KHÔNG THỂ THÀNH NGƯỜI YÊU

Weibo loan tin Trịnh Bảo Châu phẫu thuật thẩm mỹ là một tài khoản marketing ăn dưa, tuy tên của nó được đặt giống người qua đường ăn dưa, nhưng phía sau chắc chắn có công ty nuôi. Weibo đăng một bức ảnh Trịnh Bảo Châu đóng phim ở phim trường khi trước, chả biết kiếm ở đâu ra.

Lúc ấy Trịnh Bảo Châu còn đang làm diễn viên quần chúng, trong ảnh phục trang tạo hình của cô rất chi là bình thường, nhưng chỉ có vậy, vốn không ảnh hưởng sắc đẹp của cô, nhớ trước đây chính vì cô mặc một bộ sườn xám thường thành quá đẹp, mới khiến Tôn Tịnh đuổi cô đi. Blogger tung tin đồn quả cũng không mù, nên cố tình sửa mặt Trịnh Bảo Châu xấu đi!

Trịnh Bảo Châu trước nay chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ thế, ảnh loan tin người ta phẫu thuật thẩm mỹ là tự Photoshop!

“Vừa sửa ảnh vừa mua hot search, giờ em đã nổi thế cơ à?” Trịnh Bảo Châu quả thật giận quá mà cười, mua hot search nào có rẻ, không biết ai chịu chơi, mua hẳn no.1 cho cô.

Người lần trước chi nhiều tiền như vậy để chọc tức cô, ấy là Khúc Trực.:)

Trịnh Bảo Châu ấn mở bình luận dưới tài khoản marketing ra, quả nhiên bình luận hot đều đang bôi đen cô.

“Hai ngày trước mua nhiều hot search thế, không ngờ lật xe nhanh vậy nhở [ Ăn dưa ]”

“Chắc là chỉnh cho giống Tô Minh Mỹ [ Ăn dưa ]”

“Thế Trịnh Bảo Châu có tác phẩm tiêu biểu gì không? Showbiz dễ dãi thế, ai cũng làm đại diện được?”

“Cười chết, tác phẩm tiêu biểu của Trịnh Bảo Châu chính là mặt cô ta đó [ Đầu chó ] ngờ đâu mặt cũng là giả [ Đầu chó ]”

Trịnh Bảo Châu cười ha ha. Cô ấn vào trang cá nhân của những người mắng cô, phát hiện không ít người là fans Tôn Tịnh.

“Chị Hiểu Nam, em phát hiện điểm mù!” Trịnh Bảo Châu gọi Chu Hiểu Nam đang ở bên cạnh xử lý việc này, “Những người chửi em đa phần là fans của Tôn Tịnh! Quá đáng thật, nói em là đối thủ của Tôn Tịnh, tự em cũng phải mắng một câu ăn vạ vượt cấp, họ lại vui vẻ nâng tầm cho em!”

Tay Chu Hiểu Nam gõ phím như bay, một bên dùng WeChat bản web trò chuyện, một bên trả lời Trịnh Bảo Châu: “Căn cứ tin tức chị nghe được, không có gì bất ngờ thì đúng là bên Tôn Tịnh đang gây sự.”

Người đẹp Trịnh Bảo Châu cạn lời, cô thật không ngờ Tôn Tịnh yêu cô vậy luôn: “Cô ta bôi đen em làm gì? Không phải vì lúc trước em mắng cô ta là đồ được lăng-xê ở phim trường, cô ta ghim đến giờ chứ??”

“……” Chu Hiểu Nam lặng đi một chốc, ngừng tay quay lại nhìn cô, “Em mắng Tôn Tịnh ở trường quay lúc nào?”

“Chính là hồi làm diễn viên quần chúng đó…… Thôi quên nó đi.”

Chu Hiểu Nam: “……”

Không hổ là sếp Trịnh, làm diễn viên quần chúng thời đã dám thách thức nữ chính ở phim trường!

Chị ho nhẹ một tiếng, bảo Trịnh Bảo Châu: “Hợp đồng đại diện của Tôn Tịnh với Trăn Ức còn hai tháng nữa là hết hạn, có lẽ bên cô ta lo Trăn Ức sẽ cho em đại diện, nên cố ý làm như vậy.”

Mọi tác phẩm của Trịnh Bảo Châu bây giờ đều đang chờ phát sóng, hút fans toàn nhờ vào mặt, Tôn Tịnh đúng là tìm đúng chỗ bôi đen.

Trịnh Bảo Châu nghe Chu Hiểu Nam nói, thấy càng nực cười: “Bọn họ có cảm giác nguy cơ thật nhở? Phía Trăn Ức chưa có động tĩnh, cô ta đã nhảy lên rồi.”

Nếu Trăn Ức vì mấy câu của cộng đồng mạng, đã đổi người phát ngôn thành cô thật, cô Trịnh Bảo Châu không tin.

“Dù sao đối với cô ta không có gì không tốt, lại còn tránh để em nổi, em nổi thì cô ta thêm đối thủ cạnh tranh còn gì? Nhân lúc em chưa nhiều fans, đúng là cơ hội tốt để ra tay.”

“…… Ha hả.”

“Chị nghĩ biện pháp xóa hotsearch giảm nhiệt độ đã, em nghĩ xem nên đáp trả như thế nào đi?”

Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, hỏi Chu Hiểu Nam: “Xóa hotsearch cũng phải tốn tiền phải không?”

“Đúng.” Chu Hiểu Nam gật đầu.

Trịnh Bảo Châu nói: “Sao em phải tốn tiền này! Em muốn chính họ phải bỏ tiền xóa hot search!”

Chu Hiểu Nam: “……”

Đây là sự quyết đoán của sếp Trịnh ha.

“Em định làm thế nào?” Chị hỏi Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu nói: “Tóm lại, em sẽ về nhà lấy hết ảnh từ nhỏ tới lớn ra!”

Thiết bị điện tử bây giờ tuy tiện, nhưng cũng chỉ có ảnh gần đây của cô, ảnh khi nhỏ, đều đặt trong quyển album cũ ở nhà. Album cô không mang sang khách sạn, vẫn luôn để ở nhà bố mẹ, giờ cô phải về nhà……

Ặc, hy vọng mami yêu quý của cô không có rảnh lên mạng.

“Em đi trước, có gì ta gọi điện.” Trịnh Bảo Châu xách túi bao, rời khỏi phòng làm việc.

Ở Vườn công nghệ, nhân viên nghiên cứu Tề Thịnh nhân lúc nghỉ trưa trốn việc, vừa mở Weibo thì thấy ngay hotsearch phẫu thuật thẩm mỹ của Trịnh Bảo Châu.

“Lão Khúc!” Anh ta theo bản năng hô Khúc Trực một tiếng, nhìn chằm chằm di động không thèm nhìn đường mò qua bàn làm việc của Khúc Trực, “Cô Bảo Châu lại lên hot search!”

Trong thời gian này Trịnh Bảo Châu lâu lâu lại lên hot search, Khúc Trực thấy, cũng dần dần thành quen: “Cô ấy lên hot search là bình thường mà?”

Rốt cuộc giờ đã là nữ minh tinh Trịnh Bảo Châu.

Tề Thịnh vội la lên: “Lần này không giống! Nó nói cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ!”

Khúc Trực cau mày, trực tiếp lấy di động của Tề Thịnh xem. Rất nhiều bình luận dưới Weibo đăng tin đều bôi đen Trịnh Bảo Châu, tuy cũng có fans bênh  cô, nhưng có vẻ trong thời gian ngắn không thể chọi với đội kia được.

Khúc Trực nhìn những bình luận đầy ác ý đó, mày nhíu chặt hơn, Tề Thịnh đứng cạnh anh nói: “Trịnh Bảo Châu không phẫu thuật thẩm mỹ chứ! Việc này ông có quyền lên tiếng nhất đấy!”

Khúc Trực đáp: “Tất nhiên cô ấy không phẫu thuật thẩm mỹ, từ nhỏ đã vậy rồi.”

Anh lưu lại ảnh tài khoản marketing đăng, gửi sang máy tính của mình. Tề Thịnh nhìn anh, tò mò hỏi: “Ông làm gì vậy?”

“Chứng minh bức ảnh này là kết quả PS.” Khúc Trực nói xong bèn bắt đầu thao tác trên máy tính. Tề Thịnh đứng cạnh nhìn anh, vẻ chăm chú của Khúc Trực, sánh bằng lúc anh làm việc trong phòng thí nghiệm.

Anh ta bỗng thấy xúc động ghê gớm, trước kia anh ta luôn cảm thấy Khúc Trực không có tí tế bào lãng mạn nào, giờ xem ra, tình yêu đúng là vĩ đại! Một khúc gỗ được nó tưới tắm, cũng có thể lắc mình hoá thành gỗ điêu khắc!

Trong lúc Khúc Trực xử lý ảnh chụp, Trịnh Bảo Châu đã về đến nhà. Cô nhẹ tay nhẹ chân dùng chìa mở cửa, hy vọng mẹ cô đang ngủ trưa.

Nào biết cửa vừa mở, đã thấy bố cô đứng ở cửa nhìn cô lom lom.

Trịnh Bảo Châu: “……”

Cô xấu hổ cười với bố, nhỏ giọng hỏi ông: “Bố, sao trưa nay bố không ở công ty?”

Bố Trịnh nói: “Con còn mặt mũi để hỏi à, sáng mẹ con gọi cho bố, nói trên mạng đang mắng con, giận quá còn mắng cả bố trong điện thoại luôn.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Cô nuốt nước miếng, ngó vào phòng như ăn trộm: “Thế…… mẹ đâu ạ?”

“Mẹ con còn đang lên mạng chửi nhau với người ta đấy.” Bố Trịnh nói đến việc này, cũng hơi bất đắc dĩ, “Bà ấy bực quá, đăng ký cái tài khoản Weibo, còn bị người ta mắng nick ảo.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

“Bố, này, sao bố không khuyên mẹ?”

“Bố khuyên được à? Nãy bà ấy còn còn bảo bố đăng ký tài khoản, đi battle trên mạng với bà ấy.”

“……” Trịnh Bảo Châu kinh ngạc nhìn ông, “Bố, hay thế, bố còn biết cả battle cơ à?”

Bố Trịnh: “Mẹ con vừa học đó.”

“……”

“Có phải Bảo Châu về không đấy?” Tiếng Tô Minh Hỉ vọng trong phòng ra, Trịnh Bảo Châu vội vã chào lễ phép.

“Về thì vào đi, đứng mãi ở cửa làm gì?” Tiếng Tô Minh Hỉ lại vang lên lần nữa. Trịnh Bảo Châu đành phải thay dép lê, xách túi  đi vào: “Mẹ, mẹ không ngủ trưa à?”

Tô Minh Hỉ nhìn cô, hừ một tiếng: “Ha, mẹ ngủ được à? Giận tỉnh cả ngủ rồi.”

“……” Trịnh Bảo Châu đến ngồi bên cạnh bà, bắt đầu khuyên, “Mẹ lớn tuổi rồi, cãi nhau với dân mạng làm gì, phần lớn bọn nó không chừng còn đang học tiểu học ấy, mẹ nói xem mẹ cãi với một đám học sinh tiểu thì được gì?”

“Mẹ muốn cãi với chúng nó chắc? Không phải chúng nó mắng con trước à?” Tô Minh Hỉ nói, lại chĩa đầu mâu vào cô, “Con tới đúng lúc, con nói mẹ nghe, sao mấy đứa đó lại nói con phẫu thuật thẩm mỹ? Hả?”

“Haiz, còn sao nữa, kém miếng khó chịu.”

“Sao lại kém miếng khó chịu, con làm gì chúng nó rồi hả?” Tô Minh Hỉ nói xong lại nóng mặt, “Người chưa bao giờ gặp mặt, cũng thề thốt bảo con phẫu thuật thẩm mỹ, cười chết người, con gái mẹ trông như thế nào, mẹ còn không rõ hơn chúng nó à? Còn bảo mẹ là thủy quân tẩy trắng, mẹ thấy chúng nó mới là thuỷ quân!”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Xem ra mẹ cô bây giờ đã nắm vững và thuần thục ngôn ngữ mạng lắm rồi.

“Mẹ, mẹ đừng giận, mẹ giận hỏng người thì sướng cho họ thôi.” Trịnh Bảo Châu vỗ lưng Tô Minh Hỉ, vuốt cơn tức cho bà, “Họ sợ con cướp mất đại diện, nên cố ý bôi đen con, dẫm con xuống, đại diện sẽ là của họ. Mẹ yên tâm đi, con về  là để tìm ảnh hồi xưa, chuyện phẫu thuật thẩm mỹ này, cũng dễ sáng tỏ thôi.”

Tô Minh Hỉ nhíu mày nói: “Vậy nên mẹ mới bảo con đừng vào giới giải trí, bây giờ trên mạng chướng khí mù mịt, loại người nào cũng có, dì nhỏ của con năm đó nào có nhiều chuyện linh tinh như này……”

“Mẹ, cũng không nói vậy được, việc gì cũng có hai mặt, internet cũng làm đời sống của mình thuận tiện hơn, khoa học kỹ thuật đã làm thay đổi cuộc sống thật mà.”

“……” Tô Minh Hỉ nghiêng đầu, đánh giá cô cẩn thận, “Sao mẹ thấy con càng ngày càng nói giống Khúc Trực nhỉ? Đúng rồi, nhắc Khúc Trực, lần trước mẹ bảo con mời người ta ăn cơm, con mời chưa?”

“Mời rồi, mời rồi.” Trịnh Bảo Châu trả lời hai tiếng, vội vội vàng vàng đứng lên khỏi sô pha, “À thì, mẹ, album của con còn để trong phòng con phải không? Con đi tìm xem ha.”

Trịnh Bảo Châu nói xong liền chạy vội vào phòng, phòng của cô bỏ không đã thật, nhưng vẫn được quét tước sạch sẽ, cô dựa vào trí nhớ móc trong tủ quần áo ra một quyển album xưa xửa xừa xưa, mở trang bìa ra xem.

Cuốn album này lúc cô ra đời, bố mẹ cô mua, bức ảnh đầu tiên bên trong, chính là bức ảnh bệnh viện chụp khi cô mới sinh. Năm đó chụp ảnh chẳng dễ như bây giờ, nhưng bố mẹ Trịnh Bảo Châu vẫn dùng ảnh chụp ghi lại quá trình cô trưởng thành.

Trịnh Bảo Châu từ nhỏ đã thích chụp ảnh, những tấm ảnh này đã được sắp lại theo thời gian chụp, cứ lật một tờ, Trịnh Bảo Châu trong ảnh cũng dần dần lớn lên.

Cũng vào lúc xem album, Trịnh Bảo Châu mới phát hiện, té ra khi nhỏ cô lại chụp chung với Khúc Trực nhiều như thế? Lúc ấy họ rõ ràng là nhìn nhau sinh ghét, thế mà lại có nhiều ảnh chụp chung đến vậy. Nhìn những tấm ảnh này Trịnh Bảo Châu còn có ít ấn tượng, có nhiều ảnh chụp tiết mục biểu diễn Tết thiếu nhi ở trường, có nhiều ảnh chụp ở đại hội thể thao, có ảnh tập thể của lớp, cũng có ảnh Tô Minh Hỉ lôi họ ra chụp riêng.

Nhìn những tấm ảnh này, Trịnh Bảo Châu bỗng có cảm giác mãnh liệt rằng, Khúc Trực đúng là lớn lên cùng cô.

Cô khép album lại, tìm túi giấy trong phòng, để album vào. Lúc cô cầm túi giấy ra, Tô Minh Hỉ còn đang ngồi ở sô pha, chẳng qua trong tay dôi ra một phong thư.

Thấy Trịnh Bảo Châu ra, Tô Minh Hỉ vẫy tay với cô, gọi cô lại: “Bảo Châu, con lại đây, mẹ có việc nói với con.”

Trịnh Bảo Châu tức khắc có dự cảm xấu, mắt thấy thái độ của các bà các mẹ về chuyện cô làm minh tinh đã dịu đi, chẳng lẽ vì chuyện hôm nay lại về trước giải phóng đi?

Cô nhìn Tô Minh Hỉ cười cười, định chuồn là hay nhất: “Mẹ, giờ con đang bận, hay để hôm khác lại nói?”

Tô Minh Hỉ liếc cô một cái, không thả người: “Mẹ bảo con lại đây, không mất bao nhiêu thời gian của con đâu.”

“……” Trịnh Bảo Châu đành căng da đầu đi qua, ngồi xuống cạnh bà.

Tô Minh Hỉ nói: “Trước khi dì con mất, có lập di chúc.”

Một câu này đã khiến Trịnh Bảo Châu sững sờ, cô ngẩn ngơ, rồi nhìn Tô Minh Hỉ hỏi: “Hả?”

Tô Minh Hỉ mở phong thư ra, cầm một cái thẻ ngân hàng ở bên trong ra: “Khi Minh Mỹ nổi tiếng, kinh tế nước ta chưa phát triển như giờ, lương diễn viên đóng phim cũng thấp hơn những minh tinh bây giờ nhiều, nhưng dì con vẫn kiếm được một ít tiền. Tiền đó  một phần dì quyên tặng ở ngoài, dư lại cho ông ngoại, bà ngoại, bác con với mẹ. Tiền của dì mọi người không dùng, mẹ vẫn gửi số tiền này ở ngân hàng, cũng mặc kệ nó, nhiều năm rồi, tiền lãi khá nhiều.”

Tô Minh Hỉ nói, đem thẻ ngân hàng trên tay đưa cho Trịnh Bảo Châu: “Tiền trong thẻ này, bây giờ mẹ giao hết cho con.”

Trịnh Bảo Châu cầm thẻ trong tay, vẫn chưa hiểu ngô khoai gì: “Mẹ này, sao tự dưng lại đưa con tiền?”

Tô Minh Hỉ nói: “Mẹ biết gần đây con đang xây dựng phòng làm việc, vạn sự khởi đầu nan, chắc chắn chỗ nào cũng phải dùng tiền, mẹ nghe nói mua một cái hot search cũng phải mấy chục vạn.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Mẹ cô chơi Weibo thành pro rồi.

“Hơn nữa tiền này cũng không phải mẹ cho, là dì nhỏ con cho, coi như dì nhỏ ủng hộ giấc mơ của con đi.”

Trịnh Bảo Châu ngẩn người, chần chờ nhìn bà: “Mẹ, nghe ý của mẹ, là không phản đối con làm nữ minh tinh nữa hả?”

Tô Minh Hỉ cười khẩy một cái: “Mẹ phản đối nhiều năm rồi, con thấy có tác dụng không? Có không? Kết quả còn bị mấy đứa ‘dạy dỗ’ một hồi. Hơn nữa cho dù không làm nữ minh tinh, thì cũng phải là tự mình không muốn, tuyệt đối không thể bị người khác chèn ép. Bọn nó bôi đen con như vậy, chẳng phải muốn giành tài nguyên của con à? Được thôi, vậy tôi giành với cô, người nhà chúng ta không thể nuốt cục tức này được.”

“……” Ặc, nói thế nào nhỉ, cảm ơn Tôn Tịnh?

“Mẹ, không ngờ nha, mẹ của con háo thắng ghê đấy.” Trịnh Bảo Châu cười một tiếng.

Tô Minh Hỉ nói: “Là bọn nó sai trước, chúng ta không sợ cạnh tranh, ai có bản lĩnh người đấy được, nhưng tiền đề là cạnh tranh công bằng, giở trò bẩn sau lưng người khác, là lý gì? Mẹ nhìn không quen.”

“Rồi, ta không chưng màn thầu thì vẫn phải tranh khí phách, đúng không?”[1] Trịnh Bảo Châu cất cái thẻ Tô Minh Hỉ cho cô, đứng lên bảo bà, “Con về xử lý việc này trước, bọn họ không kiêu ngạo trên mạng được lâu nữa đâu!”

Trịnh Bảo Châu mang album quay lại khách sạn, bèn chọn từ trong đó ra một ít ảnh rồi lấy di động chụp lại, lại chọn một ít ảnh chụp mấy năm gần đây trên di động, từ 11 tuổi đến 25 tuổi sắp xếp đánh dấu xong, đăng toàn bộ lên Weibo.

Trịnh Bảo Châu V: Ngại quá, Trịnh Bảo Châu tôi đúng là đẹp từ nhỏ tới lớn đấy [ Cười mỉm ? ]

Câu văn ngắn gọn súc tích phối hợp mặt cười lạnh nhạt, điểm trào phúng lập tức kéo max. Phía dưới đính kèm mười lăm bức ảnh, càng tăng độ sát thương.

Càng đáng nói là, Weibo này cô đăng trực tiếp vào hotsearch “Trịnh Bảo Châu phẫu thuật thẩm mỹ”.

Hotsearch này đến bây giờ vẫn còn chễm chệ ngôi đầu bảng, weibo của Trịnh Bảo Châu đăng lên xong, rất mau đã có nhiều người xem.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tui, chị tui là nhất!”

“Mị thấy gì đây! Mười lăm bức ảnh xinh xẻo từ nhỏ tới lớn của Bảo Châu của mị!! Vợ ơi em đẹp quá!!! [ sắc ]”

“A a a a chị tiên nữ đúng là đẹp từ nhỏ tới lớn, nhan sắc quá tuyệt vời! Nhưng chị đăng ở đây có ổn không ạ [ đầu chó ]”

“Wow, thật á? Tôi không tin [ đầu chó ] trừ phi cô đăng hết ảnh trước mười tuổi cho tôi xem [ đầu chó ]”

“Đệt, vốn chẳng hứng thú với màn tấu hài này, hiện tại tui tuyên bố tui là fans sắc đẹp của nàng [ đầu chó ] thích nhất là người đẹp cứng như này [ đầu chó ]”

“Giải tán, phá án rồi, nhìn mắt mũi này là biết chưa dao kéo [ ăn dưa ] tiện đây nói một câu, cô này đẹp thiệt [ ăn dưa ]”

“Tiểu Nguyên Bảo tới rồi!! Bảo Châu không cần để ý đám này, đã có người đăng chứng cứ bức ảnh kia là P!!”

Lúc Trịnh Bảo Châu thấy bình luận này thì khá sửng sốt, bức ảnh kia chắc chắn là P, nhưng Chu Hiểu Nam tìm người giám định nhanh thế à?

Bình luận có những người khác cũng nói ảnh bôi đen cô là P, hơn nữa còn kèm link, Trịnh Bảo Châu ấn vào link, phát hiện là một tài khoản lạ đăng chứng cứ ảnh bị P, nói có sách mách có chứng, chắc như đinh đóng cột.

Hơn nữa chứng cứ này cũng đăng trực tiếp vào bài “Trịnh Bảo Châu phẫu thuật thẩm mỹ”.

…… Đúng là anh hùng chung chí hướng với cô.

Cô chụp Weibo gửi cho Chu Hiểu Nam, hỏi chị: “Chị Hiểu Nam, đây là người chị tìm ạ? Rất gì và này nọ đấy!”

Chu Hiểu Nam:? Chị có tìm người, nhưng không phải id này

Chu Hiểu Nam: Vừa hỏi, không phải cậu ta

Trịnh Bảo Châu:? Thế đây là ai?

Chu Hiểu Nam: Không biết, chắc là fans em, hoặc là sứ giả chính nghĩa.

“……” Trịnh Bảo Châu im lặng tự xem xét id đăng chứng cứ P ảnh, tài khoản không mới, nhưng Weibo lác đác chẳng có mấy, trước kia từng share một định vị, còn ở nước ngoài.

Trịnh Bảo Châu lòng nảy số, gửi ảnh màn hình cho Khúc Trực: “Khúc Trực, đại hiệp này là cậu à?!”

Khúc Trực đang làm việc, không mang di động, đến lúc anh thấy tin nhắn của Trịnh Bảo Châu, đã là giờ tan tầm. Anh nghĩ nghĩ, gọi cho Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu gần như tiếp ngay lập tức: “Khúc Trực, cậu tan làm rồi!”

“Ừ……” Khúc Trực đang định giải thích với cô hơi xấu hổ, “Đi làm di động để trong ngăn tủ, không thấy được tin nhắn của cậu.”

“Tôi cũng  đoán vậy!”

Khúc Trực nói: “Hôm sau mà có việc gấp tìm tôi, có thể gọi văn phòng hành chính, ở đó lúc nào cũng có người, họ nhận được sẽ hỗ trợ tìm tôi.”

“Ừ…… Thế số văn phòng hành chính là bao nhiêu?”

Khúc Trực cong môi, cười nhẹ bước ra ngoài công ty: “Về tôi viết cho cậu, cậu nhớ cất kỹ.”

“Được.” Trịnh Bảo Châu cất tiếng, lại nghĩ tới vấn đề mình hỏi lúc chiều, “Thế weibo kia là của cậu hả?”

“Ừ.” Khúc Trực nhẹ giọng đáp.

Trịnh Bảo Châu dường như cũng không bất ngờ, nhưng khóe miệng vẫn không kìm được mà cong lên: “Cảm ơn cậu, weibo của cậu đã được đẩy lên top rồi, mọi người mở bài này ra, là thấy được chứng cứ cậu đăng.”

“Tôi muốn chính là thế mà.” Nhắc tới chuyện này, Khúc Trực lại hơi lo, “Bây giờ cậu thế nào? Không sao chứ?”

“Tôi đương nhiên là không sao, tôi đăng hết ảnh từ 11 đến 25 tuổi, chỉ cần mắt chưa mù là đều nhìn ra tôi đẹp từ nhỏ đó!”

Khúc Trực lại cười một tiếng, bảo cô: “Tôi sắp về rồi, cậu đang ở khách sạn hả?”

“Đúng, tôi còn chưa ăn cơm, không thì chờ cậu về mình cùng ăn?”

“Được.” Khúc Trực nhếch khóe môi, nói với Trịnh Bảo Châu ở đầu kia điện thoại, “Tôi cúp trước, lên xem weibo của cậu.”

“Ha ha ha lên đi!”

Lúc Khúc Trực xem weibo của Trịnh Bảo Châu, thì người đại diện của Tôn Tịnh cũng đang theo sát tiến triển sự việc: “Hiện giờ đề tài Trịnh Bảo Châu phẫu thuật thẩm mỹ này, đã biến thành giải đấu ảnh đẹp của Trịnh Bảo Châu rồi, rất nhiều fans đăng ảnh cô ta trong đó, hơn nữa weibo của Trịnh Bảo Châu và weibo đập ảnh P vẫn luôn trên top, đề tài này đã không dùng được nữa, xóa thôi, bằng không là mình tự PR cho họ.”

Tôn Tịnh chắt lưỡi một cái, nói: “Xóa đi.”

Người đại diện nhìn máy tính, mày nhăn còn chặt hơn hồi nãy: “Phòng làm việc của Trịnh Bảo Châu vừa đăng Weibo, nói muốn kiện Vua ăn dưa qua đường bịa đặt phỉ báng.”

—–

[1] Chưng, hấp và tranh đồng âm là [zhēng]

Bình luận

Truyện đang đọc