KHÔNG QUEN

Lật Đình tỉnh vì bị nóng.

Trong mơ màng chỉ cảm thấy mình đưa thân vào trong dung nham cuồn cuộn, toàn thân đều bị nhiệt độ thiêu đốt ngâm tan. Cuối cùng mở mắt ra, phát hiện xung quanh vẫn tối thui, chỉ có ánh trăng âm u rơi vào từ ngoài cửa sổ.

Một đôi cánh tay trần trụi vòng lấy mình cũng trần trụi, Lật Đình muốn đẩy đối phương ra, nhưng vừa giơ tay lại chợt kéo theo nửa cơ thể, gây ra phản ứng dây chuyền của một vài vị trí đau mỏi. Lật Đình thở một hơi, mới kiên trì lần nữa giơ tay sờ người trên thân mình, từ sau lưng sờ dọc lên sau gáy sau đó áp lên trán đối phương, quả nhiên khôn ráo mà nóng hổi.

Thật ra trước khi đi ngủ Lật Đình đã hơi mơ hồ, chuyện này với Lật Đình mà nói vốn không có cảm tưởng gì quá lớn, cậu thấy cũng như ôm hôn, đều chỉ là quá trình trước sau yêu đương, đối tượng cũng đều là Phương Hòe Ninh, hắn muốn sớm chút muộn chút lúc nào tư thế gì Lật Đình cũng không sao cả.

Kết quả thật sự đích thân trải qua một lần Lật Đình mới biết được vẫn có khác biệt rất lớn, trừ xung kích về sinh lý, về tâm lý Lật Đình càng cảm nhận được chấn động khác hẳn trước kia, đối mặt với Phương Hòe Ninh, cậu đã tháo vỏ ngoài xuống từ lâu, nhưng vào thời khắc ấy thản nhiên đối mặt khiến cậu gần như xé ra tất cả ở bên trong của mình bày ra trước mặt người này mặc hắn bí mật dò xét và chiếm giữ, không che giấu nữa. Mà sự thân mật tuyệt đối của việc dựa vào nhau tin tưởng lẫn nhau, nên coi là sự trộn lẫn thật sự của hồn xác. Điều này làm cho Lật Đình sắp đến cao trào, tinh thần tê liệt đến gần như xuất hiện đoạn ngắn trống không, sau khi hoàn hồn đã được Phương Hòe Ninh ôm lấy tắm rửa lại đặt lên giường, sau đó luôn ôm ngủ đến bây giờ.

Lật Đình quay đầu nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.

Phương Hòe Ninh rất mệt mỏi, nhưng Lật Đình hơi động hắn đã tỉnh, cảm nhận được bàn tay nhỏ lạnh như băng không ngừng vuốt ve da mình, Phương Hòe Ninh thở dài thỏa mãn, sau khi đạt được ước muốn hắn chỉ cảm thấy giống như có được toàn thế giới, không cảm thấy khó chịu chút nào.

Bờ môi nhẹ nhàng đụng đụng trán Lật Đình, Phương Hòe Ninh khàn khàn hỏi: “Ở đâu không thoải mái?” Chẳng lẽ trước đó mình vẫn chưa đủ dịu dàng?

Lật Đình nhìn đối phương: “Là anh không thoải mái.”

Phương Hòe Ninh mịt mù mở mắt ra.

Lật Đình nói: “Dậy đi khám bác sĩ.”

Phương Hòe Ninh: “Anh không sao.” Đầu năm mùng một vừa mới lăn giường bước tiếp theo đã được dìu đến khoa cấp cứu vừa nửa đêm, bất kể là vì điều gì át chủ bài cũng cảm thấy mất mặt.

Trong bóng tối có thể nhìn thấy đôi mắt to sáng ngời của Lật Đình lóe lên lóe lên, chắc là hơi không vui, Phương Hòe Ninh đành phải lại yếu giọng.

“Anh chỉ mệt, không có triệu chứng bị cảm nào khác, cho nên ngủ một giấc sẽ tốt, anh muốn nghỉ ngơi, em cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi… Nếu như ngày mai vẫn không tốt thì sẽ đến bệnh viện, được không?”

Bị sốt khiến giọng nói của hắn càng thêm trầm thấp, trong bóng đêm nghe ra còn tăng lên một phần làm nũng của ốm đau khó giải thích, tựa như làm lung lay sự kiên trì của Lật Đình.

Thấy Lật Đình không nói nữa, Phương Hòe Ninh lại dùng sức ôm lấy cậu, còn vùi đầu trên bả vai đối phương, như một con búp bê lớn, tay thì vỗ nhè nhẹ sống lưng Lật Đình, như là đang dỗ cậu lại như đang dỗ mình.

Không bao lâu Phương Hòe Ninh thực sự lại ngủ thiếp đi.

Nhưng Lật Đình mở mắt nhìn lên trần nhà, cảm nhận được hơi thở nóng như thiêu của đối phương đốt cổ mình, Lật Đình đợi một lúc, đẩy đối phương ra lần nữa.

Lật Đình: “Em đi vệ sinh.”

Phương Hòe Ninh thả tay ra, chống đỡ tinh thần hỏi: “Có cần anh giúp em…”

Lật Đình không để ý tới hắn, đỡ eo ngồi dậy mặc áo ngủ ở đầu giường vào, sau đó rũ xuống kéo dép lê đi ra ngoài.

Phương Hòe Ninh muốn đi theo ra nhìn xem, không biết làm sao toàn thân nặng nề không có sức lực, chỉ cảm thấy bên tai như truyền tới tiếng động khác thường, nhưng hỗn độn lại ngủ mất, cho đến khi được Lật Đình gọi dậy lần nữa.

Lật Đình bưng một cái bát nhỏ đứng ở đầu giường.

“Ăn.” Lời ít ý nhiều.

“Cái gì vậy?”

Phương Hòe Ninh không cáu kỉnh tí nào, miễn cưỡng ngẩng đầu, đã nhìn thấy một bát cháo hành băm bốc hơi nóng, là thành quả Lật Đình vừa bận rộn ở bên ngoài cả buổi.

“Húp rồi ngủ tiếp, không muốn húp cũng phải húp.” Lật Đình hiếm khi cứng rắn, Phương Hòe Ninh vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy tới đường Thì Di, vẫn nhớ mang thức ăn cho mình, nhưng chính hắn sợ là ăn uống chẳng đến đâu.

Đúng là Phương Hòe Ninh không thấy ngon miệng, không muốn ăn gì cả, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của Lật Đình, hắn chỉ cảm thấy lòng tràn đầy say mê, nửa ngồi dậy, hỏi Lật Đình có đói không, biết lúc nãy đối phương đã nhanh chóng giải quyết một bát cháo to ở bên ngoài mới đi vào, lúc này Phương Hòe Ninh mới duỗi tay nhận bát.

Có điều chưa cầm chắc cái bát, suýt nữa hơi nghiêng đổ xuống giường, may mà Lật Đình cầm chặt, giây phút lâm nguy lại kéo về phía mình.

Cậu bất đắc dĩ lườm Phương Hòe Ninh một cái, trước đó lúc người này đè lên mình không phải thể lực vẫn rất đủ sao, tinh thần khí chịu đựng hai ngày vì một trận bùng phát trước đó, bây giờ thì tiết toàn bộ xong rồi.

Tinh – thần – khí ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người

Lật Đình đành phải tự cầm thìa ngồi ở mép giường, múc một thìa đưa tới bên miệng người nào đó.

Nếu đổi lại trước kia được Lật Đình chủ động như vậy Phương Hòe Ninh nhất định vui vẻ vô cùng, nhưng nói cho cùng hắn đau lòng người yêu mới trải qua một ít thể nghiệm chiều sâu, tuy là có cân nhắc đến tình trạng cơ thể của mình và mọi người cũng phải về, không làm càn quá mức và kịch liệt, nhưng dù sao chân tình đến chỗ sâu khó tránh khỏi lỗ mãng và mất khống chế, cho nên quá trình kia… sau cùng còn rất lâu. Mà bây giờ phải để Lật Đình chăm sóc ngược lại Phương Hòe Ninh cảm thấy rất áy náy.

“Hay là để tự anh đi, em đừng ngồi…”

Phương Hòe Ninh thò tay qua bên muốn lấy cái gối đến cho Lật Đình lót, kết quả Lật Đình trực tiếp thổi nguội một thìa cháo chặn lời nói tiếp theo của hắn.

Hơi hơi dịch cái mông một chút, Lật Đình bình tĩnh nói: “Em không sao.”

Mặc dù chỗ ấy hơi tê và khó chịu, nhưng cảm giác cơ thể này so với giày vò mấy năm nay lúc cậu bận nhất làm bốn phần việc, một tuần làm mười mấy phần việc mà nói hoàn toàn trong phạm vi có thể chịu được.

“Không có gì to tát cả.”

Lật Đình vốn muốn nói cho Phương Hòe Ninh không cần ngại với sự chăm sóc của mình, kết quả lại thấy đối phương nghe lời này biểu cảm cứng ngắc, có vẻ như gương mặt còn hơi hơi co giật.

Phần sau trong video dạy nói rõ ràng không phải như vậy mà?!

Lần đầu tiên Phương Hòe Ninh sâu sắc hoài nghi năng lực học tập của mình.

Tinh thần hoảng hốt được cho ăn cháo xong, Lật Đình lại lấy thuốc hạ sốt trong hộp thuốc nhà Phương Hòe Ninh cho hắn uống hai viên, lúc này hai người mới nằm xuống lần nữa.

Trước khi sắp ngủ…

Lật Đình được ôm chặt thầm nghĩ: Ngày mai không hạ sốt nhất định ném hắn đến bệnh viện.

Phương Hòe Ninh ôm chặt người thầm nghĩ: Có lẽ ngày mai vẫn phải tìm thời gian tiếp tục học tập…

Đêm đẹp, thích hợp mơ đẹp.

** ** ** **

Khi Lật Đình lại tỉnh dậy người bên cạnh vậy mà không có ở đây.

Dù sao bốn năm ngày này Lật Đình gần như ở trong giai đoạn ngủ không say, cho đến tối hôm qua mới ngủ say, giấc ngủ này bù lại hết cho buồn ngủ mấy ngày trước, ngay cả người cùng giường tỉnh dậy cũng không phát hiện.

Sau khi rời giường rửa mặt đi ra chỉ nghe thấy tiếng động phát ra trong phòng bếp, Lật Đình đi tới thấy Phương Hòe Ninh đứng trước bàn xử lý đang làm bữa sáng, quay đầu phát hiện là cậu, cười nói: “Tỉnh rồi?”

Thần sắc Phương Hòe Ninh khá tốt, có vẻ như đã hạ sốt, cả người đều trở lại trạng thái tinh thần sảng khoái.

Lật Đình hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Phương Hòe Ninh nói: “Rán hai quả trứng.”

Hắn vốn định hỏi lại cơ thể Lật Đình có thoải mái hơn không, nhưng có lẽ là nghĩ đến tối hôm qua lại nuốt câu hỏi này xuống, bất kể như thế nào, coi như cậu không thoải mái chăm sóc cũng không sai.

Nghĩ ngợi, vẫn kéo người lại trao nụ hôn ngọt ngào buổi sáng. Lúc hôn Lật Đình rất ngoan, Phương Hòe Ninh rũ mắt đã nhìn thấy bên cạnh cổ áo của đối phương trải rộng màu tím đỏ lít nha lít nhít, một đường lan xuống từ sau tai, áo thun cũng không che được, trong lòng Phương Hòe Ninh lập tức thoải mái.

“Xong ngay thôi, em ngồi trước đi.” Phương Hòe Ninh buông người ra, đẩy Lật Đình ra phòng khách.

Tuy rằng Lật Đình cảm thấy tay nghề của Phương Hòe Ninh không đáng tin cậy cho lắm, nhưng mà đối phương vui lòng làm cậu cũng không để ý, thế là phối hợp qua bên cạnh đợi.

Ngồi trước bàn sách Lật Đình cẩn thận lại nhìn người máy nhỏ mà Phương Hòe Ninh mang đến lần nữa, mắt xoay chuyển hai vòng sau đó lại rơi về phía phòng bếp.

Phương Hòe Ninh đứng ở đó dù chỉ mặc quần áo ở nhà bình thường, bóng lưng nhìn qua cũng đặc biệt thẳng tắp trưởng thành, động tác áng chừng nồi hơi vụng về, nhưng hình ảnh lại vẫn chói sáng như quảng cáo trong tivi. Xoay nửa người có thể trông thấy nét mặt của hắn, đã từng lạnh lùng và nghiêm túc, sống mũi thẳng tắp, miệng mím thật chặt, dù là đối mặt với cây hành, cũng nghiêm túc giống như đang nghiên cứu vấn đề học thuật phức tạp. Dáng vẻ như thế cực kỳ giống hắn mà Lật Đình nhìn thấy những năm này, Phương Hòe Ninh của viện máy tính đại học A, tràn ngập cảm giác khoảng cách cao cao tại thượng, thậm chí cảm giác cấm dục, người mến mộ vô số, lại lạnh lùng khó tiếp cận.

Chẳng qua lúc này, đối phương như đã nhận ra cái nhìn chăm chú của Lật Đình, bỗng nhiên quay đầu lại.

Tầm mắt của hai người nhìn nhau chốc lát, vẻ lạnh lùng trong mắt Phương Hòe Ninh đã bay hơi hầu như không còn, dịu dàng sáng ngời trong mắt cũng sắp đầy tràn ra, dáng vẻ nhìn Lật Đình so với trước đó tưởng như hai người.

Lật Đình chỉ cảm thấy ngực tê một chút.

Bởi vì tình huống của mẹ, Lật Đình đã xây dựng thói quen một mình từ rất nhỏ. Mặc dù Đường Thì Di là cảnh đẹp dưỡng bệnh, nhưng dù sao cũng là vùng ngoại thành, thật ra cách trường tiểu học gần nhất rất xa, cũng không có tài nguyên dạy học rất tốt. Bà ngoại phải chăm sóc mẹ, có đôi khi đều sẽ để người làm đưa cậu đi học, khi đó Lật Đình nghịch ngợm sẽ thừa dịp này trốn học, nhóc thông minh lượn một vòng lớn đùa nghịch lại lén lút chạy về, dù sao cũng chẳng ai biết.

Về phần tại sao lại bỗng nhiên gửi thư cho tác giả nhí trên tạp chí, Lật Đình nhớ lại bản thân cũng hơi không nhớ rõ, chắc là nhất thời cảm thấy chơi vui, xung quanh rất ít trẻ con, cũng không có bạn bè gì, ôm tâm trạng thử một lần tùy tiện gửi đi một lần, hình như còn viết rất nhiều cảm tưởng vớ vẩn, không nghĩ tới đối phương lại trả lời một đoạn rất dài, đặc biệt nghiêm túc lịch sự, còn tỏ ý cảm ơn với cậu. Lật Đình rất ít được đối xử như thế lập tức cảm thấy được cưng mà sợ, thường xuyên qua lại, hai người lại duy trì liên lạc, mà người kia chắc cũng là người bạn đầu tiên trong cuộc đời cậu.

Phương Hòe Ninh trong suy nghĩ của Lật Đình, mới đầu cũng chỉ là tồn tại giải buồn, tin rằng đối phương chắc cũng nghĩ về mình như vậy, có điều trải qua chồng chất của thời gian hai bên đều chậm rãi xúc tác tình cảm gắn bó làm bạn. Chữ nghĩa và ảnh chụp chung quy là mặt phẳng, người xa xôi kia vẫn thông qua tư duy và ảo tưởng của mình nhiều hơn để đúc ra cậu rất sống động, Người Xám Nhỏ trong mắt Phương Hòe Ninh và Phương Hòe Ninh trong mắt Người Xám Nhỏ, một nửa là đối phương, một nửa thật ra chính là bọn họ.

Cho nên khi biệt ly đến bất thình lình Lật Đình mới có thể nhất thời không bỏ được như vậy.

Không bỏ được Phương Hòe Ninh, không bỏ được mình của quá khứ.

Có điều con người kiểu gì cũng sẽ lớn lên, cuối cùng cậu học được đối diện với hiện thực trong ký ức từng chút một, lại học được thoát khỏi ký ức trong hiện thực. Cậu vẫn đang đi về phía trước, nhưng Phương Hòe Ninh đi cùng cậu trong ký ức lại dừng lại ngay tại chỗ, giống như đường Thì Di, dường như mọi lúc mọi nơi vẫn đang chờ đợi mình quay người sẽ trở lại quá khứ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao gặp lại đối phương trong hiện thực, Lật Đình sẽ kinh ngạc như thế, lại tò mò như vậy.

Người Xám Nhỏ không còn là Người Xám Nhỏ, thuyền trưởng quạ đen vẫn sẽ là thuyền trưởng quạ đen chứ?

Nghĩ cũng biết không thể nào.

Cho nên Lật Đình chỉ quan sát, cũng chưa nghĩ lại có giao thoa.

Lật Đình nói với Phương Hòe Ninh hắn không cần nói xin lỗi, là thật tâm nghĩ vậy, với cậu Phương Hòe Ninh là bạn chơi thời thơ ấu, bạn qua thư thời thơ ấu, ba năm đó rất đẹp, nhưng ràng buộc không nên sâu như thế, là những việc trải qua của bản thân Lật Đình đã trao phần tình cảm này cho ý nghĩa quá nặng, vốn không hề liên quan đến Phương Hòe Ninh, dựa vào đâu hắn phải chịu trách nhiệm cho việc này?

Mà quá khứ của bọn họ có lưu luyến có bịn rịn, lại xa chưa đến mức của tình yêu, Lật Đình cũng đã từng hỏi mình, tình cảm đối với Phương Hòe Ninh rốt cuộc bắt đầu thay đổi từ khi nào, là vì hắn của quá khứ hay là vì hắn của hiện tại? Nhưng cuối cùng không tìm được một nút chính xác.

Mà bây giờ, bây giờ Phương Hòe Ninh nhìn về phía cậu, Lật Đình đột nhiên đã rõ ràng.

Hạt giống tên là tình yêu này được chôn sâu xuống trong từng email qua lại của tuổi nhỏ, lại được tưới tiêu và nảy mầm trong ba năm đi ngang qua nhau, cuối cùng thì lớn lên nở hoa dưới những ánh mắt đong đưa qua lại cảm mến chờ đợi nhau hết lần này đến lần khác...

Bình luận

Truyện đang đọc