KHÔNG NGỌT BẰNG EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Lạc Hành ở trước mặt hắn luôn tương đối khắc chế và nội liễm, chẳng bao giờ chịu phơi bày sự sợ hãi và nỗi hoảng sợ được che giấu trong lòng mình, cố gắng đưa mặt tốt nhất cho hắn xem.

Hiện tại Lạc Hành khàn cả giọng chất vấn với hắn như thế, là đã đặt chân bên bờ tan vỡ rồi.

“Xin lỗi, xin lỗi, tớ đến trễ, xin lỗi…” Hoắc Hành Chu một mực xin lỗi, không quan tâm cậu có nghe thấy hay không đã đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, không ngại phiền mà xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Cho dù không phải cậu hỏi thì chính hắn cũng sắp áy náy đến chết rồi. Tại sao lại giao cậu cho người khác? Khiến cậu sợ như vậy, hắn thật hận không thể cho mình một đấm, cũng đỡ hơn là đau lòng.

“Là tớ sai, tớ đến trễ…”

Vừa rồi cậu nói xong câu chất vấn kia cũng yên tĩnh, không liên tục khóc lóc hay ầm ĩ mà im lặng thở hổn hển.

Hoắc Hành Chu cũng không nhịn được nữa, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Lạc Hành hệt như mũi kim đâm vào lòng hắn. Hắn hoài nghi có phải nếu nhìn thêm một lát nữa thì đến cả mình cũng sẽ sụp đổ cùng cậu mất.

Sợ hãi lúc đầu, căm phẫn tìm kiếm, hoảng hốt, tất cả cùng đan xen vào nhau, giống như thủy triều suýt chút nữa nhấn chìm hắn.

Hai tay hắn phát run, lòng bàn chân cũng nhũn ra, ngay cả ôm lấy Lạc Hành gầy gò cũng như nặng nghìn cân, tập tễnh từng bước một đi về phía ký túc xá.

Lạc Hành hệt như một ngọn cỏ mọc ra từ trong khe đá vách núi, dày dạn phong sương lại tách rời lâu năm, dùng hết trăm cay nghìn đắng để trưởng thành nên dáng vẻ của hiện tại.

“Thật ra thích một người là chuyện bất tài nhất. Mặc dù mình thích người đó, bằng lòng vứt bỏ tất cả vì người đó nhưng cũng chẳng thể chân chính nhận lại được câu trả lời tương tự. Thế nhưng có lúc, người đó chỉ cần liếc nhìn mình một cái, đã thỏa mãn lắm rồi.”

“Thật ra tớ đã may mắn hơn so với rất nhiều người rồi. Tớ có cậu, còn có ba mẹ Hoắc nữa.”

“Cháu thích cậu ấy, trừ cái chết ra, cháu sẽ không rời bỏ cậu ấy.”

Nhóc con này, rõ ràng có nhiều kí ức đau khổ như vậy, liếm láp vết thương hết lần này đến lần khác trong căn phòng nhỏ tốt tăm, lại ép buộc bản thân phải sống trong sự cô độc và nỗi sợ hãi.

Dù hắn đã nghe rất nhiều lần, nhưng vẫn bị nỗi căm phẫn tràn ngập cả khoang ngực những khi nghĩ đến.

Khoảng thời gian này hắn đã hơi nhớ lại lần cùng Diệp Tiếu Tiếu đi tìm Tiết Tiên khi còn bé, hắn nằm nhoài trên mái tường không cao mấy, đưa ra một viên kẹo từ cửa sổ đầy rỉ sét.

Đôi mắt của đứa nhỏ kia rất đen lại rất đẹp, hoang mang sợ hãi nhìn hắn, ánh mắt vừa tha thiết lại kiềm chế bất chợt xuất hiện trong lòng hắn.

Hoắc Hành Chu thầm nghĩ, nếu có thể cho hắn cơ hội một lần nữa, hắn sẽ không chỉ cho một viên kẹo, mà hắn sẽ vươn một tay về phía cậu, sau đó nói với cậu: “Bé ngoan, theo anh đi.”

Lục Thanh Hòa chạy tới, trông thấy bộ dạng thất tha thất thểu của hắn thì lo lắng nói: “Tôi giúp cậu.”

“Không cần đâu.” Hoắc Hành Chu khàn giọng đáp, đầu cũng không quay lại mà hỏi: “Nó đâu?”

“Nó vẫn chưa về ký túc xá, nhưng tôi đã hỏi bảo vệ. Nó không có đơn xin nghỉ để ra ngoài. Nếu không phải trèo tường, vậy chắc chắn vẫn còn đang trong trường học.”

Dừng một chút, Lục Thanh Hòa nhìn quanh sân trường một chút, suy đoán nói: “Nó hận cậu và Lạc Hành thế này, trăm phương ngàn kế thừa cơ hội cậu mất điện thoại để dẫn Lạc Hành đến, chính là muốn thấy bộ dạng đau khổ của các cậu, nó chắc chắn đang ở gần ngay đây.”

“Được, tôi sẽ lập tức quay lại.”

Nói xong, Hoắc Hành Chu cũng không quay đầu mà đi về phía phòng ngủ. Lục Thanh Hòa im lặng gật đầu rồi xoay người đi theo hướng ngược lại.



Phùng Giai biết đã tìm được Lạc Hành thì chạy về ký túc xá trước một bước, cùng hai người Lý Nhạc Phàm và Diệp Tiếu Tiếu đứng dưới lầu phòng ngủ chờ.

Vừa trông thấy hắn ôm Lạc Hành tiêu sái đi từ xa đến thì theo bản năng chạy tới, rồi lại chẳng dám nói chuyện, há miệng rồi đành nuốt trở vào.

“Vất vả rồi.” Hoắc Hành Chu nói.

Phùng Giai vừa nghe hắn nói vậy thì càng chẳng biết nói gì, trong mắt chua xót vô cùng, trở tay lau đi vệt nước ẩm ướt, cậu ta cắn răng hung hăng mắng một chữ ‘Mẹ nó’ không rõ ý nghĩa.

Lý Nhạc Phàm mím môi không lên tiếng. Diệp Tiếu Tiếu liếc nhìn hai người họ một cái, hít một hơi thật sâu rồi phả ra, cuối cùng cũng chẳng nói ra câu nào, lẳng lặng nhận lại điện thoại của mình.

“Trở về đi.” Hoắc Hành Chu nói, bản thân cũng ôm Lạc Hành đi từng bước về phía ký túc xá.

“Tay của cậu… Có muốn đến bệnh viện không?” Diệp Tiếu Tiếu cất giọng hỏi.

Sắc mặt của hắn và Lạc Hành không tốt, hơn nữa trên quần áo hắn còn loang một mảnh máu lớn, thoạt nhìn khiến người ta chẳng thể yên tâm được.

Hoắc Hành Chu dừng bước, lên tiếng: “Đừng lo lắng.”

Hắn vào tòa nhà ký túc xá. Diệp Tiếu Tiếu không thể vào được, nghĩ một hồi mà vẫn thấy lo lắng, lập tức quay đầu dặn Lý Nhạc Phàm: “Cậu ở đây chờ tớ một chút, tớ đi lấy ít đồ. Chốc nữa các cậu bảo cậu ấy băng bó vết thương lại nhé.”

Lý Nhạc Phàm đáp: “Ừm.”

Hoắc Hành Chu lên lầu, Phùng Giai cũng cấp tốc theo sau. Bởi vì giường là kiểu giường ở trên bàn ở dưới[1] nên không thể đặt cậu lên giường, dứt khoát đặt cậu lên ghế.

Lạc Hành đã khôi phục ý thức được một ít, nuốt yết hầu hai cái rồi bắt lấy ống tay áo của Hoắc Hành Chu, khàn giọng hỏi: “Chúng ta đang… ở đâu vậy?”

“Ký túc xá.” Hoắc Hành Chu sờ khuôn mặt lạnh lẽo của cậu, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả tay, xoay người muốn đến phòng vệ sinh múc nước lau mặt cho cậu thì bị cậu nắm chặt tay.

Hoắc Hành Chu xoay lại ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao thế?”

“Cậu đừng đi.” Lạc Hành dùng sức nắm lấy tay hắn, nỗi hốt hoảng nơi đáy mắt cũng bỗng chốc tuôn ra, Hoắc Hành Chu nhìn mà trong lòng tê rần.

“Được, tớ không đi.” Hoắc Hành Chu nắm chặt tay cậu lại, vẫn mềm giọng hỏi: “Có đói bụng không? Tớ bảo Phùng Giai mua một ít về cho cậu ăn, được không?”

Lạc Hành khẽ lắc đầu: “Không đói.”

Phùng Giai áy náy cực kỳ, nhìn sắc mặt trắng bệch đến gần như ngạt thở của cậu thì bước đến phòng vệ sinh hung hăng rửa mặt. Hoắc Hành Chu tín nhiệm mình như vậy, giao Lạc Hành cho mình mà mình lại làm lạc mất người ta, còn trở thành bộ dạng sống dở chết dở thế này!

“Phùng Giai.” Hoắc Hành Chu giương giọng: “Múc chậu nước ấm tới đây.”

“À, ừ!” Phùng Giai vừa nghe thấy tiếng của Hoắc Hành Chu, chỉ run lên nửa giây rồi lập tức phản ứng lại, nghe theo chỉ thị của hắn múc một chậu nước ấm đến, kéo khăn mặt của Lạc Hành thả vào chậu rồi bưng ra.

Phùng Giai xấu hổ bứt rứt không dám nhìn vào mắt Hoắc Hành Chu, ho khan nói: “Ừm… Vừa nãy tao đặt takeaway, tao ra cổng trường chờ đã.”

Hoắc Hành Chu nhận lấy rồi đáp một tiếng ‘Được’, không nhìn bóng lưng chạy trối chết của Phùng Giai mà đưa tay vắt khăn mặt trong chậu, lông mày bỗng nhíu lại.

“Cậu bị thương!” Lạc Hành hoảng sợ mở miệng.

“Không sao, không cẩn thận nên xước một ít, không vấn đề gì đâu.” Hoắc Hành Chu vốc nước rửa miệng vết thương rồi vắt khăn mặt lau mặt cho cậu. Lạc Hành kéo khăn mặt xuống, nâng tay hắn lên, nước mắt nhẫn nhịn suốt năm tiếng trong phòng triển lãm trong nháy mắt rơi xuống.

“Cậu còn nói không vấn đề gì! Vết thương sâu như vậy, còn chảy nhiều máu thế này!” Lạc Hành sốt ruột đến mắt đỏ bừng, nước mắt từng giọt rơi xuống, rơi trên mu bàn tay của Hoắc Hành Chu, nóng đến nỗi hắn cảm giác phần da nơi đó gần như cháy thành thịt vụn.

“Thật sự không sao mà, không đau, đừng khóc.” Hoắc Hành Chu cúi đầu, hôn khẽ lên mắt cậu rồi nhẹ giọng nói: “Thật mà. Tớ đã gạt cậu chưa?”

Lạc Hành vội lắc đầu, xoang mũi vừa chua xót vừa đau. Đây chẳng phải chuyện gạt hay không gạt, vết thương lớn thế này sao có khả năng nói không đau!

“Thật là, không sao cả.” Hoắc Hành Chu không muốn khiến cậu lo lắng chuyện này nữa, nghĩ một chút lại hỏi cậu: “Đúng rồi, sao cậu lại ở trong phòng triển lãm bị bỏ hoang kia vậy?”

Lạc Hành nghe vậy thì thân thể kịch liệt run lên, nỗi sợ vừa được xua tan lập tức tràn trở về, hơi thở dồn dập nắm chặt cổ tay Hoắc Hành Chu.

“Thấy sợ thì đừng nói, không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Hoắc Hành Chu vội vã dỗ dành, một lần nữa vắt khăn lông lau tay cho cậu. Bởi vì liên tục chảy máu không ngừng nên mang theo mùi máu tanh thoang thoảng.

Lạc Hành hít sâu một hơi, gian nan nhắm mắt lại nói: “Tớ… Tớ nhận được wechat của cậu.”

“Tớ bảo cậu đến đó?”

“Ừm.” Lạc Hành nuốt nước miếng cái ực, khàn giọng kể: “Cậu nói có chuyện muốn nói với tớ, bảo tớ kết thúc tiết đầu của tiết tự học thì đi qua một chuyến. Lúc tớ đến thì không nhìn thấy cậu, nhưng lại bị người từ phía sau đánh ngất xỉu.”

Hoắc Hành Chu cả kinh, vội vã đưa tay sờ ra sau gáy cậu, quả nhiên đã sưng lên một mảnh.

Lạc Hành kéo tay hắn xuống, lắc đầu thở dốc nói tiếp: “Lúc tớ tỉnh lại đã ở trong phòng triển lãm rồi, không nhìn thấy người đã đánh tớ.”

Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng, hắn không ôm hy vọng Lạc Hành sẽ nhìn thấy ai đánh mình. Tiết Tiên làm việc sẽ không có đầu óc như vậy, nếu nó dám dùng điện thoại của mình gửi tin nhắn thì làm sao không biết chuẩn bị cho được.

Gã sẽ không để bản thân rơi vào loại nguy hiểm không đủ trình độ như này.

Lý Nhạc Phàm vặn cửa rồi cầm thuốc Diệp Tiếu Tiếu đưa bước vào, đang nói rõ cách sử dụng thì Phùng Giai cũng vào theo, xách một túi đồ ăn to,

Lạc Hành không quan tâm những chuyện khác, trước tiên giúp Hoắc Hành Chu băng bó kỹ vết thương rồi mới chừa ra một khoảng nói tiếng cảm ơn với Phùng Giai.

“Đừng, đừng nói với tớ những lời này…” Phùng Giai đã không chỗ dung thân rồi, không ngờ Lạc Hành còn nói cảm ơn với cậu ta, việc này càng khiến cậu ta hổ thẹn muốn chết.

Hoắc Hành Chu đang đút cháo cho Lạc Hành, nghe vậy thì liếc cậu ta một cái, giễu cợt nói: “Thôi đủ rồi, giả vờ thêm sẽ không giống nữa, làm như không kịp cứu vớt trái đất ấy.”

Phùng Giai bật thốt một câu: “Đệt, mẹ nó mày mới giả bộ ấy! Bố mày khó chịu thật mà.”

Lý Nhạc Phàm xì một tiếng bật cười, ho khan hai cái rồi giảng hòa: “Được rồi được rồi, nếu Lạc Hành không có chuyện gì thì thôi. Hoắc Hành Chu lại không trách mày, mày không ngừng tự trách cái khỉ gì. Đạo đức giả ghê chưa, xì.”

“Hai thằng súc sinh tụi bây!” Phùng Giai oán hận cắn miếng xương sườn, dừng một lúc lại vội vã đẩy cháo gà về phía Lạc Hành: “Anh họ ăn nhiều chút, không đủ thì em mua nữa.”

Lạc Hành cũng chẳng để tâm tiếng xưng hô này của cậu ta, vừa ngại ngùng vừa day dứt nở nụ cười: “Cậu đừng áy náy, chuyện này cũng đâu trách cậu, muốn trách cũng phải trách tớ.”

Hoắc Hành Chu hừ lạnh một tiếng, không ngẩng đầu mà nói: “Chờ gì nữa, còn không mau quỳ xuống tạ ơn?”

Phùng Giai im lặng, cảm thấy thái độ này của Hoắc Hành Chu quả thực có lỗi với chút áy náy ban nãy của mình, lại cảm thấy bản thân mình có hơi nực cười, từ trước tới giờ Hoắc Hành Chu đều là người nói câu nào có đạo lí câu đó.

Chưa bao giờ vơ đũa cả nắm trách cứ người khác.

Là cậu ta lòng dạ hẹp hòi.



Cơm nước xong, Hoắc Hành Chu giục Lạc Hành đi đánh răng rửa mặt. Phùng Giai nháy mắt với hắn, nhỏ giọng nói: “Lục Thanh Hòa gửi tin nhắn tới, nói đã tìm được nó ở chỗ Climbing wall.”

Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng: “Nói với cậu ấy tao sẽ đến đó sau, bảo cậu ấy chờ một chút.”

Phùng Giai đáp lại ‘Được’ rồi xoay người gửi tin nhắn lại cho Lục Thanh Hòa, Lý Nhạc Phàm nhỏ giọng hỏi: “Có ý gì à? Chuyện này có liên quan gì đến Tiết Tiên?”

Phùng Giai cũng không hiểu,

Nhưng theo như cậu ta suy đoán, hẳn là Tiết Tiên biết Lạc Hành thành bộ dạng thế này. Chỗ Climbing wall kia bị bỏ hoang đã lâu, đối diện có một phòng triển lãm tượng thạch cao. Nếu Lạc Hành sợ tối thì nơi đó quả thật chính là địa ngục.

Cậu ta không trả lời, Lý Nhạc Phàm lại hỏi: “Vậy lát nữa chúng ta có cùng Hoắc Hành Chu đến đó không? Quản thúc nó, đừng để nó đánh chết Tiết Tiên.”

Phùng Giai nghe vậy run lên, ngoái đầu nhìn Hoắc Hành Chu, chỉ thấy hắn đang nghiêng đầu khẽ mỉm cười nhìn Lạc Hành trong phòng vệ sinh. Đáy mắt chứa đựng vẻ vô cùng dịu dàng, dường như có thể hòa tan cả thế giới.

Hắn dịu dàng với Lạc Hành bao nhiêu, thì sẽ tàn nhẫn với Tiết Tiên bấy nhiêu.

Bộ dạng này nếu mà đi gặp gã thì thật sự có thể sẽ đánh chết người mất!

“Đi! Đương nhiên phải đi!” Phùng Giai cắn răng, con ngươi hơi co lại: “Đánh chết nó, cũng coi như cho tao một phần!”

“Này, ý tao nói với mày là hai ta đủ ngăn nó lại, mày bị làm sao vậy!” Lý Nhạc Phàm bị cậu ta dọa, vội đưa tay đẩy nhẹ cậu ta.

Một thằng rồi hai thằng đều điên rồi, đánh chết người là chuyện giỡn chơi chắc!



Lạc Hành chống hai bên bồn nước, hít một hơi thật sâu, lặng lẽ vặn nước ấm mà Hoắc Hành Chu đã chỉnh lại thành nước lạnh, vốc nước đã lạnh như băng lên rửa mặt, tìm lại một tia thanh minh.

Đầu óc cậu tối nay khá hỗn loạn, có rất nhiều thứ chẳng nhớ được gì, đứt quãng đến chỉ có thể nhớ được Hoắc Hành Chu ôm cậu nói những gì.

Trong đầu ong ong rồi cái gì cũng không nghe thấy nữa, vốn dĩ chỉ còn một chút thính lực, lại giống như bỗng chốc bị tước đoạt đi tất cả. Cậu giơ tay đè tai lại.

Không có chút âm thanh nào.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cú đánh kia vừa khéo đánh trúng dây thần kinh nào đó, hay là vì sợ hãi quá mức ở phòng triển lãm nên dẫn đến thất thời mất đi khả năng nghe?

Cậu không đoán ra được, chỉ thấy vừa uể oải lại buồn bực.

Trong lồng ngực bị nhét đầy cảm xúc hỗn độn, cậu cũng không rõ manh mối nên chẳng nói ra được, sự khó chịu khiến cậu chỉ muốn ném đồ, thét gào. Thế nhưng hết cách rồi, nếu cậu như vậy, Hoắc Hành Chu sẽ khó chịu.

Phùng Giai cũng sẽ áy náy.

Lạc Hành hít một hơi thật sâu, cầm khăn mặt qua lau mặt, bên trên còn có một ít mùi máu tanh của Hoắc Hành Chu, khiến tim cậu càng thêm khó chịu.

Cậu treo khăn mặt lên, điều chỉnh tốt tâm trạng, rửa mặt xong hết mới đi đến chỗ Hoắc Hành Chu, mỉm cười: “Rửa xong rồi.”

Hoắc Hành Chu sờ sờ mặt cậu, dịu dàng ‘Ừ’ một tiếng. Chẳng biết giọng nói có lớn không mà Lạc Hành đã hoàn toàn không nghe thấy gì, toàn bộ thế giới của cậu rốt cuộc cũng trở lại yên tĩnh.

“Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi thôi.”

Lạc Hành đáp một tiếng ‘Ừm’ rồi bò lên giường, sợ bản thân nói thêm nữa sẽ khiến hắn phát hiện ra sự khác thường nên dứt khoát đi ngủ sớm một chút. Có lẽ sáng mai thức dậy, cậu có thể sẽ nghe được một ít âm thanh.

Hoắc Hành Chu đỡ thắt lưng cậu đưa cậu lên giường, chờ cậu đắp chăn xong, bản thân cũng đạp lên lan can leo lên giường, ngồi ở cạnh giường cúi người hôn lên trán cậu một cái, thấp giọng bảo: “Ngủ đi, tớ ở đây với cậu.”

Lạc Hành ‘Ừ’ một tiếng, nhắm mắt lại.

Có lẽ do quá mệt mỏi nên chưa tới năm phút cậu đã chìm vào ngủ say, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, môi cũng chẳng hề có chút màu máu, thậm chí còn bong ra một ít da khô.

Phỏng chừng ngủ không được yên nên lông mi đen nhánh thỉnh thoảng run lên vài cái, hệt như hai cánh bướm đang hoảng sợ.

Hoắc Hành Chu để một tay cho cậu cầm, chờ cậu hơi chìm vào giấc ngủ mới rón rén rút tay ra, đứng dậy xuống giường.

Ánh mắt dịu dàng trong nháy mắt biến mất, biến thành lưỡi dao sắc bén lạnh như băng, âm u đáng sợ.

“Phùng Giai, mày ở đây trông Lạc Hành. Nếu cậu ấy tình thì gọi điện cho tao, tao ra ngoài một chuyến.” Hoắc Hành Chu đợi Lạc Hành đang ngủ say một thoáng, nhét lại góc chăn.

Phùng Giai trầm mặc, nhìn hắn hai giây như muốn nói gì đó rồi lại không nói, chỉ gật đầu đáp: “Được.”

Hoắc Hành Chu không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài. Lý Nhạc Phàm lo lắng đuổi theo, suýt nữa đã không đuổi kịp bước chân của hắn, thở hồng hộc đuổi theo.



“Mày buông tao ra!”

Tiết Tiên bị gập ngược tay lại, khuôn mặt trắng trẻo dễ nhìn kề sát trên vách leo núi vừa lõm vừa gồ, rống giận như kẻ vô tội: “Mày bắt tao làm gì!”

Lục Thanh Hòa bề ngoài nhìn yên lặng nhã nhặn, nhưng có thể chỉ dùng tay đã khống chế được cậu ta một cách biết vâng lời. Lúc này Tiết Tiên mới nhớ ra, thật ra người này được sinh ra trong gia đình làm lính.

“Lục Thanh Hòa, mày không đi quan tâm Diệp Tiếu Tiếu của mày, mày bắt tao để làm gì! Đến lượt mày lo chuyện bao đồng sao? Mày buông tao ra, nghe thấy không?!” Tiết Tiên bị cậu ta gập tay lại, khó chịu giãy giụa.

Lục Thanh Hòa lười nói với gã. Tuy rằng chế trụ gã, nhưng lại chẳng thương tổn một cọng tóc của gã.

Tên này phải do Hoắc Hành Chu tự mình đến giải quyết.

Ai cũng không có tư cách.

Hoắc Hành Chu đi tới thì trông thấy Tiết Tiên bị ấn trên vách leo núi. Tầm mắt hai người chạm nhau, Tiết Tiên không hề thấy nụ cười lạnh lùng trong tưởng tượng, chỉ có khuôn mặt không chút cảm xúc.

Hắn nhìn mình, phảng phất như đang nhìn một đống rác hoàn toàn chẳng cần tốn nhiều tâm tư.

Tiên Tiên bị ánh mắt này của hắn làm đau nhói. Cho dù hắn mang theo thù hận hay phẫn nộ, thậm chí nếu là vẻ trào phúng như ngày thường thì gã cũng cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Nhưng không hề.

Tựa như nếu không có Lạc Hành, thì thậm chí đến cả nhìn hắn chẳng muốn cho mình một cái liếc mắt.

Dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì!

Dựa vào cái gì!

Tiết Tiên gắt gao cắn răng, Lục Thanh Hòa buông lỏng tay, gã lập tức thoát lực, theo quán tính va vào vách leo núi đang gồ ra, sượt ngang khiến hai má gã tê rần.

Hoắc Hành Chu cúi đầu, gỡ băng gạc dày cộm Lạc Hành đã quấn cho hắn ra, vạch ra từng lớp từng lớp, cuối cùng biến thành một miếng vải rách thật dài dính máu bị vứt trên đất.

Hắn cử động ngón tay, mặt không chút cảm xúc tiêu sái bước đến trước mặt Tiết Tiên, giọng nói không hề chập chùng nói: “Điện thoại đâu?”

Tiết Tiên ngây ra, cho rằng hắn đến chất vấn hoặc là muốn đánh mình, không ngờ câu đầu tiên hắn hỏi lại là câu này, nụ cười bệnh trạng trong nháy mắt cứng đơ trên mặt.

“Đúng vậy, ở chỗ tao đấy.” Tiết Tiên lấy điện thoại trong túi ra, nửa câu còn lại còn chưa kịp nói ra đã bị Hoắc Hành Chu rút điện thoại đi ngăn chặn động tác.

Hắn cầm điện thoại vuốt lên, không kiểm tra số dư tài khoản, cũng không xem mấy tin nhắn cá nhân khác, trái lại mở album ra.

Đầu ngón tay của Hoắc Hành Chu hơi động, nhẹ nhàng vuốt trên màn hình. Sau đó cười khẽ như vừa trút được gánh nặng, đáy mắt và vẻ mặt dịu dàng vô cùng, gần như chỉ liếc mắt nhìn đã có thể khiến người khác chìm đắm.

Tiết Tiên nghi hoặc giương mắt.

Trên màn hình ngoài trừ ảnh chụp chung bên ngoài hôm ăn đồ nướng ra, rõ ràng chỉ có một tấm ảnh chụp trộm Lạc Hành, cách cửa sổ vừa xa vừa mờ, chẳng hề có kết cấu, khó coi cực kỳ.

Chỉ là một tấm hình mà đã quan trọng như vậy!

Gã ở trong lòng Hoắc Hành Chu, còn không bằng một tấm hình!

Nỗi căm phẫn và đố kị trong lòng Tiết Tiên hầu như đã nhấn chìm gã, nhào lên muốn đoạt lấy điện thoại. Gã muốn đập nát nó!

Hoắc Hành Chu nhấc tay lên: “Lục Thanh Hòa.”

Lục Thanh Hòa nghe theo ngẩng đầu, thấy hắn vươn tay ném điện thoại thì chuẩn xác bắt lấy. Ngay sau đó, gã còn chưa kịp thở ra một hơi mắng hắn không cho chuẩn bị, ném vỡ thì phải làm sao đây, thì chợt nghe thấy một tiếng hét thảm.

Tiết Tiên nằm trên đất, tiếng kêu thảm thiết còn chưa tiêu tan. Hoắc Hành Chu giẫm lên ngón tay gã, hung hăng nghiền một vòng, giọng nói lạnh lẽo, hỏi: “Hai tay này của mày, nhuốm bao nhiêu máu tươi mày đếm rõ được không?”

Tiết Tiên đau đớn cúi đầu thở dốc, nhưng trên khuôn mặt vặn vẹo lại chầm chậm hiện lên ý cười, tựa như càng đau càng khiến gã thỏa mãn hơn bình thường, vui sướng cười lên hai tiếng.

Hoắc Hành Chu cau mày. Lý Nhạc Phàm muốn bước lên ngăn cản, bị Lục Thanh Hòa giơ tay cản lại: “Tôi khuyên cậu đừng đi.”

“Nhưng mà!”

Lục Thanh Hòa nâng mí mắt, liếc nhìn cậu ta: “Đây là nó nợ Lạc Hành, cũng là nợ Mẫn Dao. Nếu không phải sợ bị liên lụy thì cậu không nên ngăn cậu ấy.”

Tiết Tiên gian nan hít một hơi, cười đứt quãng nói: “Mày đánh tao… đánh chết tao đi. Tao chết trong tay mày… mày sẽ vĩnh viễn nhớ đến tao, giống như tao phải gánh vác cái chết của Mẫn Dao ấy, tao muốn mày cũng… mãi mãi mãi mãi gánh vác… Tao…”

“Đệt.” Lý Nhạc Phàm vốn còn muốn ngăn cản, hi vọng Hoắc Hành Chu vì vậy mà ảnh hưởng đến mình. Dẫu sao đánh chết hay đánh bị thương, ngộ nhỡ Tiết Tiên báo cảnh sát thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm.

Chẳng ngờ rằng gã lại không biết xấu hổ như vậy!

Gã còn muốn chết trong tay Hoắc Hành Chu, gã chết rồi xong hết mọi chuyện, còn muốn Hoắc Hành Chu chôn cùng gã?

Hoắc Hành Chu nới lỏng chân, ngồi xuống xuống kéo gã lên, đánh từng đám một lên mặt gã, mặt vô cảm như đang đánh một khối thịt thối rữa.

Ở tòa nhà yên tĩnh bị bỏ hoang, chỉ còn lại tiếng nắm đấm nện lên mặt vang lên một cách trầm đục. Tiết Tiên rốt cuộc không cười nổi nữa, bởi gã phát hiện, Hoắc Hành Chu đánh mình, cũng không hề mang theo cảm xúc mà gã muốn.

Chẳng biết là vết máu của gã, hay là trên tay của Hoắc Hành Chu mà dính cùng một chỗ, gã vươn đầu lưỡi khẽ liếm một cái.

Tiết Tiên không nhịn được việc hắn không nhìn mình, khó khăn nhẫn nhịn cơn đau nhức, cố tình kích thích Hoắc Hành Chu, nói: “Mày biết không, lúc Lạc Hành ở đây gọi tên mày, âm thanh thảm thương cực kì. Lúc đấy nó hệt như một con thú bị nhốt nhỏ giọng nức nở, tao nghe… rất đau lòng.”

“Tao đương nhiên không biết, nó còn sợ tốt nữa cơ, có điều nó hình như… không nghe được?” Tiết Tiên vờ vô tội nói: “Tao đứng ở nơi cách nó không xa, nói chuyện với nó, nhưng nó… Một câu cũng chẳng nghe được, chỉ lo gọi mày đến cứu nó, chà chà…”

“Nhưng mà mày cũng phải cảm ơn tao chứ. Nếu không phải tao giúp mày tạo cơ hội như vậy, mày sao biết nó sợ tối mà vẫn yêu mày đến như thế.”

Hoắc Hành Chu ngước mắt, đầu ngón tay buông lỏng ra, không nói một lời nhìn thân thể run rẩy nằm úp sấp của gã.

Tiết Tiên mất đi nơi chống đỡ, lập tức thoát lực ngã xuống, vừa thở dốc vừa điên cuồng cười: “Nó còn muốn tìm điện thoại của mình để rọi sáng, nhưng đáng tiếc lại bị tao đập nát, bởi vì nó dám dùng hình mày làm ảnh nền, mày nói xem…”

Gã hơi dừng lại.

“Có phải rất đáng hận không?”

Hoắc Hành Chu ngồi xổm xuống, thương xót nhìn gã: “Tiết Tiên, mày có biết mày đáng thương nhất ở đâu không?”

Tiết Tiên ngẩn ra, nét tươi cười trên mặt cứng đờ, giống như bị đâm mạnh một dao, đôi môi run rẩy không cho phép hắn mở miệng: “Tao đáng thương, tao một chút cũng không hề đáng thương!”

———

[1] Kiểu giường ở trên bàn ở dưới là thế này:

Bình luận

Truyện đang đọc