KHÔNG NGỌT BẰNG EM

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Nhà của cụ Hoắc được trang hoàng rất đơn giản, hầu hết đều liên quan đến cờ vây. Trên bàn có hơn chục quân cờ kiểu dáng khác nhau, còn kèm theo mấy tấm ảnh chụp chung trên tường.

Đối với mặt này Lạc Hành chẳng hiểu lắm, nhưng trên khung ảnh có chữ, đều là những ghi chép về giải thưởng và chụp ảnh chung của trò đánh cờ.

“Không sao đâu, lát nữa cậu cứ đánh đại, có tớ ở đây.” Hoắc Hành Chu ở bên cạnh, bất động thanh sắc nắm chặt tay Lạc Hành, thấp giọng an ủi: “Dù sao cũng chẳng mấy người có thể chơi lại ông, ông sẽ không ghét cậu đâu.”

“Nhưng mà…” Lạc Hành nuốt nửa câu còn lại trở lại. Cậu muốn nói, tớ muốn khiến ông nội thật thích tớ, giống như chú và dì thích tớ vậy.

Không phải chỉ không ghét thôi đâu.

Ngôn Ngôn vô cùng thần bí ghé sát vào Lạc Hành, nhân cơ hội hôn lên hai má cậu, nói: “Anh ơi đừng sợ! Chút nữa nếu anh bị thua thì em sẽ lật đổ bàn cờ, ông ngoại sẽ không biết đâu!”

“Thằng nhóc con, ai cho em hôn.” Hoắc Hành Chu lôi nhóc về vác lên vai, vỗ lên cái mông nhỏ của nó một cái: “Thầy cô có dạy em ‘Phi lễ vật động"[1] không hả! Oắt con này thật không biết ngại, ai cũng dám hôn, thiếu giáo dục.”

[1] Một câu nói của Khổng Tử, gốc là [非禮勿視,非禮勿听,非禮勿言 ,非禮勿動/Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động.] dịch là [không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy].

“Em đâu có hôn anh!” Ngôn Ngôn giãy giụa muốn nhảy khỏi vai hắn, giương nanh múa vuốt hô cứu mạng: “Anh thả em xuống! Anh đẹp trai anh cũng phải hôn Ngôn Ngôn một cái!”

Hoắc Hành Chu ngắt nhẹ mông nó một cái: “Hôn nữa sẽ đánh mày đấy, nhóc con.”

“Ngồi đi.” Ông cụ Hoắc đưa tay ra hiệu.

Cụ ông ngồi dựa vào tường, trước mặt bàn một bàn cờ trống không, hai bên bày hai nắp hộp cờ đã mở, quân cờ óng ánh im lặng nằm bên trong.

Lạc Hành căng thẳng cực kỳ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cụ ông, không khỏi nắm chặt tay, ngồi xuống.

Hoắc Hành Chu đứng đằng sau cậu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. Ông cụ Hoắc ho khan một tiếng: “Anh bạn nhỏ, cho cháu đi trước ba quân có được không?”

Thật ra trong lòng Lạc Hành không yên tâm lắm, nhưng vì không muốn để cụ ông thất vọng nên vẫn cố gật đầu: “Đủ rồi ạ ông nội.” Nói xong, hít một hơi thật sâu, thăm dò vào trong hộp cờ cầm một quân cờ lạnh lẽo màu đen ngọc.

Cụ ông chưa từng xem thường đối thủ, bất kể là vài tuổi vẫn nên tập trung toàn lực ứng phó. Bởi vậy sau khi nhường ba quân thì không hề cố ý thua[2], ngược lại dùng thực lực của bản thân, thận trọng từng bước vây quét Lạc Hành.

[2] Nguyên văn là Phóng thủy (放水), chỉ một người có thực lực nhưng lại cố ý để thua một người yếu hơn, vì lý do như: đổi chác, quan hệ, chiến lược…

Từng quân cờ được hạ xuống, không khí càng lúc càng căng thẳng. Hoắc Hành Chu xem không hiểu trò chơi này, luôn cảm thấy bả vai của Lạc Hành còn cứng hơn so với vừa bắt đầu, nâng mắt lại thấy vẻ mặt của ông nội nhà mình cũng nghiêm túc hơn.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở căng thẳng và bàn cờ hí khúc Liên Hoa Lạc. Ông lão tóc bạc trắng bất giác nhíu mày, Hoắc Hành Chu tự hào rũ mắt nhìn Lạc Hành, đứa nhỏ này thật sự là…

Hắn biết đứa nhỏ này khi còn bé chỉ có học với học, dưới kiểu giáo dục cưỡng ép của Triệu Cửu Lan, chưa từng được chơi đùa bao giờ. Khi ấy hắn chỉ nghĩ là học hành, chẳng ngờ mấy thứ này cậu học cũng giỏi như vậy.

Rốt cuộc khi cậu còn bé đã ngậm bao nhiêu cay đắng.

Những kỹ năng mà cậu dùng để lấy lòng Hoắc Diệp Sơn và cụ Hoắc kia, đã thể hiện rõ bao nhiêu quá khứ bấy nhiêu đau khổ. Hoắc Hành Chu nhìn cậu, trong lòng lại bất giác nghĩ, chẳng thà cái gì cậu cũng không biết, còn hơn cậu không gì không làm được như thế này.

Một lúc lâu sau.

Chơi xong một ván cờ, Lạc Hành vậy mà thua cụ ông nửa quân. Cụ ông ngơ ngác nhìn bàn cờ hồi lâu, liên tục lắc đầu lại gật đầu, hồi lâu sau mới nói: “Lại một ván nữa!”

Lạc Hành phả một hơi dài, nhìn cụ ông hứng thú bừng bừng thì nhẫn nhịn kích động sờ lên trán, thật ra sau lưng cậu đã ướt hết cả rồi.

Cụ ông quả thật rất giỏi, cậu dốc hết toàn lực mới có thể thua nửa quân dưới tình huống dẫn trước ba quân.

Cụ ông đã lâu không gặp qua đối thủ mạnh thế này, cụ không thích tham gia vào những trận đấu mánh lới lộn xộn kia. Từ sau khi Trương Hiệu Khiêm mất, cụ dứt khoát chuyển đến dưới chân núi sống, tự mình chơi với mình còn giỏi hơn mấy người kia.

Không ngờ đứa nhỏ điềm đạm hướng nội này, vậy mà lại có thực lực mạnh như thế!

Chơi được ba ván, Lạc Hành lần lượt thua nửa quân và một quân, cuối cùng ván cờ nguy hiểm kia lại thắng cụ ông nửa quân.

Ầm!

Cụ ông vỗ lên bàn cờ một cái, bàn cờ chấn động đến loạn xà ngầu, dọa cho Lạc Hành ngẩn ra, không khỏi căng thẳng nhìn sắc mặt cụ, lại luống cuống nhìn Hoắc Hành Chu.

Cậu chỉ lo dốc toàn lực nghênh chiến, mong sao mình thua không quá khó coi là được, kết quả đâu ngờ lại có thể thắng. Có phải cậu… làm ông nội mất hứng không…

Lạc Hành lo lắng đứng lên: “Xin lỗi ông nội… cháu…”

Hoắc Hành Chu khẽ nhíu mày, nắm chặt tay cậu bảo vệ cậu ở phía sau: “Ông nội, ông làm sao thế?”

“Thắng rồi, cháu lại có thể thắng ông.” Cụ ông cố gắng làm dịu vẻ kích động, dùng sức nắm chặt tay Lạc Hành, nhìn xung quanh đánh giá, mừng muốn rơi nước mắt nói: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giỏi lắm.”

Lạc Hành bối rối, Hoắc Hành Chu cũng bối rối, đột nhiên chuyển ngoặt này là sao đây?

Hoắc Hành Chu hiểu ra trước tiên, cười lộ liễu nói: “Ông nội, ông không nhìn ra cậu ấy là bạn học của ai hả, ba mẹ cháu cũng rất thích nhóc này, có thể thua kém sao!”

Cụ ông gật gù liên tục, thấy thế nào cũng hài lòng: “Mạnh hơn ba cháu nhiều.” Nói rồi xoay người đến bên hộc tủ, lục lọi một hồi.

Lạc Hành căng thẳng hít vài hơi rồi lại nuốt nước miếng, mới nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Hành Chu, ông nội xem như không giận tớ ư?”

“Đương nhiên.” Hoắc Hành Chu chớp mắt nhìn cậu cười, dùng khẩu hình nói: “Vợ của tớ, ông đương nhiên sẽ không giận, nói không chừng chút nữa còn muốn cho cậu chút tiền mừng tuổi đó.”

Lạc Hành giật mình, vội vã xua tay: “Vậy đâu được!”

“Gì mà không được, cho cậu thì cầm đi. Không chỉ có họ cho cậu, tớ cũng muốn cho cậu tiền mừng tuổi kia kìa.” Hoắc Hành Chu đè đầu Ngôn Ngôn lại, xoay nhóc sang hướng cụ ông rồi nhanh chóng hôn Lạc Hành một cái: “Người khác có trẻ em, nhà mình cũng có trẻ em.”

Lạc Hành không ngờ hắn có thể to gan như vậy, nhất thời bị dọa ngây người, mặt chậm rãi đỏ lên, lắp bắp che miệng: “Sao cậu… sao cậu lại to gan vậy!”

Hoắc Hành Chu cười khẽ buông đầu Ngôn Ngôn ra, khẽ liếm khóe miệng bảo: “Tớ còn to gan hơn, buổi tối cậu có muốn thử không?”

“Không muốn!” Lạc Hành ra sức lắc đầu, phòng bị lui về sau một bước, lại đứng trở về nhón chân nhỏ giọng nói với Hoắc Hành Chu: “Về… về rồi cậu muốn làm gì cũng được, ở nhà ông nội thì không được… Tớ… có được không?”

Hoắc Hành Chu nhìn bộ dạng lo sợ của cậu, biết rằng người nhà của hắn vốn không thích cậu nên rất khẩn trương, lại muốn cho mỗi người ấn tượng tốt về mình, chính hắn vẫn luôn thấy rằng chút cám dỗ bình thường này là phóng đãng. Nếu bị người nhà hắn nhìn thấy, chắc chắn sẽ xấu hổ chết mất.

Cậu chớp chớp cặp mắt ướt nhẹp, vành mắt ửng đỏ thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Hoắc Hành Chu cố tình giở trò xấu, thừa dịp cụ ông còn đang tìm đồ, cúi đầu im lặng nói: “Vậy cậu hôn tớ một cái đi.”

Lạc Hành dứt khoát lắc đầu: “Không, không được…”

“Vậy tớ…” Hoắc Hành Chu đứng thẳng người, ‘Chao ôi’ một tiếng: “Vậy coi như hết cách, tớ…”

Lạc Hành nắm chặt ngón tay của hắn, cắn môi, ánh mắt thi thoảng nhìn sang cụ ông, gian nan thương lượng: “Buổi tối, tối được không?”

“Kịch truyền thanh?” Hoắc Hành Chu được voi đòi Hai Bà Trưng, dù bận vẫn ung dung nhìn sắc mặt càng lúc càng đỏ của cậu, môi dưới hồng hào bị cắn thành mấy vết trăng non nhàn nhạt, một lúc lâu mới gật nhẹ đầu một cái.

Hoắc Hành Chu ngửa đầu thầm thở dài, thằng nhóc này thật sự là… muốn lấy mạng hắn mà.

Cụ ông cuối cùng cũng tìm được đồ, kích động quay đầu bước trở về, cũng không phát hiện vẻ mặt đỏ đến khó tin của Lạc Hành, càng chẳng nhận ra cậu đang xấu hổ không dám nhìn Hoắc Hành Chu.

“Nhóc con, cho cháu cái này.” Ông cụ Hoắc chẳng nói gì đưa cái hộp cho cậu: “Mở ra xem đi.”

Lạc Hành nghi hoặc mở hộp ra, nằm bên trong là một chiếc nhẫn bảo thạch, chất ngọc được trạm trổ tinh tế, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ. Lạc Hành nào dám nhận, vội vội vã vã trả về: “Ông nội… cháu không thể nhận, ông vẫn nên lấy về đi ạ.”

Thời điểm Hoắc Hành Chu nhìn thấy chiếc nhẫn này đôi mắt bỗng chốc trợn lớn, chiếc nhẫn này chẳng phải…

Cụ ông hơi giận nhìn cậu chằm chằm: “Cháu dám!”

Lạc Hành bị cụ đột nhiên quát nạt giật mình, luống cuống tay chân cầm chiếc hộp nhìn Hoắc Hành Chu xin giúp đỡ. Tuy cậu chưa từng sở hữu thứ gì có giá trị, nhưng vừa thấy chiếc vòng bảo thạch này thì làm sao dám nhận!

Hoắc Hành Chu nở nụ cười, hiểu ra rằng tài đánh cờ của cậu vừa mới thành công thu phục được cụ già kỳ quái này, mắt ngậm cười xoa đầu cậu, mềm giọng nói: “Chỉ là món hàng mỹ nghệ bị hư, chẳng đáng vài phân tiền, ông nội cho thì cậu nhận đi.”

“Nhưng mà…” Lạc Hành không tin, quay đầu nhìn cụ ông thì thấy ông cười híp mắt ‘Ừ’ một tiếng: “Nhận đi, đồ chơi nhỏ chẳng đáng giá, mấy đồng tiền mua được trên vỉa hè đó, cháu sẽ không chê chứ?”

Hoắc Hành Chu nghĩ bụng, ông còn biết nói dối hơn cháu, rõ ràng đây là đồ gia truyền của Hoắc gia ông, chú Hai chú Ba muốn bao nhiêu lần ông cũng không chịu cho, vài đồng tiền?

“Không không, không chê ạ.” Lạc Hành cẩn thận nhận chiếc hộp, xem như bảo bối chỉ sợ rớt bể: “Cháu cảm ơn ông nội.”

Cụ ông cười tít mắt hỏi: “Nhận đồ của ông rồi, sau này phải thường xuyên đến chơi với ông già ông đây, có được không?”

Lạc Hành vội cong mắt, cười đáp lời: “Dạ được ạ, chỉ cần ông nội muốn chơi cờ, cháu rảnh sẽ lại đến chơi với ông.”

“Trả ông trả ông nè.” Hoắc Hành Chu vừa nghe thì nhất thời trợn to mắt, vội vàng rút chiếc hộp trong tay Lạc Hành ra, nhét vào ngực ông cụ.

Cái này cũng được hả?!

Một người hai người đều muốn cướp Lạc Hành đi, bình thường ở nhà thì bị Hoắc Diệp Sơn chiếm đóng viết sách thảo luận thì thôi đi, còn muốn cậu thường xuyên đến chơi cờ?

Đừng có mơ!

Cụ ông giận dữ: “Mắc mớ gì đến cháu!”

“Cháu!” Hoắc Hành Chu có nỗi khổ không nói được, tầm mắt quét giữa hai người hồi lâu, hừ lạnh một tiếng: “Cháu nói không được là không được, ông nội ông sao thế, người ta còn phải nói chuyện yêu đương kia kìa, ông chiếm cứ người ta làm gì!”

Cụ ông ngẩn ra, hỏi: “Anh bạn nhỏ, có bạn gái rồi?”

Lạc Hành vừa muốn nói chuyện thì sau lưng lập tức bị hắn véo một cái, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Hoắc Hành Chu, nhận ra sự uy hiếp trên mặt hắn như kiểu ‘Dám nói cậu không có thử xem’, gian nan gật đầu: “Có, có rồi ông nội.”

“Bạn gái đẹp không?”

“Đẹp ạ?” Lạc Hành chớp mắt một cái, cảm giác cái tay sau lưng của mình đã nhẹ đi không ít, nhẹ nhàng sờ soạng cậu thì nhất thời cứng đờ.

“Trời… tiếc quá.” Cụ ông thở dài, lại nói: “Vậy thì cùng dẫn bạn gái đến chơi thì cháu có thể theo ông chơi cờ rồi, cứ quyết định vậy đi.”

“… Anh Hoắc Giai Minh!” Ngôn Ngôn bỗng hô một tiếng, ngắt ngang đề tài.

Ánh mắt mọi người đồng loạt lướt qua.

Cửa phòng đóng chặt, Hoắc Hành Chu vừa định đưa tay thì nghe thấy cửa đột nhiên mở ra một khe nhỏ. Hoắc Giai Minh lo sợ thò đầu vào, khoanh tay khoanh chân gọi tiếng: “Ông nội.”

Cụ ông ghét nhất là hậu bối như vậy, nhất thời tức giận: “Có chuyện gì không thể minh bạch bước vào, đứng ở cửa lén lén lút lút!”

“Xin, xin lỗi ạ…” Hoắc Giai Minh co quắp lùi ra sau mấy bước: “Bà nội nói lát nữa phải ăn cơm, bảo cháu đến gọi mọi người, thấy mọi người đang chơi cờ nên không có vào quấy rầy.”

Cụ ông hừ lạnh một tiếng: “Ông thấy là cháu nhìn thấy ông tặng đồ cho bạn nhỏ Lạc nên định đi nói với mẹ cháu mới đúng. Cháu muốn nói thì cứ nói cho nó biết, ông tình nguyện cho ai thì cho người đó, bảo nó bớt quan tâm đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc