KHÔNG NGHĨ TỚI ĐI

Ôn Chi Hàn không biết Thiệu Từ Tâm đối với mình lại cất giấu một hiểu lầm như vậy, cũng không biết Thiệu Từ Tâm bởi vì cái này mà hiểu lầm cô bao lâu......

Nghĩ đến đây, Ôn Chi Hàn tức khắc cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Cứ như vậy thì không được, ít nhất không thể để Thiệu Từ Tâm tiếp tục hiểu lầm như vậy, nếu không là xong đời.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, cô nắm chặt tay Thiệu Từ Tâm.

Nâng mắt nhìn, màu lam trong đôi mắt tràn đầy ôn nhu cùng nghiêm túc.

"Từ Tâm, câu nói kia không phải lý giải như vậy."

Thiệu Từ Tâm nhất thời vui vẻ, tâm như nở hoa.

Không phải lý giải như vậy, vậy thì chứng minh rằng không có bạn giường khác?!

Thiệu Từ Tâm thật cẩn thận mà vươn chân thăm dò: "Vậy em phải lý giải như thế nào? Chị dạy em đi."

Ôn Chi Hàn môi đỏ khẽ nhếch, lời nói dừng ở bên môi, cùng những ký ức liên quan hiện lên ở trong đầu, mỗi một màn đều có tên của người trước mặt.

Cô bỗng nhiên ý thức được, lúc này còn không phải thời cơ tốt để nói thẳng.

Vì thế cười cười, nhẹ nhàng thay đổi lời nói: "Chị chưa bao giờ có bạn giường khác, chị chỉ có em, cho nên ngoại trừ bạn giường, Từ Tâm lý giải thế nào đều được."

— chị chỉ có em.

Thật là giống như thanh âm phát ra từ thiên đường.

Thiệu Từ Tâm được dỗ ngọt đến vui mừng khôn xiết.

Tuy rằng Ôn Chi Hàn không nói cho nàng nguyên nhân thật sự, nhưng nàng đã biết nguyên do sẽ không làm nàng thất vọng rồi!

Không nghĩ tới nàng lại là người thứ nhất của Ôn Chi Hàn, không nghĩ tới Ôn Chi Hàn chưa bao giờ đi tìm người khác — nàng chính là duy nhất đó!

Rất tốt, vô cùng tốt.

Nàng hy vọng Ôn Chi Hàn có thể tiếp tục như thế, để nàng ở trong lòng cô vĩnh viễn là duy nhất, trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất, không thể nào quên được!

Theo đà phát triển này, tình yêu ngọt ngào, sắp tới!

Nàng khống chế chính mình, để tránh bởi vì rất vui vẻ mà từ trên đùi Ôn Chi Hàn nhảy lên.

"Có thể là người duy nhất của Ôn tổng chúng ta, đây là vinh hạnh của em."

"Tới, em xoa bóp vai cho ngài!"

Ôn Chi Hàn an tâm mà hưởng thụ phục vụ mát xa của nàng. 

Lực độ mười ngón không nhẹ không nặng, gãi đúng chỗ ngứa, ấn ấn xoa xoa rất là thoải mái, mệt mỏi dần dần bị xoa tán không ít.

Nhìn mặt mày người trước mắt, Ôn Chi Hàn bỗng nhiên có vài phần hoảng hốt.

Trước kia cô chưa từng nghĩ tới bản thân và Thiệu Từ Tâm cũng có thể đi đến một bước của ngày hôm nay.

Hiện giờ có được, cũng cảm thấy không quá chân thật.

Thiệu Từ Tâm đối với cô mà nói, tựa như một giấc mộng đẹp.

Hiện tại, cô muốn bắt giữ giấc mộng đẹp này.

Cô lặng yên giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiệu Từ Tâm, ý bảo nàng dừng lại, mang tư tâm được một tấc lại muốn tiến một thước, ôn nhu nói: "Có Từ Tâm ở bên cạnh, chị xác thật không mệt, nếu Từ Tâm có thể ở bên cạnh chị nhiều một chút thì tốt rồi."

Nếu Thiệu Từ Tâm nguyện ý ở bên cạnh cô, giúp cô thư hoãn mỏi mệt, cô đương nhiên sẽ thật vui vẻ.

Công việc buồn tẻ vô vị sao có thể so với người trong lòng đáng yêu lại thú vị chứ?

Thiệu Từ Tâm: "Thật sự ạ? Chị sẽ không chê em quấy rầy công việc của chị hả?"

Ôn Chi Hàn: "Đương nhiên là không."

Thiệu Từ Tâm: "Đây chính là chị nói, em nhớ kỹ rồi nha."

Ôn Chi Hàn: "Ừm, chị nhớ kỹ."

Được Ôn Chi Hàn bảo đảm, Thiệu Từ Tâm lập tức liền có chủ ý.

Rất tốt, nghiệp lớn của nàng lại có tiến triển mới!

"Tốt tốt, em hiểu rồi" Thiệu Từ Tâm một bên vỗ bả vai Ôn Chi Hàn, một bên đứng dậy, "Chị làm việc tiếp đi, một hồi em lại đến quấy rầy chị."

Nàng chân trần chạy đi.

Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn chân nàng, lại nói: "Nhớ rõ mang dép."

"Biết rồi!"

Thiệu Từ Tâm vội vàng mang dép lê, sau đó đi vào phòng bếp tìm đồ ăn, còn cắt một đĩa trái cây cho cô.

Mỏi mệt thư hoãn, nghỉ ngơi đầy đủ, Ôn Chi Hàn mang kính tiếp tục công việc.

Trong khoảng thời gian này công việc của cô rất bận, ước chừng chỉ có thể vội vàng tranh thủ thời gian thi triển một chút thủ đoạn nhỏ đối với Thiệu Từ Tâm, dụ dỗ nàng chủ động tới gần mình.

Cô thừa nhận như thế là không đủ quang minh chính đại.

Thế giới người trưởng thành sẽ mang một chút tâm cơ nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục.

Thời gian lặng yên trôi đi.

Công việc phức tạp khiến tâm trạng con người trở nên nặng nề.

Ôn Chi Hàn vừa xử lý, vừa sửa sang lại văn kiện, sau khi trôi qua hơn phân nửa tiến độ, cô nhẹ nhàng thả lỏng một hơi, giơ tay xoa bóp sau cổ.

Mệt, chỉ tiếc còn chưa kết thúc.

Đúng lúc này, cô nghe được một trận tiếng bước chân, từ xa tới gần mình.

Rất nhanh, Thiệu Từ Tâm xuất hiện ở bên cạnh cô, đầu tiên là sờ sờ đầu cô, sau đó thuần thục chui vào trong lòng ngực của cô, ngồi ở trên đùi cô.

"Vất vả." Thiệu Từ Tâm nói xong, giang hai cánh tay ôm lấy cô, khẽ vuốt sống lưng cô từng chút từng chút một, giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ.

Ôn Chi Hàn bất giác nở nụ cười thoải mái, sau đó liền nghe thấy Thiệu Từ Tâm hỏi một câu: "Chị có muốn ăn một chút ngọt không?"

Cô khó hiểu: "Cái gì ngọt?"

Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng đáp lời: "Kẹo á."

Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có thể liền đáp ứng: "Cho chị một viên đi."

Thiệu Từ Tâm liền bắt đầu ở phía sau cô lột kẹo, thanh âm giấy gói kẹo tinh tế rơi vào bên tai các nàng, rất là bình tĩnh.

Ôn Chi Hàn một bên ôm eo nàng, một bên nhìn văn kiện bên tay phải, chờ nàng lột kẹo xong.

Giây tiếp theo, người trên người cô động đậy, giơ tay nâng khuôn mặt cô.

Một nụ hôn vị dâu tây rơi xuống.

Thiệu Từ Tâm hôn đôi môi mềm ấm của cô, đầu ngón tay vu,ốt ve khuôn mặt cô, cùng cô triền miên trong hơi thở.

Nàng đút cho cô một viên kẹo, để lại hương vị kẹo thơm ngọt cho cô.

Mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.

Thiệu Từ Tâm giờ phút này vô cùng cảm kích trời xanh nhân từ.

Bất luận kết quả như thế nào, ít nhất giờ phút này nàng có thể ngồi ở chỗ này hôn môi Ôn Chi Hàn, có thể tự mình đút cho cô một viên kẹo, điều này đã thắng qua muôn vàn người yêu thầm rồi.

"Chị sẽ không trách em lúc này tới đánh gãy công việc của chị chứ?" Thiệu Từ Tâm hỏi.

Kẹo đọng lại ở môi răng, lẳng lặng toả ra hương thơm cùng vị ngọt, Ôn Chi Hàn bỗng nhiên cảm thấy rất sung sướng.

Thiệu Từ Tâm hành động lấy lòng cô.

"Đương nhiên là không, như vậy có thể giúp giảm bớt mệt nhọc trong công việc" cô mỉm cười, vén tóc dài cho Thiệu Từ Tâm, "Hoan nghênh tới thường xuyên."

Đối mặt với lời mời thịnh tình, Thiệu Từ Tâm cười đến cong lên cả đôi mắt đào hoa.

Thật tốt quá, Ôn Chi Hàn không có trách nàng đột nhiên chạy tới quấy rối, không những không trách, ngược lại còn có vẻ thích.

Nghiệp lớn của nàng bước đầu lấy được thành công thật lớn!

Ôn Chi Hàn thật sự sắp thích nàng!

Rất nhanh nàng liền có vợ real để ôm ấp hôn hít, yêu đương rồi!!

Nàng nhìn chăm chú vào ánh mắt xinh đẹp của Ôn Chi Hàn, đầu ngón tay m.ơn trớn trên da thịt mịn màng của cô, hào phóng mà tiến thêm một bước, thẳng thắn nói với cô: "Ôn Chi Hàn, em thích cùng chị hôn môi, loại cảm giác này rất tốt, tựa như kẹo, vừa thơm vừa ngọt, ăn vào sẽ làm người ta vui vẻ."

"Chỉ là đáng tiếc, em phải đóng phim, mấy tháng nữa không được nhìn thấy chị....."

Ánh mắt Ôn Chi Hàn sáng lấp lánh, tựa như những vì sao.

Thiệu Từ Tâm đang luyến tiếc cô – Từ Tâm của cô bắt đầu luyến tiếc cô.

Cô nâng đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng vu.ốt ve sau cổ Thiệu Từ Tâm, ý cười ở đáy mắt lan tràn, ôn nhu.

"Không sao, chờ em trở về rồi lại hôn, hoặc là......"

Động tác mềm nhẹ mà ôm lấy người mình thích nhiều năm, cô ngửa đầu dâng lên nụ hôn của mình, tựa như hiến dâng trái tim của mình.

"Hiện tại cũng có thể hôn nhiều một chút, hôn đến khi đủ thì thôi."

Thiệu Từ Tâm cười, hôn cô, rồi sau đó quay đầu nhìn văn kiện trên bàn, xoay người nói: "Ôn tổng, cố lên, chờ làm việc xong rồi hôn tiếp."

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi Ôn Chi Hàn: "Thêm vào đó còn có thể làm việc khác."

Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng nhướng mày.

Học muội lại đang câu dẫn học tỷ.

Tại việc này, học muội thật là càng ngày càng thuần thục lớn mật.

Thiệu Từ Tâm hôm nay không có đảm đương gối đầu công chúa.

Nhìn thấy Ôn Chi Hàn xử lý công việc vất vả, nàng quyết đoán đem người đè ở dưới thân, thực hiện tinh thần phục vụ.

Nàng cũng sắp đi, vừa vặn trước khi đi nghe thanh âm của chị nhiều một chút — một thanh âm khác.

......

Quá trình quay《 nhật ký tình yêu sau khi kết hôn 》 đã chính thức kết thúc.

Tập cuối cùng, nhóm khách mời khác như cũ ngọt ngọt ngào ngào, duy độc CP "Ôn Cố Tri Tâm" ẩn ẩn lộ ra cảm giác ly biệt không nỡ cùng ưu sầu.

Ôn Chi Hàn vốn dĩ chính là vì làm cho Thiệu Từ Tâm ở Phụng thành nhiều một chút để tham gia chương trình, không nghĩ tới lúc quay chụp kết thúc lại phải tự mình tiễn người đi, có thể nói là bất đắc dĩ.

Cô đã nhiều ngày bận rộn công việc, thậm chí không có nhiều thời gian bên cạnh Thiệu Từ Tâm.

Thiệu Từ Tâm càng cảm thấy tiếc hận.

Nếu không phải gần đây Ôn Chi Hàn có nhiều công việc, nàng nhất định sẽ quấn lấy Ôn Chi Hàn sau đó mở họp ba ngày ba đêm!

Vài tháng không thể nhìn thấy Ôn Chi Hàn, dù sao thì nàng cũng phải nị oai cho đủ rồi mới đi, nhưng mà ông trời căn bản không cho nàng mặt mũi.

Đáng mừng chính là, trong khoảng thời gian này nàng lại một lần nữa xác định bản thân trong lòng Ôn Chi Hàn là khác biệt.

Tuy rằng nàng không biết sự khác biệt này đến tột cùng là khi nào mới có thể thăng cấp thành thích, nhưng điều này cũng đã cho nàng sự ủng hộ, càng thêm chờ mong ngày gặp lại.

Có lẽ thì sao?

Có lẽ chờ nàng quay phim xong trở về các nàng sẽ tiến thêm một bước thì sao?

Nghĩ đến những điều tốt đẹp, nói không chừng Ôn Chi Hàn trong lúc nàng đóng phim sẽ bắt đầu không quen sinh hoạt không có nàng ở bên, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ chính mình đã yêu nàng thật sâu, vô pháp kềm chế!

Đây quả thực là làm nàng mong đợi!

Ngồi trên máy bay, nhìn những đám mây trắng ngoài cửa sổ, Thiệu Từ Tâm lặng lẽ ở trong lòng cầu nguyện —

Ôn Chi Hàn, hy vọng chị sẽ thích em.

Ôn Chi Hàn chị cần phải thích em nhanh lên nha!

...

Ôn Chi Hàn tan làm về nhà.

Mở cửa, trong phòng một mảnh quạnh quẽ.

Thiệu Từ Tâm đi rồi.

Lần này đi là mấy tháng không thể gặp mặt.

Đây có lẽ chính là phiền muộn khi thích một đại minh tinh, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhìn mãi quen mắt.

Bật đèn, đi vào phòng khách.

Vừa nhấc mắt, kẹo đặt ở trên bàn trà lọt vào tầm mắt.

Những viên kẹo nhỏ đặt ở bên cạnh nhau, khoác lớp vỏ tươi sáng, an tĩnh nằm ở những chiếc đĩa sứ trắng, đang chờ người thưởng thức.

Cô lấy một viên đặt vào lòng bàn tay.

Sau khi nhìn hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhận ra, đó là viên kẹo mà ngày đó Thiệu Từ Tâm đã đút cho cô.

Dưới đĩa còn có một tờ giấy, viết là: [ thỉnh thoảng phải ăn chút gì đó ngọt ngọt để bản thân vui vẻ một chút, hoặc là vui vẻ nhiều chút! ]

Phía cuối là một biểu tượng cảm xúc dễ thương.

Chữ viết xinh đẹp đáng yêu, tựa như con người của Thiệu Từ Tâm vậy.

Ôn Chi Hàn không nhịn được ý cười, đặt viên kẹo xuống, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Thiệu Từ Tâm: [ cảm ơn, chị sẽ ăn chúng ]

Thiệu Từ Tâm cơ hồ là trả lời trong tích tắc.

[ Từ Tâm ]: Chị nhìn thấy rồi!

[ Từ Tâm ]: Lúc làm việc có thể ăn một viên, vui vẻ chút

[ Ôn Chi Hàn ]: Ừm, ngày mai chị sẽ đem đến văn phòng 

Thấy tin nhắn này, Thiệu Từ Tâm vô cùng vừa lòng mà cười.

Ôn Chi Hàn nguyện ý đem kẹo đến văn phòng, nàng còn cầu mà không được.

Bởi vì nàng muốn thông qua chút kẹo nho nhỏ này, để Ôn Chi Hàn có thể thường xuyên nhớ tới nàng, nhớ tới từng phút giây ở bên cạnh nàng.

Vì thế, nàng trộm chuẩn bị không ít kẹo dâu tây.

Nếu Ôn Chi Hàn có thể nhớ tới nụ hôn vị dâu tây ngòn ngọt của nàng thì càng tốt. 

Đây là tiểu tâm cơ của người nào đó họ Thiệu.

Hai người hàn huyên một hồi, lại gọi điện thoại một lát, cả hai đều cất giấu sự quan tâm của mình, chỉ lấy thân phận bạn bè quang minh chính đại mà quan tâm đối phương.

Sau khi cúp máy, ánh mắt Ôn Chi Hàn dừng trên đĩa kẹo.

Nghiêng người về trước, mặt mày ôn hòa mà vươn tay, chậm rãi chọc vào đống kẹo, tiếp theo ngừng tay.

Cô phát hiện: Kẹo dâu tây chiếm hơn phân nửa.

Bắt đầu nhớ lại cái ngày Thiệu Từ Tâm đút cô ăn kẹo, cô nhớ rõ, viên kẹo kia chính là vị dâu tây......

Suy nghĩ trở về, cô một lần nữa cúi đầu nhìn kẹo Thiệu Từ Tâm chuẩn bị cho cô, ánh mắt thâm thúy động lòng người.

Trong lúc nhất thời, cô không biết bản thân có nên vui vẻ hay không.

Đây đến tột cùng là nàng cố ý làm như thế, hay là cô đang tự mình đa tình?

Bình luận

Truyện đang đọc