KHÔNG THỂ THÀNH NGƯỜI YÊU

Từ nhỏ đến lớn bên cạnh Trịnh Bảo Châu không thiếu người thích cô, phần lớn đàn ông đều thích cô xinh đẹp, nhưng Khúc Trực lại nói cô dũng cảm thiện lương, làm ai cũng thích.

Trịnh Bảo Châu vốn đã mụ mị, bị Khúc Trực hôn một cái, đầu óc càng ngừng hoạt động. Anh hôn rõ ràng là nhẹ như vậy, ngay cả giọng anh cũng khẽ khàng, nhưng rơi vào người Trịnh Bảo Châu, vẫn như đâm thẳng vào trái tim.

Hít thở cũng trở nên khó khăn.

Cái hôn của Khúc Trực lướt qua là ngừng, môi anh rời khỏi môi Trịnh Bảo Châu, nhưng cũng không cách cô quá xa. Anh hơi ngước mắt nhìn cô, như đang chờ đợi gì đó, ánh mắt Trịnh Bảo Châu cuối cùng cũng dần dần có tiêu cự, một lần nữa tìm lại hơi thở.

Máu toàn thân dường như đều dồn lên đỉ.nh đầu, Trịnh Bảo Châu cảm giác rõ mặt và lỗ tai mình bắt đầu nóng lên. Hơi thở của Khúc Trực bao trùm cô, khiến tim cô mất khống chế đập nhanh hơn, cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt đẹp trai bản phóng đại của Khúc Trực: “Anh đang tỏ tình với em à?”

“Đúng vậy.” Khúc Trực trả lời không cần nghĩ.

Trịnh Bảo Châu lại ngớ ra một chút: “Trước kia không phải anh ghét em lắm à?”

Khúc Trực nói: “Trước kia em cũng ghét anh còn gì? Đổi thành trước kia anh hôn em, chắc hẳn bây giờ em đã cho ăn tát rồi?”

“……” Trịnh Bảo Châu nghĩ lại, hình như đúng như anh nói.

Khúc Trực thấy cô không nói lời nào, lại tự nói tiếp: “Trước kia anh không đủ hiểu em, lại tự cho là đúng mà lý giải em, em đã sâu sắc kiểm điểm. Mấy ngày nay ở chung, khiến anh một lần nữa hiểu biết em, cũng phát hiện rất nhiều điểm đáng yêu của em ……”

Trịnh Bảo Châu ngắt lời anh: “Dũng cảm, thiện lương?”

“Đúng vậy.”

“Cho nên anh thấy em không đẹp?”

“……” Khúc Trực im lặng mất một lúc, nâng tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc dài bên mặt cô, “Trước kia anh cho rằng em chỉ đẹp, nhưng hiện giờ anh  biết, trên người em có rất nhiều chỗ còn hấp dẫn hơn xinh đẹp. Em thông minh kiên cường, kiên trì với lý tưởng của mình, cho dù có nhiều khó khăn cũng không thể đẩy ngã em. Em còn có một tấm lòng trắc ẩn đáng quý, sẽ không thờ ơ khi người khác gặp khó khăn. Khi nhỏ em viết trong bài tập làm văn, hy vọng em có thể trở thành người sáng lấp lánh như Tô Minh Mỹ, hiện tại em làm được rồi rồi. Trong mắt anh, em lấp lánh hơn bất cứ loại châu báu nào.”

Trịnh Bảo Châu hơi mím môi, bị anh nói đến chóp mũi cay cay.

Cô cuối cùng cũng được biết thế nào là làm văn level  A+, cô Trương năm đó chấm quả là nói có sách mách có chứng.

“Em, em vẫn chưa được như anh nói.” Trịnh Bảo Châu bị Khúc Trực khen đến ngượng nghịu quay đi, không dám nhìn thẳng đôi mắt tình cảm chân thành của anh lúc này.

Khúc Trực hơi cong môi, vén lọn tóc đen của cô ra sau tai, thấy lỗ tai cô đỏ bừng. Anh cố ý ghé sát tai cô, khẽ thầm thì bên tai cô: “Những gì anh nói còn chưa bằng một phần nghìn cái tốt của em.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Cứu với! Trai thẳng khoa tự nhiên giết người!!!

Khúc Trực lại hôn một cái lên lỗ tai đỏ như xuất huyết của cô, rồi hỏi: “Thế nên, quý cô Trịnh Bảo Châu bằng lòng chấp nhận lời tỏ tình của anh chứ?”

“……” Trịnh Bảo Châu hít sâu một hơi, cực lực bình ổn trái tim đang đập cuồng loạn của mình, “Cũng, cũng được.”

Khúc Trực cười nhẹ một tiếng, nhìn cô như muốn nói gì, di động Trịnh Bảo Châu đặt trên bàn bắt đầu rung lên liên hồi. Khúc Trực quay đầu liếc qua, Trịnh Bảo Châu cũng nhân đó cầm điện thoại lên.

Chu Hiểu Nam gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, đều là hình chụp từ Weibo. Trịnh Bảo Châu click mở ra, chuyện tối nay Tôn Tịnh thiếu điều lộ hàng quả nhiên đã lên hot search, còn có tài khoản marketing định hướng dư luận rằng cô ta cố ý làm thế để tạo drama —— tuy cuối câu có dấu chấm hỏi, nhưng trong bụng có ý gì người sáng suốt nhìn cái là biết.

Những người qua đường ăn dưa vốn chẳng chú ý buổi lễ thời trang này, giờ cũng bị hot search này hút tới, săm soi ảnh chụp. Fans của Tôn Tịnh tuy không ít, nhưng vì duyên với người qua đường của Tôn Tịnh vốn là bình thường, lúc này căn bản không đọ được số lượng lớn người ùa vào.

Chu Hiểu Nam: Em cũng lên hot search, chúc mừng, Trịnh Bảo Châu tức giận mắng phóng viên.

Trịnh Bảo Châu: “……”

Trịnh Bảo Châu tự mình vào Weibo, hot search của cô xếp dưới cái của Tôn Tịnh hai hạng, có phóng viên đăng một đoạn video hiện trường, chính là đoạn Trịnh Bảo Châu chất vấn phóng viên có đạo đức nghề nghiệp không.

Hot search của cô kể cũng không thể nói là hot search đen, bởi vì liên hệ với chuyện của Tôn Tịnh, có thể nhanh chóng làm rõ đầu đuôi sự việc. Dân mạng ăn dưa thấy cô nhiệt tình trượng nghĩa, mắng quá đúng, nhưng một bộ phận khác có góc nhìn xảo quyệt, nói rằng cô ăn “bánh bao thịt người” của Tôn Tịnh, lợi dụng chuyện người ta suýt lộ hàng để ké fame.

Trịnh Bảo Châu đã sớm biết kiểu suy 1 ra 3 của giang cư mận, lúc này có người nói như vậy cô cũng không thấy lạ. Cô vốn định đáp trả, nhưng ngẫm lại như thế sẽ phải khui chuyện Tôn Tịnh lộ hàng ra lần nữa, bèn bỏ ý định.

Cũng may bên Tôn Tịnh vẫn luôn xóa hot search giảm độ nóng, còn gửi đơn luật sư cho nam phóng viên cứ chụp cô ta. Không biết có phải là chiến lược team PR của cô ta không, Tôn Tịnh đăng một Weibo, hướng đề tài về việc “Tôn trọng phụ nữ” “Xúc phạm phụ nữ”, trên mạng cũng ngày càng nhiều phái nữ lên tiếng ủng hộ cô ta.

Trịnh Bảo Châu cũng tăng fan theo.

Xem ra người làm ơn thì vẫn được trả ơn.

Khúc Trực cũng ngồi cạnh cô xem Weibo, tài khoản Weibo của anh đăng ký từ khá sớm, nhưng rất ít sử dụng, thường chỉ dùng để đọc tin tức. Dạo gần đây, thời gian anh lãng phí trên Weibo tăng gấp bội, tất cả là nhờ cô nàng minh tinh Trịnh Bảo Châu này.

“Ảnh em với Lâm Tử Khâm cũng leo lên hot search.” Khi Khúc Trực nói lời này, vừa lúc ấn mở một bức ảnh fans chụp ở hiện trường, Lâm Tử Khâm quay đầu nói gì đó với Trịnh Bảo Châu, trong mắt đong đầy ý cười. “Hai người nói chuyện vui thật nhỉ, có cả fan CP.”

Trịnh Bảo Châu hơi khựng lại, liếc qua màn hình điện thoại của Khúc Trực: “Ặc, đây là, em chỉ cảm ơn anh ấy gửi ảnh ký tên thôi, mấy cái ảnh này đều là P xong thêm filter, anh đừng tin!”

“Ờ, thế hả?”

“Đúng vậy, hơn nữa em có xào CP với anh ấy, fans anh ấy cũng không đồng ý, fans CP lát nữa sẽ bị vả cho xem!”

“…… Anh thấy là em sắp bị vả đấy.” Khúc Trực tìm một Weibo cho cô xem, “Fan lớn này của Lâm Tử Khâm, đã công khai tỏ thái độ không chấp nhận nữ nghệ sĩ nào đó ké fame xào CP. Em đoán cô ta nói nữ nghệ sĩ đó là ai?”

Trịnh Bảo Châu: “……”

“Cô ta tự sướng quá ý!” Ngón tay Trịnh Bảo Châu ấn nhanh trên màn hình vài cái, sau đó đưa cho Khúc Trực xem, “Anh xem, đêm nay lúc anh dẫn em đi cũng bị chụp! Bộ ảnh này fans sửa còn đẹp hơn cái với Lâm Tử Khâm ý chứ? Đôi ta giờ cũng có fans CP!”

“……” Khúc Trực nhìn bức ảnh chín ô fans làm, trên người Trịnh Bảo Châu khoác áo khoác của anh, anh nắm tay Trịnh Bảo Châu, giúp cô ngăn phóng viên, một đường ra ngoài.

Còn ghép chữ, cho dù tính cả thế giới chống lại em, anh cũng bất chấp tất cả để mang em đi.

Khúc Trực: “……”

Sửa tốt phết.

Chu Hiểu Nam lại nhắn tin cho Trịnh Bảo Châu: “Em rất lợi hại.”

Trịnh Bảo Châu: “?”

Chu Hiểu Nam chụp super topic của ba cái CP cho cô xem: “Tham dự một sự kiện, thu hoạch ba CP.”

Không sai, đúng ba cái, một cái còn lại là đóa bách hợp giữa cô và Tôn Tịnh.

Trịnh Bảo Châu: “……”

Cô đã ngộ ra, dân mạng đúng là không kén, cái gì cũng gặm được.

Trịnh Bảo Châu: Tối nay hỗn loạn quá, hay ảnh thảm đỏ của em để mai hẵng đăng?

Chu Hiểu Nam: Ngày mai đăng thì hơi gượng, không thì 12 giờ đêm nay đăng, tuy lưu lượng không tốt bằng giờ, nhưng hôm nay em đủ nóng rồi [ ? ]

Trịnh Bảo Châu:…… Được

Khúc Trực nhìn thời gian, đứng lên bảo Trịnh Bảo Châu: “Đã muộn rồi, hôm nay em cũng mệt, nghỉ sớm đi, anh về trước.”

“À, được.” Trịnh Bảo Châu đứng lên theo anh, đưa anh đến cửa, “Từ từ, anh quên áo khoác.”

Trịnh Bảo Châu chạy vào phòng, cầm áo khoác Khúc Trực bỏ quên ra. Khúc Trực nhận áo từ tay cô, nói một câu cảm ơn.

Trịnh Bảo Châu cười đáp không có gì, lúc Khúc Trực xoay người thì gọi anh lại: “Khúc Trực!”

“Ừ?” Khúc Trực vừa quay đầu, Trịnh Bảo Châu liền nhón mũi chân ôm cổ anh, hôn chụt môi anh một cái.

Khúc Trực sửng sốt, Trịnh Bảo Châu không chờ anh hoàn hồn, quẳng một câu “Ngủ ngon” rồi đóng cửa lại trốn về phòng mình.

Dựa lên cửa phòng, tim Trịnh Bảo Châu còn đập bùm bùm. A a a a cô vừa hôn trộm thành công!

Tuy hôn xong bỏ chạy có hơi hèn, nhưng cũng xem như đáp lại tấm lòng của anh nhỉ!

Cô dùng mu bàn tay lành lạnh áp lên mặt mình, điện thoại trên bàn lại rung lên một cái. Trịnh Bảo Châu lo là Weibo lại xảy ra chuyện, vội vàng qua xem.

Lần này là Khúc Trực.

Khúc Trực: Hôn anh xong rồi chạy là có ý gì?

Trịnh Bảo Châu: [ ?]

Khúc Trực: Hóa ra Trịnh Bảo Châu cũng thẹn thùng à

Trịnh Bảo Châu: [ ?]

Khúc Trực ngoài cửa nhìn cái mặt cười của cô cười khẽ một tiếng, tin nhắn của Trịnh Bảo Châu đã gửi tới.

Trịnh Bảo Châu: Ý là chúc bạn trai ngủ ngon, đã hiểu chưa anh [ ?]

Khóe miệng Khúc Trực lại cong thêm, trước giờ anh đúng là không phát hiện, hóa ra Trịnh Bảo Châu còn có thuộc tính ngạo kiều [1].

Anh nhắn một đoạn thoại cho Trịnh Bảo Châu, Trịnh Bảo Châu mở chấm đỏ, liền nghe thấy giọng nói từ tính của Khúc Trực vang lên từ ống nghe: “Hiểu rồi, bạn gái.”

Trái tim Trịnh Bảo Châu không yên cả đêm, nếu trong lòng thực sự có một chú nai con đâm loạn, vậy chắc đâm chết nghẻo từ bao giờ rồi. Cô phát lại tin nhắn thoại của Khúc Trực, sau đó chạy tới chạy vào nhóm nhỏ gửi một bao lì xì to.

Đã trễ rồi, nhưng thành viên trong nhóm vừa thấy bao lì xì vẫn lập tức nhảy ra.

Mạnh Nhã Hâm: Ngon! Bóc tem [ Đầu chó ]

Sầm Đồng Đồng: Bóc tem có ích gì, tao nhiều hơn mày [ Đầu chó ]

Mạnh Nhã Hâm: Tối nay Bảo Châu vội vàng lên hot search mệt không? Còn đặc biệt lên phát lì xì chúc mừng thế [ Đầu chó ]

Trịnh Bảo Châu: Không phải, không liên quan tới hot search, cái này lì xì thoát ế [ Thẹn thùng ]

Mạnh Nhã Hâm:!!!

Cô nàng vừa gửi xong dấu chấm than, Khúc Trực lại phát một bao lì xì vào nhóm.

Khúc Trực: Lì xì thoát ế.

Mạnh Nhã Hâm:??? Hai bạn?

Khúc Trực: Chính là cái cậu nghĩ đấy

Sầm Đồng Đồng:………… Tôi trả lì xì cho hai bạn, hai bạn trở lại FA được không? [ ?]

Mạnh Nhã Hâm: Ha ha ha ha ha ha ha, Đồng Đồng chuẩn bị live ăn bàn phím ở đâu đấy? Nhớ ném cái link vào nhóm nhá.

Sầm Đồng Đồng không thèm phản ứng.

Mạnh Nhã Hâm: @ Sầm Đồng Đồng, 12 giờ, đừng giả chết [ Đầu chó ]

Lần này rốt cuộc cũng gõ Sầm Đồng Đồng sống lại.

Sầm Đồng Đồng: Cảm ơn, vừa ném hết bàn phím trong nhà rồi. [ ? ]

Sầm Đồng Đồng: @ Trịnh Bảo Châu @ Khúc Trực, tôi hỏi tí, hai bạn vì xem tôi ăn bàn phím mới hy sinh lớn như vậy à? Thật không cần đâu [? ]

Khúc Trực: Đương nhiên là vì thích

Sầm Đồng Đồng:…………[ ? ]

Mạnh Nhã Hâm: Tôi vừa chụp đoạn chat của hai bạn gửi sang nhóm gặm CP bên cạnh rồi, mọi người đang bắt đầu ăn mừng 

Mạnh Nhã Hâm: Nhóm này đề nghị chỉ để lại Bảo Châu hoặc Khúc Trực, tôi không muốn ăn cơm chó hằng ngày đâu [ Đầu chó ]

Khúc Trực: Đề nghị cậu đi

Mạnh Nhã Hâm:…………

Sầm Đồng Đồng: Ha ha ha ha xứng đáng [ ? ]

Mạnh Nhã Hâm: @ Sầm Đồng Đồng, ngày mai đưa mày một cái bàn phím [ ?]

Trịnh Bảo Châu lúc này đã nằm trên giường, cô thấy đã đến giờ, liền vào Weibo xem qua, phòng làm việc đã đăng ảnh cô đi thảm đỏ. Giờ này vẫn còn không ít dân mạng vào tung hường, cô share Weibo, liền thấy Khúc Trực nhắn.

Khúc Trực: Muộn thế vẫn share Weibo, còn chưa ngủ?

Trịnh Bảo Châu:…… Anh vẫn đang nhìn trộm còn gì!

Khúc Trực: Anh không nhìn trộm, anh nhìn công khai.

Khúc Trực: Share Weibo xong ngủ đi, ngày mai việc gì không?

Trịnh Bảo Châu: Tạm thời không có

Khúc Trực: Chúng mình cùng ăn sáng?

Trịnh Bảo Châu: Được nhé!

Khúc Trực cười cười, trả lời: “Sáng mai gọi điện kêu em.”

Không biết vì sao, rõ ràng chỉ là mấy chữ vuông lạnh lùng là trên màn hình, nhưng Trịnh Bảo Châu lại có thể tưởng tượng ra biểu cảm và giọng điệu của Khúc Trực khi nói lời này, sau đó nụ cười trên mặt không ép xuống nổi.

Thật thần kỳ, rõ ràng cô và Khúc Trực đã biết nhau nhiều năm rồi, vậy mà vẫn có cảm giác này? Đây là uy lực của trúc mã trên trời rơi xuống sao, vừa quen thuộc vừa có cảm giác mới mẻ?

Lại nói cô và Khúc Trực gặp lại lâu vậy rồi, cô vẫn chưa hỏi mấy năm nay một mình Khúc Trực ở nước ngoài sống thế nào.

Đầu óc cô toàn nghĩ về Khúc Trực, nghĩ nghĩ liền ngủ mất, sáng hôm sau, cô bị cuộc gọi của Khúc Trực đánh thức.

Nhìn tên người gọi trên màn hình di động, Trịnh Bảo Châu vẫn còn mụ mị, mơ màng buồn ngủ nhận điện thoại: “A lô……”

“Còn chưa tỉnh à?” Giọng Khúc Trực vang lên ở đầu bên kia, “Dậy rửa mặt đi, xuống lầu ăn sáng.”

Trịnh Bảo Châu tỉnh ngay lập tức, đột nhiên ngồi phắt dậy: “À, được, ngay đây!”

Cô cúp điện thoại xong bèn đi thay quần áo rửa mặt, sau đó trang điểm đơn giản, rồi ra cửa. Vừa mở cửa phòng, liền thấy Khúc Trực dựa vào hành lang chờ cô, thấy cô ra, Khúc Trực đứng thẳng người, mỉm cười với cô.

Anh cười quá đẹp, má Trịnh Bảo Châu lại bắt đầu nóng lên. Cô cố tình ho khan một tiếng, đóng cảnh cửa sau lưng: “Sao anh lại đứng đây chờ em?”

Khúc Trực nghĩ nghĩ, nhìn cô nói: “Vậy lần sau nhớ mời anh vào phòng.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Cô im lặng một chốc, cùng Khúc Trực đi về phía thang máy: “Anh là trai khoa học tự nhiên thật à? Sao anh biết thả thính thế?”

“Thả thính?” Khúc Trực nhìn cô, “Đó đều là lời thật lòng của anh với em.”

“……” Hỏng hỏng, cô không dám chê trai khoa học tự nhiên là trai thẳng sắt thép nữa, “Em thấy anh chắc nhiều kinh nghiệm từ thời đi học ấy nhỉ?”

Khúc Trực nói: “Hồi đi học không phải mình luôn ở bên nhau à?”

“Ai nói, anh ở nước ngoài nhiều năm như vậy, em cũng đâu có liên hệ với anh.” Trịnh Bảo Châu nói, sóng vai anh vào thang máy, “Mấy năm ở nước ngoài anh sống thế nào? Kể em nghe chút đi.”

Khúc Trực hỏi cô: “Em muốn nghe cái gì?”

“Ờ……” Trịnh Bảo Châu làm bộ làm tịch suy nghĩ, “Tỷ như cô nào thích anh, hoặc anh thích cô nào đấy cũng được.”

Khúc Trực nhìn cô, cười một tiếng: “Bắt đầu hỏi thăm lịch sử yêu đương của anh nhanh thế?”

“Oa, anh còn có lịch sử yêu đương? Ghê nha.”

“……” Khúc Trực giơ tay xoa xoa tóc cô, xúc cảm mềm mại này khiến anh yêu đến nỗi không muốn buông tay, “Anh có lịch sử yêu đương gì, em biết anh yêu nhất là tổ quốc mà.”

“Ha ha ha ha.” Trịnh Bảo Châu bị anh nói không nhịn được cười.

Khúc Trực dắt tay cô, cùng cô ra khỏi thang máy. Nhân viên công tác dọc đường đi đều dùng ánh mắt ái muội nhìn họ, khóe miệng hơi nhếch còn lộ vẻ vui mừng của mẹ già.

“Chắc họ biết hết rồi!” Trịnh Bảo Châu hiện giờ nghi ngờ, có phải nhân viên toàn khách sạn đều tham gia cái nhóm gặm CP kia hay không nữa!

Khúc Trực thật ra không lắm để ý: “Biết thì biết đi, hay là em muốn yêu đương lén lút với anh?”

“……” Yêu đương lén lút nghe cũng có chút kích thích. Cô lấy ra hai cái khẩu trang, đưa Khúc Trực một cái: “Bây giờ cho anh trải nghiệm một chút, cảm giác yêu đương lén lút với nữ minh tinh là như thế nào.”

————-

[1] Ngạo kiều: bên ngoài tỏ ra lạnh lùng, ương bướng, cường ngạnh nhưng bên trong lại rất ấm áp hay ngượng ngùng và dễ xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc