng cùng Dung Nhã, Lâm Mộc Mộc chào tạm biệt, xoay người mở cửa xe ghế sau.

"Chú Minh, đưa con đi Quang Lam, sau đó ngài về trước đi, trễ chút con về cùng Chi Hàn, chị ấy có xe, vất vả chú rồi."

"Được, tiểu thư."

Chờ nàng ngồi xong, lúc này chú Minh mới khởi động xe chạy đến Quang Lam đầu tư.

Bóng cây ngoài xe từng chút lui về phía sau.

Trong xe Thiệu Từ Tâm cầm di động nhắn tin cho Ôn Chi Hàn.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy một bước này của bản thân như là tiền trảm hậu tấu, nàng hẳn là nên gửi tin nhắn cho Ôn Chi Hàn trước, hỏi đối phương một chút có thuận tiện hay không, rồi sau đó mới quyết định có nên đi Quang Lam hay không.....

Không đúng, là Ôn Chi Hàn nói khi nào nàng muốn qua đều có thể!

Đây là Ôn Chi Hàn ngầm đồng ý, nàng không có làm sai!

[ Thiệu Từ Tâm ]: Ôn Chi Hàn, em tan làm rồi, hiện tại em đang đến chỗ chị, sau đó chúng ta đi ăn tối, được không?

[ Thiệu Từ Tâm ]: 【 mắt trông mong.JPG】

Ôn Chi Hàn trả lời rất nhanh.

[ Ôn tổng ]: Đương nhiên có thể

[ Ôn tổng ]: Từ Tâm muốn ăn cái gì? Chị đặt chỗ trước

Thiệu Từ Tâm đối với phản ứng này rất vừa lòng, đáy mắt ập lên vài phần ý cười.

[ Thiệu Từ Tâm ]: Còn chưa có nghĩ xong, chờ em đến lại chậm rãi suy nghĩ nha

[ Ôn tổng ]: Được, một hồi tới thì nói cho chị, chị đi xuống đón em

[ Thiệu Từ Tâm ]: Dạ!

Đối thoại dừng lại tại đây, trên giao diện không có xuất hiện tin nhắn mới

Thiệu Từ Tâm bỗng nhiên nhìn ghi chú của Ôn Chi Hàn, cảm thấy không quá ổn.

Sao nàng có thể đặt cho chị gái xinh đẹp mình thích một cái ghi chú lạnh băng như thế? Không được, cần phải đổi cái khác!

Nàng nghĩ nghĩ, sau đó ở trên màn hình gõ chữ, thay đổi cái ghi chú mới: [ Bà Thiệu xinh đẹp ]

Nhìn ghi chú, nàng vừa lòng gật gật đầu.

Hy vọng một ngày kia, Ôn Chi Hàn sẽ biến thành bà Thiệu thật sự.

Hiện tại đi Quang Lam còn cần hơn mười phút, Thiệu Từ Tâm có chút mệt, ngáp một cái nói: "Chú Minh, Quang Lam kia có cái ngã rẽ, đến đó chú kêu con một tiếng, con chợp mắt một chút."

Nàng còn muốn trước tiên nhắn tin cho Ôn Chi Hàn xuống dưới đón mình đây......

Chua Minh gật đầu đáp ứng, săn sóc mà giúp nàng điều chỉnh độ ấm bên trong xe.

Hơn mười phút nửa ngủ nửa tỉnh cực nhanh.

Chờ Thiệu Từ Tâm mở đôi mắt mơ mơ màng màng ra dưới tiếng kêu của chú Minh, ngước mắt cũng có thể thấy kiến trúc Quang Lam hơi hơi hiển lộ một góc.

— đến nhanh vậy sao.

Nàng xoa xoa mắt, lấy tấm chăn nhỏ trên người ra, ngồi thẳng thân mình.

Ánh mặt trời xuyên qua lá cây đột nhiên chiếu rọi vào bên trong xe, bất ngờ không kịp phòng ngừa lại vạn phần chói mắt, nàng tránh đi ánh mặt trời này, quay người sang chỗ khác.

Chờ nàng ngồi xong lại giương đôi mắt thoải mái dễ chịu nhìn ngoài cửa sổ xe, lại ngoài ý muốn phát hiện hai người —

Ôn Úc và Điền Gia Hà.

Nàng không khỏi nhìn nhiều hơn một chút.

Hai người họ đứng dưới tàng cây ở ngã rẽ, mặt đối mặt nói chuyện.

Không biết nội dung nói chuyện là gì, hai bên biểu tình đều rất khó coi.

Thậm chí là khi Điền Gia Hà bắt lấy tay Ôn Úc, mặt của cô ta tràn đầy phiền chán mà hất ra.

Tiếp theo nàng không nhìn thấy gì nữa.

Xe lái quá nhanh, đem một màn khắc khẩu không lời này hóa thành hình ảnh không chút nào quan trọng lưu lại tại chỗ.

Thiệu Từ Tâm nhìn cảnh tượng bên ngoài không ngừng lui về phía sau, nhẹ nhàng mà chọn một chút mày.

Ồ wow?

Một đôi chân ái cảm động trời đất ấy vậy mà lại cãi nhau?

Bình luận

Truyện đang đọc