KHÔNG THỂ KHÔNG YÊU - VU TRIẾT



Đây không phải chuyển nhà mà rõ ràng là nhân cơ hội tụ tập.
Một đám người cất đồ vào căn hộ mới thuê rồi kéo nhau đi tìm quán ăn, kêu rằng vì chất lượng cuộc sống sau này của hai người nên đi tìm hiểu tình hình trước.

Tìm hiểu tình hình chung một lượt xong thì đi kiểm tra tay nghe đầu bếp của quán Hồ Nam, sau đó lại điều tra thực đơn của quán nướng ven đường, đến lúc Lạc Hiên và Từ Tiếu Thiên về được đến nhà thì đã khuya lắm rồi.

"Đám dở người này", Từ Tiếu Thiên nằm lên giường chưa trải chăn chiếu kêu ca.

Cậu uống hơi quá chén, giờ đang biêng biêng.

"Giờ trải giường ra đã, thứ khác tính sau." Lạc Hiên không uống rượu, uống coca với Kiều Dương cả tối, "Tớ phát hiện Kiều công tử uống coca giỏi ghê luôn, cả tối chỉ đi vệ sinh có một lần."
"Khả năng của nó là nhờ uống một ngụm bia phải đi vệ sinh một lần luyện được đấy." Từ Tiếu Thiên lật người.

Lạc Hiên cầm giẻ lau bắt đầu lau chùi cạnh cậu.

Cậu quay sang nhìn Lạc Hiên: "Bạn học Lạc Tiểu Hiên ơi, bảo với cậu chuyện tớ vừa phát hiện này."
"Ừ?"
"Cậu lớn lên xinh đẹp quá, càng ngày càng xinh..."
"Vừa phát hiện?" Lạc Hiên nhướn mày, tay vẫn tiếp tục lau chùi.

"Ừ.

Lúc đầu thấy cậu dù lớn vẫn giống em bé, giờ mới trưởng thành." Từ Tiếu Thiên sờ mặt Lạc Hiên, tìm mãi không được từ nào: "Ừ...!giống như...!Em bé lớn..."
"Về trường học lại ngữ văn đi.

Chắc tính từ không biết quá mười đâu nhỉ." Lạc Hiên thở dài.

Từ Tiếu Thiên vui vẻ cười mãi, đứng dậy lấy giẻ vào phòng bếp lau chùi, chợt nhớ ra còn quà của Lăng Tiêu chưa mở, quay đầu hô: "Đồ của Lăng Tiêu ấy cậu mở ra xem đi.

Lúc mở nhớ cẩn thận, bị Kiều Dương dạy hư rồi không biết bên trong có gì...!Thôi để tớ mở đi."
"Làm gì đến mức đó." Lạc Hiên huơ huơ cái hộp, rất nhẹ, cũng không có tiếng vang.

"Để tớ xem." Từ Tiếu Thiên mở hộp, "Nếu cái này do Kiều Dương tự đưa thì chắc chắn chả có gì tốt.


Nếu chọn cùng Lăng Tiêu may ra có hy vọng..."
Mở hộp ra, bên trong là hai hộp trang sức nhỏ, Từ Tiếu Thiên kinh ngạc: "Chắc không phải tặng bọn mình một đôi nhẫn chứ."
"Mở ra xem là biết."
"1/6 năm ngoái Kiều Dương tặng 215 mỗi người một cái hộp nhỏ, cậu biết bên trong có gì không?" Từ Tiếu Thiên lắc lắc hộp.

"Gì?"
"Một hộp hai con bọ xít." Từ Tiếu Thiên nhớ tới chuyện này lại thấy hài, "Đệt mợ chứ.

Cái mùi đó bám ba ngày không hết, 215 điên hết luôn."
"Chết mất", Lạc Hiên bật cười, "Sao chơi ác thế."
"Nó là loại người đó đó nên phải cẩn thận." Từ Tiếu Thiên chậm rãi mở hộp ra, liếc nhìn bên trong, hét lên: "Á!"
"Sao thế?" Lạc Hiên hoảng sợ vội lùi ra sau mấy bước.

"Thằng nhóc này đổi tính rồi."
Trong hộp là một chiếc vòng hình đậu tằm làm ngọc bích.

Từ Tiếu Thiên mở chiếc hộp còn lại bên trong cũng là vòng tay bằng ngọc nhưng khắc hình bàn chân nhỏ.

"Đệt..." Từ Tiếu Thiên vội vàng lấy di động gọi Kiều Dương.

"Đêm còn dài, ngài đây không ngủ nổi hả?" Giọng Kiều Dương xen lẫn tiếng cười vang lên.

"...!Cảm ơn." Đột nhiên Từ Tiếu Thiên không biết phải nói gì.

"À, chân là Lăng Tiêu chọn, lạc tao chọn.

Thích không?"
"Ừ, thích." Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên đang xem vòng, "Viên kia là Kiều công tử chọn, bàn chân là của Lăng Tiêu."
"Chân của mày ấy, đệt." Kiều Dương vui vẻ, "Biết ý nghĩa không?"
"Không biết.

Có ý nghĩa gì?"
"Chân nghĩa là hài lòng, ý của Lăng Tiêu đấy, cậu Lạc Hiên có thể ở bên nhau đã là đủ, phải quý trọng."
"Ừ, phải biết đủ, phải quý trọng." Từ Tiếu Thiên gật đầu, "Thế còn lạc?"

"Lạc à...!lạc...!sớm sinh quý tử..."
Từ Tiếu Thiên dừng lại: "Cái gì?"
"Ài, chỗ đó có mấy loại ngọc, Lăng Tiêu chọn ngọc "hài lòng" rồi tao còn biết chọn gì nữa.

Có bốn hình đó thôi, hai cái khác là cho trẻ con...!Sớm sinh quý tử thì sớm sinh quý tử, biết đâu..."
"...!Đệt."
"Hai cái vòng đó Lăng Tiêu trốn làm đi khai quang đó.

Hai người nhớ đeo cho tử tế, phù hộ hai người cả đời không xa nhau."
"Cảm ơn." Từ Tiếu Thiên nói chuyện với Kiều Dương thêm mấy câu rồi cúp máy, nói nữa cậu sợ sẽ khóc mất.

Lạc Hiên nhìn cậu như thế, đi tới ôm eo: "Cảm động lắm ha."
"Hai người bọn họ lừa tình quá..." Từ Tiếu Thiên ôm Lạc Hiên, vùi đầu lên vai cậu, "Đệt."
"Thế nên còn không bảo là anh em tốt à," Lạc Hiên cười vỗ vai cậu, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, "Bảo cậu luôn là tớ thích cái chân kia, sớm sinh quý tử cậu đeo đi."
"Không được!" Từ Tiếu Thiên sửng sốt một hồi lập tức phản bác, "Đó là Lăng Tiêu bảo tớ phải biết đủ mà, tớ đeo.

Cậu sớm sinh quý tử đi."
Lạc Hiên không tranh cãi với cậu, đeo luôn cái vòng khắc hình bàn chân kia rồi đưa đậu tằm cho cậu: "Cầm."
"Này", Từ Tiếu Thiên dở khóc dở cười nhìn vòng tay: "Thế này mà là anh em tốt? Tổn thương quá..."
"Đẹp phết đấy", Lạc Hiên huơ huơ cổ tay mình, lại cầm vòng đậu tằm giơ lên trước mặt cậu: "Ngoan."
"Được, đeo thì đeo." Từ Tiếu Thiên đeo vòng, ôm ngang hông Lạc Hiên bế lên giường, "Hai mình sinh quý tử đi."
Buổi sáng tỉnh dậy đối mặt với đống rương đống hộp, mãi Từ Tiếu Thiên mới sực nhớ ra đây không phải ký túc xá cũng không phải căn hộ của Lạc Hiên.

Đây là ngôi nhà chung của hai người họ, là nơi cuộc sống mới của họ bắt đầu.

"Ngẩn người gì thế?" Lạc Hiên vòng tay ôm cậu, hôn vào eo.

"Đừng quyến rũ tớ." Từ Tiếu Thiên sờ sờ đùi Lạc Hiên, "Giờ tớ đang cực kỳ hưng phấn, chạm phát là nổ đấy."
Lạc Hiên ngồi dậy cười cười: "Nếu hôm nay không bận thì về sớm dọn dẹp nhé, lộn xộn quá."
"Ừ, tớ sẽ cố gắng." Từ Tiếu Thiên nhớ ra hôm nay chắc Trần Huy sẽ đến phòng thị trường là đau đầu, "Hôm nay tớ bắt đầu quyết đấu..."
"Với ai? Dùng súng hay dùng dao?"
"Dùng dao", Từ Tiếu Thiên xuống giường, đối diện với Lạc Hiên, "Súng để phần cậu."

"Trời ơi, cái điệu lưu manh của cậu chắc cả đời không sửa được..." lh đỡ trán ngã xuống giường.

Từ Tiếu Thiên nhào tới hôn cậu: "Lưu manh yêu cậu cả đời, chạy không thoát đâu.

Lưu manh đã đeo cả sớm sinh quý tử rồi, nếu cậu còn chạy nữa thì thiệt tớ quá."
Từ Tiếu Thiên bước vào thang máy, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.

Mẹ nó, Trần Nguyệt là ai Trần Huy là cái thá gì, lên một xử một lên hai xử cả đôi.

Từ Tiếu Thiên nhìn hình mình nhe răng trợn mắt phản chiếu trong thang máy, khá hài lòng.

Cửa thang mở ra cậu còn chưa kịp thu lại cái vẻ mặt hung thần ác sát đó, Trần Nguyệt ở bên ngoài có vẻ hơi ngạc nhiên, bước vào trong trừng mắt nhìn cậu.

"Em chào quản lý Trần." Từ Tiếu Thiên không vội sửa biểu cảm, dùng ánh mắt hình viên gạch chào Trần Nguyệt rồi vô cùng tự nhiên bước ra, nhìn Trần Nguyệt mắt tròn mắt dẹt không thốt nên lời.

Tự nhiên cậu cảm thấy thỉnh thoảng mình cũng hơi hơi thần kinh giống Đàm Triết.

Có một người đàn ông đi theo Trần Nguyệt, có vẻ lớn hơn cậu mấy tuổi, lúc gặp thoáng qua thì gật đầu chào cậu.

Từ Tiếu Thiên chưa kịp đáp lại, người nọ đã theo Trần Nguyệt vào trong thang máy.

Từ Tiếu Thiên nhìn thang máy nhảy đến số 7 rồi dừng.

Xem ra người này chính là Trần Huy.

Quyết đấu đi! Từ Tiếu Thiên giả vờ vung kiếm với camera giám sát trên hành lang, sau đó vào văn phòng.

Lương Bân và Đại Hồng Đậu đang dọn bàn, hai cô gái cầm khăn lau dọn, Trương Long ngồi ngay ngắn ở bàn mình xem máy tính.

Từ Tiếu Thiên thầm mắng đệt mợ mày, nếu ngày nào đó cậu thực sự lên được chức quản lý, chuyện đầu tiên cậu làm sẽ là đuổi việc Trương Long.

"Để em." Từ Tiếu Thiên nhận giẻ từ tay Vu Giai.

"Không sao, không mệt." Vu Giai mỉm cười nhìn cậu, Từ Tiếu Thiên lập tức hối hận.

Cậu nhận giẻ của Vu Giai chỉ vì cô đứng gần cửa, Trình Vân Tuệ đang ở khá xa.

Cậu sững người một lát rồi đến chỗ Trình Vân Tuệ lấy giẻ lau: "Để em dọn cho."
"Quản lý Đàm, bàn này để đâu?" Đại Hồng Đậu gọi với vào trong văn phòng.


"Đặt sau chỗ Từ Tiếu Thiên." Đàm Triết cầm một lon bia đi ra đứng chỉ huy, "Chuyển ra đây, quay mặt về phía anh, dựa lưng với Từ Tiếu Thiên."
Từ Tiếu Thiên kinh ngạc, đi làm uống bia? Mọi người nghe anh nói xong cũng hết sức kinh ngạc.

Lương Bân gãi đầu, "Lưng dựa lưng? Thế không phải vừa ngẩng đầu là thấy anh à..."
"Thấy tôi thì sao? Tôi có thể đẹp trai chết cậu ta à?" Đàm Triết uống một hớp bia, vung tay, "Làm đê."
"Đẹp trai hay không không bàn, dù anh có là nam thần thì trông nhiều cũng mệt..." Từ Tiếu Thiên hỗ trợ nâng bàn, làu bàu một câu.

Nói chuyện phải nhìn mặt Đàm Triết, làm việc cũng nhìn mặt Đàm Triết.Xếp bàn kiểu Trần Huy không ngạt chết mới là lạ.

"Đừng nghĩ anh không nghe thấy.

Nói xấu sếp sau lưng không biết thì thôi đây còn nói ngay trước mặt", Đàm Triết cười cười, ánh mắt quét đi quét lại trên người Từ Tiếu Thiên, dừng ở cổ tay cậu: "Chà..."
Từ Tiếu Thiên mắng trong lòng đệt mợ, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Quản lý Đàm, buổi chiều em đưa kế hoạch của công ty du lịch cho anh xem."
"Cậu vào đậy một chút." Đàm Triết tươi cười vẫy tay với cậu nhưng không đáp.

Từ Tiếu Thiên vào trong, đóng cửa lại, chưa kịp mở miệng Đàm Triết đã trở về bàn làm việc: "Này cho anh xem với, hạt lạc à?"
"Không phải." Từ Tiếu Thiên tức giận ngồi xuống sô-pha, biết ngay anh ta sẽ hỏi cái này mà.

"Không phải?"Đàm Triết ra ngoài cầm lấy tay cậu, "Không phải lạc thì là cái gì..."
"Đậu tằm." Từ Tiếu Thiên rút tay về, hơi bất đắc dĩ.

Đàm Triết không nhịn cười nổi: "Không nhìn ra đó."
"Không nhìn ra gì?"
"Anh cứ nghĩ rằng quản lý Lạc mới là..."
"Đệt mợ!" Từ Tiếu Thiên ngả người ra sau, không thèm đấu khẩu với anh, "Đây là một sự hiểu lầm "đẹp đẽ"."
"Đẹp quá nhỉ."
Từ Tiếu Thiên nhìn Đàm Triết: "Quản lý Đàm, có phải anh uống say không?"
"Xì", Đàm Triết giơ lon bia ra, Từ Tiếu Thiên ngửi thấy mùi cà phê rất đậm, "Buổi sáng làm vỡ cốc pha cà phê.

Cái này cũng tạm được.

Uống không?"
"Quản lý Đàm, có thể đừng xếp bàn như thế không? Cậu ta không khó xử thì em cũng khó..."
"Không sao, để anh xử lý.

Giờ cậu đến Cảng vụ một chuyến lấy tài liệu giúp anh", Đàm Triết cười cười, "Thêm nữa, chúc cậu...ờ...!hạnh phúc."
Không thể không yêu – Vu Triết được đăng tại wattpad darkchoccy.


Bình luận

Truyện đang đọc