Đại học Z nằm ở góc phía bắc thành phố A, cách nội thành gần mười cây số, được coi là khuôn viên tương đối xa. Giao thông xung quanh cũng không tính là phát triển, cho nên khi giáo sư Tống Trữ Bình ngồi xe của nhà trường cử tới bỗng nhiên trông thấy Phương Hòe Ninh xuất hiện ở cổng trường đại học Z rất bất ngờ.
“Ơ? Sao em lại ở đây?”
Phương Hòe Ninh đang đứng ở đó nhìn thẻ trường, nghe thấy tiếng động quay đầu lại.
“Đến tìm người.” Hắn thuận miệng nói.
“Xa thế này đến tìm ai vậy? Bạn gái?” Bên cạnh giáo sư Tống dẫn theo một người giúp đỡ, cũng coi như là đàn anh của Phương Hòe Ninh không nhịn được hỏi đùa.
Phương Hòe Ninh không trả lời.
Bên cạnh còn có giảng viên của đại học Z, giáo sư Tống cũng không tiện trò chuyện thêm, chỉ bảo Phương Hòe Ninh lát nữa có rảnh thì đến hội trường tìm họ, tiện thể giúp một tay, buổi chiều muốn về trường học còn có thể cho hắn quá giang.
Phương Hòe Ninh đồng ý, đợi sau khi giáo sư Tống rời đi hắn bèn đi về phía tòa nhà dạy học của đại học Z.
Thật ra đại học này lâu năm rồi, ít năm trước là một cao đẳng dạy nghề, mười năm gần đây mới vừa thành lập khoa chính quy, bây giờ ở trong đây vẫn có không ít học sinh chuyên ngành học, cho nên cơ sở phần cứng của tòa nhà dạy học đều khá cổ xưa, xanh hóa cũng không tốt lắm, liếc mắt qua có vẻ như không hăng hái mấy.
Có điều Phương Hòe Ninh không mang theo bất kỳ tâm tư so sánh nào, ngược lại, chỉ cần vừa nghĩ tới Lật Đình đi học ở đây, hắn đã cảm thấy đại học Z nho nhỏ này cũng rất khá, không giống đại học A, học một tiết mệt mỏi như đến ngoại thành.
Lại đi một lúc hắn hỏi thăm sinh viên dọc đường làm thế nào để đến khoa ngoại ngữ của đại học Z, đối phương nói cho hắn biết ở tầng bảy. Phương Hòe Ninh bèn nghe theo leo lên tầng cao nhất, vốn cho rằng còn phải tìm tòi một phen nữa mới có thể tìm được người muốn tìm, ai ngờ hôm nay vừa khéo, rẽ cầu thang một cái đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong lớp học đầu kia cửa sắt tựa bên cửa sổ đang nói chuyện với ai đó.
Không phải Lật Đình thì ai?
Người đứng trước mặt cậu là một cô gái đeo kính, Phương Hòe Ninh không nghe được vài câu trước, lúc hắn đi tới đã nhìn thấy Lật Đình lấy ra một cái túi trong bàn học đưa cho cô gái kia.
Vẻ mặt của Lật Đình vẫn thản nhiên, nhưng hai chữ nói ra lại làm cho ngực Phương Hòe Ninh nghẹn lại.
Lật Đình nói: “Quà cảm ơn.”
Phương Hòe Ninh đã giúp Lật Đình không ít lần, cũng được cậu cảm ơn không ít, nhưng có “quà” cũng chỉ có một bát mì lạnh một bát mì hải sản và một bát dâu tây, mà lúc đó Phương Hòe Ninh đã cảm thấy thỏa mãn, bây giờ lại nhìn thấy trong túi cô gái kia đựng một xấp giấy rõ dày cũng không biết là cái gì, Phương Hòe Ninh không nhịn được nhíu nhíu mày.
Hắn nhìn một chút biểu cảm kích động của cô gái kia lại nhìn một chút Lật Đình rời khỏi phòng học, muốn đuổi theo, lại phát hiện cửa sắt trước mặt không mở ra, muốn đi qua chỉ có thể lại chạy ngược về tầng một.
Phương Hòe Ninh hiếm khi thất thố đấm cửa sắt một đấm, bước nhanh quay người, nhưng khi hắn đi xuống lầu nơi nào còn có bóng dáng Lật Đình.
Vừa cảm thấy đại học Z nho nhỏ này rất thuận tiện, không ngờ lập tức đã vả mặt hắn
(ý là sự thật không phải như bạn Ninh đã nghĩ).Phương Hòe Ninh lại vòng quanh tòa nhà dạy học hai vòng vẫn không có kết quả, nghĩ xem bước tiếp theo làm thế nào, đã nghe rất nhiều sinh viên đi ngang qua đều đang bàn luận về buổi tọa đàm của Tống Trữ Bình. Phương Hòe Ninh nhìn thời gian, xoay chân đi về phía hội trường.
Tìm thấy Tống Trữ Bình trong văn phòng ở hậu trường, giúp giáo sư Tống sửa sang lại nội dung sẽ nói trong một lúc, Phương Hòe Ninh vào hội trường trước một bước, hai mươi phút nữa mới bắt đầu buổi tọa đàm, sinh viên đã ngồi hơn phân nửa ở bên trong.
Phương Hòe Ninh chọn vị trí ở hàng cuối cùng bên tay phải ngồi xuống, lấy điện thoại ra một bên giống như tùy ý xem một bên nhìn về phía cửa lớn.
Thế là vài sinh viên bước vào tiếp theo ngay lập tức đối mặt với tầm mắt của Phương Hòe Ninh nhìn sang, dáng vẻ kia của hắn tất nhiên dẫn tới nhiều người khó hiểu sau đó lại nhao nhao suy đoán trong trường có một anh đẹp trai như thế lúc nào?
Cứ vậy chờ suốt đến sắp mở màn, hội trường lớn như vậy đã sắp ngồi đầy, Phương Hòe Ninh lại vẫn không thấy người muốn thấy. Thật ra nghĩ cũng đúng, Lật Đình cũng không học chuyên ngành này, mặc dù luôn đọc sách điện tử mình cho cậu ấy, nhưng chưa chắc sẽ tới đây nghe tọa đàm tương tự, dù sao cậu bận như vậy, nói không chừng bây giờ đã rời khỏi trường học lại không biết đến góc xó xỉnh nào đi làm rồi.
Nghĩ đến đây Phương Hòe Ninh bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ hôm nay sợ là mình lại sẽ một chuyến tay không, lại thấy một người bước vào cửa.
Người kia sải bước đi đường, không hề nhìn về phía Phương Hòe Ninh, đến phòng học trực tiếp ngồi xuống ở góc bên trái, trước chỗ đó có một cây cột chắn góc nhìn, sẽ không nhìn thấy Tống Trữ Bình đứng ở chỗ kia, cho nên xung quanh đều trống không một mảng nhỏ, chỉ có dăm ba sinh viên ngồi ở đó.
Mắt Phương Hòe Ninh sáng lên.
Lúc này Tống Trữ Bình cũng đi ra, tọa đàm bắt đầu.
Mặc dù tư lịch của giáo sư Tống ở đại học A không sâu, nhưng tu dưỡng cơ bản của học giả rất tốt, lại trẻ tuổi cởi mở lời nói hài hước, vừa lên đã túm được sự yêu thích của sinh viên. Ông không hề có khoảng cách khi bước ra từ đại học nổi tiếng, dùng từ miêu tả đều rất thân thiết, giống như biết có rất nhiều sinh viên đang ngồi ở hiện trường không phải của chuyên ngành máy tính, lựa chọn điểm vào cũng rất thú vị dễ hiểu, lập tức đã nắm được bầu không khí. Đang nói ông bỗng lấy ra một đoạn phim nhựa về máy tính chiếu cho các sinh viên xem, có thể làm cho người khác hiểu rõ trực quan hơn về vấn đề lát nữa ông sẽ trình bày.
Khi màn hình lớn trên sân khấu từ từ hạ xuống, đèn trong phòng bị chỉnh tối đi rất nhiều.
Tiết học của giáo sư Tống Phương Hòe Ninh đã trải qua rất nhiều lần, video này hắn cũng đã xem tám trăm lần từ lâu, nghe âm thanh nền vang lên, hắn thả chân đang vắt chéo xuống, chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bắt đầu di chuyển từ bên phải phòng học đến bên trái.
Đợi sau khi đến chỗ tính trước, Phương Hòe Ninh thả mặt ghế xuống, chọn chỗ ngồi thứ hai đếm ngược ngồi xuống.
Mặc dù trong giảng đường rất tối, nhưng một người to như vậy đến gần, người ở trong góc kia không thể không hề cảm nhận được, nhưng cậu vẫn tập trung nhìn thẳng phía trước, ngay cả liếc mắt cũng không.
Đúng là cố ý phớt lờ mình?
Mèo con lúc lạnh lúc nóng.
Ánh sáng và bóng tối chớp tắt trên mặt của mèo con, cũng chiếu ra hình dáng ngũ quan đẹp đẽ, Phương Hòe Ninh nhìn qua, tầm mắt lại chậm rãi rơi trên tay đối phương, ngón tay mèo con hơi cuộn lại, co thành một nắm tay nhỏ hờ hờ, cứ như vậy nhẹ nhàng đặt trên tay vịn.
Phương Hòe Ninh dời tầm mắt nhìn về phía trước, tay cũng để lên tay vịn, móng tay nhẹ nhàng cào cào hoa văn gỗ, sau hai giây, từ từ chuyển sang bên cạnh.
Khoảng cách giữa hai cánh tay đang rút ngắn từng chút một, mắt thấy một giây sau đã có thể bắt được nắm tay nhỏ bên cạnh, mèo con vẫn im lặng bỗng nói chuyện.
Lật Đình hỏi: “Thần tượng của cậu là ai?”
Ánh mắt của cậu nghiêm túc, giọng điệu hỏi cũng không giống nói đùa, Phương Hòe Ninh dừng động tác, ngẩng đầu đã thấy trong màn hình đang chiếu giới thiệu nhà phát triển máy tính tiên phong, hắn hơi thu lại trái tim đang rối loạn, tuy tò mò, nhưng vẫn trả lời: “Đương nhiên là Turing.”
Lật Đình lại hỏi: “Cậu cảm thấy con người tài giỏi, hay là máy tính tài giỏi?”
Loại câu hỏi vừa phù phiếm vừa ngây thơ này không giống với điều kẻ tham tiền sẽ cảm thấy hứng thú, càng không giống điều cậu sẽ hỏi vào lúc này, hơn nữa còn là Phương Hòe Ninh – đối tượng chuyên ngành ưu việt, nếu át chủ bài nghiêm túc trả lời nhất định dài dòng lại không thú vị, không nghiêm túc trả lời càng vô nghĩa.
Kết quả Phương Hòe Ninh nghe xong đầu óc ngốc lăng, giống như đang suy nghĩ một lúc lâu sau mới sâu kín nói: “Đương nhiên… là con người tài giỏi.”
Lật Đình thuận lợi nhận đáp án này, lại tiếp tục mở miệng: “Vậy sau này cậu muốn…”
Lần này Phương Hòe Ninh không suy nghĩ, không, hắn không những không suy nghĩ, thậm chí hắn thốt ra mỉa mai trước Lật Đình.
“Sau này tôi muốn trở thành người như thế nào? Sau này tôi muốn trở thành một kỹ sư phần mềm, có thể tạo ra máy tính hình con người lợi hại nhất…”
Cũng chính là người máy trí tuệ cao…
Dứt lời Phương Hòe Ninh không dám tin quay đầu nhìn về phía Lật Đình
Lúc này video trên sân khấu đã chiếu đến hồi cuối, đèn trong hội trường sáng lên lần nữa, Tống Trữ Bình quay lại giữa sân khấu, tiếp tục nói chuyện.
Nhưng Lật Đình lại không nghe nữa, mà nhẹ nhàng rút lại cái tay cùng lắm chỉ thiếu mấy milimet sẽ chạm vào bên cạnh, đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Phương Hòe Ninh nhìn bóng lưng cậu vẫn hơi chưa lấy lại tinh thần.
Hắn đang nghĩ…
Lúc nào nhỉ? Cũng có người từng hỏi mình ba vấn đề này?
Mà khi đó hắn cũng trả lời như vậy.
Hắn nói, tôi thích Turing, tôi muốn trở thành một kỹ sư phần mềm, tôi muốn tạo ra một người máy không tầm thường!
Quá khứ tràn ngập nhiệt huyết, tràn ngập ảo tưởng, thậm chí tràn ngập ngây thơ xa xưa xa xưa kia…. rốt cuộc là lúc nào?
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ký ức trong chớp mắt, nhưng nhanh đến mức Phương Hòe Ninh chưa kịp bắt lấy. Nhưng mà mặc kệ ngọn nguồn là cái gì, sao Lật Đình lại biết những điều này?!
Nghĩ đến đây, Phương Hòe Ninh vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo hỏi rõ trước, nhưng vừa ra khỏi hội trường điện thoại trong túi hắn đã vang lên.
Nếu đổi điện thoại Phương Hòe Ninh tuyệt đối sẽ không nhận, nhưng số gọi đến thuộc về văn phòng của Nghê Úy Niên.
Phương Hòe Ninh đành phải dừng bước xác nhận cuộc gọi.
“Alo? Hòe Ninh hả?”
Người nói chuyện không phải lão Nghê, mà là sư huynh Ngô Nghị của hắn.
“Bây giờ cậu đang ở đâu? Có phải không ở trong trường không?” Giọng điệu của Ngô Nghị không trêu chọc như trước kia, còn rất nghiêm túc. “Tình hình dự án lần trước tôi nói với cậu có chút thay đổi, sau khi ông chủ lớn của công ty đầu tư nghe nói chuyện này cũng muốn đi qua, ông ta cảm thấy rất hứng thú với dự án của lão Nghê. Có lẽ sẽ còn thêm vào một khoản tiền, có điều buổi sáng hai ngày sau mới có thời gian, cho nên có lẽ chúng ta phải xuất phát sớm hơn, sáng sớm ngày mai sẽ đi từ trường, bây giờ tôi sẽ đặt vé máy bay trước, nếu hôm nay được cậu cố gắng tranh thủ về xử lý xong việc học, ngày mai tới đây tập hợp với chúng tôi, sau đó trực tiếp đến sân bay.”
Ngô Nghị nói xong lại không nghe thấy Phương Hòe Ninh trả lời, anh ta nghi hoặc nói: “Sao vậy? Có vấn đề gì không giải quyết được hả?”
Phương Hòe Ninh nhìn nơi xa con đường phía trước đã không còn bóng người, răng nghiến chặt, trầm giọng thốt ra hai chữ.
“Không có.”
—
Alan Mathison Turing là một nhà toán học, logic học và mật mã học người Anh thường được xem là cha đẻ của ngành hoa học máy tính đọc thêm ở
Đây.