KHÔNG UỔNG

Lục Kích vốn không muốn trả lời, lại thấy Ngu Tiểu Mãn một bộ không nhận được câu trả lời sẽ không nhích cái mông đi, cuối cùng vẫn nói: “Không đau.” Im lặng một hồi lại bổ sung, “Chân ta không có cảm giác.”

Ngu Tiểu Mãn chớp mắt một cái, từ kinh ngạc đến tỉnh ngộ rồi lại ỉu xìu, ánh mắt thiên biến vạn hóa, nhanh gấp bội lần so với tốc độ đứng lên của cậu.

Mời Lục Kích tiến vào xong, Ngu Tiểu Mãn mới muộn màng thấy ngượng. Cậu bưng chậu rửa chân đi đổ trước, rồi ăn nốt nửa quả táo buổi chiều còn dang dở, tiếp đó chạy đi trải chăn trải nệm, cuối cùng mới quay ra ngó Lục Kích, hỏi một cách rất đương nhiên: “Bây giờ ngủ luôn sao?”

Sau khi trải qua một màn ôm ấp yêu thương ngoài cửa vừa rồi, Lục Kích đã bình tĩnh hơn không ít, thuận tay mở một cuốn sách trên bàn, còn không nhấc mắt: “Ngươi ngủ đi, ta không buồn ngủ.”

Ngu Tiểu Mãn cũng không buồn ngủ gì, khom người xỏ lại giày, rồi tiếp tục gặm táo, ngồi bên mép giường, cắn một miếng lại trộm liếc về phía bàn đọc sách một cái.

Lúc đầu khi Lục Kích nhận ra mình bị đối phương nhìn chằm chằm, vừa quay lại đã bắt gặp ánh mắt thẳng băng của Ngu Tiểu Mãn. Ngu Tiểu Mãn cũng không hoảng hốt, còn giơ quả táo lên hỏi hắn có muốn ăn không, Lục Kích từ chối, lại quay người tiếp tục đọc sách.

Sau đó có lẽ là nhập tâm rồi, Ngu Tiểu Mãn có nhìn trắng trợn thế nào, Lục Kích cũng không phản ứng nữa.

Hắn đọc sách rất chuyên tâm, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, bờ môi mím chặt, giữa ánh nến chập chờn, ngũ quan góc cạnh sâu trầm hắt lên mặt tường một hình bóng, Ngu Tiểu Mãn chống cằm tựa bên giường, nhìn phát ngẩn ngơ.

Canh ba, bên ngoài lặng ngắt, có lẽ Lục lão gia sẽ không kiểm tra phòng trễ đến vậy, hai người bớt cảnh giác hơn rất nhiều, một người ngồi bên giường, một người dựa trước bàn dài, dần dần gà gật.

(23h-1h)

Ngu Tiểu Mãn bị giật mình tỉnh giấc đầu tiên, mò mãi xung quanh mà không thấy rong biển đâu hết, mở mắt nhìn thấy xà nhà trên đỉnh đầu mới chợt nhớ ra mình đang ở chỗ nào.

Trên giường hai chiếc gối trống rỗng, chăn nệm cũng lạnh ngắt. Ngu Tiểu Mãn xoa xoa mắt nhìn sang, Lục Kích đã gục xuống bàn, sách vở bày ra trước mặt, tư thế không đổi.

Lo lắng hắn ngủ không thoải mái, Ngu Tiểu Mãn định dìu hắn lên giường, lại sợ sẽ đánh thức hắn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ôm chăn qua, rón rén đắp cho đối phương.

Chăn bông vừa dày vừa nặng, Lục Kích hơi động mình, chiếc chăn vất vả mãi mới đắp được lên lại suýt thì rơi xuống đất. Ngu Tiểu Mãn bèn nghĩ ra một cách, kéo chiếc ghế lùn ngồi xuống bên cạnh hắn, giữ chăn không cho nó tuột đi.

Chị Bích Nguyệt nói loài người rất yếu ớt, dính chút nước chút lạnh cũng sẽ cảm sốt. Giống loài khác biệt, tuy Ngu Tiểu Mãn không từng nếm thử mùi vị thương hàn, nhưng nếu đã là bệnh tật, thì chắc chắn sẽ chẳng mấy dễ chịu.

Để tránh cho Lục Kích bị ốm, Ngu Tiểu Mãn xốc tinh thần, hai tay dùng sức siết góc chăn.

Tầm mắt vốn đã rơi trên khuôn mặt Lục Kích, nay khoảng cách gần như vậy càng thêm thẹn thùng, gò má nóng rẫy, Ngu Tiểu Mãn chỉ đành cúi đầu, chuyển thành nhìn chằm chằm chân hắn.

Quả nhiên không còn kích động như mới vừa rồi, sau khi ngáp mấy cái liên hồi, cuối cùng mệt không trụ nổi, tay vẫn nắm chăn bất giác ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, Lục Kích khoan thai thức dậy.

Ngủ hai đêm trên bàn sách, xương cốt âm ỉ đau, cau mày ngẩng đầu, cổ vừa động, Lục Kích đã phát hiện trên người đắp tấm chăn nặng dày.

Trên đùi còn có một người nằm ngủ.

Có lẽ là đêm qua nghỉ ngơi quá muộn, lúc này Ngu Tiểu Mãn ngủ rất say, lưng còng eo gập, nửa người lệch về phía thân Lục Kích, gò má dán lên đùi hắn, hai cái tay cuộn tròn mất tự nhiên, nắm chăn thật chặt.

Tư thế chẳng hề dễ chịu, may là còn ngồi trên ghế lùn, có chênh lệch chiều cao, nếu không Lục Kích cũng phải lo đối phương trật hông mất.

Ngồi im một hồi, thấy người trên đùi không có dấu hiệu sắp tỉnh, Lục Kích cầm cổ tay bên trái của Ngu Tiểu Mãn cách một lớp áo, định rút chăn khỏi tay cậu. Ai ngờ cậu đã ngủ mà sức vẫn khỏe vâm, rút hai cái mà chẳng chịu nhúc nhích, Lục Kích nhất thời khó cả đôi đường.

Cuối cùng không quen khoanh tay chịu chết, sau một hồi cân nhắc, Lục Kích rút chăn từ một phía khác, tròng lên lưng ghế xe bốn bánh.

Vừa mới thẳng người, đỡ hai vai Ngu Tiểu Mãn định chuyển người dựa lên bàn, người còn đang ngủ rất say bất thình lình mở mắt, mặt đối mặt cùng Lục Kích trong mơ hồ một chập, sau đó cả kinh nói: “Chăn đâu?”

Vân La đẩy cửa bước vào, lập tức thấy hai người sáp vào nhau cạnh bàn sách, hai tay Lục Kích khoác lên vai Ngu Tiểu Mãn, Ngu Tiểu Mãn dồn sức đắp chăn lên người Lục Kích, áo quần tóc tai đều có phần xộc xệch, cực kỳ giống vợ chồng son ve vãn tán tỉnh nhau.

Vân La gọi một tiếng “đại thiếu gia”, đoạn sửa sang chăn gối, sau đó bước vòng qua người Ngu Tiểu Mãn không thèm nhìn cậu lấy một lần.

Ngu Tiểu Mãn đang học phép tắc, cho rằng mình làm sai chỗ nào, chủ động ôm chăn về giường, mỉm cười chào hỏi Vân La, có điều Vân La vẫn nguyên bộ mặt lạnh lùng không để ý.

Lúc rót nước rửa mặt, nghĩ đến việc Lục Kích đi lại bất tiện, Ngu Tiểu Mãn định rửa cho hắn trước, được nửa đường chậu bị Vân La giành mất, thấy nàng ta nhúng khăn vắt khăn thành thạo đưa cho Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn ngại ngần gãi mũi, cầm một chiếc chậu khác ra bên ngoài.

Trong sân có chiếc giếng, Ngu Tiểu Mãn múc lên nửa thùng, đặt một bên rửa mặt, lúc nhắm mắt còn nghĩ, người nhà giàu cũng thật lắm mối phiền, những nhà trong thôn Ngu Tiểu Mãn từng gặp, rõ ràng đều là vợ rửa mặt cho chồng ấy chứ.

Dầu gì Vân La cũng đã hầu hạ bên người Lục Kích mấy năm, mặc dù bây giờ chuyển người cho Ngu Tiểu Mãn, cậu cũng không dám sai bảo, càng không có can đảm nghi ngờ hành động của nàng.

Cũng không phải không nhận ra thái độ thù địch của Vân La, dù rằng Ngu Tiểu Mãn có nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ thông mình đã làm sai chuyện gì, lại chọc cho cô gái này vừa thấy cậu đã xụ xị mặt mày.

Lòng dạ đàn bà không dễ đoán, đàn ông thì còn tính là thẳng thừng hơn. Tỷ như hộ vệ bên người Lục Kích, cái vị có tên Đoàn Hành phụ trách đội rước dâu lần nọ, đến phủ chưa được mấy ngày, Ngu Tiểu Mãn đã hiểu được nguyên nhân hắn không đánh giá mình cao lắm.

Như Ngu Đào thăm hỏi, nhà họ Lục hoàn toàn chuẩn bị sính lễ theo cách thức vương công quý tộc trong kinh thành kết hôn, mà trưởng thôn Ngu có lẽ lại cho rằng dù sao cũng chẳng phải gả con gái ruột, thành ra xếp của hồi môn cũng qua loa lấy lệ này thiếu hai món kia bớt hai cân, Đoàn Hành được phái đi rước dâu biết chuyện này trước hết, xem thường chốn nhà nghèo quê mùa chẳng phải lẽ đương nhiên?

Ngu Tiểu Mãn nghe mà thấy oan, cậu nào có biết trưởng thôn Ngu lại hẹp hòi như vậy, không chịu gả con gái bảo bối của mình đi thì thôi, đây đã nhận sính lễ của người ta dồi dào như vậy, mà ngay cả đồ cưới cũng không muốn chuẩn bị chu toàn?

Vì vậy cậu ở nhà họ Lục càng thêm yếu thế, bị gọi đến chỗ đại phu nhân dùng trà, sống lưng cũng không dám thẳng, lần nào lần nấy đều chọn góc khuất nhất, một lòng niệm Phật mong sao mọi người đừng nhìn thấy mình.

Có điều cậu là tân nhân trong phủ, là đại thiếu nãi nãi mà Lục Kích cưới hỏi đàng hoàng, đừng nói hai vị phu nhân bề trên thích điểm danh cậu, mà ngay cả thân thích tới Lục phủ một chuyến cũng cứ mãi gọi cậu ra gặp mặt một lần.

“Mộng Liễu, Mộng Liễu đâu rồi?”

Hôm nay thái phu nhân lại gọi cậu, Ngu Tiểu Mãn ngơ ngẩn hồi lâu mới kịp nhận ra bây giờ mình là Ngu Mộng Liễu, lập tức đứng bật dậy: “Ở, ở chỗ này.”

Người tới là nhà mẹ đẻ của đại phu nhân Phùng Mạn Oánh, dẫn theo một cô gái mới vừa cập kê, dù chưa nói rõ ràng, nhưng ai cũng hiểu là tới làm quen với nhà họ Lục, khả năng cao là hứa gả cho Lục Việt.

Hiện giờ Phùng Mạn Oánh là đương gia chủ mẫu hậu trạch Lục phủ, thân phận khác xa ngày trước, cũng chẳng cần đối xử khách sáo với nhà mẹ đẻ của mình, giới thiệu con dâu cũng ngại tốn nhiều lời: “Vừa vào cửa, nhà mẹ họ Ngu.”

Phu nhân nhà họ Phùng không rõ nguồn cơn, vội kéo con gái tới làm quen cùng Ngu Tiểu Mãn: “Mau gọi đại tẩu, chưa biết chừng về sau sẽ là người một nhà.”

Về phép tắc, lần đầu gặp mặt người bậc trên sẽ cho người vai vế thấp hơn quà ra mắt, trang sức hay vàng bạc gì cũng tính. Có điều Ngu Tiểu Mãn không mang của hồi môn gì, ngày thường lại chẳng điểm trang rực rỡ, chỉ rửa mặt cột tóc mà thôi, thành ra lúc này tìm khắp toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ mò ra một chiếc vỏ sò.

Lại nói vỏ sò là tiền của tộc giao nhân, Ngu Tiểu Mãn cực kỳ yêu thích, lòng không ngừng tự nhủ cũ không đi mới chẳng về thuyết phục chính mình, mới gắng gượng xòe được bàn tay, nói một cách rất chi là miễn cưỡng: “Muội cứ chọn cái nào muội thích.”

Nếu để biết được đã cho đi đồ quý giá nhất, thì ngược lại sẽ nhận phải trách phạt, cuối cùng Ngu Tiểu Mãn còn phải giả ngốc, nói năng tùy tiện không mấy để tâm.

Thân thích về rồi, Phùng Mạn Oánh bảo Ngu Tiểu Mãn ở lại, bản thân trở về nhà nghỉ ngơi.

Ngu Tiểu Mãn đứng giữa nhà chính hết một giờ, vất vả mãi mới đợi được mẹ chồng nể mặt đi ra, lại chẳng hay gặp trúng cơn tức rời giường hay thế nào, mà Phùng Mạn Oánh chỉ thẳng Ngu Tiểu Mãn bắt bẻ: “Sao còn đứng ở đây?”

Ngu Tiểu Mãn đứng phát đau hông nhức chân: “Không phải ngài bảo ta ở lại à?”

Nhũ mẫu bên người Phùng Mạn Oánh lập tức buông lời dạy dỗ: “Sao dám nói chuyện với đại phu nhân như vậy?”

Phùng Mạn Oánh cười nhạo: “Không lấy được đồ gì tử tế thì thôi, đây đến quy củ cũng chẳng học được, nhà nghèo ra ngoài đúng thật sự là không lên được mặt bàn.”

Thầm nghĩ dù sao đại phu nhân cũng là mẹ kế Lục Kích, đắc tội bà ta cuộc sống Lục Kích trong phủ cũng chẳng thể khá hơn, Ngu Tiểu Mãn cố gắng nhẫn nhịn, Phùng Mạn Oánh có nói thế nào cậu cũng cho vào tai nọ chạy tai kia.

Nhưng nếu đã động chạm tới Lục Kích, thì cậu không thể nhẫn nhịn.

“Ngày trước nghĩ ngươi đến từ nông thôn, khả năng cao sẽ chẳng kén chọn.” Phùng Mạn Oánh thổi chén trà, ung dung vừa dùng vừa nói, “Bây giờ nghĩ lại, ngoại hình như ngươi ở nông thôn cũng coi như số một số hai, ít nhất cũng có thể bám víu lên mấy nhà có của chốn ao làng mà sống một cuộc đời thoải mái, tính tình Khải Chi lạnh nhạt quái gở, tính ra cũng là làm khó ngươi rồi.”

Khải Chi là tên tự của Lục Kích, hôm nay Ngu Tiểu Mãn mới được hay từ những cuộc đàm luận của mọi người. Tuy nhiên giờ phút này lực chú ý của cậu đều dồn vào câu chữ “tính tình lạnh nhạt quái gở“, lửa giận dâng trào, bàn tay giấu trong tay áo không kiềm được mà siết chặt.

“Nghe nói mấy ngày nay nó đều ngủ ở thư phòng, chẳng được mấy bữa đến phòng ngươi phải không?” Nói đến đây, Phùng Mạn Oánh như nhớ tới điều gì, nhếch môi cười khẽ: “Cũng đúng, nó vào phòng ngươi cũng vô dụng, xem trí nhớ ta này, buổi sáng thấy nó ra ngoài, nhất thời quên đi chân nó đã phế, không thể so với đàn ông bình thường.”

Ngu Tiểu Mãn hít mạnh một hơi, kiềm chế lửa giận: “Đại thiếu gia vẫn rất khỏe mạnh, oai phong dũng mãnh hơn đàn ông bình thường gấp nhiều lần.”

Cậu là đang nói hình ảnh oai phong dũng mãnh từng có trên chiến trường xưa, không biết Phùng Mạn Oánh nghe thành cái gì, vẻ mặt có chút khó ngờ, nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống dưới liền mấy lượt.

Qua hồi lâu, Phùng Mạn Oánh lại nâng chén trà nhấp một ngụm như che giấu, nói: “Nếu vợ chồng các ngươi hòa thuận đến thế, vậy tại sao tối nay Khải Chi vào cung dự tiệc, lại chẳng dẫn ngươi theo cùng?”

Ngu Tiểu Mãn không nghe đến chuyện này, đang cân nhắc nên đối đáp ra sao, ngoài cửa bỗng truyền ra tiếng động.

Quay đầu nhìn sang, Đoàn Hành đẩy Lục Kích ngồi trên xe lăn đến ngưỡng cửa, lại không có ý định tiến vào.

“Chắc hẳn mẫu thân đã răn dạy xong xuôi.” Lục Kích vẫn mang thái độ trầm lặng như nước, giọng nói bình đạm, “Bên ngoài xe ngựa đã chờ lâu, có thể trả Mộng Liễu lại cho ta trước được không?”

Chờ đến khi ngồi lên xe ngựa, nhìn ra sao cũng không thấy giống không gian cho hai người, Ngu Tiểu Mãn liên tưởng đến cái nháy mắt lia lịa của Ngu Đào khi vừa ra cửa ban nãy, tức thì hiểu rõ.

“Xin lỗi, Ngu Đào cứ hay tự mình quyết định.” Ngu Tiểu Mãn nhích mông vào xó, chỉ sợ chiếm chỗ của Lục Kích, “Hay là thả ta ở đây đi, huynh cứ vào cung, ta sẽ tự trở về.”

Lục Kích nói: “Không sao, thánh thượng vốn mời hai chúng ta.” Trầm ngâm chốc lát, còn nói, “Người nên xin lỗi là ta.”

Ngu Tiểu Mãn không đành lòng nghe hắn nói vậy, vội đáp: “Là ta không đúng, ta không nên chống đối mẹ chồng, cũng không nên tặng thứ... xấu xí như vỏ sò cho người khác.”

Chuyện vỏ sò Lục Kích có nghe từ phía Vân La. Thấy Ngu Tiểu Mãn cúi thấp đầu mặt như đưa đám, Lục Kích nhấp miệng, lời đến khóe môi lại nuốt trở vào, đổi thành câu nói khác: “Tóc tuột rồi.”

Hiếm có lúc Lục Kích chịu nói chuyện, bất kể hắn nói cái gì Ngu Tiểu Mãn cũng kinh hãi bàng hoàng như nghe được thánh chỉ. Tìm hết xung quanh mà không thấy dây cột rơi mất ở đâu, đang rầu rĩ thì nghe Lục Kích nói: “Xoay người.”

Nhận được mệnh lệnh, Ngu Tiểu Mãn ngoan ngoãn xoay người, mái tóc rối tung được một bàn tay nâng lên, khi rong biển quấn trên cổ tay bị rút ra, cậu mới chợt nhớ tới ban nãy trong nhà chính đã xé dây rong buộc tóc định cho Phùng Mạn Oánh một bài học, bởi vì không kiếm ra được một ‘vũ khí’ vừa tay.

Ấy thế nhưng lại bị Lục Kích phát hiện.

Có lẽ lần trước Lục Việt trượt chân té ngã, hắn cũng đã nhìn ra manh mối.

“Ngươi không cần nói đỡ cho ta trước mặt người khác,” Lục Kích phía sau trầm giọng nói, “Càng không cần ra mặt vì ta.”

Ngu Tiểu Mãn vẫn còn bần thần, lẩm bẩm: “Tại sao?”

Hồi lâu, Lục Kích trả lời: “Không đáng giá.”

Ngu Tiểu Mãn ngẩn người, mê man dưới đáy mắt chỉ thoảng qua, rồi bất chợt mây mù tan vỡ, hoàn toàn thanh tỉnh.

Thì ra thái độ thờ ơ của Lục Kích chỉ là bởi không cần thiết, hắn đã sớm tách bản thân ra khỏi mọi người xung quanh, cơ bản chẳng còn bận tâm bọn họ cư xử thế nào.

Chẳng qua cho dù đối phương đã sớm quen thói xử sự lạnh lùng, Ngu Tiểu Mãn vẫn có thể tìm ra được đôi chút trong sáng chân thành nguyên vẹn như xưa trong lời nói cử chỉ của hắn.

Tỷ như lúc bước vào phòng ngày ấy Lục Kích cố dời tầm mắt, hay như lúc hụt chân ngã vào người hắn, hắn lại không có chạm tay vào, cùng với trước mắt hắn giúp cậu buộc tóc, cử chỉ tận lực nhẹ nhàng... Hết thảy những hành động nhỏ lẻ, đều là lo sẽ mạo phạm đến cậu.

Bởi vì gả cho một kẻ tàn không thể dùng chân đã là tủi nhục rất lớn.

Bởi vì ngày thành thân đã hứa cho cậu được tự do.

Ấm áp trào lên trong lòng Ngu Tiểu Mãn, hốc mắt cậu cũng nóng bỏng cay xè.

Cậu lúng búng câu gì, Lục Kích không nghe được.

Đang định hỏi, Ngu Tiểu Mãn lại chợt quay đầu, cặp mắt đen láy nhìn hắn đầy trấn định: “Huynh đáng giá.”

Lục Kích nhất thời không hiểu còn đang ngẩn người, Ngu Tiểu Mãn đã tiếp lời cực kỳ sục sôi ý chí: “Yên tâm, ta sẽ nỗ lực hơn nữa, nhất định phải giúp huynh sớm ngày khỏe lại, trọng chấn hùng phong!”

Bình luận

Truyện đang đọc