KHÔNG YÊU THÌ BIẾN

Giờ tan tầm, Tiểu Chu ở cạnh gõ lên bàn làm việc của tôi: “Thời sự đưa tin thời buổi bây giờ rối ren phết, về nhà sớm chút nhé, đừng đi chơi muộn”. Nói xong bèn nháy mắt vẻ ám muội với tôi.

Tôi mỉm cười hiểu ý, thu dọn lại bàn của mình: “Muộn cũng chẳng sao, dù sao hôm nay chị cũng có người hộ tống rồi”.

“Chậc chậc, bạn trai về là khác ngay, trông chị vui chưa kìa!”.

Tôi cười kiêu ngạo: “Phải đấy, Dương Tử nhà chị trước có ba mươi sáu Thiên Cương mở đường, sau có bảy mươi hai Địa Sát hộ tống, trên có Thanh Long dưới có Bạch Hổ trông chừng, đáng tin vô cùng! Tiểu quỷ yêu nghiệt phương nào dám xông lên làm loạn”.

Tiểu Chu cười phá lên: “Tịch Tịch, chị đúng là bảo vật sống! Chẳng trách Dương Tử nhà chị chiều chuộng như tâm can bảo bối, thế này chỉ sơ sẩy cái là bị người ta cướp mất ngay. Thế thì thiệt quá”.

“Chị đây là vàng ròng nguyên chất 24K, ai đánh rơi cũng thấy đớn đau. Thôi, tới giờ rồi, chị đi trước đây, mai gặp nhé”. Tôi cầm túi, nhanh nhẹn bước ra khỏi cửa, phía sau vang lên tiếng của Tiểu Chu: “Thương cái eo chút đi!”. Rồi sau đó là tiếng các đồng nghiệp che miệng phì cười.

Tôi không rảnh mà bận tâm, tâm trạng rộn rã vui tươi, chẳng khác gì một chú chim sẻ. Hôm nay, cuối cùng Dương Tử thân yêu của tôi cũng trở về từ chủ nghĩa tư bản độc ác rồi.

Cuộc hẹn hò của tôi và Dương Tử kết thúc trong dư vị của một ly vang đỏ.

Tôi cười lạnh lùng nhìn chất lỏng mày đỏ tím đang chảy xuống trên gương mặt đẹp như tượng ấy, nhuốm bẩn cổ áo màu trắng của anh ta. Anh ta ngồi im không lên tiếng.

Tôi cười: “Giờ đúng là anh đã thay đổi rồi, nếu là trước đây, tôi chỉ có thể tạt anh bằng trà đắng”.

“Tịch Tịch, chúng ta chia tay yên bình đi”. Dương Tử hạ giọng nói, “Anh không muốn ầm ĩ tới mức khiến mọi người khó xử”.

“Chuyện đó là đương nhiên”. Tôi chìa tay ra, “Phí chia tay”.

Dương Tử ngẩng phắt lên nhìn tôi, trong kinh ngạc pha lẫn chút khinh thường. Cuối cùng anh ta vẫn rút ví ra, đặt vào tay tôi: “Em đúng là… đã thay đổi rồi”.

“Thế à?”. Tôi mở ví, nhướn mày, xem ra anh ta sống cũng không tồi. Tôi rút hết tiền mặt trong ví, áng chừng trong tay, rồi ném trả lại cái ví cho Dương Tử.

Tôi cầm tiền, nhìn vào mặt anh ta, rồi xé đôi tập tiền ấy ra.

Anh ta nhìn tôi chằng khác gì nhìn một kẻ điên.

Tôi gập mớ tiền bị xé lại, dồn hết sức lực mới xé được tiếp thành hai. Tôi vò cả xấp tiền dày lại ném vào mặt Dương Tử rồi cầm túi đứng dậy, trong đám tiền rơi lả tả chen lẫn những ánh mắt kinh ngạc từ chung quanh, tôi nói với anh ta bằng giọng ngạo nghễ: “Dương Tử, tôi chỉ muốn làm anh khó xử là đủ rồi”.

Bước đi mạnh mẽ trên đôi giày cao gót, tôi kiêu hãnh quay người đi như không hề bị tổn thương.

Nhưng dù có kiêu hãnh bao nhiêu chăng nữa tôi cũng không thể chối bỏ được sự thật mình bị bạn trai bỏ rơi. Tôi ngồi trong quán bar xả giận. Hôm nay say mèm một bữa, nhưng mai vẫn phải ăn mặc gọn gàng mà tới công ty làm việc.

Đời người chính là cố sống cố chết để giữ thể diện như thế đó, rồi cuối cùng có thể có được điều gì thì bản thân cũng chẳng biết được.

“Em ơi”. Một cái móng lợn lần sờ trên đùi tôi, “Một mình uống rượu cô đơn lắm, chi bằng anh tới uống cùng em nhé.”

Tôi lẳng lặng dịch sang bên một chút, không nói lời từ chối. Đêm nay tôi thực sự chẳng còn lòng dạ nổi nóng chửi bới nữa.

Nhưng gã đàn ông kia đã ngà ngà say, cứ sán qua chỗ tôi. Tôi dằn mạnh ly rượu xuống, khiến những chiếc ly trên quầy bar hơi nảy lên, khách khứa xung quanh thoáng kinh ngạc, tất cả đều nghiêng đầu nhìn qua hướng này. Cậu bartender đẹp trai trong quầy lau chùi ly, hờ hững liếc mắt nhìn qua.

Gã đàn ông kia không ngờ được rằng tôi nóng tính như thế, rụt tay lại càu nhàu bỏ đi.

Vướng phải phiền phức như vậy tôi cũng chẳng còn hứng uống rượu, liền ngửa đầu dốc cạn ly rồi đứng dậy định bỏ đi.

“Em ơi, muộn thế này, về nhà một mình không an toàn lắm đâu”. Cậu bartender đẹp trai nhoài người lên quầy bar, nhìn tôi cười cười.

Tôi nhướn mày: “Cậu muốn làm người hộ tống, rồi tự mình đề phòng mình à?”.

“Em thú vị lắm”. Cậu ta cười một lát rồi nghiêm túc đáp lại, “Tôi nghĩ gì đều bị em nhìn thấu rồi”.

Tôi nhìn cậu chàng một lượt, trông rất trẻ tuổi đẹp trai, tính cách cũng vô cùng phóng khoáng. Vừa đúng là mẫu người của tôi. Hơi men bốc lên, tôi nghĩ, dù sao Dương Tử đã tìm được cô bạn gái người Tây xinh đẹp ở nước ngoài rồi, tôi cũng chằng cần giữ thân như ngọc vì anh ta nữa. Dốc gan dốc ruột cố gắng hết mình cho một tên đàn ông nhiều đến thế, cuối cùng chỉ có thể đổi lại sự phản bội của anh ta.

Nếu đàn ông có thể dễ dàng phản bội, vậy thì sao phụ nữ không thể phóng túng một phen?

Tôi cong môi lên cười: “Khi nào cậu nghỉ?”.

Cậu bartender càng cười rạng rỡ hơn: “Em về nhà lúc nào thì tôi nghỉ lúc ấy”.

Và thế là, cậu ta nghỉ ngay lập tức.

Đi giày cao gót sau khi say rượu là một kỹ thuật, nếu không nhờ cậu bartender đỡ, có lẽ tôi phải ngã vật ra bò về nhà mất. Thế nên khi cậu chàng thừa cơ sờ mó eo tôi, dù không quen lắm, nhưng tôi vẫn cau mày chịu đựng.

Đi ra từ cửa sau quán bar là tới một con hẻm nhỏ vừa dài vừa tối om, thông thẳng ra đường lớn. Dù gần hơn đôi chút, nhưng ngày thường có đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không liếc tới kiểu hẻm nhỏ như thế này lấy một cái. Bởi lẽ, bi kịch thường sinh ra ở những nơi như thế này.

Ngã rẽ phía trước chất một đống rác, giày cao gót của tôi đột nhiên bị kẹt, cậu bartender cúi xuống rút gót giày ra cho tôi, vừa ngẩng đầu lên định khoe công thì chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thương của một người đàn ông ở phía ngã rẽ: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi đưa tiền cho anh, đưa hết tiền cho anh mà!”.

Người cậu bartender cứng đờ. Tôi ngà ngà say, vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng cậu chàng bartender không dìu tôi đi thì bản thân tôi cũng không đi nổi, đành vịn lên vai cậu ta, đứng im tại chỗ.

Lúc này một giọng nói vừa khàn khàn, lại vừa khó nghe, lạnh lùng nói: “Giết đi”. Có tiếng “bụp” cùng lúc vang lên với giọng nói của hắn ta. m thanh không lớn, nghe tựa như tiếng súng giảm thanh trong phim truyền hình.

Lúc này tôi đã lờ mờ hiểu ra được đôi phần, dù trong lòng sợ hãi, tôi chỉ phóng túng có một lần thế này, thế mà để tôi đụng phải xã hội đen thật sao! Nhưng nhờ lá gan nở ra vì rượu, tôi vẫn tò mò thò đầu ra nhìn sang bên đó.

Ánh đèn đường u ám chiếu lên mấy bóng người ở bên kia, tay một người giơ lên vẫn chưa hạ xuống, tôi trông thấy hình dạng của thứ đó rất rõ ràng.

Súng.

Tôi giật mình, rượu gì cũng tỉnh ngay lại ngay lập tức, từng lỗ chân lông trên người đều túa ra mồ hôi lạnh chỉ trong nháy mắt. Tôi quay đầu lại nhìn cậu bartender. Chỉ thấy mặt cậu ta cũng xanh lét đi. Tôi đẩy đẩy tay cậu chàng, ra hiệu cho cậu ta từ từ lùi lại, nhưng không ngờ tôi vừa đẩy một cái đã làm cậu bartender hoảng sợ, kinh hãi hét: “A!” lên một tiếng. Tôi muốn bịt miệng cậu ta lại cũng đã muộn rồi.

Tiếng quát giận dữ vang lên từ phía ngã rẽ: “Ai!”.

Tôi túm chặt lấy vai cậu bartender, đi giày cao gót và vẫn còn men say, loạng choạng chạy ngược trở lại, sợ tên kia muốn giết người diệt khẩu, cho hai đứa chúng tôi mỗi đứa một phát đạn.

Chúng tôi chạy vào cửa sau quán bar. Tiếng huyên náo chợt ùa vào tai, cậu bartender cuống quýt khóa chặt cửa, thấp thỏm bất an liếc nhìn tôi. Tôi cũng luống cuống đưa mắt nhìn lại.

Cậu chàng thở hổn hển nói: “Chúng ta….”.

“Chúng ta chẳng nhìn thấy gì cả”. Tôi vội vàng tiếp lời.

“Không được, tôi phải đi báo cảnh sát!”.

Anh bạn trẻ ơi! Nhiệt huyết như thế không có kết cục tốt đẹp đâu! Tôi vừa định khuyên cậu ta vài câu thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa đập “thình thình” ở phía sau, tôi liền thấy vô cùng hoảng sợ. Đảo mắt nhìn lại, không biết cậu bartender kia đã chạy đi đằng nào, để mặc tôi tự sinh tự diệt.

“Thịch!” một tiếng, cánh cửa cũ lâu năm chưa được sửa bị người ta đập mạnh mấy cái, khóa bung ra! Một cánh tay từ ngoài thò vào.

Mà đúng là con thỏ nóng lên cũng cắn người, tôi cầm tinh con thỏ, giờ phút này đã bộc lộ đầy đủ đặc điểm con giáp của mình[1]. Tôi lập tức túm lấy một tên đàn ông vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, ấn mạnh lên trên tường, cắn lên môi hắn một cái.

[1] Trong mười hai con giáp của Trung Quốc, con thỏ thay thế vị trí của con mèo.

Tên này cao hơn dự kiến của tôi đôi chút, đầu tiên răng cửa tôi đập lên cằm đối phương. Tên kia kêu đau một tiếng, chất giọng vô cùng quyến rũ. Tôi kiễng chân lên, chạm vào môi hắn.

Đây đúng là một phen cắn xé máu thịt lẫn lộn!

Có lẽ tên kia sợ tới đơ người, nhất thời không phản ứng, cũng chẳng giãy giụa gì, để kệ tôi gặm cắn một cách tàn bạo.

Khóe mắt liếc thấy ba người mặc u phục đi giày da đang thò đầu qua cánh cửa bị hỏng, dáo dác nhìn vào bên trong, một trong số đó liếc qua chỗ tôi và người đàn ông đang bị tôi cắn kia rồi lại quay đi, hình như còn nói: “Bó tay, nhiều người quá”. Một người khác trông giống người đứng đầu khoát tay: “Bỏ đi, bỏ đi”.

Rồi ba người nối nhau ra ngoài.

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Tôi vừa định tách ra khỏi tên đàn ông xui xẻo kia, chẳng ngờ một tay hắn ôm lấy eo tôi, tay kia giữ lấy đầu tôi, đầu lưỡi mở cánh môi của tôi ra, bắt đầu đảo chiều chủ động tấn công!

Tình thế xoay chuyển quá nhanh, tôi nhất thời không phản ứng, cứ để mặc hôn sâu. Hương rượu trong nụ hôn triền miên không biết là của tôi hay của hắn, gần như khiến tôi chìm vào trong đó.

Kỹ thuật hôn của hắn quá tốt, đặc biệt là đối với đứa con gái cô đơn thường niên không có bạn trai ở bên, quả đúng là cam lộ giải tỏa cơn khát!

Dương Tử, anh nhìn đi, không có sự trói buộc của anh, tôi còn sống tốt đẹp tươi vui hơn nhiều.

Vừa nghĩ như vậy, tôi lại càng chìm đắm trong nụ hôn có pha lẫn chút tâm lý báo thù này. Cánh tay quấn lên tấm lưng dày rộng của hắn, tôi cố dốc hết sức khiêu khích gã đàn ông này, chẳng mấy chốc đã có thể cảm nhận được một thứ nhô lên ở bụng dưới của hắn, chọc vào bụng tôi.

Trong khoảnh khách say mê ngây ngất, hơi men lúc nãy đã bị tan ra khi ở ngoài kia lại chiếm lấy đầu óc tôi lần nữa. Tôi đánh bạo đặt tay lên nơi đã nhô lên của hắn, chậm rãi ma sát qua lớp quần áo.

Cảm giác được thứ dưới lòng bàn tay mình càng lúc càng lớn, trong lòng tôi có chút kiêu ngạo, tạm tách ra khỏi đôi môi hắn, tôi thở dốc, khàn giọng nói: “Tôi nghĩ chúng ta cần tới khách sạn”.

Sau đó cả hai tới khách sạn ra sao, tới khách sạn nào thì tôi hoàn toàn không thể nhớ nổi, thậm chí tôi còn chẳng biết tên đàn ông kia mặt mũi ra làm sao.

Tôi chỉ biết, đêm đó chúng tôi đều điên cuồng tới cực độ.

Tôi nhớ tay chân quấn riết lấy nhau, đôi môi ướt át gần như hôn lên khắp cơ thể, ngón tay dịu dàng mà mạnh mẽ, thân thể đỏ ửng. Tôi nhớ từng tiếng rên rỉ đè nén khàn khàn, hơi thở khêu gợi, sự xâm chiếm đau đớn, sự ấm áp vô tận từ trong ra ngoài. Tôi nhớ từng cú thúc mạnh mẽ, cảm giác cả thế giới đều chuyển động xoay tròn, sung sướng tới cực hạn.

Tôi còn nhớ được đôi mắt mơ màng, trông đẹp tới nỗi tôi muốn chiếm làm của riêng.

Đó là một đêm cuồng hoan rồ dại.

Trước khi ngủ mê đi, một ý nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu tôi – chắc chắn đáng giá hơn tên bartender kia rồi.

Hôm sau, tôi tỉnh dậy với cái đầu đau muốn vỡ ra. Chuyện này là đương nhiên, bình thường sau khi những chuyện kiểu thế này xảy ra, nhất định đều có cảm giác đầu đau như búa bổ.

Thế nhưng tôi vẫn chưa quên hết tất cả những gì xảy ra tối qua, tôi nhớ rất rõ ràng những cảm giác ấy.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào.

Tôi trần trụi dưới tấm chăn, lẫn trong cái đau ê ẩm ở thân dưới là cảm giác ươn ướt dính dấp, tôi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ tới một vấn đề – rốt cuộc, hôm qua hắn có dùng bao cao su không. Tôi tìm quanh trên mặt đất thứ “phế phẩm” hắn vứt ra, kết quả là chẳng thấy gì.

Tôi không thể thừa nhận một cách thất vọng rằng, tối qua đúng là tình huống cấp bách, không thể chờ được…

Tôi còn đang nghĩ chờ lát nữa phải tới cửa hàng nào mua thuốc để không đụng mặt người quen, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên ngừng lại, tim tôi cũng ngừng đập theo. Nguyên nhân không gì khác ngoài chuyện gã đàn ông đột nhiên chui ra này đúng là quá hấp dẫn.

Đẹp trai, cường tráng, cực kỳ nam tính.

Nhìn bộ dạng của hắn, cộng với sự bài trí của khách sạn này nữa, có lẽ đêm qua tôi thật sự đã lên giường với viên kim cương cực phẩm này rồi.

Hắn không ngờ tôi lại ngồi trên giường vô tư thưởng thức hắn bán khỏa thân như vậy, cứ cầm khăn tắm đứng ngẩn ra hồi lâu.

Tôi nặn ra một nụ cười xã giao: “Chào buổi sáng. Có thể mượn phòng tắm của anh một chút được không? Tôi cũng muốn dội người”.

“Xin cứ tự nhiên”. Hắn dùng kính ngữ, nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt. Sau khi dứt lời hắn bèn đi vào phòng trong.

Tắm rửa xong, tôi mới trông thấy quần áo mình mặc tối qua đã bị xé rách từ chỗ cổ áo, hoàn toàn không thể mặc được nữa. Tôi đành khoác áo tắm của khách sạn, thở dài bất đắc dĩ, rốt cuộc hôm qua nôn nóng tới cỡ nào chứ…

Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, hắn đã u phục chỉnh tề. Vẫn hay nói u phục là chiến bào của đàn ông, trước tôi còn chẳng có cảm giác gì, giờ trông thấy hắn, tôi mới biết hóa ra câu nói ấy là thật.

Tôi nghĩ, người đàn ông tràn đầy khí phách này chắc chắn là kẻ quét sạch ngàn quân, hiếm có địch thủ ở trên chiến trường rồi.

Hắn ngồi trên sofa chăm chăm nhìn di động, uống café, có lẽ đang xử lý công việc. Thấy tôi bước ra, hắn vươn tay lấy ví tiền, thản nhiên hỏi: “Bao nhiêu?”.

Tôi thoáng sững sờ, rồi bật cười: “Anh muốn đưa bao nhiêu?”.

Hắn quét mắt nhìn tôi một cái, trong đôi mắt đen không có chút tình cảm, nhưng tôi nhận ra được sự khinh thường tựa như ánh mắt Dương Tử tối qua. Hắn thuận tay ném ví tiền tới chân tôi: “Cầm lấy rồi đi đi”.

Tôi hít sâu vào một hơi, cúi xuống nhặt ví lên, cười nói: “Thật ra, chuyện thế này tôi không hề muốn làm tới lần thứ hai”. Tiếp đấy, tôi lặp lại y hệt việc mình đã làm tối qua với Dương Tử với gã đàn ông đẹp trai này.

Ngay giây phút đống tiền nát vụn rơi lả tả trước mắt, hắn cũng để lộ ánh mắt kinh ngạc giống hệt Dương Tử.

Tôi mò lấy túi của mình trong đống chăn bị dồn cục trên giường, khi nhìn thấy vết máu đã sậm màu trên ga giường trắng bóc, tôi khựng lại hồi lâu.

Đúng vậy, tôi vẫn còn trong trắng, khi Dương Tử và tôi yêu nhau, chúng tôi đều chưa tốt nghiệp đại học, tình yêu của chúng tôi vẫn chưa đến bước cuối cùng thì anh ta đã đi du học rồi. Mà tôi từ đầu chí cuối đều ngốc nghếch tin tưởng những lời đường mật mà anh ta nói.

Đến tận tối qua, cả tín ngưỡng và sự trong trắng của tôi đều bị vỡ nát.

Chẳng biết buồn được bao nhiêu, tôi chỉ cảm thấy mỉa mai tới nực cười. Điều chỉnh lại tâm trạng, tôi kéo chăn phủ lên vết máu, nhưng ngoảnh lại thì bắt gặp đôi mắt sâu hun hút của gã đàn ông kia.

Tình một đêm chỉ là một đêm mà thôi, chẳng kể đó có phải là đêm đầu hay không.

Tôi chìa quần áo ra cho hắn nhìn: “Quần áo của tôi đã không thể mặc nổi nữa, nên tôi định mặc một bộ của anh. Nếu anh muốn tôi trả lại thì để cách thức liên lạc lại đây, nhưng tôi thấy chắc anh không muốn đâu, thế nên sau này chúng ta đừng gặp lại nữa”. Nói xong, tôi rất tự nhiên rút một chiếc áo thun thể thao rộng rãi trong tủ quần áo. Vào phòng tắm thay đồ xong, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua trước mặt hắn, trước khi ra khỏi cửa, tôi ngoái đầu lại nhìn, cười cười: “Đúng rồi, quên không nói, kỹ thuật của anh cũng được, đêm qua tôi rất thích”.

Thế rồi tôi ngạo nghễ bỏ đi.

Đến cuối cùng, gã đàn ông đó vẫn giữ im lặng, nhưng trong đôi mắt kia lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giờ nghĩ lại vẫn khiến tôi buốt người.

Về tới nhà, tôi ngã lên giường, lúc này cơ thể mới thấy đau nhức không thôi, eo dưới cứ có cảm giác ê ẩm đau đau. Tôi kéo chăn, trùm kín hết người mình.

Ngủ đi, ngủ đi, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, ngẩng đầu lên ánh dương vẫn rực rỡ mà.

Bình luận

Truyện đang đọc