KHÔNG NGHĨ TỚI ĐI

Ôn Chi Hàn cuối cùng cùng kết thúc xã giao về nhà.

Khi cô mở cửa phòng, Thiệu Từ Tâm một mình ngồi ở bên cửa sổ, lẻ loi, thoạt nhìn không chút nào vui vẻ.

Tâm trạng của Thiệu Từ Tâm không tốt.

Sau khi nói ra hết thảy và mắng Ôn Úc một trận, sảng khoái thì sảng khoái đó, nhưng cảm xúc cũng bị ảnh hưởng, khi bình tĩnh lại sẽ lộ ra vẻ phiền muộn.

Nàng vì bản thân cảm thấy không đáng giá.

Một tình yêu chân thành lại bền bỉ như vậy, không ngờ lại trao nhầm cho một tên cặn bã!

Con người luôn có thời điểm mù quáng, nhưng nàng là mù hoàn toàn, thậm chí chặt đứt đường lui của bản thân!

Mà mới vừa nãy, nàng ngay cả một câu hỏi bản thân sau khi chết ba mẹ có phải rất khổ sở hay không cũng không dám.

Nàng sợ chính mình sẽ nhịn không được càng thêm thống hận Ôn Úc.

Nàng biết chuyện này xét đến cùng là tài xế say rượu lái xe sai, không trách Ôn Úc được.

Nhưng nàng nhịn không được, cũng không có biện pháp xem những việc này không dính dáng tới Ôn Úc.

Đời trước bất hạnh căn bản chính là Ôn Úc mang đến cho nàng!

Không có Ôn Úc, nói không chừng nàng còn sống rất tốt, nói không chừng cũng đã sớm tìm được người yêu tình đầu ý hợp, ân ân ái ái trải qua cả đời!

Ôn Úc, nguồn gốc của mọi tội ác!

Nàng đắm chìm trong tâm trạng phiền muộn, không thể kiềm chế, ngay cả Ôn Chi Hàn trở về cũng chưa phát hiện.

Mãi đến khi thanh âm Ôn Chi Hàn bỗng nhiên vang ở bên tai.

"Từ Tâm."

Đầu quả tim thình lình bị dọa đến run lên.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy sự quan tâm.

"Em thoạt nhìn không vui lắm."

Thậm chí không phải là một câu nghi vấn.

Một câu nhẹ nhàng, sự quật cường bao vây lấy nàng bị xé toạc trong nháy mắt. 

Mắt Thiệu Từ Tâm bỗng nhiên lại nóng lên, trong tức khắc hốc mắt đỏ bừng.

Nàng nói: "Đúng vậy, em không vui."

Năm chữ ít ỏi, bất giác mang theo vài phần khóc nức nở.

Nàng không rõ chính mình giờ phút này vì cái gì bỗng nhiên trở nên yếu ớt như vậy.

Nàng chỉ biết khi nhìn thấy Ôn Chi Hàn quan tâm mình như thế, nàng lập tức muốn nói hết cảm xúc, muốn được Ôn Chi Hàn an ủi.

Nàng rũ mắt, ngoan ngoãn vươn tay, giống một đứa nhỏ ở bên ngoài bị người ta khi dễ.

"Ôn Chi Hàn, chị ôm em một cái......"

Không hỏi nhiều, cơ thể Ôn Chi Hàn đã làm ra phản ứng trước, đem người ôm vào trong lòng ngực.

Cô rất ít thấy người hướng ngoại, luôn tràn trề năng lượng như Thiệu Từ Tâm lại lộ ra một mặt yếu ớt như vậy, trái tim của cô trong nháy mắt như bị bóp chặt, đau đớn vô cùng.

Nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Thiệu Từ Tâm, cô ôn nhu dỗ dành nàng: "Làm sao vậy? Có phải có người khi dễ Từ Tâm của chúng ta hay không?

"Đừng sợ, có chị giúp em làm chủ, được không?"

Thiệu Từ Tâm trong lòng vốn dĩ có chút  ủy khuất nhỏ, vừa nghe cô khinh thanh tế ngữ như vậy, ôn nhu vô cùng, tức khắc chịu không nổi, cảm xúc ở giữa ranh giới khóc hay không khóc điên cuồng dao động.

"Ôn Chi Hàn, chị đừng  hức...... Chị đừng nói như vậy, chị như vậy em càng muốn khóc......"

"Em vốn dĩ không chuẩn bị khóc, đáng ghét, hức!"

Rối rắm nhưng lại hề hước không thể giải thích được.

Ôn Chi Hàn không khỏi cảm thấy nàng đáng yêu, lại mỉm cười nói: "Nhưng mà Từ Tâm, chị nói chuyện vẫn luôn như vậy."

"......"

Cũng đúng.

Đột nhiên kêu người ta sửa lại phong cách nói chuyện có chút không đạo đức.

Thiệu Từ Tâm ôm sát eo cô: "Vậy chị tạm thời an tĩnh chút, ở cạnh em là được rồi."

Ôn Chi Hàn sờ sờ đầu nàng: "Được."

Thiệu Từ Tâm đem mặt chôn ở trên vai cô, không nói một lời.

Một lát sau.

Ôn Chi Hàn nghe thấy Thiệu Từ Tâm hít hít cái mũi, cơ thể cũng động đậy theo.

"Chị không có uống rượu."

Thiệu Từ Tâm nàng chủ động nói chuyện.

"Ừm, chị đề nghị uống trà."

"Khá tốt, như vậy không hại thân, mạnh mẽ kiến nghị mở rộng xã giao trên bàn trà, nước sôi để nguội cũng được."

Ôn Chi Hàn cong môi cười cười.

Biết Thiệu Từ Tâm nguyện ý nói chuyện, cô lập tức dịu dàng mà nâng mặt nàng lên, cùng nàng đối diện.

"Sao lại không vui? Lúc chiều gọi điện thoại vẫn còn tốt mà."

Thiệu Từ Tâm vừa nghe lời này, tức khắc nhăn lại khuôn mặt xinh đẹp: "Còn không phải bởi vì em gái của chị sao."

Ôn Chi Hàn chân mày hơi chau.

Ôn Úc vậy mà nhân lúc cô không ở đây, chọc Thiệu Từ Tâm không thoải mái!

"Nó chọc em tức giận?"

"Dạ."

"Chị đi nói nó một chút."

"Hiện tại không cần."

Thiệu Từ Tâm nắm chặt tay cô, tầm mắt dừng ở trên người cô, không muốn dịch chuyển nửa điểm.

"Chị ở lại cùng em là được rồi."

"Dù sao...... Em cũng đánh chị ta hai bạt tai."

Ôn Chi Hàn: "?"

...... Em làm cái gì?

Thiệu Từ Tâm rũ mắt, chột dạ mà gãi mặt: "Chị ta nói chuyện không dễ nghe, vừa cuồng vọng lại tự đại, còn bôi nhọ chị, em thật sự nhịn không nổi, liền...... Liền động thủ."

"Sau đó em còn mắng chị ta khóc......"

Nàng thật cẩn thận mà nâng lên mí mắt quan sát phản ứng của Ôn Chi Hàn: "Chị sẽ không trách em chứ? Người kia rốt cuộc vẫn là em gái chị....."

"Không có trách em," Ôn Chi Hàn đem nàng ôm vào trong ngực trấn an, "Chị hiểu biết nó, cũng hiểu biết em."

Đứa em kia của cô, trên người xác thật có tính chất đặc biệt là ngứa đòn.

Mà học muội của cô lại không giống vậy, nàng vĩnh viễn có chừng mực, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, càng sẽ không vô cớ đi trêu chọc người khác.

Ôn Úc không phải đứa trẻ ngoan, nhưng Từ Tâm của cô thì phải.

Thiệu Từ Tâm thấy cô tín nhiệm mình như thế, trong lòng cảm động, không muốn xa rời mà ôm chặt eo cô.

Cô luôn là như thế, tràn ngập cảm giác an toàn, khiến người bất giác muốn tới gần, muốn vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên cạnh cô. 

Hai người an tĩnh mà ôm nhau.

Uỷ khuất trong lòng Thiệu Từ Tâm cũng dần dần biến mất.

Ngay lúc này, nàng vậy mà lại rất muốn ngồi xuống cùng Ôn Chi Hàn phun tào những lời mà Ôn Úc nói.

Nhưng nàng không thể.

Nàng cùng Ôn Úc là trọng sinh, mạch não này hai người có thể tiếp nhận, nhưng Ôn Chi Hàn lại không phải trọng sinh, hà tất phải nói những lời này dọa cô.

Hơn nữa, những lời Ôn Úc nói, cô ta đánh giá Ôn Chi Hàn chẳng ra gì, nếu nói ra thì đối với Ôn Chi Hàn cũng là lần thứ hai thương tổn......

Thôi, không nói.

Thiệu Từ Tâm đem khát vọng muốn nói tất cả gói gém lại cất.

Nàng lần nữa đem lực chú ý đặt ở trên người Ôn Chi Hàn, lúc này mới nhớ tới Ôn Chi Hàn vừa trở về còn chưa tắm rửa, cái gì cũng chưa làm, chỉ lo ở chỗ này an ủi nàng.

"Ôn Chi Hàn, chị thật tốt," nàng nhịn không được nói, "Vừa trở về liền an ủi em, ngay cả tắm cũng chưa tắm....."

"Được rồi, hiện tại em không có chuyện gì, chị mau đi tắm rửa đi, thời gian không còn sớm, sớm một chút nghỉ ngơi."

Ôn Chi Hàn nghe vậy, ôn nhu mà cong lên khóe môi, hai tay nâng mặt nàng.

Trông thấy khóe mắt nàng ửng đỏ, không nhịn được mà vươn ngón cái nhẹ nhàng vuố.t ve, như là muốn giúp nàng xoá tan cảm xúc không vui này.

"Trong lòng còn khổ sở không?"

Thiệu Từ Tâm nhìn đôi mắt của cô, lại rũ mi, thanh âm nhẹ nhàng, thành thật mà nói: "Thật ra còn có một chút......"

Ôn Chi Hàn thấy thế, ôn nhu mà vu.ốt ve khuôn mặt nàng, khinh thanh tế ngữ nói: "Vậy có thể nói cho chị vì cái gì khổ sở không?"

Thiệu Từ Tâm thoạt nhìn cũng không giống là muốn cùng Ôn Úc nối lại tình xưa.

Mắng xong đánh xong, trong lòng còn ủy khuất, vậy vô cùng có khả năng là Ôn Úc làm chuyện gì chọc nàng đặc biệt khó chịu.

Nếu thật là như vậy, cô tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha đứa em gái không hiểu chuyện này như thế.

Thiệu Từ Tâm luôn luôn không thể chống đỡ được sự ôn nhu của Ôn Chi Hàn.

Đây giống như cơn gió ngày xuân, ánh nắng ấm áp vào mùa đông, nếu có được thì sẽ trở nên tham lam, kì vọng tiếp tục có được.

Nàng mím môi, từ từ mở miệng nói: "Em chỉ là khổ sở vì tình yêu của mình lại dành cho một người như vậy."

"Ôn Chi Hàn, chị không biết em thích chị ta thích bao lâu đâu, đó là được tính bằng năm."

"Em bị vẻ ngoài của chị ta mê hoặc, đã từng chấp nhất mà cho rằng chị ta là một người rất tốt, chân thành trong tình yêu, một lòng một dạ với người yêu."

"Kết quả chị ta — chị ta dùng hiện thực hung hăng mà đánh em một bạt tai."

"Tình yêu và lòng tự tôn của em đều bị hai người bọn họ sỉ nhục, bị các nàng giẫm đạp."

"Em, em cảm thấy bản thân dại dột muốn chết..... Lúc trước vì cái gì không sớm một chút nhìn thấu chị ta......"

Hai tay rũ ở bên hông dần dần nắm chặt thành quyền, hốc mắt lại đỏ lên một lần nữa.

Một giọt nước mắt lặng yên rơi xuống.

"Ôn Chi Hàn, em thật sự hận chết chị ta......"

Nhớ tới những chuyện quá khứ, nàng hận không thể xuyên trở lại đời trước tự tát cái tên liế.m cẩu* là mình hai cái.

(*biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.)

Nhìn xem mày thích cái thứ gì!

Thanh tỉnh chút, chị ta không đáng, kết quả người bị tổn thương chỉ có mày!

Thích chị ta chính là bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời mày!

Nàng có lẽ không nên ở trước mặt Ôn Chi Hàn biểu lộ trắng trợn sự chán ghét của mình đối với em gái của cô như thế.

Nhưng nàng nhịn không được, nàng làm không được......

Nói xong, mu bàn tay đang căng chặt của nàng được một bàn tay phủ lên, ôn nhu như nước lặng im đem nàng bao vây lấy, khiến nàng cảm thấy thả lỏng, dần dần thả lỏng bàn tay đang nắm chặt kia.

Năm ngón tay chạm lấy lòng bàn tay, mang theo độ ấm của một người khác.

Nước mắt được người dịu dàng lau đi.

"Về sau chúng ta không nhìn thấy nó nữa." Ôn Chi Hàn nói như thế.

Thiệu Từ Tâm ngẩn người, kinh ngạc ngẩng đầu: "Chị vừa mới nói cái gì?"

Hơi suy tư, nàng nháy mắt mở to hai mắt, hốc mắt ửng hồng, kinh ngạc nói: "Ôn Chi Hàn, giết người là phạm pháp!"

"Vì chị ta ở tù thì rất là không đáng á!"

Ôn Chi Hàn cũng sửng sốt một chút, không nghĩ tới mạch não của nàng lại nhảy xa như vậy.

Nhưng nhìn biểu tình nàng vừa ủy khuất lại kinh ngạc, mạc danh cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.

"Từ Tâm, chị không phải muốn phạm pháp." Ôn Chi Hàn trong thanh âm lộ ra một tia ý cười.

Thiệu Từ Tâm ngốc: "Vậy chị nói " không nhìn thấy nó nữa ", đây là có ý tứ gì?"

Ôn Chi Hàn: "Chính là ý tứ trên mặt chữ."

Thiệu Từ Tâm: "?"

Ôn Chi Hàn nắm tay nàng, đúng sự thật bẩm báo: "Từ Tâm, chị chuẩn bị đem nó điều đi khỏi Phụng thành, để nó ở địa phương khác công tác, về sau không phải ngày lễ ngày tết, hoặc là chuyện trọng đại, thì không cần trở về."

"Mặt khác, chị sẽ không cho nó một xu nào nữa, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu thì xài bấy nhiêu."

"Ôn gia nuôi nó lớn như vậy, đã tận tình tận nghĩa."

Ôn Úc là kẻ thích ra ngoài ăn chơi, mỗi tháng đều mua các loại hàng xa xỉ, tiền chi tiêu chỉ có nhiều không ít.

Ôn Chi Hàn làm như vậy, chính là đang ép cô ta phải biết tiết kiệm, biết được kiếm tiền vất vả, đừng nằm ăn no chờ chết, vòi tiền còn không biết cảm ơn, thậm chí còn khiêu khích cô.

Thiệu Từ Tâm hơi hơi mở to mắt.

Nghe tới rất sảng khoái, nhưng là nếu thực thi, tựa hồ có chút khó khăn nha......

"Ba mẹ chị cũng đồng ý?"

Ôn Úc là con của em gái Ôn Hành Vân, từ nhỏ đã mồ côi ba mẹ, vợ chồng Ôn Hành Vân mới vì vậy mà yêu thương cô ta vô cùng, muốn giúp cô ta đền bù tình thương thiếu hụt của ba và của mẹ.

Ôn Chi Hàn làm chuyện này tương đương đem người đuổi đi, nói không chừng Ôn Hành Vân sẽ không đồng ý đâu......

"Đừng lo lắng," Ôn Chi Hàn đáng tin cậy mà nói, "Chị đã cùng ba mẹ thương lượng qua, hai người đáp ứng rồi, về sau chị sẽ quản Ôn Úc."

Thiệu Từ Tâm chớp chớp mắt.

Ôn Chi Hàn ôn nhu cười nói: "Chị gái quản em gái, thiên kinh địa nghĩa. Chị là đang dạy nó phải biết ơn, dạy nó hiểu rõ kiếm tiền vất vả, dạy nó độc lập, cũng không phải hại nó, này có cái gì sai đâu?"

"Huống chi, hàng năm ba mẹ cũng không ở nhà, cũng không cần chúng ta ở bên, một khi đã như vậy phận làm con rời xa nhà rèn luyện có cái gì không được?"

Thiệu Từ Tâm không khỏi cảm khái: "WoW......"

Ôn đại tổng tài quả nhiên tuyệt đỉnh cú mèo, ngay cả lý do chỉnh đốn người cũng danh chính ngôn thuận như thế, vô pháp phản bác.

Nếu ai chọc tới cô, sợ là chết cũng không biết chết như thế nào.

Nàng nghĩ nghĩ, lại nhịn không được hỏi: "Chị thật sự cũng rất chán ghét chị ta sao?"

Ôn Chi Hàn phía trước đối Ôn Úc không tính là tốt, cũng không quá tệ.

Hiện tại chiêu này vừa ra, tình chị em của hai người phảng phất chưa bao giờ tồn tại.

Thiệu Từ Tâm cũng không biết vì cái gì.

Ôn Úc không thích Ôn Chi Hàn, kiếp trước đương nhiên không muốn cùng nàng nói chuyện nhiều về người chị này.

Mà ngay cả tính cách của Ôn Chi Hàn, cũng không giống dáng vẻ sẽ chủ động chán ghét người khác.

Nhưng mâu thuẫn này đến tột cùng là ai gây nên, thật đúng là nói không được......

Ôn Chi Hàn cười cười, không có phủ nhận.

"Từ Tâm biết vì sao không?"

Thiệu Từ Tâm lắc đầu điên cuồng, trong mắt tầng tầng sương mù, phi thường xinh đẹp.

Hiện tại nàng không khổ sở, nhưng là bắt đầu bát quái.

— ai có thể không thích ăn dưa chứ!

Ôn Chi Hàn thấy thế cũng an tâm rồi.

Chỉ cần nàng không khổ sở là được rồi.

Cô cầm lòng không đậu hôn môi và giữa hai hàng chân mày xinh đẹp của nàng: "Chị đi tắm trước, tắm xong lại nói cho em, được không?"

"Dạ dạ, mau đi mau đi."

Thiệu Từ Tâm ngoan ngoãn đáp lời.

Chờ Ôn Chi Hàn tắm rửa xong ra tới, Thiệu Từ Tâm đã ở trên giường nằm chờ cô.

Còn chủ động nhấc lên chăn, nhiệt tình mời gọi cô cùng nằm xuống.

Cô cười đi qua nằm xuống.

Thiệu Từ Tâm giúp cô kéo chăn, sau đó chờ mong mà nhìn cô.

Ôn Chi Hàn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, không khỏi cong môi cười khẽ.

"Thật ra cũng không phải chuyện gì thú vị."

Thiệu Từ Tâm nói: "Em đây cũng muốn nghe."

"Chỉ cần chị muốn nói, em liền muốn nghe."

Ôn Chi Hàn nhiều lời một chút, nàng liền hiểu biết cô nhiều một chút, ngu gì không nghe chứ?

Ôn Chi Hàn thấy nàng thật sự muốn nghe, mở miệng chậm rãi nói: "Nó quá ích kỷ."

"Ích kỷ đến mức không thể dung nạp người khác."

Ôn Úc 5 tuổi được đón trở về Ôn gia.

Khi đó cô ta mới vừa mất đi ba mẹ, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, thoạt nhìn làm người ta rất có ý muốn bảo hộ.

Cô ta cũng trở nên rất mẫn cảm, một đoạn thời gian rất dài đều đắm chìm trong khổ sở vì mất đi ba mẹ, lại sợ sẽ một lần nữa mất đi người thân, bởi vậy cô ta luôn yêu cầu Ôn Hành Vân cùng Nhượng Na thời thời khắc khắc đều phải ở bên cạnh trấn an cô ta.

Ôn Chi Hàn lúc ấy cũng 6 tuổi.

Nhưng dưới sự kiên nhẫn giải thích của ba mẹ, cô biết đây là em họ đáng thương của cô, nguyện ý đem tình thương của ba mẹ chia cho cô ta một nửa.

Kết quả Ôn Úc căn bản không nhận ý tốt của cô.

Cô ta không muốn một nửa, cô muốn tình thương hoàn chỉnh, duy độc thuộc về một mình cô ta.

Cô ta muốn tình yêu của cả thế giới đều phải vây quanh cô ta, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa cô ta.

Cô ta thậm chí xem Ôn Chi Hàn như kẻ địch cướp đoạt ba mẹ của cô ta, hét to với cô, có đôi khi ở thời điểm không ai còn dùng thú bông ném vào cô.

Lúc bắt đầu Ôn Chi Hàn còn chịu đựng, muốn cùng cô ta hoà thuận ở chung, làm một người chị gái yêu quý cô ta.

Kết quả rất nhanh đã không còn như suy nghĩ của cô.

— Ôn Úc đập vỡ ly thủy tinh mà cô thích nhất.

Không một câu xin lỗi.

Đó là quà sinh nhật bà ngoại đưa cho cô, ngày thường cô đều luyến tiếc dùng để uống nước.

Nhưng không ngờ Ôn Úc lại đập vỡ như thế, ngay cả một câu thực xin lỗi cũng không có......

Nhìn những mảnh thủy tinh vỡ đầy đất, bé Ôn Chi Hàn nước mắt rơi lã chã.

Nhượng Na kêu Ôn Úc xin lỗi cô, nhưng Ôn Úc rất miễn cưỡng, thập phần kháng cự, như thể nếu cúi đầu trước cô liền sẽ mất đi toàn thế giới.

Bắt đầu từ ngày đó, cô không còn chịu đựng Ôn Úc nữa.

Ôn Úc lấy thú bông đánh cô, cô lập tức đánh lại, thậm chí là dùng thú bông lớn hơn nữa, cái loại mà có thể trực tiếp đánh Ôn Úc nằm sấp xuống cơ.

Cô ta rốt cuộc cũng ý thức được người chị này không dễ chọc, cùng với sự dạy dỗ ân cần của vợ chồng Ôn Hành Vân, Ôn Úc bắt đầu chậm rãi thu liễm.

Tuy rằng vẫn đối với cô có địch ý như cũ, nhưng sẽ không làm lộn xộn đồ vật của cô, hay lấy đồ vật đánh cô nữa.

Từ khi đó, hai người vẫn luôn đối nghịch nhau.

Ôn Úc vẫn luôn không thích Ôn Chi Hàn, Ôn Chi Hàn cũng không để cô ta vào trong mắt.

Tiếp tục nháo mâu thuẫn ngầm, chọc lẫn nhau đến không thoải mái.

Ôn Hành Vân cùng Nhượng Na điều đã hoà giải hai người bọn họ, nhưng vô dụng.

Hai người ở mặt ngoài nói tốt, cho ba mẹ mặt mũi, sau đó vẫn là nhìn đối phương không vừa mắt.

Dùng bất cứ đồ vật nào cũng không thể giống nhau, từ tiểu học đến đại học, tuyệt đối không học cùng trường với đối phương.

Sau khi lớn lên, Ôn Chi Hàn trở nên càng ngày càng thành thục ổn trọng, cũng càng ngày càng có thủ đoạn.

Người như Ôn Úc không thể làm thương tổn cô dù chỉ một chút, vì thế cô càng thêm không để vào mắt.

Ôn Úc không còn mẫn cảm như khi còn bé, nhưng được nuông chiều đến mức luôn làm theo ý mình, vẫn không thích người chị gái này như cũ, vẫn chấp nhất đối với tình yêu phải thuộc về mình 100%.

Cho đến bây giờ, hai người vẫn không thể hoà thuận như cũ, quan hệ giữa hai người thậm chí càng thêm ác liệt.

"Chuyện chính là như vậy," Ôn Chi Hàn nói, "Có phải rất nhàm chán hay không?"

Thiệu Từ Tâm không có đánh giá nhàm chán hay không, mà là đau lòng mà giơ tay sờ sờ trán của cô: "Vậy chị có đau hay không ạ?"

Ôn Chi Hàn: "Cái gì?"

Thiệu Từ Tâm: "Chị ta lấy thú bông đánh chị á."

Ôn Chi Hàn nhàn nhạt cười: "Không có việc gì, chỉ là một ít thú bông, không đau."

Thiệu Từ Tâm càng đau lòng.

Nàng cầm lòng không đậu ôm lấy cô vào lòng trấn an, tựa như đang trấn an bé Ôn Chi Hàn năm đó: "Là chị ta không tốt, là chị ta không đúng, đừng khổ sở."

Chuyện này thật ra đã qua nhiều năm như vậy, Ôn Chi Hàn đã sớm không có cảm giác.

Cô sẽ không vì một người chán ghét mình mà cảm thấy một tia khổ sở, điều này không đáng.

Mà Thiệu Từ Tâm đáng giá, đáng giá để cô đối xử tốt với nàng, đáng giá cô báo đáp nàng.

Vỗ nhẹ lưng Thiệu Từ Tâm, cô ôn thanh nói: "Từ Tâm cũng đừng khổ sở, là nó không tốt, là nó không đúng."

Thiệu Từ Tâm nghe vậy, gật đầu hai cái, cằm cọ cọ đỉnh đầu cô.

Nàng không có khổ sở như vậy.

Tuy rằng đứa em rất tệ, nhưng là chị gái cũng đủ tốt nha, tựa như một vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Ôm Ôn Chi Hàn, năm ngón tay vuốt mái tóc dài của cô, Thiệu Từ Tâm như suy tư gì.

Nội tâm nàng luôn có một cổ xúc động, muốn đem tất cả mọi chuyện đều nói cho Ôn Chi Hàn.

Muốn nói cho cô chính mình vì sao không lái xe, nói cho cô chính mình đời trước ăn khổ như thế, chịu ủy khuất gì.....

Càng muốn thì cái ý tưởng này càng mãnh liệt, thiên ngôn vạn ngữ đã đến bên môi, bức thiết được phóng thích.

Nàng hơi hơi mở miệng: "Chi Hàn......"

"Hm?"

"Thật ra em không lái xe là bởi vì......"

"Vì sao?"

"......"

"Hm?"

"...... Không có gì, về sau lại nói cho chị."

Nàng nói không nên lời.

Nàng sợ dọa đến Ôn Chi Hàn, cũng sợ bị Ôn Chi Hàn chán ghét.

Nếu Ôn Chi Hàn để ý nàng cùng đứa em mà cô ghét nhất đã từng kết hôn thì làm sao bây giờ?

Không được không được, chuyện này vẫn là về sau rồi nói!

Ôn Chi Hàn thấy nàng muốn nói lại thôi, cũng không có truy vấn nàng.

Đây là bí mật của nàng, chờ đến khi nàng muốn nói tự nhiên sẽ nói.

Bất quá bí mật này thoạt nhìn, tựa hồ rất khó để mở miệng......

"Ngủ đi," Thiệu Từ Tâm cắt đề tài, "Chị vất vả cả ngày, sớm một chút nghỉ ngơi."

Ôn Chi Hàn đáp ứng, tắt đèn đắp chăn, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.

Đúng lúc này, Thiệu Từ Tâm lại dán đến, cẩn thận mà nắm góc áo cô, nhẹ túm hai cái.

"Ôn Chi Hàn......"

Cô quay đầu nhìn về phía Thiệu Từ Tâm, liền nghe thấy Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng, ngữ khí có chút đáng thương mà nói: "Nể tình hôm nay em không vui, em có thể ôm chị ngủ không? Ở trong lòng chị có cảm giác an toàn......"

Thiệu Từ Tâm bắt đầu chơi tiểu tâm cơ.

Nói xong, nàng đã được người ôm vào trong lòng, còn được nhẹ nhàng sờ đầu hai cái.

"Ngủ ngon."

"Bà Ôn xinh đẹp."

Không có cự tuyệt.

Thiệu Từ Tâm vui sướng mà ôm lấy eo cô, yên tâm thoải mái mà chôn ở trong lòng ngực cô ngủ.

Chỉ cần nàng nỗ lực nhiều hơn, nói không chừng Ôn Chi Hàn sẽ thích nàng!

Nàng đang kỳ vọng Ôn Chi Hàn thích mình.

Ôn Chi Hàn cũng đang kỳ vọng nàng thích mình.

Hy vọng sau này học muội có thể chủ động nhiều hơn, cho đến khi ỷ lại cô, thích cô.

Bình luận

Truyện đang đọc