KHÔNG NGỌT BẰNG EM

Edit: Hướng Nhật Quỳ

Thật ra Hoắc Hành Chu cũng không quá quan tâm mấy thứ bên trong.

Chỉ là tính tình tên Hoắc Hành Chu này rất xấu, càng che giấu hắn, hắn càng muốn trêu đùa cậu.

​”Cậu đừng nhìn lén đồ của tớ.” Lạc Hành nói.

​”… Cậu chứa Hòa Thị Bích[1] trong đó à? Tớ muốn nhìn đấy, cậu dám cho tớ đổ máu tại chỗ à?” Hoắc Hành Chu thấy Lạc Hành bị dọa, cố ý đưa tay ra trêu chọc cậu, thấy cậu thật sự rút tay về. Hắn khoác tay lên thành giường, vô ý thức xoi mói góc chăn.

[1] Hòa Thị Bích: một viên đá ngọc bích nổi tiếng ở Trung Quốc cổ đại, được cho là do dân người Chu phát hiện ra. (Wikipedia)

Này là cái nhãn hiệu tức cười gì thế?

“… Cậu cầu xin anh đây cũng không thèm nhìn, cậu cứ giấu tiếp đi.” Hoắc Hành Chu lui về sau hai bước, cười cười: “Cất kỹ vào nhé, ôi cay mắt tôi.”

​Lạc Hành đắp một lớp chăn lên cái hộp nhỏ bị đổ kia, quay đầu nhìn hắn một cái, có lẽ là cảm thấy không yên lòng, lại thêm một cái gối.

“…”

Hoắc Hành Chu quay người đi, đứng bên cạnh bàn uống hết mấy ngụm nước rồi cũng lên giường.

​Lạc Hành bỏ đồ mới nhận từ giáo viên phụ trách vào trong chậu, lại tìm quần áo mình thay ra đi vào phòng vệ sinh giặt quần áo.

Cậu còn một vài bộ quần áo và mấy quyển sách để ở Tứ Trung, Hồ Giai Văn nói là tuần này nghỉ lớn, đúng lúc đi qua một chuyến, mặc sức mà đến lấy.

​Phòng này của họ chỉ có ba người, không giống phòng ngủ tám người thông thường nên điều kiện tốt hơn rất nhiều, cậu vốn không có thói quen tắm chung với người khác, như bây giờ thật sự rất tiện lợi.

​Cậu tắm xong, lại lấy quần áo ra giặt, nhớ đến lời Phùng Giai nói, lại tỉ mỉ kiểm tra phòng vệ sinh có chỗ nào không sạch sẽ hay không, ước chừng làm gần bốn mươi phút mới ra ngoài.

​Phùng Giai chơi game xong đã lên giường nằm dài, như quen thuộc sai khiến Lạc Hành: “Lạc Hành giúp tớ lấy một chút nước đi, trong dép tớ có nước, đi vào chút nữa lại phải lau chân.”

​Lạc Hành vừa định lên giường, tốt tính “Ừ” một tiếng, lấy nước trên bàn đưa cho cậu ta.

​Phùng Giai uống một ngụm, tranh thủ nói cám ơn, lại hấp tấp: “Móa nó xong rồi xong rồi tớ chết mất, cái game này chui từ đâu ra vậy, đánh chết tớ xong rồi cũng không cho tớ tìm được tên đó ở đâu, Hoắc Hành Chu cậu là hy vọng duy nhất trong thôn đó, nhanh cầu nguyện là tớ còn sống nào.”

​Lạc Hành thoáng nhìn, đây là một game đang rất hot bây giờ.

​Phùng Giai chỉnh góc nhìn đến chỗ Hoắc Hành Chu, trông thấy người trước còn đứng, hỏi: “Cậu chơi ư? Lần sau bọn tớ sẽ gọi Lý Nhạc Phàm, bốn hàng luôn.”

​Lạc Hành lắc đầu một cái, lỗ tai cậu… Loại âm thanh này rất nhỏ nên nghe không được, chơi không được.

“Không chơi game thì còn có ý nghĩa gì. Học sao? Cậu cũng muốn tranh hạng nhất với cùng lớp trưởng bọn tớ sao, cẩn thận Hoắc Hành Chu đánh cậu.” Phùng Giai hoàn toàn không thể lý giải đưa cái cốc cho Lạc Hành: “Cảm ơn nha.”

“Không cần khách sáo.” Lạc Hành cầm cái ly của Phùng Giai để lại trên bàn, không có cảm thấy tiếc hận, cũng không có cảm giác gì quá lớn.

​Cuộc sống của cậu trước năm mười bảy tuổi đều đang học, trừ học hành ra cậu không biết còn có thể làm gì, trừ hắn ra… Cậu chỉ còn cách liều mạng học để cho cậu cảm thấy mình còn sống.

​Chỉ là, sao cậu phải tranh hạng nhất với Diệp Tiếu Tiếu, Hoắc Hành Chu muốn… đánh cậu?

​Lạc Hành ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cửa sổ cạnh giường.

Đầu ngón tay​ Hoắc Hành Chu khẽ động, một tiếng súng quả quyết lại nổ lên vang dội, ngay sau đó lại là mấy tiếng súng vang liên tục, Phùng Giai đạp xuống ván giường: “Khẩu súng này trâu quá nha.”

​Động tác cậu ta quá lớn, khiến cho giường Hoắc Hành Chu cũng lắc, tay run mấy lần.

“Ít nói lại, đừng đá giường.”

​Lạc Hành nhìn hắn nhíu mày lại nhanh chóng giãn ra, sóng mũi cao thẳng, mi mắt sâu, xương hàm dưới hơi cúi xuống làm tôn lên vẻ sắc nét gợi cảm, không hề thay đổi.

Cậu ấy vẫn giống như mười năm trước vẫn luôn đẹp trai như vậy.

​Dư quang Hoắc Hành Chu thoáng nhìn Lạc Hành đang ngẩn người, hơi liếc cậu nhưng tay vẫn không rời màn hình. Chờ hắn giết hết tất cả nhân vật, trên màn hình nhảy ra một thông báo: Đại cát đại lợi, ban đêm đi ăn gà mới ngước mắt lên, nhìn sang giường đối diện.[2]

[2] Đại cát đại lợi, ban đêm ăn gà là câu trong Pubg khi thắng được top 1.

​Lạc Hành đang đứng trên bậc thang, hai cái tay nắm hai bên, dẵm cẳng chân bé nhỏ lên trên lan can, cho đến cổ chân đều lại trắng mịn nuột nà, sau lưng lộ ra một mảnh nhỏ da thịt trắng nõn, eo nhỏ mềm mại không có thịt thừa cũng không có cơ bắp.

Nhìn kỹ một chút, sau lưng còn có hai cái hõm eo nhàn nhạt.

A, hai cái tay giữ lấy eo từ phía sau, vừa vặn có thể đè chỗ ấy.

“Tắm xong sao không tắt đèn.” Hoắc Hành Chu ném điện thoại xuống cuối giường, kéo chăn nằm xuống, nghiêng đầu thoáng nhìn đối diện: “Trong ký túc xá bọn tớ không cho tồn tại thói quen học bài thâu đêm này, nghe không?”

​Lạc Hành đang leo lên, không nghe thấy hắn nói chuyện.

​Hoắc Hành Chu không được đáp lại, đúng lúc Phùng Giai đi nhà cầu, cười đến choáng váng: “Ha ha ha thói quen cái gì, Hoắc Hành Chu mày cũng có hôm nay, làm tốt lắm Lạc Hành, đừng để ý đến nó.”

​Giọng Phùng Giai lớn, lần này Lạc Hành nghe thấy được, xoay đầu nhanh chóng liếc Hoắc Hành Chu một cái, cậu vừa mới lại… không nghe thấy sao.

Rất sợ sẽ lần nữa bỏ qua lời hắn nói, cậu chăm chú nhìn miệng Hoắc Hành Chu, giật giật, hắn nói: “Không để ý tới thì thôi, ai mà thèm.”

Lạc Hành mím mím môi, không nói đến tai của mình có chút vấn đề, sợ hắn phát hiện mình không lành lặn sẽ nhìn bằng ánh mắt khác.

​Phùng Giai vừa đi vừa nói: “Học tập thì không cho phép, nhưng chơi game suốt đêm thì tớ luôn ủng hộ. Đến lúc đó cậu phải cùng tớ hai chọi một với Hoắc Hành Chu.”

​Lạc Hành nhìn xuống Hoắc Hành Chu, lại cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: “… Không, không cần, tớ không biết.”

​Hoắc Hành Chu không nói chuyện, nhắm mắt lại cũng không biết có ngủ hay không, Phùng Giai đã vào phòng vệ sinh.

​Nhất thời không nói chuyện.

Lạc Hành chui vào trong chăn, buội cây ngô đồng ở phía sau, lặng lẽ đánh giá gò má của hắn.

​Cậu và Hoắc Hành Chu ở chung một ký túc xá!

​Sau này có thể, len lén nhìn hắn như thế này, đột nhiên cảm thấy vị trí của nhành hoa này rất tốt.

​Liên tục nhịn một ngày một đêm, lại bôn ba đến bệnh viện thăm hiệu trưởng, Lạc Hành đã rất mệt mỏi, nằm xuống được mấy giây liền ngủ mất.

​Lúc Phùng Giai đi ra, thấy cậu đã ngủ, trợn mắt hốc mồm đi xem Hoắc Hành Chu: “Mẹ nó, kỹ năng ngủ của cậu ta cũng quá mạnh đi.”

​Hoắc Hành Chu giương mắt, nhìn khuôn mặt bị nhành hoa ngô đồng che khuất, khuôn mặt khi ngủ lộ ra một mảng nhu thuận, nói: “Thế nào, có muốn đánh thức cậu ta dậy trò chuyện năm phút với mày không.”

​Phùng Giai như gặp đại địch: “Không được không được, tao và bạn học thành tích tốt này trò chuyện chưa được năm phút.”

​Phùng Giai còn nói: “Nếu không hai chúng ta trò chuyện năm phút đi.”

​Hoắc Hành Chu xoay người: “Không được, tao cùng thái kê[2] trò chuyện cũng chưa được năm phút.”

[2] Thái kê [菜鸡]: dở, tệ, kém. Từ này ý nói bạn Giai Giai chơi game gà quá đó.



Sáng sớm, Lạc Hành vừa định vén chăn, kết quả vừa động đậy thì cả người đều đau, tay trái của cậu gần như tê dại hoàn toàn, vừa nắm nhẹ đã đau toát cả mồ hôi.

​Giường ngủ này của cậu bị cây ngô đồng chiếm cứ, rèm cửa sổ cũng kéo không được, chỉ vừa vặn có chút ánh sáng.

​Cậu chìa tay từ trong chăn ra xít lại gần nhìn một chút, ngay cả khẽ ngón tay cũng vừa đỏ vừa sưng, rất giống móng heo kho.

“…” Lạc Hành ngơ ngác nhìn mấy giây, hẳn là hôm qua lúc chụp được quả bóng của Hoắc Hành Chu thì bị đập vào.

Thật vô dụng, ngay cả quả bóng cũng không đỡ nổi.

​Cậu rón rén xuống giường, không có bật đèn mà vịn tường đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước, từ từ chỉnh nước chảy rồi ngâm nước lạnh một hồi để làm dịu cơn đau, cảm giác tốt một chút mới bắt đầu rửa mặt.

Ở trong phòng vệ sinh thay quần áo xong đi ra, hai người Hoắc Hành Chu và Phùng Giai còn chưa dậy, cậu lại rón rén sửa sang giường lại, cầm hộp khóa để vào tủ.

​Hoắc Hành Chu giấc ngủ nông, mặc dù Lạc Hành đã rất nhẹ nhàng nhưng hắn vẫn bị tiếng khóa tủ đánh thức, mở mắt nói: “Cậu chờ tớ cùng…”

Ken két.

Nửa lời còn lại của ​Hoắc Hành Chu vẫn còn nghẹn trong cuống họng, nhìn cậu ở trước mắt đóng cửa lại, có chút choáng váng.

​Lại còn không đếm xỉa đến hắn nữa chứ.

​—

Sáng sớm​ không khí ở Nhị Trung rất tốt, mang theo hương sơn chi thơm ngát, cách đó không xa có người đến sửa cắt cỏ bãi và vườn cảnh, nhưng cảm giác như đang phá nát bãi cỏ.

​Lạc Hành ngồi một hồi ở bãi tập, ngẩng đầu nhìn gác chuông, kim đồng hồ từng chút từng chút đẩy lên phía trước, còn hai mươi phút nữa mới đến sáu giờ.

​Trên điện thoại có tin nhắn Wechat chưa đọc, là từ phòng làm việc bên kia gửi đến, nói tuần tiếp theo sẽ gửi trả tiền lương cho cậu, hỏi cậu còn có tiếp tục phiên dịch hay không.

​Lạc Hành nghĩ nghĩ, nhắn tiếp tục.

​Bên kia rất quả quyết lại gửi đến một phần tài liệu, so với lần trước phải dày hơn rất nhiều, còn có một bản hợp đồng.

​Phòng làm việc bên kia nói: Lần này dịch có chút khác biệt một chút, là phải dịch tiếng Trung thành tiếng Pháp, Nghiễn Sinh cũng đồng ý, sau này sẽ đề tên cậu ở phía dưới.

​Lạc Hành thụ sủng nhược kinh nhiều lần chỉnh âm thanh đến lớn nhất, sợ mình nghe lầm, lại đánh chữ xác nhận: “Chị Yến Nhiên, người chị nói là Hoắc Nghiễn Sinh sao? Tác giả viết Huyết Lý Hữu Phong kia là Hoắc Nghiễn Sinh?”

​Yến Nhiên: “Là ông ấy, thần tượng của em đó, không cần xác nhận nhiều như vậy, sau này có cơ hội chị sẽ để cậu gặp mặt. À đúng rồi, em xem hợp đồng đi, ký xong in ra rồi gửi trực tiếp qua đây đi.”

​Lạc Hành vội vàng nhận hai phần tài liệu, hỏi lại ngày giao bản thảo, lại ngẩng đầu một cái, vừa vặn tiếng chuông vang lên, sáu giờ rồi.

Cậu nhìn tài liệu đã gửi xong, cất điện thoại, đi đến phòng ăn.



Việc học ở Nhị Trung nặng hơn so với Tứ Trung rất nhiều, buổi sáng sáu rưỡi đã bắt đầu tự học, buổi trưa sau khi nghỉ trưa thì có một tiết nhỏ dùng làm giờ luyện tập và làm bài tập, buổi chiều và tự học buổi tối cũng không khác đống bài thi và đề mô phỏng mấy.

​Mặc dù chính thầy ra bài thi nói rằng mỗi kì học nộp phí một lần, nhưng đề mô phỏng thì vẫn cần tự mình mua, dù biết những đề kia đối với cậu không có tác dụng gì, nhưng theo bản năng, cậu vẫn không muốn để cho người khác cảm thấy mình khác với người ta.

“Máu chảy bên trong mày đều là dơ bẩn, tao dạy bảo mày không tốt, một ngày nào đó mày cũng sẽ biến thành quái vật thôi.”

​Cậu không muốn bị người xem như quái vật.

Cậu hy vọng mình cũng bình thường như người khác, thế nên mỗi một việc cậu đều cố gắng làm thật hoàn mỹ, không phạm chút sai lầm, không để người khác cho người khác thêm bất kỳ phiền toái nào.

​Chỉ là không biết lúc nào mới có thể góp đủ tiền.

​Lạc Hành đưa tay ấn ấn lỗ tai, thở ra một hơi trầm thấp.



​Sáu giờ bốn mươi phút, Hoắc Hành Chu đi đến cửa sau của phòng học, phòng học vốn hò hét ầm ĩ bất thình lình yên tĩnh trở lại, so với giáo viên chủ nhiệm còn ra dáng hơn.

Tuy học sinh lớp Chín nghịch ngợm phá phách, nhưng cũng rất sợ Hoắc Hành Chu, rất ít khi gây chuyện trước mắt hắn.

​Lạc Hành đối với việc người khác bàn chuyện bát quái cũng không quá quan tâm, thêm nữa những xì xào nho nhỏ này vào tai cậu nghe cũng không rõ ràng, cho nên cũng không để ý, vẫn một mực làm bài thi.

​Hoắc Hành Chu đứng ở sau cửa, nhìn đám người nhao nhao quay đầu nhìn mình, chỉ có một người lẳng lặng ngồi làm bài tập ở đằng kia, ngay cả ngòi bút cũng chẳng dừng lại một tí.

​Thật ra thì hắn cũng không thích việc đi đến chỗ nào cũng có một đám người hét lên hoặc là vây quanh, phiền phức, nhưng mà lần đầu bị xem nhẹ như vậy vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Tiểu bạch nhãn lang.

“Này, nhóc.” Hoắc Hành Chu đi đến, như bị quỷ nhập mà giả vờ gõ bàn một cái nói, thành công lôi kéo ánh mắt Lạc Hành: “Cậu viết cái gì đây?”

​Lạc Hành giơ tay lên, đẩy bài tập một chút để nhường tí không gian lại cho Hoắc Hành Chu: “Vở bài tập Vật Lí.”

“Ồ.”

Lạc Hành chợt nhớ đến lời thầy Trình, dừng một chút lại nói: “Cậu làm xong cái này rồi à?”

​Hoắc Hành Chu “A” một tiếng: “Không có, xưa nay tớ không làm bài tập.”

Lạc Hành cắn môi, ngước mắt nhìn hắn, vừa muốn nói gì thì thấy hắn rút ra một cuốn vở ghi giờ dạy học, soạt soạt soạt từ đầu đến cuối, quạt ra một trận gió.

​Một chữ đều không có viết, ngay cả tên cũng không.

​Sạch đến nỗi làm người ta tức lộn ruột.

“Sao cậu lại không thích học?” Lạc Hành nghĩ nghĩ, vô cùng uyển chuyển nói: “Cậu không có trường đại học nào muốn thi sao?”

​Hoắc Hành Chu rất bất cần nói: “Hoàn toàn không có.” Đang nói bỗng ngừng lại, một tay chống đỡ đầu nhìn cậu: “Vậy còn cậu, sao lại thích học, sau này muốn thi đại học nào? Thanh Hoa? Bắc Đại?”

​Lạc Hành lắc đầu, kỳ thật cậu cũng không biết, nhưng đối với chuyện học hành này tựa như đã trở thành bản năng của cậu, một loại thói quen hình thành từ trong cốt tủy.

​Từ nhỏ mẹ đã không cho cậu làm gì ngoại trừ chuyện học hành, tuổi thơ của cậu không có đồ chơi cũng không có bạn bè, duy nhất chỉ có đủ loại tư liệu học tập khó hiểu.

​Sau này khi cậu trưởng thành, đối với bạn bè và đồ chơi cũng không có nhu cầu, ngược lại học hành mới có thể khiến cho cậu ở trong một căn phòng nhỏ tối tăm, tìm thấy một tia tự do và ánh mặt trời.

​Cậu rất thích quyển Huyết Lý Hữu Phong kia của Hoắc Nghiễn Sinh, tựa như trong máu cậu thật sự có gió, theo gió phiêu bạt không ngày về.

“Cậu cứ làm từ từ đi.” Hoắc Hành Chu phát hiện mình cùng với người bạn thích học này, cũng trò chuyện chưa đến năm phút.

“Ừm.” Lạc Hành gật đầu, lại kéo bài thi về, lúc đưa tay ra, Hoắc Hành Chu mới sửng sốt, vội đè bài thi lại.

​Lạc Hành kéo kéo nhưng không được, hỏi: “Sao vậy?”

​Hoắc Hành Chu nhíu mày: “Tay cậu làm sao vậy?”



Tác giả có lời muốn nói:

Không nghĩ đến sao, hôm nay còn có một thay đổi.

Hoắc đại ngu si mới có biệt danh phát hiện mình làm tổn thương vợ, quỳ xuống sám hối đi.

Huyết Lý Hữu Phong, xuất phát từ ngoại truyện võ lâm, “Chúc Vô Song”: Có vài người trong máu có gió, cả đời nhất định phải phiêu bạt.

Bình luận

Truyện đang đọc