Mắt thấy Trịnh Bảo Châu định đương trường đập vỡ đầu chó của Khúc Trực, Tề Thịnh vội kéo cô lại: “Gì nhỉ, tầng đỉnh tuy ít, nhưng cũng không chỉ có một căn này, chúng ta lại đi xem chỗ khác đi? Không chừng còn có cái tốt hơn thì sao!”
Anh ta điên cuồng đưa mắt ra hiệu với nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng nhận được ám hiệu, liên tục gật gù: “Đúng đúng, chúng ta lại đi xem chỗ khác.”
Tuy nói là vậy, nhưng tầng đỉnh chỉ có từng đấy, hơn nữa còn có một phần đã bán, số có thể chọn rất ít. Trịnh Bảo Châu theo nhân viên bán hàng xem hai căn khác, không biết có phải do tác dụng tâm lý không, mà cô cứ thấy không được tốt như căn lúc nãy.
“Những cái này giống nhau thật hả?” Trịnh Bảo Châu khẽ nhíu mày hỏi.
Nhân viên bán hàng đáp: “Đúng vậy, tôi dẫn cô đi xem đều là những căn giống căn vừa nãy, chỉ khác tòa thôi, cho nên tầm nhìn cũng khác nhau một chút.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Thảo nào, tôi cứ cảm thấy góc nhìn của tòa vừa nãy, có phong cảnh đẹp nhất.”
Nhân viên bán hàng: “…..”
Tề Thịnh kéo Trịnh Bảo Châu qua một bên, khuyên giải cô: “Cô Bảo Châu à, cô không tất phải giận Khúc Trực, cô càng giận cậu ta càng vui vẻ đúng không? Hơn nữa cô nghĩ xem, căn hộ hút khách như tầng đỉnh, cho dù lão Khúc không mua, lát sau cũng sẽ có người khác mua. Người khác mua thì cô thật sự vô duyên với căn hộ đó rồi, nhưng lão Khúc mua, về sau chí ít cô cũng đến đó chơi được mà!”
“…” Gì thế này, ấy vậy mà cũng bị lời anh ta làm lung lay một chút??
“Còn nữa, lão Khúc cậu ta vốn cũng không tính mua căn to như thế, bây giờ cậu ta còn phải vay thêm mấy năm nữa.” Tề Thịnh liếc Khúc Trực một cái, nói với Trịnh Bảo Châu, “Cô xem cậu ta vì chọc tức cô, mà không tiếc tiêu tiền á.”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Vậy cô còn phải thấy vinh hạnh sao?
Nhưng nghĩ tới Khúc Trực phải gánh nợ nhiều năm, trong lòng cô quả thật cũng thư thái hơn nhiều.
“Tiểu Tề này,” Trịnh Bảo Châu nhìn Tề Thịnh, trong mắt toàn là tán thưởng, “Nghe lời anh nói, cũng chẳng bằng không nói, bây giờ tôi vui hơn rồi.”
“….Cô vui là được.”
Tề Thịnh theo bọn họ xem nhiều tầng đỉnh thế, lúc này rốt cuộc cũng điều tiết được mâu thuẫn của hai người, cuối cùng cũng có thể đi xem nhà ở các tầng phổ thông rồi. Do Khúc Trực chọn tòa số tám, nên anh ta cũng tính mua ở tòa số tám, về sau qua nhà Khúc Trực cũng tiện. Nhân viên bán hàng dẫn bọn họ về tòa số tám, mô hình căn hộ ở tầng phổ thông kỳ thật cũng giống với tầng đỉnh, chẳng qua ít đi một tầng lửng. Tề Thịnh không có ý kiến gì với thiết kế, chủ yếu là chọn tầng xong, liền chốt luôn nhà.
Hai người họ còn phải làm rất nhiều thủ tục, Trịnh Bảo Châu bèn không đi theo giúp vui nữa. Cô lấy xe ở phòng giao dịch rồi lái thẳng về khách sạn, lúc đi qua đại sảnh thì Tiểu Ngọc ở quầy lễ tân gọi cô, nói cô có chuyển phát nhanh.
“Cảm ơn.” Trịnh Bảo Châu cầm kiện hàng qua nhìn, hóa ra lại là phòng giao dịch của Kim Ngọc Mãn Đường gửi cho côc. Lần trước cô điền thông tin ở đó, đúng là có ghi lại địa chỉ nhận thư và số điện thoại. Cô tò mò mở túi tài liệu ra, phát hiện trong đó là một tờ giấy mời tinh xảo.
—-Không phải là giấy mời để mua nhà, mà là giấy mời dự tiệc.
Thời gian là tối hôm nay, địa điểm là hội sở tư của Kim Ngọc Mãn Đường. Nhân viên bán hàng còn gửi một tin nhắn cho cô, chân thành mời cô tham dự. Trịnh Bảo Châu chớp chớp mắt, gọi lại cho nhân viên bán hàng: “Xin chào, xin hỏi buổi tiệc tối nay là tiệc gì?”
Phía nhân viên bán hàng có hơi ồn, có lẽ hôm nay mở bán, cô ấy đang bận.
“Xin chào, là cô Trịnh phải không? Là thế này, buổi tiệc tối nay chủ yếu là mời các chủ hộ và khách hàng đã đăng ký như quý khách.”
“À…là tiệc mừng mở bán hả?”
“Cũng không hẳn.” Nhân viên bán hàng đi tới một nơi yên tĩnh hơn, giải thích với cô, “Quý khách cũng biết tính chất khu nhà của chúng tôi, chủ hộ một phần là các nhân tài cao cấp phù hợp với chính sách, một phần nhiều hơn là những doanh nhân như quý khách, buổi tiệc này là để hai bên nhận thức nhau. Kỹ thuật dầu gì cũng phải chuyển hóa thành sản phẩm chứ ạ, việc đó cần có tài chính duy trì, người có tài chính thì cũng nhân dịp này xem xem có hạng mục gì hay, có thể đầu tư.”
Trịnh Bảo Châu nghe hiểu ý của cô ấy: “À….là vậy hả, các cô làm cũng hay đấy.”
Nhân viên bán hàng cười đáp: “Buổi tiệc này cũng do chính phủ hỗ trợ, tương đương với việc bắc cầu giới thiệu cho hai bên, chúng tôi đứng ra tổ chức làm cầu nối. Quý khách coi như đến chơi, làm quen bạn bè cũng tốt ạ.”
“Được, tôi sẽ đến đúng giờ.” Trịnh Bảo Châu đồng ý.
Buổi tiệc bắt đầu lúc sáu giờ tối, Trịnh Bảo Châu ở phòng thay đồ tìm ra một bộ lễ phục màu trắng, bộ váy còn có vòng cổ, bông tai và nhẫn đồng bộ, Trịnh Bảo Châu phối xong trang sức, rồi mới xuống nhà ăn dưới lầu ăn trưa.
Năm rưỡi chiều, Trịnh Bảo Châu đã sửa soạn cho mình thật xinh đẹp, chuẩn bị đi dự tiệc. Hội sở tư tổ chức buổi tiệc này, hôm nay nhân viên bán hàng cũng dẫn bọn họ tham quan, trang hoàng nguy nga lộng lẫy, xứng với cái tên Kim Ngọc Mãn Đường.
Lúc Trịnh Bảo Châu đến nơi, bên ngoài hội sở đã đậu không ít xe. Trịnh Bảo Châu tìm một vị trí đỗ xe, dẫm đôi giày cao gót màu bạc xuyệt tông bước vào trong.
Hơi ấm trong hội trường bật vừa vặn, Trịnh Bảo Châu một thân trang phục như này cũng không thấy lạnh, lúc này còn chưa tới sáu giờ, nhưng đã có không ít khách khứa, đang tụm năm tụm ba trò chuyện. Trịnh Bảo Châu lia mắt một cái liền trông thấy cách đó không xa là Khúc Trực trong bộ tây trang, tuy không muốn thừa nhận, nhưng gương mặt của anh quả thật phi thường xuất chúng, dù trong đám đông vẫn có thể phát hiện anh ngay cái nhìn đầu tiên.
Có không ít người vây xung quanh Khúc Trực, Trịnh Bảo Châu cũng không biết là đồng nghiệp hay là các lão tổng hứng thú với nghiên cứu của anh, cô cũng không tính lên bắt chuyện với anh, tự tìm một chỗ, lấy một cái bánh tráng miệng nếm thử.
Cô tùy tùy tiện tiện đứng ở kia, đã hấp dẫn không ít ánh mắt, trông cô không giống người làm nghiên cứu ở vườn công nghệ, cũng không giống các lão tổng oai phong trên thương trường, ngược lại rất giống một ngôi sao nổi tiếng, đứng ở quầy tráng miệng mà cảm giác như đứng thảm đỏ.
Tề Thịnh thấy có người bàn tán nữ minh tinh gì đó, bèn nhìn ra xung quanh, quả nhiên anh ta thấy được Trịnh Bảo Châu. Lúc ấy Trịnh Bảo Châu đang mỉm cười trò chuyện với vài anh chàng mặc tây trang trước mặt, Tề Thịnh cũng cầm sâm panh bước tới, gọi cô một tiếng: “Cô Bảo Châu.”
Trịnh Bảo Châu quay người lại, thấy là Tề Thịnh, bèn mỉm cười gật đầu với anh ta. Mấy người đối diện thấy bạn của cô tới, liền không quấy rầy nữa, cầm ly rượu đi tìm những người khác giao lưu, Tề Thịnh nhìn bọn họ một cái, tới trước mặt Trịnh Bảo Châu hỏi: “Hai người vừa nãy là ai thế? Bạn của cô à?”
“Không phải.” Trịnh Bảo Châu lắc đầu, “Vừa quen trong buổi tiệc thôi, một người là Lưu tổng, một người là Trịnh tổng, cùng họ với tôi đấy, ha ha.”
Cô nhìn Tề Thịnh cũng ăn mặc tây trang giày da, hỏi anh ta: “Mấy anh cũng tới kéo tài trợ hả? Tôi nghe nói các anh làm người máy hỗ trợ người mù?”
Tề Thịnh đáp: “Người máy hỗ trợ người mù chủ yếu do Khúc Trực phụ trách, cái đó hiện tại lại không thiếu vốn, vì có hợp tác với ga tàu điện ngầm phía chính phủ nữa, coi như là một hạng mục bán công ích.”
Cái đó Trịnh Bảo Châu lại bất ngờ thật, cô vẫn cho rằng bọn họ làm sản phẩm thay thế chó dẫn đường, cái loại phục vụ người mù 1:1 ấy: “Là định đưa người máy hỗ trợ người mù vào ga tàu điện ngầm hả?”
“Ừ, nếu thành công, về sau người mù đi tàu điện ngầm dễ dàng hơn nhiều.”
“Oa, cái này thật ra lại tốt.” Trịnh Bảo Châu hỏi, “Vậy các anh còn đến kéo tài trợ làm gì?”
Tề Thịnh đáp: “Haiz, công ty bọn tôi cũng phải có vài hạng mục kiếm tiền chứ. Tôi làm một người máy phục vụ đồ ăn, trước mắt thị trường vẫn còn nhu cầu với loại này, cho nên tới xem có ông chủ nào ưng ý không.”
Trịnh Bảo Châu khẽ nhướng mày: “Các anh có người máy phục vụ đồ ăn thật đấy à?”
“Đúng vậy.” Tề Thịnh nhìn cô, “Sao, bà chủ Trịnh có hứng thú à? Tôi thấy khách sạn của cô có thể mua vài cái, buổi tối còn có thể giúp khách hàng đưa đồ ăn.”
“Nghe cũng không tồi, nhưng nhân viên trong khách sạn của tôi có ý kiến với người máy phục vụ đồ ăn lắm.”
“Cái này có xung đột gì đâu, nhân viên kiểu gì cũng phải tan ca, người máy của chúng tôi chỉ cần có điện, vĩnh viễn không tan ca!”
“….” Trịnh Bảo Châu trầm mặc một lát, “Anh nói nghe hay thế, chắc hôm nay bán được không ít nhỉ?”
“Còn đang bàn bạc, để bán người máy, hôm nay tôi chết sống kéo Khúc Trực tới đấy.” Khúc Trực không thích những dịp thế này, bữa tiệc hôm nay, anh ta quả thật phải năn nỉ ỉ ôi mới kéo Khúc Trực tới được.
Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực lạnh mặt đứng ở đằng kia, chậc một tiếng: “Anh gọi cậu ta đến có tác dụng gì? Với cái miệng ấy á, thương vụ tới tay rồi cũng có thể nói bay đi mất.”
“Cái này cô không hiểu rồi.” Tề Thịnh ra vẻ bí hiểm khó dò, “Cậu ta mặt mũi đẹp trai, kéo cậu ta tới, có thể hấp dẫn những bà chủ như cô đó.”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Để bán được người máy, không tiếc hi sinh sắc đẹp của đồng nghiệp, Tề Thịnh vừa nhìn đã biết là người có thể làm việc lớn rồi.
“Tôi đi toilet.” Trịnh Bảo Châu bỏ món tráng miệng trong tay xuống, nói một tiếng với Tề Thịnh, rồi cất bước về phía toilet. Bụng dưới của cô bỗng có cảm giác đau âm ỉ, cô thầm tính ngày dì cả, nghĩ có lẽ không phải. Nhanh chóng tới toilet kiểm tra một chút, Trịnh Bảo Châu phát hiện quả nhiên là dì cả viếng thăm trước hạn, càng bất hạnh hơn là, bộ váy trắng của cô cũng bị dính màu!
….Trịnh Bảo Châu tan vỡ ngay tại chỗ.
Cô đứng trước gương soi lại soi, xác thật rất rõ, đi ra ngoài là bị người khác thấy ngay.
Cô bị dì cả nhốt trong nhà xí. ?
Cô phải tìm ai đó mượn một bộ quần áo, che tạm đi, nhưng trong buổi tiệc này cô chỉ biết Tề Thịnh và Khúc Trực. Tề Thịnh….Tuy nói chuyện cũng hợp đấy, nhưng chuyện này cô vẫn không tiện nói với anh ta. Khúc Trực thì….
Cứu mạng, Trịnh Bảo Châu đột nhiên phát hiện, loại chuyện này chẳng phải trước đây từng xảy ra một lần sao? Khi cô học lớp 11?
Lúc ấy cô cũng bị dì cả nhốt trong nhà vệ sinh, sau đó cũng là Khúc Trực tới đưa quần áo cho cô???
…..Bình tĩnh nào, Trịnh Bảo Châu, loại chuyện này trước lạ sau quen, nếu Khúc Trực đã từng có một lần kinh nghiệm, vậy chắc sẽ không thấy kỳ quái.
Lúc cô lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho Khúc Trực, rốt cục nhận ra cô không có số cũng không có wechat của Khúc Trực.
“…” Trịnh Bảo Châu im lặng mở nhóm lớp, từ tất cả thành viên mò được avatar của Khúc Trực, sau đó kích vào, thêm bạn.
Khúc Trực nghe thấy tiếng thông báo của điện thoại, bèn cúi đầu nhìn một cái.Trịnh Bảo Châu gửi yêu cầu kết bạn với anh.