KHÔNG UỔNG

Ngu Tiểu Mãn liếm một hồi, tự dưng cũng nhớ tới tối qua mình liếm ngón tay để làm mềm nơi nào đó, mặt thoắt cái đỏ bừng, chậm rì rì bỏ ngón tay ra khỏi miệng.

Tuy nhiên bột vảy trên đất còn chưa sạch sẽ, chỗ còn lại không vớt lên được, Ngu Tiểu Mãn đành dùng khăn lau, để bột dính lên trên, sau đó giũ khăn một cái, mượn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy tấm vài trắng thuần nay như được nhuộm màu, phủ lên một tầng óng ánh như ngọc bích.

Nhìn sao cũng không giống loại bột thuốc mình đã nghĩ.

Lục Kích không nén nổi sững sờ, buổi sáng lúc vô tình làm rơi chất bột trong túi vải, hắn chỉ lo giận dữ, hoàn toàn không để ý tính chất.

Ngu Tiểu Mãn trong phòng đã đứng dậy, đặt chiếc khăn đã gấp gọn lên trên bộ xiêm y vừa rồi, gạt nước mắt, sau đó lại giơ tay nhìn cẩn thận, không biết ở đó có thứ gì huyền bí.

Tỉ mỉ một hồi, có lẽ không nhìn ra manh mối gì, Ngu Tiểu Mãn mới hơi chán nản buông thõng tay, ôm quần áo rời đi.

Lục Kích ngồi ngoài cửa đã chuẩn bị trước, vội nhích người ẩn vào trong góc khuất. Hắn cũng không biết vì sao mình phải tránh, có thể là không muốn Ngu Tiểu Mãn phải giật mình, cũng lại có lẽ không muốn nhìn Ngu Tiểu Mãn khóc.

Đợi đến khi bóng lưng thon dài đi qua sau cổng hình vòm, càng ngày càng xa khuất, nắng chiều mới rút lại tia sáng cuối cùng, hoàn toàn không thấy nữa.

Lục Kích ẩn trong bóng tối bất động hồi lâu, cuối cùng, phát ra một tiếng thở dài không người nghe rõ.

Vốn dĩ chuyện không vẻ vang này nên được xử lý kín đáo, thế nhưng đám hạ nhân lại chẳng ngại làm to, không biết ai lắm mồm mách đến chỗ Đại phu nhân, buổi chiều Lục lão gia trở về nhà, hay tin tức thì giận dữ, lập tức sai người gọi con trai con dâu trưởng đến tiền thính, bộ dạng muốn truy hỏi sự tình.

Giờ này bình thường, mọi người trong Lục phủ đã tắt đèn đi ngủ, lúc này có kịch hay để xem, ai nấy đều nhao nhao khoác áo chạy tới tiền thính. Lục Việt tới, mấy vị nhị phòng cũng tới, đa số ngoài miệng đều nói gì mà lo cho Lục Kích, thực chất ra thì chỉ hận không thể dựng sân khấu, bốc ít hạt dưa, xem trò vui như vậy mới gọi là thích chí.

Bởi phòng ở khá gần, Ngu Tiểu Mãn tới trước hết, nhìn thấy khắp nhà đủ những sắc mặt khác nhau, nhất thời không biết làm sao, chỉ cúi đầu đứng một bên, chờ nghe sắp xếp.

Lục Kích đến một mình, lúc bước vào lia mắt nhìn một lượt, không lấy gì làm kinh ngạc, chào hỏi người lớn trong nhà, im lặng đợi cha lên tiếng.

Bình thường Lục lão gia hiếm khi tham dự vào chuyện phía hậu trạch, nén giận suy xét hồi lâu mới mở miệng: “Vốn cho rằng thành hôn rồi tâm trí sẽ trưởng thành, ai ngờ ngươi vẫn không nghe lời răn dạy, lại bức phu nhân mình làm ra chuyện này, quả là gia môn bất hạnh, đồi phong bại tục!”

Nghĩ nghĩ một lát, Ngu Tiểu Mãn nhận ra lời này không phải đang mắng mình, trái lại càng giống trách phạt Lục Kích, do dự ngẩng đầu, thấy quả nhiên Lục lão gia đang nhìn chằm chằm Lục Kích, hung dữ cực kỳ, nhất thời mê man không hiểu.

Có lẽ Phùng Mạn Oánh cũng không ngờ tới diễn biến này, chuyện này đi ngược lại với sắp đặt của bà ta ban đầu, thế nên mới kéo tay áo Lục lão gia: “Theo tôi thấy chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của Khải Chi, hậu trạch bất ổn bản thân cũng cần nên đứng ra xử lý, hơn nữa, phu quân nhà mình mà không giữ được, đến mức phải sử dụng mánh khóe đê tiện này, truyền ra ngoài chỉ e...”

“Bà bớt lời đi!” Tâm trạng Lục lão gia không tốt, trực tiếp cắt lời bà ta, “Vừa lập gia đình, vợ chồng không hòa thuận nội trạch há có thể yên bình?”

Phái người chú ý tình hình trong sân Lục Kích, chính là để xúc tiến quan hệ giữa con trai và con dâu, lần dụng tâm này mọi người đều hiểu rõ. Phùng Mạn Oánh thấy ông ta cố chấp, cũng không nói thêm gì nữa, dù sao bất kể là dạy dỗ ai, bà ta đều không bất lợi gì, khả năng cao cuối cùng vẫn sẽ đạt được mục đích, bà ta chỉ cần ngồi xem trò cười là được.

Thế nhưng Lục Việt chợt chen lời: “Phụ thân cũng không cần trách mắng đại ca như vậy, có người đàn ông nào lại không đứng núi này trông núi nọ? Đại tẩu vào cửa cũng được ít lâu rồi, có lẽ là đại ca chán ngấy, muốn được yên tĩnh một mình đấy.”

Lời này trái lại còn nhắc nhở Lục lão gia, ông ta cân nhắc chốc lát, nghiêm túc hỏi Lục Kích: “Ngươi không hài lòng với hôn sự mẫu thân ngươi thu xếp?”

Lời vừa dứt, Phùng Mạn Oánh lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt cũng bắt đầu mất tự nhiên.

Ngày thường Lục lão gia bận rộn, hôn sự của Lục Kích đều do một tay bà ta lo liệu. Lúc ấy bà ta chỉ nói với Lục lão gia nhà họ Ngu tuy nghèo mà thanh quý, xứng với Lục Kích, sau lại nghe nói tiểu thư nhà họ Ngu không biết nổi chữ nào, chứ chưa nói đến gì mà thanh quý, nếu Lục Kích nhân cơ hội này truy cứu lại, thì bà ta sẽ gặp phiền toái.

Cùng căng thẳng như bà ta còn có Ngu Tiểu Mãn. Lục Kích đã sớm biết cậu chỉ là hàng giả, trước kia không nói là không buồn tính toán, hiện giờ cậu đã có tội danh chuốc thuốc, sự phẫn nộ của Lục Kích hồi sáng vẫn còn y nguyên trong trí nhớ, lúc này sợ rằng đối phương chỉ hận không thể gạt cậu đi càng nhanh càng tốt, chưa biết chừng trong cơn tức giận sẽ vạch trần sự thật kia.

Nghĩ đến đây, Ngu Tiểu Mãn lại có chút thở phào.

Vạch trần cũng tốt, dù sao cậu cũng thấy mệt mỏi, trả một lần ơn còn phải giả nữ, phải bất lực mặc người vu tội, buổi sáng không đường giải thích thậm chí cậu đã nảy sinh ý định rời đi, sau đó lại không đành lòng, dù sao chân Lục Kích vẫn chưa chữa khỏi được.

Mặc dù chỉ là con cá, cậu cũng biết đạo lý quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.

Cuối cùng cậu chỉ nhắm mắt đứng yên, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chẳng ngờ Lục Kích trầm ngâm hồi lâu, nói ra hai chữ: “Không phải.”

Lần này ngay cả Lục lão gia cũng không hiểu: “Vậy sao hai người các ngươi...”

Lục Kích nói: “Chuyện bỏ thuốc chưa tra rõ, trước mắt không phải chỉ có Tiểu Mãn bị nghi ngờ.”

Phùng Mạn Oánh sửng sốt: “Tiểu Mãn là ai?”

Lục Kích nhìn Ngu Tiểu Mãn: “Khuê danh của Mộng Liễu.”

Bản thân Ngu Tiểu Mãn cũng ngơ ngẩn một lúc lâu, hiểu được Lục Kích che giấu cho cậu, lòng lại bối rối.

Thấy quan hệ giữa hai người không tệ hại như trong miệng đám người làm, Lục lão gia vuốt râu: “Đã vậy, cớ gì sáng nay lại nổi giận đến thế?”

“Cả giận mất khôn, là lỗi của nhi tử.”

“Lời này nên nói với Mộng Liễu.” Lục lão gia nguôi giận hơn nửa, bắt đầu giảng hòa, “Để cho người trong viện chê cười, ngươi xả giận khoái chí, nàng thì phải để mặt đi đâu?”

Lời cha nói Lục Kích hẵng còn nghe theo một ít, im lặng hồi lâu, đoạn đến trước mặt Ngu Tiểu Mãn, chắp tay nói: “Đã đắc tội nhiều, mong được thứ lỗi.”

Ngu Tiểu Mãn không ngờ hắn lại nhận lỗi với mình, trợn tròn con mắt, không thể nào tin cũng viết lên trên mặt.

Một bà thím nhị phòng xem trò một bên thấy vậy bật cười: “Ai đắc tội, xin ai thứ lỗi? Vợ chồng ở chung như vậy quả thật là từ xưa đến nay lần đầu được thấy.”

Lục lão gia hắng giọng một cái, khiến bà ta không dám nhiều lời, sau đó lại dời mắt lên hai người trong sảnh, dường như thật sự mong đợi cảnh tượng ân ái xóa tan hiểu lầm của dâu thảo trai hiền.

Trước mắt nhiều người, Ngu Tiểu Mãn tê rần cả đầu, đang định lên tiếng đáp lại, phá vỡ bầu không khí làm người ta lúng túng, Lục Kích lại bình tĩnh nhìn cậu, trầm giọng nói: “Hôm nay vi phu đã đắc tội nhiều, mong được phu nhân tha thứ.”

Bởi lần nhận lỗi bất ngờ này, Ngu Tiểu Mãn còn phải hoảng hốt cả đêm.

Tuy hiểu rằng Lục Kích làm vậy khả năng cao là vì dẹp chuyện khỏi phiền, không cho đám người không liên quan thêm thắt lắm miệng, nhưng Ngu Tiểu Mãn khó tránh khỏi vui vẻ trong lòng, nhớ đến tiếng gọi ‘phu nhân’, rồi lại nhớ Lục Kích tự xưng là ‘vi phu’, Ngu Tiểu Mãn nằm trên giường không áp nổi khóe miệng giương cao.

Hoàn hồn xong lại cảm thấy mình quá vô vọng.

Bị đổ tội vu oan ngay trước mặt nhiều người, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có. Sau đó Lục Kích hỏi cậu có phải cậu bỏ thuốc hay không, cậu lại sụp đổ ý chí, vùng vằng là vô dụng, cậu nói một câu, bên kia có bảy tám câu đối đầu với cậu, chẳng bằng nghe Lục Kích phân xử, bất luận kết quả ra sao cậu cũng đều chấp nhận.

Huống hồ cậu xác thực có thả thuốc bột, nếu cãi lại thuốc bột này không phải thuốc kích tình, nhất định sẽ có người truy hỏi căn nguyên nguồn gốc, Ngu Tiểu Mãn không biết nói dối, cũng không thể nói đấy là vảy trên người mình rút ra nghiền thành bột được đi?

Một tấm lòng thành bị bôi nhọ đã quá đủ đau lòng, Ngu Tiểu Mãn đè lên lồng ngực, cảm giác đau đớn vẫn còn nguyên ở đó.

Còn đau hơn nhiều khi đường nhân bị ném, giống như bị vô số xiên tre cắm đường nhân đâm vào, có lẽ lời xin lỗi của Lục Kích tối qua đã làm tiêu biến một nửa xiên tre, đau vẫn còn đau, thế nhưng cũng không còn khó chịu đựng nổi như trước nữa.

Xốc lại chút tinh thần, Ngu Tiểu Mãn bắt đầu có sức, kéo Ngu Đào đi luyện ngũ cầm hí, rồi lại túm nàng cùng đi sưu tầm bằng chứng.

Ngu Đào mềm oặt không chịu đi: “Ban ngày ban mặt tìm làm sao được? Thế nào cũng phải chờ tối đã chớ.”

Ngu Tiểu Mãn thấy có lý, lúc này mà đi sợ rằng rút dây động rừng, thế là vác một băng ghế gỗ ra sân ngồi chống cằm tới khi mặt trời đi trốn, mới cầm đèn lồng bắt đầu xuất phát.

Có vết xe đổ lần trước, cậu và Ngu Đào nhất trí cho rằng chuyện này không thoát khỏi liên quan đến Vân La, khả năng cao bà vú Thân kia cũng là đồng lõa.

Như vậy chắc hẳn thuốc kích tình là do Vân La đổ vào trà, nghe nói vật này không rẻ, cũng chưa chắc lần đầu đã phát huy triệt để tác dụng, rất có khả năng còn giữ lại bên người, tìm cơ hội lần sau gây án.

Sau khi Lục Kích rút kiếm lần trước, hai người phải chịu phạt, buộc phải dời đến chỗ ở chung cho tôi tớ ở cực bắc Lục phủ, ban đêm không được nán lại trong sân của chủ nhân.

Khi tiến đến nơi xập xệ tồi tàn này, Ngu Tiểu Mãn mới hiểu được vì sao bọn họ lại sinh lòng oán giận--- làm việc bên người chủ nhân ít nhất cũng được ngủ giường đơn, ở đây chỉ có chiếc giường chung lớn, cửa sổ thì ọp ẹp rách nát lung lay sắp đổ, điều kiện cực độ sơ sài.

Cửa vào nhỏ hẹp, Ngu Tiểu Mãn thổi tắt đèn lồng đặt một bên, dán tai vào tường nghe ngóng, xác nhận trong sân không có người, mới rón ra rón rén bước vào.

Tôi tớ ở nơi này cùng lắm là phân nam nữ, không phân biệt nhà trong nhà ngoài, cũng không có sự khác biệt giữa sương phòng nhĩ phòng.

Các gian phòng đều thông nhau, mấy cây nến được thắp lên cũng không giúp nhìn rõ tình hình bên trong. Ngu Tiểu Mãn cong eo đứng ngoài cửa sổ quan sát cả ngày, miễn cưỡng thông qua mấy bóng hình đi đi lại lại nhìn ra gian nào là nơi ở của nha hoàn, sau đó không phát hiện thêm gì nữa, trang phục tương đồng chăn nệm y đúc, chẳng lẽ thật sự phải chờ đến đêm khuya vắng lặng lẻn vào lục từng cái một?

Ngu Tiểu Mãn một mặt buồn phiền, một mặt định di chuyển đến cửa sau xem thử, lúc khom người lùi xuống lại quên mất vị trí đứng, chân va phải chiếc thùng gỗ đặt cạnh giếng, vang lên một tiếng, thùng gỗ đổ xuống đất, còn phải lăn thêm một vòng, phát ra âm thanh cả sân nghe thấy.

Ngu Tiểu Mãn cũng nín thở theo, nghe thấy người trong phòng bắt đầu xôn xao “Có chuyện gì vậy”, “Ai ở ngoài đấy”, làm cậu hoảng sợ run bắn cả người.

Khoảng sân này nhỏ hẹp không chỗ trốn, lại còn cách cửa ra một khoảng, chỉ có thể chới với áp sát tường nhích sang mấy bước, nhưng vẫn ngăn cách khá xa.

Khi Ngu Tiểu Mãn đã định phó mặc số phận, khoanh tay chịu trói, thì bên cổ tay bỗng bị túm lấy, sau đó bị kéo mạnh một cái, nhào vào trong góc tối.

Sân này nhỏ thì nhỏ, thế nhưng lại có một bức tường phù điêu nằm trơ trọi một bên.

Ngu Tiểu Mãn vội co người nấp sau góc khuất bức tường, im lặng đối mặt với người vừa kéo cậu, mãi đến khi hạ nhân ra khỏi phòng ngó nghiêng một hồi rồi quay trở lại, mới thở ra được một hơi.

“Sao huynh lại...”

“Vì sao ngươi...”

Hai người gần như mở miệng cùng lúc, cũng lại im lặng đồng thời. Ngu Tiểu Mãn ho khẽ, lúng túng dời mắt: “Huynh, huynh nói trước đi.”

“Ta đến tìm đồ.” Lục Kích nói.

Ngu Tiểu Mãn: “... Ta cũng vậy.”

Tìm thứ gì không cần giải thích nhiều, chẳng qua không ngờ hai người không chỉ cùng nghĩ đến một nơi, mà còn đều lựa chọn hành động về đêm.

Nhấc cánh tay còn chống trên lưng tựa xe lăn trong cơn hốt hoảng ban nãy, Ngu Tiểu Mãn đứng bật người dậy, sờ sờ mũi, chột dạ bổ sung một câu: “Vậy thì khéo quá.”

Lục Kích “ừm” một tiếng thay câu trả lời.

Có lẽ bởi xung quanh quá yên lặng, thế nên bầu không khí có chút ngượng ngập.

Tạm thời người bên trong chưa ngủ hết, chốc lát chưa thể rời đi, Ngu Tiểu Mãn nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Huynh... tin rằng không phải ta làm?”

Lúc này Lục Kích lại không lên tiếng.

Ánh trăng mờ mịt có thể khắc họa đường nét khuôn mặt hắn một cách mơ hồ, còn lại thì đều trông không rõ. Ngu Tiểu Mãn hỏi xong lập tức hối hận, thầm nghĩ nếu thật sự tin tưởng, sáng hôm ấy đã không có thái độ lạnh lùng đến vậy, chắc hẳn đến đây cũng chỉ bởi lòng dấy lên nghi ngờ, chứ không phải vì giúp mình gỡ bỏ tội danh.

Đầu vừa ngước lên nay lại lặng lẽ gục xuống, Ngu Tiểu Mãn nghĩ bụng mình thật đúng là tự xát muối lên miệng vết thương.

“Mà thôi, coi như ta chưa hỏi.”

Cậu vừa nói vừa lùi về sau, muốn kéo giãn khoảng cách với Lục Kích. Dù gì chỉ cần tỉnh táo, ân nhân của cậu đều sẽ không muốn đến gần cậu, ngay cả khi chợt tỉnh giấc trong đêm cũng không quên túm bàn tay sờ loạn của cậu.

Chỉ là lúc này không biết tại sao, Lục Kích lại tiến lên nắm cánh tay Ngu Tiểu Mãn, một tay khác vòng qua eo, kéo cậu vào lòng.

“Suỵt----”

Không đợi Ngu Tiểu Mãn hô thành tiếng, Lục Kích buông một tay, giơ ngón trỏ trước miệng, ý bảo cậu giữ im lặng.

“Có người tới,” Lục Kích đè nhỏ giọng, “Đừng cử động.”

Sửng sốt qua đi, Ngu Tiểu Mãn nín thở, con ngươi đảo loạn, thầm nghĩ ta có muốn động cũng không động được nha.

Tính ra, đôi chân bất động dưới mông này, Ngu Tiểu Mãn đã được ngồi tận ba lần.

Lần đầu là khi vô tình vấp ngã, sống lưng áp ngực ngồi trọn trong lòng; lần thứ hai là mới đêm trước, ngồi tách chân, nhích đến độ eo mỏi mềm chân; lần này lại là một lần nữa khác biệt, ngồi vắt ngang, một tay Lục Kích ôm eo, một tay che miệng cậu, nắm giữ mệnh môn của cậu.

(huyệt đạo giữa hai thận, cũng được coi như nơi bắt đầu sự sống)

Ngu Tiểu Mãn lại nghĩ nghĩ, không đúng, trước mặt Lục Kích, cả người cậu đều là mệnh môn dễ dàng công kích.

Cậu tự liên tưởng tự oán thầm thật không công bằng, mà không biết người ôm cậu vào lòng cũng đang miên man suy nghĩ.

Ngu Tiểu Mãn có làn da rất trắng, ánh trăng chỉ rải lên một lớp mỏng là đã có thể phát sáng long lanh, nhanh chóng đánh thức ký ức bỏ quên của Lục Kích về đêm hôm ấy----

Mồ hôi nhỏ xuống từng giọt ngọc, sợi tóc rối loạn chảy bên vai, tiếng rên rỉ tràn vào tâm trí hắn. Khi ấy phải chăng thân thể này cũng giống như bây giờ, bị hắn ôm trọn vào lòng, vành tai thấm sắc xuân đỏ.

Nhận ra ánh mắt đối phương đặt trên người mình, Ngu Tiểu Mãn nhấc mắt, hàng mi khẽ run, cặp con ngươi đen láy đối diện với con ngươi màu hổ phách phủ hơi sương của Lục Kích.

Muốn trách hãy trách đám người làm cẩn thận quá đà, lại vẫn còn chia thành vài tốp tuần tra trong sân, ồn ào hồi lâu chưa chịu thổi đèn đi ngủ.

Hoặc rằng trách ánh trăng trong trẻo treo trên đỉnh đầu, kéo hai người trở về gần khớp với hoàn cảnh đêm hôm trước, biết rõ không thể phát ra tiếng động, thế mà trái tim Ngu Tiểu Mãn còn vang lên như sấm, hồn phách đều bị đôi mắt thanh lạnh câu đi.

Rồi sau đó không thể kiểm soát mà thè chút đầu lưỡi, chạm lên ngón tay Lục Kích đang áp lên môi cậu.

Đợi đến khi Lục Kích thu tay về, Ngu Tiểu Mãn mới nhận ra mình vừa mới làm gì.

Cậu xấu hổ đến mức gò má nóng rát, muốn tránh lại không chỗ tránh, eo còn bị Lục Kích siết trong khuỷu tay, vặn vẹo mấy cái đã nghe thấy tiếng ra lệnh trầm thấp: “Đừng động.”

Ngu Tiểu Mãn nghe lời bất động, mở to hai mắt nhìn người sát bên, nhìn khuôn mặt tuấn tú mà cậu ngày nhớ đêm mơ đang từ từ phóng đại, cho đến khi khóe miệng hơi hé bị phủ kín lần nữa, hơi thở nóng bỏng mà quen thuộc quấn quýt xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc