KHÔNG QUEN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lật Đình quay về Phong Tín Tử đi làm, kết quả hai ngày đầu tiên đã gặp phải nhiệm vụ lớn. Gần đây khoa ngoại ngữ của đại học A muốn tổ chức hoạt động, ông chủ tiệm sách vốn không bao giờ làm dịch vụ giao hàng vì là cựu sinh viên của viện ngoại ngữ, phá lệ nhận cuộc làm ăn này, cứ thế lượng công việc của nhân viên tăng lên rất nhiều.

Bản thân Lật Đình cũng không hề gì, nên thế nào thì thế đó, chỉ khổ Ngụy Bình ở phía sau giống như ăn trộm nhìn chằm chằm cậu, mắt thấy Lật Đình còn muốn lấy thùng hàng bên ngoài cùng giao đến viện ngoại ngữ, Ngụy Bình đành phải lấy điện thoại ra cho Lật Đình nhìn.

“?” Lật Đình nghi hoặc.

Ngụy Bình nói: “Nhật ký cuộc gọi, thấy chưa, hôm qua cho đến hôm nay hết thảy sáu cuộc, bình quân mỗi 0.5 giờ làm việc gọi tới để dặn đi dặn lại quan tâm, đây chỉ là số của tôi, có cần lấy điện thoại của Tiền Khôn tới cho cậu xem một chút không?”

Lật Đình im lặng.

Ngụy Bình: “Cậu ta đối xử với cậu có vẻ như rất thoải mái, nhưng đối xử với chúng tôi lại không hề khách sáo tẹo nào.”

Lật Đình suy tư một lát, lúc Ngụy Bình tưởng là cậu nhận ra được lỗi lầm của mình. Lật Đình thò một ngón tay, sau khi nhấn một cái lên màn hình điện thoại, thản nhiên nói: “Được rồi.”

Ngụy Bình vừa nhìn, người dùng thường xuyên gọi điện đã bị đưa vào danh sách đen.

Ngụy Bình: “…”

Cuối cùng Lật Đình vẫn thành công tiến hành nhiệm vụ giao hàng, Ngụy Bình đi theo phía sau cậu cũng không thể không cảm thán, có Lật Đình ở đây năng suất đúng là khác biệt hoàn toàn, nhìn nhìn cậu trai đi ở trước nhất, còn cao hơn Lật Đình gần nửa cái đầu, lúc này xách một thùng trà sữa một thùng bánh ngọt đi đường loạng choạng, trong tay Lật Đình lại có bốn thùng, cậu làm việc như vậy cũng khó trách người nào đó không yên lòng.

Đang suy nghĩ miên man, cậu trai phía trước trẹo chân một cái, một thùng trà sữa mắt thấy sắp úp sấp, may mà bên cạnh có Lật Đình, một tay xách hai thùng nặng còn có thể đưa ra một cái cánh tay để chống đỡ sau lưng cậu kia, thành công giữ vững cân bằng của đối phương, nếu không thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Có điều vẫn có một cốc trà sữa đổ ngược xuống, còn có hai cái bánh ngọt dính trên người Lật Đình.

“Thất thần làm gì, nhanh nhanh lau đi!” Ngụy Bình chạy lên từ phía sau, hét lên với cậu trai bị hù sợ kia. Vết bẩn nhiều như thế vẩy trên mặt đất, về công về tư đều là trách nhiệm của họ.

Cậu kia vội vàng chạy về đi lấy cây lau sàn, Lật Đình và Ngụy Bình thì ngồi xổm dùng khăn giấy trong thùng thấm nước trà chảy ra khắp nơi, chỗ này chính là đường lớn chính giữa cửa hông của đại học A, hai bên đều là sinh viên tới lui, hai người một người lau đất một người lau bơ trên người, thật ra rất nhếch nhác rất mất mặt.

Tâm trạng của Ngụy Bình cực xấu, trong lòng mắng đi mắng lại cậu trai không được việc kia, cố tình bên cạnh lại ồn ào lên vào lúc này, Ngụy Bình nhìn sang đã thấy một nhóm người được vây quanh vô cùng náo nhiệt đi tới, giống như đoàn tham quan gì đó.

Bởi vì lúc trước đã giúp rất nhiều giờ ở sở nghiên cứu của viện máy tính, Ngụy Bình vừa nhìn như thế đã thấy được không ít người quen, mấy giáo sư nổi tiếng, phó viện trưởng, nghiên cứu viên, còn có mấy sinh viên xuất sắc đều ở đó, người dùng mới gia nhập danh sách đen trong điện thoại của mình cũng ở trong đó, vả lại đặc biệt dễ thấy.

Bên cạnh có sinh viên cũng đang thảo luận: “Ai tới đây nhỉ?”

Đi ngang qua nơi này hơn phân nửa là viện máy tính, tất nhiên biết: “Hình như là học giả của trường anh em ghé thăm, không phải đã kéo biểu ngữ rồi à, giáo sư Braun còn có giáo sư Grant của nước A cũng đến đây, hôm nay còn có tọa đàm, đến muộn chắc chắn không còn chỗ.”

Ngụy Bình chửi một tiếng mịa nó, dưới tay nhanh chóng làm việc, trong lòng cầu nguyện những người kia đừng ăn no rửng mỡ đi về phía này, Lật Đình cũng đừng ngẩng đầu, nếu không thì rất xấu hổ.

Cũng may những người kia sắp đến cạnh cửa đã rẽ ngoặt đi đến thư viện đại học A, cũng không chú ý đến sự cố nhỏ ở đây, nhưng trên người Phương Hòe Ninh lại không biết lắp rada gì của Lật Đình, cách hai bồn hoa và một cây đa lớn hắn cũng có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp hoa lá liếc mắt nhìn về phía này, cũng phát hiện người ngồi xổm ở đây.

“Là Phương Hòe Ninh… cậu ấy cũng ở trong đoàn tiếp đón.”

“Chắc chắn cậu ấy có mặt rồi, lúc biện luận học bổng năm ngoái phó viện điểm danh khen ngợi cậu ấy, đó gọi là yêu thích, có điều đổi lại là tôi tôi cũng thích, má ơi đẹp trai quá.”

“A, cậu ấy tới đây rồi!”

Ngụy Bình nghe sau lưng tám chuyện, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy người ở xa kia bỏ lại các vị đại ngưu bên cạnh đi về phía này, Ngụy Bình giật mình, vội vàng bắt chéo hai tay muốn bảo hắn mau trở về, còn chê bọn họ không đủ gây sự chú ý không đủ mất mặt à.

Nhưng Phương Hòe Ninh lại không để ý đến sự kháng nghị của cô, đi thẳng tới trước mặt Lật Đình, duỗi tay đỡ người đang quỳ một chân trên đất lên, sáng sớm thành phố A kết sương mù dày đặc, quần Lật Đình cũng hơi ẩm.

“Vấp ngã à?” Phương Hòe Ninh nhíu mày hỏi.

Lật Đình tỉnh táo trước sau như một: “Không, là trà sữa đổ.”

“Đừng lau, có thể mời nhân viên vệ sinh của trường tới đây, ” Phương Hòe Ninh nói, lại lấy khăn tay ra trực tiếp lau bơ dính trên người Lật Đình, sốt sắng nói, “Các em không đủ nhân viên? Có cần mời người hỗ trợ không?”

Lật Đình lắc đầu: “Không cần, em làm được.”

Phương Hòe Ninh còn định nói thêm, bên kia có sư huynh đang gọi hắn.

Lật Đình nhận lấy khăn tay của đối phương, tỏ ý với Phương Hòe Ninh mình OK, Phương Hòe Ninh cũng biết bây giờ không phải lúc nhiều lời, bất đắc dĩ đi trước, trước khi đi dặn đi dặn lại bảo cậu cẩn thận, chỉ thiếu một bước quay đầu ba lần.

Cho tới bây giờ chưa từng thấy át chủ bài dịu dàng như vậy, không ít quần chúng vây xem đều hơi kinh ngạc, một số quăng tới cái nhìn chăm chú với bọn Lật Đình, không biết người giao hàng này có quan hệ như thế nào với hắn, một số thì cảm thấy bản thân Phương Hòe Ninh thật ra cũng không cao lãnh, đồng thời suy đoán bạn gái tin đồn của át chủ bài rốt cuộc là ai.

“Người như thế nào mới xứng với át chủ bài?”

Giống như đám Vương Phục Lương Triệu Bàng, cái đề tài này lại bị xách ra bánh xe, những người này cậu tới tôi đi một phen sau đó xác nhận, xấu sẽ không được, ngu cũng không được, át chủ bài phải tìm kiểu trắng giàu đẹp* vừa xinh đẹp vừa thông minh mới xứng với sự chờ mong của nhân dân quần chúng, nếu không thì thực sự uổng phí nam thần như này.

*gốc là bạch phú mỹ

Ngụy Bình ở bên cạnh nghe đến mức trợn trắng mắt, còn nghĩ làm sao để Lật Đình đừng để ý tới mấy cái miệng nói nhảm vớ vẩn này, đã thấy người bên cạnh căn bản giống như chẳng nghe thấy gì cả, vẻ mặt hờ hững xếp ngay ngắn bánh ngọt và trà sữa một lần nữa, nhẹ nhàng một tay hai thùng, tiếp tục đi về phía trước.

Có điều đã đi hai bước lại dừng, Lật Đình gấp lại cái khăn trong tay đã bẩn thành một cục, cẩn thận nhét vào trong túi, sau đó tiếp tục bước đi.

Ánh mắt Ngụy Bình khẽ động, nhìn chằm chằm bóng lưng Lật Đình thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.

Người nào xứng?

Người như thế này sẽ xứng.

** ** ** **

Đồng hành với học giả ghé thăm đã loanh quanh hơn nửa ngày, Phương Hòe Ninh thu hoạch được rất nhiều.

Cũng trong chuyến đi lần này còn có một đàn anh tên là Lý Duyệt, anh là sinh viên trao đổi trước kia của đại học A, cũng là một trong những sinh viên tâm đắc của giáo sư Grant của nước A, đã theo ông nhiều năm, lần này nghe nói ân sư đến đây, cố ý đi theo ghé thăm.

Anh Lý không tiếp tục làm học thuật, mà sau khi tốt nghiệp tự học tài chính, mấy năm nay dựa vào máy tính và kiến thức ở những khía cạnh khác lập nghiệp rất thành công, có được thành tựu trên rất nhiều quốc gia, là cựu sinh viên danh dự rất nổi tiếng. Anh vui tính hài hước, nói với rất nhiều sinh viên trong viện trong sở về những kiến thức bên ngoài mấy năm nay của mình, để bọn họ mở rộng tầm mắt.

Nghe xong buổi tọa đàm của giáo sư, các lãnh đạo khác đi ăn cơm, anh Lý Duyệt mời các sinh viên đến tham quan một trong những phòng làm việc của anh, Phương Hòe Ninh cũng đi.

Phòng làm việc cách không xa, cũng không tính là đặc biệt xa hoa, nhưng đầy đủ thiết bị, nghiệp vụ tinh luyện, làm cho đám trẻ trong tháp ngà sau khi sợ hãi thán phục thì vô cùng ghen tị.

Lý Duyệt cũng rất thích Phương Hòe Ninh, trò chuyện rất nhiều với hắn về lĩnh vực chuyên ngành.

“Làm sinh viên… học thế nào, học ở đâu thật ra cũng không quan trọng, quan trọng là tương lai muốn học thế nào, tương lai muốn đi đâu học mới quan trọng nhất, nghề này của chúng ta có rất nhiều lối ra, chỉ xem cậu muốn chọn như thế nào.”

Phương Hòe Ninh yên lặng gật đầu, hứa với Lý Duyệt nếu như sau này kỳ nghỉ có thời gian rảnh có thể tới đây thực tập, lúc rời đi bỗng nhiên thấy một bóng người quen thuộc dưới lầu, mặt mũi xinh đẹp, bước chân yểu điệu.

Phương Hòe Ninh nhìn chằm chằm đối phương, lại lùi về hỏi anh Lý: “Đối diện kia… là công ty gì?”

Anh Lý ngẩng đầu nhìn một chút: “Của một nhà đầu tư cho vay trực tuyến, thuê tới đây chưa được hai tháng đã đi.”

Phương Hòe Ninh nhíu mày: “Đầu tư cái này rất kiếm lời à?”

Anh Lý cười khẩy: “Cậu đừng nói với tôi cậu không biết, có lời cũng có không lời, nhưng bên trong nước sâu, chơi đùa nhỏ còn được, không có bí quyết mà làm to tám chín phần mười khó mà kết thúc, cái nhà đối diện này…”

Anh Lý khinh bỉ lắc đầu.

Phương Hòe Ninh quay đầu nhìn hướng của người phụ nữ đi xa, như có điều suy nghĩ.

...

Phương Hòe Ninh về nhà rất muộn, tắm rửa nằm lên giường, vốn định không quấy rầy đối phương, nhưng lật qua lật lại cả buổi vẫn không nhịn được gửi tin nhắn cho vua L.

F: Đã ngủ chưa?

Năm phút sau vua L mới nhắn lại.

L: Ngủ rồi

F: 

F: Vậy bây giờ là vừa mộng du vừa nói chuyện với anh?

L: Ừ

F: Mơ làm gì?

F: Làm giàu?

L: Không phải.

L: Làm giàu không phải mơ.

F:...

L: Đây là cái gì? [ Screenshots ]

F: Chức năng mới, có thể dùng để lưu album ảnh.

F: Cũng có thể đổi ảnh đại diện, em không biết dùng, có thể gửi hình ảnh cho anh, anh đổi ảnh đại diện cho em.

Ý của vua F là tốt nhất vua L gửi cho hắn tấm ảnh thực sự, dáng ngủ gì đó, dù sao ảnh đại diện này chỉ mình có thể thấy được.

Kết quả vua L đúng là gửi ảnh đến, vua F mở ra xem, vậy mà là một hạt dẻ...

Vua F thất vọng.

F: Tại sao dùng hạt dẻ?

L hỏi lại: Tại sao dùng quả chanh?

Phương Hòe Ninh dùng quả chanh hoàn toàn là xuất phát từ thói quen, vì hắn rất ít chụp ảnh, có điều nhìn hai tấm so sánh với nhau, ngay lập tức đầu óc co lại.

F: Bởi vì to.

Vua L im lặng.

Ngay khi vua F cho rằng mình chiếm ưu thế ở đề tài này...

Vua L trả lời.

L: Bởi vì cứng.

Vua F giật mình, bây giờ một hơi thở không lên được.

F:...

Hơn nửa đêm khí huyết dâng lên, dọa hắn nhanh chóng thoát ra khỏi giao diện trò chuyện, cũng may mèo con không trả lời hắn.

Nhưng mà vua F lật qua lật lại cả buổi làm thế nào cũng không ngủ được, tiếp xúc càng sâu hơn cũng làm cho át chủ bài càng nhận ra sự thiếu sót của mình, không những trên thực tiễn, về mặt lý luận tri thức hắn cũng cảm thấy hơi thiếu hụt. Sau này thật sự đến lúc cần dùng đến vạn nhất có chỗ sơ suất thì phải làm sao? Điều này với học bá mà nói không thể nhịn được.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn lấy điện thoại ra lần nữa, nhấn liên tiếp mấy mục lục, nhấn mở một liên kết tìm kiếm ẩn giấu rất sâu ở tầng dưới chót nào đó của nông trường nhỏ.

Với tư cách là một trai kỹ thuật xuất sắc, lúc trước đương nhiên hắn cũng có nhu cầu tìm kiếm hợp lý, chỉ là không giống với Vương Phục Lương và Triệu Bàng đặt tất cả tài nguyên sếch ở trong máy tính, mặc dù tham khảo tương đối dễ dàng, nhưng giống như cái máy tính bị vứt đi lần trước. Ổ cứng vừa rời đi, tài nguyên cũng bị người cướp đi, cho nên lựa chọn của Phương Hòe Ninh là thành một ngân hàng trên không, lấy các khóa mật mã khác nhau, chỉ cần có internet, vừa tìm kiếm thế này, đã có tài nguyên.

Mà bây giờ hắn đã mở ra hộp chìa khóa của hắn, trời tối vắng người, cố gắng học tập...

Bình luận

Truyện đang đọc