KHÔNG UỔNG

Đông năm nay tới sớm, gió tự phương bắc kéo về, thổi cánh chim bay dạt phương nam, cây cỏ điêu tàn, đàn cá ngoài bi*n đ*ng cũng tiến vào kỳ ngủ đông sớm, mấy ngày gần đây thuyền bè ra khơi cũng le que thưa vắng.

Tảng sáng, có tiếng ồn ào truyền ra từ phía căn nhà gỗ nhỏ bên bờ biển, không bao lâu sau cửa sổ mở hé, gió lạnh tràn vào, người bên trong vội vàng đóng cửa lại, xuýt xoa một hồi, rồi mới đẩy cửa ló ra nửa cái đầu.

Nước giếng mùa đông lạnh buốt thấu xương, không biết có phải vì củi bị nhiễm ẩm hay không mà châm dăm ba lần đều thất bại, Ngu Tiểu Mãn dùng luôn nước lạnh rửa mặt, cóng đến độ bàn tay cứng đờ.

Hôm nay trường học không mở, mấy đứa bé được rảnh rỗi, sáng sớm đã kéo nhau đến chơi cùng Ngu Tiểu Mãn, chen chúc trong căn nhà chẳng lấy gì làm rộng lớn. Ngu Tiểu Mãn chia kẹo cho bọn trẻ ăn thôi mà cũng có nhích người, đành phải kéo mọi người ra ngoài, xếp mấy hàng ghế dài cho chúng vui đùa.

Bản thân cậu thì ngồi dựa bên cửa may vá. Hiện giờ cậu đã là một người bình thường, không thể tự túc như khi còn ở dưới đáy biển được, đồ ăn trên đất liền đều cần tiền bạc, căn nhà gỗ nhỏ này cậu vừa vào ở mấy ngày, vợ chủ nhà đã tới đòi tiền ba lần, cậu cần mau chóng kiếm tiền trả nợ, tránh rơi vào miệng lưỡi người đời.

Tính cả chiếc khăn sắp thêu xong này, cậu có thể đổi được hai lượng bạc, Ngu Tiểu Mãn không kiềm được tăng tốc, hy vọng có thể ra chợ trước khi mặt trời xuống núi.

Cô bé hai búi tóc xán lại gần: “Anh Tiểu Mãn thêu hoa đào đẹp quá.”

Ngu Tiểu Mãn cười một tiếng: “Đây là hoa mai.”

Cô bé gật đầu nửa hiểu nửa không: “Là hoa kinh thành mới có phải không ạ.”

Ngu Tiểu Mãn nói: “Không phải, khắp nơi đều có hoa mai.”

Cô bé xụ miệng không vui: “Nhưng thôn chúng ta lại chưa có... Muốn đến kinh thành chơi ghê.”

Đường nhân bán dọc khắp đường đi đến kinh đô mà bọn trẻ từng được nghe kể, không những kích thích sự thèm ăn của chúng, mà còn khơi gợi ước mơ hướng về thế giới bên ngoài của những đứa trẻ.

Một cậu bé chạy tới chen lời: “Khi nào anh Tiểu Mãn ra ngoài, em sẽ xin cha, cho em theo cùng với.”

Ngu Tiểu Mãn đột nhiên trở về, người lớn thôn Ngu không nhận ra cậu, nhưng mấy đứa trẻ lại đều nhớ rõ anh trai dẫn chúng thả diều, hô hào tìm nhà bên bờ biển giúp cậu, cũng coi đây là căn cứ, rảnh rỗi lại chạy đến chơi.

Ngu Tiểu Mãn nghe mấy đứa nhóc nhắc tới kinh thành, đầu tiên là thoáng sửng sốt, rồi sau đó lắc đầu: “Sau này ta không lại đến kinh đô.”

“Tại sao thế?” Cậu bé không hiểu gì, “Kinh thành vui vậy mà, cái gì cũng có, em thì chỉ mong tương lai sẽ được sống ở nơi đó luôn thôi.”

Ngu Tiểu Mãn ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía con đường quanh co bị nhấn chìm trong ánh sáng mặt trời đằng xa.

“Phải, kinh thành rất tuyệt vời.” Cậu nhẹ giọng nỉ non, “Chỉ là dù có tuyệt hơn nữa, thì rốt cuộc vẫn không phải nhà ta.”

Khoảng một tháng trước, Ngu Tiểu Mãn nhân lúc đêm khuya vắng người, lính canh uể oải, trốn vào bụi cây, thông qua cửa sau rời khỏi Lục phủ.

Cậu sợ sẽ đánh động người ngoài, ra đến ngõ Cẩm Hoa liền lần dọc theo đường mòn mọc đầy cỏ dại, đi không nổi thì nằm trong bùn nghỉ ngơi một hồi, đợi đến khi hồi sức lại chống chân chống tay gượng dậy, tiếp tục đi đường.

May là trời cuối thu mặt trời mọc trễ, đến khi chạy về quan đạo phía đông sắc trời vẫn tù mù. Không có nguyên đan thể lực giảm sút nhiều, Ngu Tiểu Mãn mệt mỏi cực độ, đầu gối mềm oặt ngã xuống bên quan đạo.

Đến khi tỉnh lại, đập vào mắt đã là màn trời xanh như tắm, kèm theo tiếng vó ngựa lộc cộc vang vọng bên tai. Phát hiện mình đang nằm trên đụn cỏ trên xe ngựa, Ngu Tiểu Mãn vội ngồi bật dậy, đối diện với sắc mặt mừng rỡ của người đàn bà đang cúi đầu nhìn cậu.

“Tỉnh rồi sao, còn tưởng cô sẽ ngủ đến tận sáng mai.” Người đàn bà phục trang giản dị đưa qua một túi nước, “Uống đi, lúc cô ngủ tôi không tiện rót vào.”

Ngu Tiểu Mãn ngẩn người nhận lấy, uống nước xong, lại cắn vài miếng bánh, cơ thể được tiếp chút khí lực mới mở miệng hỏi thăm, hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra người đàn bà này là vợ thương nhân, theo chồng vào kinh buôn bán, trên đường về phát hiện có người ngã ven đường, bèn xuống xe đốt đèn lồng, thấy lối ăn mặc giống phu nhân nhà quan, sợ cậu hôn mê bất tỉnh bị kẻ xấu bắt đi, liền quyết định đưa cậu lên xe, đợi người tỉnh lại sẽ hỏi xem nhà ở nơi nào, rồi lại tiễn cậu về nhà.

Ai ngờ Ngu Tiểu Mãn ngủ suốt mấy giờ, may là xe ngựa cố tình đi chậm, hiện giờ mới gần ra khỏi địa phận kinh thành.

“Cô cũng thật là không biết sợ gì, một cô nương như hoa như ngọc một mình đi đêm, mệt mỏi thì ngủ ven đường, không lo sẽ bị kẻ xấu trùm bao tải bán vào lầu xanh à?”

Ngu Tiểu Mãn vẫn mặc đồ con gái, khép cổ áo che ngực, cảm ơn hai vợ chồng tốt bụng.

Hỏi có cần đưa cậu trở về hay không, Ngu Tiểu Mãn nghĩ ngợi một lúc: “Xin hỏi đại ca đại tỷ đi đến nơi nào?”

Người đàn ông đang đánh xe ngựa quay đầu: “Đến duyên hải phía đông, hội họp với người nhà.”

“Đi nam đi bắc đã được một năm rồi, cũng đến lúc dừng chân nghỉ ngơi một chút.” Người đàn bà nói, “Năm nay kết thúc việc sớm, đoàn tụ với người nhà cùng đón năm mới thôi.”

Điểm đến không hẹn mà gặp, cậu bèn xin được đồng hành, vừa khéo người đàn bà đang ngại chồng mình ít lời nhạt nhẽo, thiếu một người làm bạn, liền vui vẻ nhận lời.

Thế là Ngu Tiểu Mãn được cọ xe miễn phí, dọc đường tiến về hướng đông nam, ngẩng đầu nhìn sao đêm giăng trời, cúi đầu thấy bình nguyên rộng lớn, cứ lảo đảo lắc lư như vậy, chẳng mấy chốc đã đến đầu đông.

Ban đầu còn tưởng không sống được đến tận giờ này.

Ngu Tiểu Mãn chỉ biết giao nhân mất nguyên đan sẽ hao tổn tuổi thọ, nhưng rốt cuộc là hao mất bao nhiêu, thì cũng chưa có người nào từng kiểm chứng. Cậu tự giả như hao tổn phần nhiều, coi mỗi ngày đều là ngày sau chót, đến khi chị Bích Nguyệt báo tin cùng lắm là mất nửa tuổi thọ mà thôi, cậu còn có hơi không ngờ nổi.

Dù sao tuổi tác trung bình của giao nhân cũng được tận ba trăm.

Hơn một trăm năm tuổi thọ đổi lấy một đôi chân khỏe mạnh, ấy vậy mà chị Bích Nguyệt vẫn cảm thấy thiệt thòi, gặp cậu lần này mắng cậu lần đấy, không chút nể nang.

Trời nhá nhem tối, bọn nhỏ tan tác ra về, Ngu Tiểu Mãn sắp xếp đống khăn thêu được những ngày qua, phủ áo vừa định ra cửa, lại nghe thấy tiếng chân nhẹ nhàng, quay đầu nhìn, quả nhiên là Bích Nguyệt.

Lần này mang theo một bó rong biển tươi, Ngu Tiểu Mãn không về biển được, nhưng vẫn thích táy máy thứ này.

Nhặt một cọng quấn lấy cổ tay, kéo ống tay áo cẩn thận che kín, Ngu Tiểu Mãn vừa châm trà cho chị vừa hỏi: “Hôm nay đến sớm vậy sao?”

Bích Nguyệt liếc cậu một cái: “Không đến sớm rồi em lại chạy thì sao?”

Là đang nhắc tới ngày Ngu Tiểu Mãn vừa trở lại thôn Ngu, trốn chui trốn lủi không muốn để nàng phát hiện, bị nàng bắt được còn che mặt xoay đầu chạy.

Khi ấy Bích Nguyệt tức điên người, vung rong biển câu lấy cánh tay kéo Ngu Tiểu Mãn trở về. Kéo về xong không mắng nổi thành lời, nhéo thịt trên cánh tay cậu, cau mày nói: “Sao lại gầy thế này, ngay cả cơm họ Lục kia cũng không cho mi ăn à?”

Ngu Tiểu Mãn không nhớ mình đã nói cái gì, chỉ nhớ mình đã khóc, còn khóc xấu muốn chết, bởi vì sắc mặt chị Bích Nguyệt trông rất khó nhìn, nghiến răng nghiến lợi như muốn giết người vậy.

Ngu Tiểu Mãn không muốn nói cho nàng chuyện không còn nguyên đan, nhưng Bích Nguyệt chẳng dễ lừa, siết cổ tay cậu sờ một cái đã biết cậu không sống được tới ba trăm tuổi, phẫn nộ phát điên, nói phải tháo đầu cậu ra xem đã có bao nhiêu nước chảy vào.

Nghĩ tới đây, Ngu Tiểu Mãn cúi mặt, như đứa bé mắc lỗi, lúng túng nói: “Không chạy... chạy không nổi nữa.”

Cơ thể cậu bây giờ còn chẳng bằng người thường, quả thực không hơi sức đâu tự giày xéo bản thân.

Bích Nguyệt ngồi lại một lúc, thấy Ngu Tiểu Mãn mặc nhiều áo vậy mà vẫn hắt xì liên tục, nói: “Nhà em vừa nhỏ vừa lạnh, đừng ở đây nữa, chị đổi cho em một gian rộng rãi hơn. Chị còn nghe Tiểu Giáp Tiểu Ất nói, người trong kinh đến đông sẽ đốt than sưởi ấm, mai chị cũng cầm một ít đến cho em.”

Giao nhân và nhân loại không hiểu rõ đối phương, Ngu Tiểu Mãn hít mũi lắc đầu: “Không cần, mặc nhiều chút là ổn rồi mà.”

Nhìn bộ dạng yếu ớt của cậu, Bích Nguyệt vừa đau lòng vừa tức giận, không nhịn được mắng mỏ: “Ai bắt em một lòng một dạ hướng về cái tên thối tha kia, lần này em không còn nguyên đan, linh căn bị hủy, không thể biến ra đuôi cá cũng không thể trở về biển cả, hắn thì lại khỏi chân thích chạy thì chạy thích nhảy thì nảy, đúng là tức chết chị rồi!”

Toàn bộ linh lực của giao nhân đều ngưng tụ bên trong nguyên đan, nguyên đan còn gọi là giao châu, giao nhân không có nguyên đan chỉ có thể bỏ đi một chữ ‘giao’, cùng lắm là coi như bình thường.

Bích Nguyệt giận Ngu Tiểu Mãn ngu ngốc, bỏ nguyên đan tùy tiện, cũng giận mình không kiên định, đã quyết tâm mặc kệ đối phương, mà cuối cùng chứng kiến đứa em lớn lên bên mình sống khổ sở, vẫn không chịu được, chạy lên bờ xem cậu hết lần này đến lần khác.

Ngu Tiểu Mãn sao có thể không biết nàng đang giận điều gì, áy náy nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Chị, em sai rồi.”

Bích Nguyệt cũng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, khóe mắt ửng đỏ, ngoài miệng lại vẫn không chịu buông tha: “Xin lỗi chị làm gì? Đường tự mình em chọn, hừ, đáng đời, tự làm tự chịu!”

“Vâng.” Ngu Tiểu Mãn mỉm cười đáp, “Là em tạo nghiệt, gánh hậu quả này cũng là đáng kiếp.”

Ban đêm, tiễn Bích Nguyệt ra cửa, Ngu Tiểu Mãn cứ mãi chần chừ, cuối cùng vẫn hỏi: “Tiểu Giáp Tiểu Ất... có gửi lời gì cho em không?”

Bích Nguyệt quay đầu, trừng cậu một cái: “Làm sao, em còn muốn hỏi thăm tin tức gã ta à?”

“Không, em chỉ muốn biết chân hắn đã khỏi hẳn hay chưa, thù của hắn đã báo được hay chưa.”

Âm điệu của cậu rất dửng dưng, dường như đang bàn chuyện một người xa lạ, “Nếu mọi thứ diễn ra như em dự tính, vậy thì em đã trả đủ ân tình, từ đây không còn nợ hắn nữa.”

Ngày kế tiếp trời vẫn trong xanh, Ngu Tiểu Mãn ra khỏi nhà từ sớm, đi ra chợ bán thành quả thêu thùa.

Chủ tiệm thấy tay nghề cậu không tồi, không chỉ trả thêm mấy miếng bạc vụn, mà còn hỏi cậu có nhận làm đồ đặt sẵn hay không.

Dĩ nhiên Ngu Tiểu Mãn sẽ nhận, nghe nói phải tới tận nhà viên ngoại họ Vương tít phía đông thị trấn lấy vải cũng không ngại phiền hà, để tiết kiệm thời gian còn mua chiếc bánh kếp hành ven đường, vừa gặm vừa đi.

Đến nơi mới biết viên ngoại họ Vương này chính là nhà bố chồng của Ngu Mộng Liễu, con gái trưởng thôn Ngu, chiếc chăn bông đặt sẵn là do chính cô con dâu nhà họ yêu cầu, Ngu Mộng Liễu bất ngờ gặp mặt Ngu Tiểu Mãn ở nhà chính, hai người nều mừng nhiều hơn sợ, kéo bình phong nói chuyện một hồi.

“Sao ngươi về rồi, thăm hỏi người thân à?”

Ngu Mộng Liễu nói xong cũng cảm thấy hỏi thừa, nếu là thăm người thân, sao lại đến nỗi phải chạy lên trấn nhận việc thêu thùa? Thế là thử hỏi dò: “Ngươi và vị Lục Tướng quân kia...”

Ngu Tiểu Mãn biết nàng muốn hỏi điều gì, thật thà đáp: “Ly rồi.”

Đợi đến khi hiểu rõ cái gọi là ‘ly’ chính là bản thân Ngu Tiểu Mãn tự ném xuống một tờ giấy hưu thư, Ngu Mộng Liễu tức khắc trợn mắt há mồm: “Không phải là chồng ‘hưu’ vợ à, sao ngươi còn tự viết hưu thư cho người ta vậy?”

“Kết quả như nhau cả mà.” Ngu Tiểu Mãn nói.

Ngu Mộng Liễu phục cậu dứt khoát, cũng lại không khỏi thở dài: “Lần trước đến kinh thành, thấy hai người còn gắn bó như vậy, đến ta cũng phải ngưỡng mộ nhiều phần, còn tưởng hai ngươi có thể cùng nhau đầu bạc răng long.”

Đã lâu không lại nghe tiếng ‘đầu bạc răng long’, Ngu Tiểu Mãn chợt có ảo giác như đã cách nhau mấy đời.

Hoàn hồn lại nghĩ, cũng không tính là ảo giác, những chuyện xảy ra ở kinh thành quá nửa năm này, với cậu chẳng khác nào chuyện của kiếp trước, thi thoảng nhớ về, cảm giác như mây gió thoảng qua, một giấc mộng tàn.

Cuối cùng, Ngu Tiểu Mãn nói: “Người có tình mới có thể cùng nhau đầu bạc răng long.”

Ta và hắn không có tình cảm ấy, sao có thể nói vậy được chứ.

Mặc dù việc đã đến nước này, Ngu Tiểu Mãn vẫn nhớ ơn tác thành của nhà trưởng thôn Ngu, chủ động yêu cầu thêu chăn miễn phí cho Ngu Mộng Liễu, ôm một bó vải bông trở về, chưa vội vào căn nhà gỗ nhỏ, mà ra bờ biển ngồi chơi chốc lát.

Gặp phải đám trẻ nô đùa, kéo theo con diều làm từ đầu năm, nghiêng nghiêng ngả ngả trong gió bắc, sống chết không chịu bay lên.

Nhờ Ngu Tiểu Mãn giúp đỡ, Ngu Tiểu Mãn chỉ chỉ hướng gió bày tỏ không thể ra tay được, trong cơn thất vọng mấy đứa trẻ chợt nảy ra một ý, tháo gỡ con diều, tách một cành trúc, dán giấy lên thành một con thuyền nhỏ, túm tụm cùng thả ra khơi.

Bởi vì nguyên liệu có hạn, gọi là thuyền, chẳng thà gọi là một ngọn hà đăng.

Gió thổi sóng cao, hà đăng trên mặt biển lúc thì bị hất tung lên cao, lúc thì rơi xuống thấp, phập phồng như bèo trôi trên nước, Ngu Tiểu Mãn trông mà lòng tràn bi thương.

Phong cảnh này không tránh khỏi làm cậu nhớ đến đêm thất tịch và hai ngọn đèn hình hoa sen thả bên sông.

Không biết bây giờ chúng nó đã ở nơi nào, liệu có chia đôi ngả đường như bọn họ, cách nhau thật xa, xa đến mức dùng một từ mỗi người một ngả cũng ngại không tả hết.

Trên đường trở về, Ngu Tiểu Mãn bó áo ngăn cái lạnh, từ mũi phả ra hơi thở hầm hập.

Bây giờ mọi khuyết điểm yếu ớt của con người đều dần dần bộc lộ trên cơ thể cậu, cậu bắt đầu sợ lạnh sợ rét, bắt đầu không đủ lực, đói bụng hoặc thiếu ngủ đều làm tinh thần cậu không tỉnh táo, không vực dậy làm được bất cứ việc gì.

Dù vậy, giác quan của cậu vẫn nhạy bén, vì vậy khi phát hiện có người theo dõi, cậu lập tức tăng nhanh nhịp bước, hy vọng có thể cắt đuôi đối phương trước khi trở về căn nhà gỗ nhỏ.

Không thể thành công.

Cậu chạy nhanh, người nọ còn nhanh hơn nữa, lúc tay chạm tới chốt cửa nhà, sau lưng đã vang lên một tiếng gọi kề sát dọa cho Ngu Tiểu Mãn giật mình run một cái, suýt kêu thành lời.

“Tiểu Mãn, sao trễ vậy mới trở về nhà?”

Là một thôn dân cho cậu thuê nhà, họ Tôn, người ta gọi gã là thợ mộc Tôn.

Ngu Tiểu Mãn đáp một câu “Lên trấn”, nghe tiếng bước chân ép lại gần, mồ hôi lạnh ứa đầy sau lưng.

Mở hé cửa vừa định đi vào, đã bị gã đàn ông cao hơn cậu nửa đầu vung tay chặn lại.

“Đừng vào vội thế, ta còn chưa nói xong mà.” Gã đàn ông trung niên béo mập khò khè nói, lời phát ra sỗ sàng đến phát ói, “Có phải mụ vợ nhà ta lại làm khó ngươi không? Ngươi yên tâm, trở về ta sẽ dạy dỗ mụ cho tử tế, không cho mụ tới làm phiền ngươi thêm nữa.”

Ngu Tiểu Mãn quay phắt mặt đi.

Mấy lần trước tiếp xúc với gã, cậu đã lờ mờ cảm giác ánh mắt của thợ mộc Tôn nhìn mình không thích hợp, chẳng qua là không nghĩ đến sự tình kia, bây giờ mới thêm phần chắc chắn.

Nhưng dáng vẻ cự tuyệt của Ngu Tiểu Mãn, đặt trong mắt đối phương chính là dục cự còn nghênh.

Khuôn mặt trắng nõn được ánh trăng phủ lên một lớp ánh sáng mỹ miều, thợ mộc Tôn nuốt nước miếng một cái, thầm nghĩ là con trai cũng không sao, chỉ riêng nhan sắc này đã đủ khiến gã cứng lại nhiều lần.

Ngày Ngu Tiểu Mãn tới thuê nhà, thợ mộc Tôn đã nhìn trúng cậu.

Xét thấy diện mạo tuyệt sắc này hiếm gặp trên đời, lại đang bơ vơ không nơi nương tựa, lỡ mất mối này chẳng còn mối khác, chi bằng chiếm ngay cho mình. Chờ tới chờ lui mới tìm được cơ hội, hiện giờ đêm hôm khuya khoắt, bốn phía không người, quả là trời cũng giúp gã.

Nhấc tay nắm cằm Ngu Tiểu Mãn, bị nghiêng đầu tránh né, thợ mộc Tôn lộ vẻ dữ tợn: “Có tin tối nay ta khiến ngươi lang bạt ngoài đường không chốn dung thân không?”

Ngu Tiểu Mãn tin, cũng như cậu tin nếu chuyện này xảy ra trước đấy, thợ mộc Tôn đã sớm bị cậu âm thầm quật ngã, thần không biết quỷ không hay.

Nhưng bây giờ cậu không làm được, bản thân cơ hàn yếu ớt, cửa còn không mở được, khỏi nói đến chuyện sử dụng linh lực.

Lại một lần nữa Ngu Tiểu Mãn ý thức được, mình đã trở thành người bình thường, không thể biến ra đuôi cá, cũng không thể trở về biển cả.

Thấy Ngu Tiểu Mãn không lên tiếng, thợ mộc Tôn thẹn quá hóa giận, níu cổ áo buộc cậu đi vào khuôn khổ: “Theo ta có gì không tốt, ít ra cơm no áo ấm, khỏi phải chịu cảnh người khác bắt nạt khắp nơi...”

Ngu Tiểu Mãn không địch lại gã, giãy giụa một hồi không thoát ra được, bị nhấc lên chỉ còn mũi chân chạm đất.

Cậu liều mạng giữ bình tĩnh, nghĩ bụng thời cơ đến cần đá mạnh vào hạ bộ thợ mộc Tôn, như vậy có lẽ sẽ vùng ra chạy được, còn chạy đến đâu...

Đang nghĩ ngợi, trước mắt chợt xoẹt qua một tia sáng trắng, sau đó là âm thanh đao sắc đâm thủng da thịt, khiến cho kẻ đang lải nhải không ngừng đột nhiên im phăng phắc.

Đợi đến khi Ngu Tiểu Mãn mở to hai mắt, đã nhìn thấy cách mặt mình không tới hai tấc ghim một thanh kiếm còn đang rung bần bật, liếc nhìn sang trái, mũi kiếm đã đâm xuyên cả cánh cửa lẫn bàn tay mập mạp đang đè lên cánh cửa của thợ mộc Tôn, con ngươi cậu co lại, khiếp sợ không nói nên lời.

Thoát khỏi sự trói buộc, Ngu Tiểu Mãn chưa kịp hoàn hồn vội vuốt ngực một cái, xoay người trong tiếng gào thét như heo bị cắt tiết của thợ mộc Tôn, đi về hướng thanh kiếm ngược gió phi tới.

Bóng hình một người đàn ông cao lớn đứng dưới tán cây cách đó không xa, Ngu Tiểu Mãn nhớ ban nãy mình vừa đi qua đường này, không biết người này mới tới, hay là đã sớm đợi ở nơi này.

Tâm trí rối bời, suy nghĩ duy nhất cậu có thể bắt giữ lại là, thì ra hắn đứng lên cao như vậy.

Cậu bước từng bước một, nhịp chân hơi gấp, sắp đến nơi lại kiềm hãm lại, vừa như vội vàng, vừa như lần lữa.

Khoảng cách càng gần, Ngu Tiểu Mãn càng phải ngẩng đầu cao hơn mới nhìn được hắn.

Tuy nhiên Ngu Tiểu Mãn cũng không khó chịu, bởi vì trước đây tuy rằng hầu hết thời gian hắn đều ngồi, nhưng Ngu Tiểu Mãn lại thích cùng ngồi xuống trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Giống như ngước nhìn trăng sáng treo giữa bầu trời.

Có điều trước kia hắn chững chạc khắc kỷ, gặp nguy không sự, bây giờ hai chân hắn kiện toàn, vốn càng nên tiêu sái tự tin, nhưng hắn lại đang do dự, bàn tay quả quyết vung kiếm vừa rồi hết nhấc lên rồi lại thả xuống, đầu ngón tay run rẩy, dường như đang sợ trước mắt là ảo giác, đụng vào sẽ tan biến mất.

Hắn vượt qua gió bụi chạy tới nơi này, ánh mắt không chỉ có mệt mỏi, mà còn ẩn chứa rất nhiều ưu tư Ngu Tiểu Mãn nhìn không hiểu được.

Cuối cùng, hắn vẫn giao quyền lựa chọn vào tay Ngu Tiểu Mãn.

“Ta đến đón đệ.” Lục Kích khẽ nói, mong đợi một câu trả lời khẳng định, “Về nhà cùng ta đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc