KHÔNG NÓI MÀ DỤ


Chu Ngôn Dụ nhạy bén nhận ra cả người Thẩm Hi không đúng lắm, tuy rằng điều đó rất nhỏ, thậm chí không thể biết được điểm thay đổi đó là gì nhưng anh vẫn cảm thấy cảm xúc của Thẩm Hi phảng phất như rời đi nơi này, mà đến khi hoàn hồn lại trở nên càng tốt, càng vui sướng hơn.

Chu Ngôn Dụ biết Thẩm Hi vẫn luôn chờ mong chuyến đi La Mã lần này, thật giống như có thứ gì đó ở La Mã đang chờ hắn trở lại, lại giống như hắn muốn ở La Mã làm chút gì đó.

Dòng sông này là nơi Thẩm Hi chạy đến đầu tiên, lúc sau trên vai Thẩm Hi nhẹ đi rất nhiều như là dỡ xuống được gánh nặng.

Với sự hiểu biết của Chu Ngôn Dụ về Thẩm Hi, anh cũng cảm nhận được sự thay đổi đó, nhưng nói cho cùng anh cũng không có lớn lên ở trong đầu Thẩm Hi, cho nên đến tột cùng là chuyện như thế nào Chu Ngôn Dụ vẫn không thể hiểu hết.

Bất quá anh vẫn sẽ âm thầm để tâm, muốn từ những dấu vết để lại tìm ra được sự thay đổi đó.
Hôm nay bọn họ đi dạo dọc theo dòng sông, ở trên cầu thưởng thức cảnh đêm.
"Đối với anh mà nói, toàn bộ La Mã phảng phất chính là một cái viện bảo tàng thật lớn, đâu đâu cũng là nơi trưng bày kiến trúc".
Thẩm Hi vừa nói vừa đi ngang qua một tòa kiến trúc to lớn phức tạp.


Hai người đi theo đường khác quay về khách sạn, chỉ là dường như Thẩm Hi vẫn còn cao hứng, nửa đường lôi kéo Chu Ngôn Dụ đến nhà hát.
"Không mệt sao?".
Chu Ngôn Dụ hỏi hắn.

Thẩm Hi lắc đầu, sau đó giống như làm ảo thuật mà biến ra một cặp vé vào cửa.

Chu Ngôn Dụ trố mắt, anh không nghĩ tới Thẩm Hi thế nhưng còn chuẩn bị cả thứ này, giật mình một cái, nghĩ thầm có lẽ đây cũng là một trong những mong muốn của Thẩm Hi.
Vừa kịp lúc, vé Thẩm Hi mua chính là vở [Romeo và Juliet], Thẩm Hi đối Chu Ngôn Dụ nói.
"Đây là một vở kịch ai cũng đã từng xem qua nhưng anh biết em thì chưa".
Chu Ngôn Dụ cũng không phủ nhận nói.
"Em không giống anh, em không có tế bào thưởng thức nghệ thuật".
Thẩm Hi cười nói.
"Không cần phải biết thưởng thức, em chỉ cần nguyện ý bồi anh xem một hồi là được".
Chu Ngôn Dụ có chút ngoài ý muốn.
"Anh không thấy chán sao?".
Ca kịch, nhạc kịch, Thẩm Hi đều xem, ở phương diện này Chu Ngôn Dụ cùng Thẩm Hi không giống nhau.

Bởi vậy ít nhiều gì cũng chỉ là hiểu biết đại khái, hơn nữa Thẩm Hi xem kịch cũng không nhất thiết phải có Chu Ngôn Dụ cùng đi, khi nào muốn xem là hắn liền đi.

Vậy nên một vở kịch kinh điển như vậy, Chu ngôn Dụ biết Thẩm Hi nhất định đã sớm xem qua.

Thẩm Hi lắc đầu, trả lời.

"Bản cải biên này anh cũng chưa xem qua".
"Tại sao?".
Chu Ngôn Dụ khó hiểu, đặc biệt mua vé tới nơi này tất nhiên không phải không thích.

Thẩm Hi nhìn Chu Ngôn Dụ cười, chỉ nói.
"Không có cơ hội thích hợp, hơn nữa bi kịch không thích xem một người".
Chu Ngôn Dụ cũng không nghi ngờ hắn, theo bản năng cảm thấy là vì chính mình quá bận rộn nên Thẩm Hi mới không kêu anh.
"Sau này anh có thể nói với em, em sẽ cố gắng dành thời gian đi cùng anh".
Chu Ngôn Dụ nói.

Thẩm Hi biết trước sẽ như vậy, chỉ cần là hắn mở miệng, chuyện gì Chu Ngôn Dụ cũng đều sẽ đáp ứng.

Này không hiếm lạ, chính là Thẩm Hi tự biết hắn càng ngày càng có lòng tham, hắn muốn Chu Ngôn Dụ làm bạn, hơn nữa không đơn thuần chỉ là làm bạn, hắn là hy vọng Chu Ngôn Dụ có thể đem cả trái tim đều đặt ở trên người mình, giống như hắn vậy.

Nhưng kỳ thật Chu Ngôn Dụ đã là như thế, Thẩm Hi cũng biết nếu nói Chu Ngôn Dụ làm bạn với mình xuất phát từ thói quen, như vậy hắn kiềm chế cũng đã sớm dưỡng thành thói quen.


Chỉ là khi tình yêu đến, lý trí bị cảm xúc khiêu chiến, tình yêu say đắm cố kiềm chế mười năm vừa lơ đãng một chút liền muốn chiếm cứ hết tâm trí hắn, hắn một mặt sợ hãi, một mặt lại muốn đem bí mật sâu kín nhất trong lòng mình nói cho Chu Ngôn Dụ biết.

[Romeo và Juliet] chẳng qua chỉ là thứ ngụy trang, đây là một bi kịch tình yêu, hắn đã sớm nghe nói qua một nhóm nghệ thuật gia Italy đã đem [Romeo và Juliet] cải biên thành một bộ nhạc kịch hợp thời.

Juliet vì cái chết của người mình yêu mà tan nát cõi lòng nên đã tự sát, có đôi khi hắn tưởng tượng nếu cuối cùng tình yêu của mình bị Chu Ngôn Dụ cự tuyệt, như vậy hắn nhất định cũng sẽ tan nát cõi lòng mà chết.

Chính là thật nhanh sau đó hắn lại tự mình phủ quyết, như vậy giống như hắn đang dùng cái chết để uy hiếp Chu Ngôn Dụ, hắn biết người Chu Ngôn Dụ trân trọng nhất chính là mình.

Vì vậy hắn mới không muốn đụng đến cái ranh giới này, nhưng thật nhiều việc lại một hai phải dựa vào chính mình tranh thủ, nếu hắn không nói Chu Ngôn Dụ vĩnh viễn đều không thể biết được.

Cho nên lần đi La Mã này, là hắn cho chính mình một lần cơ hội duy nhất, nếu thành công thì được như ước nguyện, còn nếu thất bại thì sau khi về nước hắn liền sẽ duy trì mối quan hệ như cũ, đem tất cả tình yêu say đắm của mình đều lưu tại quốc gia xa lạ này, từ nay về sau không bao giờ đề cập tới nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc