KHÔNG YÊU THÌ BIẾN

Dù cuộc sống có trôi qua như thế nào, trái đất vẫn quay tròn như một lẽ tất nhiên, mặt trời mọc rồi lại lặn, thời gian chẳng chậm lại bước chân vì ai.

Chớp mắt đã tới đầu tháng ba.

Sắp tới lễ kết hôn của Trình Thần, chị cả ngày cứ lo lắng liên tục, ngày nào cũng liều mạng mua đồ, thề phải tiêu hết sạch tiền lương tiết kiệm bao nhiêu năm qua của mình, theo lời chị nói thì là: “Tiền này sau khi gả vào nhà Thẩm Hy Nhiên thì không còn chỉ thuộc về mình chị nữa, chị đổi hết thành quần áo, túi xách, mỹ phẩm, để Thẩm Hy Nhiên muốn dùng cũng không dùng được”.

Đương nhiên, Thẩm Hy Nhiên không thèm để ý tới món tiền còm cõi ấy. Có lúc Trình Thần còn phát cáu lên với tôi, sao tiền trong thẻ chị ấy càng dùng càng nhiều thế. Tôi chẳng cần dùng não cũng biết, ngoài cái tên vung tiền như rác Thẩm Hy Nhiên thì còn ai dỗ dành cô vợ ngố này như thế chứ.

Mối quan hệ giữa tôi và Tần Mạch cứ đều đều tiến bước… tôi nghĩ là như thế, nhưng theo lời Trình Thần thì phải là: “Hai người đang yêu đấy hả? Chị còn nghĩ hai người đã cưới nhau được năm mươi năm rồi ấy chứ!”.

Tôi và Tần Mạch đang nằm trong trạng thái “đám cưới vàng” – bên nhau hòa thuận, bởi chúng tôi đều ai bận việc người ấy, thi thoảng gọi một cú điện thoại, nói chuyện thì phần lớn là hẹn cùng ăn cơm, mà phần lớn ăn cơm cùng nhau là vì cùng lên giường…

Chuyện thế này bắt đầu từ lúc nào, tôi cũng chẳng nói rõ được, tôi biết vấn đề Tần Thị gặp phải lần này không hề nhỏ, áp lực và sự bận rộn của hắn có thể thấy rõ mồn một, mà tôi đang nhận làm hai hợp đồng, ngoài ra còn phải mang theo nhân viên thực tập mới, cũng bận tối tăm mặt mũi.

Đến tận cuối tháng hai, tôi và Tần Mạch gần như mất liên lạc phải tới chục ngày, nếu không phải Trình Thần đang mắc chứng lo lắng tiền hôn nhân, ngày nào cũng quấn lấy tôi, thực sự không thể chịu đựng được mà nhắc nhở thì ngay cả bản thân tôi cũng sắp quên bẵng đi mất, tôi là cô gái đã có bạn trai.

Tôi gọi điện cho Tần Mạch hẹn thời gian gặp nhau, nhưng lần nào cũng vì “bận” mà phá sản.

Giận? Có lẽ có, nhưng trước một đống bản vẽ dồn lại trước mặt, tôi nhanh chóng lờ đi thứ tâm trạng ấy.

Rất bận, đúng thế, đây cũng thế. Thậm chí tôi còn chẳng có thời gian ngừng lại để thử nghĩ xem, tôi và Tần Mạch có thật sự hợp nhau không? Thật sự có thể nắm tay nhau đi đến hết nửa đời còn lại không?

Tình cảnh như thế còn tiếp tục tới tận ngày kết hôn của Trình Thần.

Tháng ba, hoa xuân dần dần nở rộ, các thứ bệnh tật cũng kéo nhau trỗi dậy. Tôi vinh quanh bị cảm giữa lúc công việc ngổn ngang, vì thế cũng đùn đẩy được việc làm phù dâu cho Trình Thần.

Vì gia đình nhà họ Thẩm có các mối quan hệ phức tạp, lễ kết hôn được chia làm hai nơi, một thì tổ chức trên bãi cỏ ở khách sạn theo kiểu châu u, một thì tổ chức trong cả căn phòng được thuê trong khách sạn theo kiểu truyền thống Trung Quốc. Mà tôi thì đương nhiên được Trình Thần mời tới dự bữa tiệc theo kiểu châu u kia, Tần Mạch lại được mời đến dự tiệc theo kiểu truyền thống. Thế nên đến khi tiệc sắp tàn, tôi và hắn cũng chẳng chạm mặt nhau lấy một lần.

Dù là hôm nay, nhưng việc của tôi cũng chẳng ít đi, nhân viên mới cứ gọi điện thoại cho tôi hết cuộc này tới cuộc khác, trái một câu hỏi chị Hà, phải một câu hỏi chị Hà, điện thoại từ bên thầu cũng không kém, tôi vừa sổ mũi, vừa trốn vào một góc gọi điện, vừa ngắt cuộc này lại có tiếng chuông vang lên.

Tôi chóng mặt tới mức định đập di động chạy lấy người, nhưng sau khi nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại, tôi đành nhắm mắt xuôi dòng nhận cuộc gọi.

“Đại tiểu thư Trình ơi, không phải chị đang kết hôn à? Sao còn có thời gian gọi điện thoại cho em hả?”.

“Tần Mạch nhà em xảy ra chuyện rồi, mau lên đây mà xem này”.

Tôi bị chấn động, vội vã lắc cái đầu đang choáng váng, xốc lại tinh thần cuống cuồng đi thang máy lên tầng.

Cửa thang máy vừa mở ra, Vương Đại Miêu đã lâu không gặp đang đứng ngay cửa thang máy, chào hỏi xong, gã nhỏ giọng nói: “Trình Thần bảo anh ra ngoài này đón em, ở chỗ tít trong đó đều là mấy nhân vật quan trọng trong giới, em vào nói đơn giản vài câu, uống đỡ mấy ly rượu rồi đưa Tần Mạch đi là được rồi. Phần tiếp theo bọn anh sẽ giải quyết giúp em”.

Tôi vừa đi vừa hỏi: “Rốt cuộc là chuyện thế nào?”.

“Em biết gần đây tài chính của Tần Thị gặp vấn đề không?”.

Tôi cau mày lên tiếng đáp.

Đại Miêu bất đắc dĩ nói: “Cái xã hội này, chỉ có dệt hoa trên gấm thôi, không có đưa than trong ngày tuyết đâu, mà hòn đá tệ nhất rơi xuống đập trúng Tần Mạch”.

Chẳng có thời gian hỏi tới cái khác, tiếp tân đã đẩy cánh cửa phòng tiệc ra giúp tôi, Vương Đại Miêu xuất hiện cùng lúc với tôi thì không thích hợp, thế nên gã đã tránh ở một bên cửa ra hiệu cho tôi vào trong. Tôi hít sâu vào một hơi, thầm nhủ, mẹ kiếp, Tần Mạch, đây đã đi đến nước này vì anh rồi, nếu sau này anh dám có lỗi với đây, đây sẽ bôi thuốc rụng lông lên lông mày nhà anh!

Trong phòng tiệc kiểu Trung Quốc hiển nhiên quy củ chính tông hơn bữa tiệc kiểu u ở dưới kia rất nhiều, tôi vừa vào đã trông thấy vợ cồng Thẩm Hy Nhiên và Trình Thần đang ở phía đông phòng tiệc mời rượu khách khứa, mà bóng dáng thân quen kia lại đang đứng phía sau một bàn tiệc ở phía tây, có một người đứng đối diện với Tần Mạch, hình như đang nói chuyện gì với hắn, sau đó hai người nâng chén rượu trắng lên uống cạn.

Tôi chỉ cảm giác ruột gan mình đau tới nỗi co giật, tôi cố vẽ ra một nụ cười rồi đi tới đó.

Cả bàn tiệc toàn là đàn ông, trên mặt ai nấy đều là nụ cười khách sáo mà lịch sự, tôi không quen biết ai, nhưng đều mỉm cười gật đầu, cuối cùng mới ôm lấy cánh tay của người đàn ông đang ở bên cạnh mình: “A Mạch”. Tôi nhỏ giọng oán thán, “Không phải đã bảo anh tới bệnh viện với em à?”.

Vừa lúc tôi đang bị cảm, âm mũi đủ nặng, diễn kịch cũng không khiến người ta cảm thấy nghi ngờ.

Tôi ngước lên nhìn Tần Mạch một cái, thần trí hắn còn minh mẫn, đáp lại tôi một tiếng bằng giọng nói rõ ràng: “Ừ, anh quên khuấy đi mất”. Miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể thì không tự chủ được mà nghiêng về phía tôi, tôi vội vàng giả bộ thân mật dán sát vào người hắn.

Tôi đã từng chứng kiến cảnh Tần Mạch chống đỡ khi uống rượu say, hắn lúc nào cũng bảo vệ thể diện tốt như thế, chẳng ai có thể nhận ra hắn còn có thể uống được bao nhiêu, nhưng tôi nghĩ dạ dày của hắn đã liều mạng kêu gào rồi.

Tôi biết càng ở lại đây thêm một phút thì Tần Mạch càng khó chịu. Không chờ nổi nữa, tôi dứt khoát chủ động xuất chiêu, dù phải thiệt đôi chút…

Chịu thì chịu thôi…

“Thật ngại quá. Tôi tên là Hà Tịch, là bạn gái của A Mạch”. Tôi mỉm cười nói với cả bàn tiệc toàn đàn ông kia, “Vì tôi cũng là bạn thân của cô dâu nên cứ phải lo liệu bữa tiệc ở dưới kia giúp chị ấy, thế nên bận đến giờ mới có thời gian lên đây được”.

“Cô Hà khách sáo rồi”. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi cười to, đáp lời.

Một tay tôi vòng qua eo Tần Mạch, tay kia thì tự rót cho mình ly rượu, nâng lên, nói: “Ly rượu này xem như tạ lỗi với các vị vì Hà Tịch tới muộn, tôi xin được cạn trước”. Nói xong, bèn ngửa đầu dốc sạch ly rượu.

Mọi người đồng loạt nhướn mày nhìn tôi, nhất thời không ai lên tiếng đáp lời.

Tôi đành ngoan ngoãn diễn vở kịch solo này, lại rót cho mình ly nữa: “Ly rượu này lại kính các vị, cảm ơn các vị hôm nay đã quan tâm nhiều tới A Mạch”. Ngửa cổ uống ly thứ hai, tôi lại nhanh chóng rót đầy ly thứ ba, “Ly thứ ba để xin lỗi mọi người, thật sự là vì hôm nay tôi bị cảm…”.

“Cô Hà rất phóng khoáng”. Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bảo tôi dừng lại, trông ông ta tai to mặt béo, không biết bình thường ăn bao nhiêu dầu mỡ rồi, “Tôi thấy các vị đang ngồi đây đều cảm thấy khâm phục tửu lượng của cô Hà…”.

Nhưng tôi không để ông ta nói hết lời, về chuyện ăn nói tôi không đấu lại được với mấy lão cáo già này, đành ra đòn phủ đầu trước: “Không dám, tôi nghe ngài nói chuyện, có cảm giác ngài rất có tinh thần, nhất định cũng là người có tửu lượng cao, Hà Tịch xin mời ngài một ly để bày tỏ lòng kính phục”.

Chén rượu thứ ba dốc cạn thấy đáy, tôi lập tức lại rót một ly, “Thực ra ngài không biết, trước đây tôi đã từng đọc được tin tức về ngài trên mặt báo, vô cùng ngưỡng mộ, hôm nay được tận mắt nhìn thấy ngài quả là vinh hạnh, ly rượu này, tôi lại xin kính ngài”.

Ly rượu này trong tay tôi, một ly chắc khoảng bảy mươi lăm mililit, tôi liên tiếp uống bốn ly nghĩa là trong bụng đã có gần ba trăm mililit rượu, ánh mắt mọi người nhìn tôi dần dần có chút thay đổi.

Bàn tay đang đặt bên eo tôi của Tần Mạch siết chặt, như lo lắng, tức giận, lại như cố gắng kiềm chế. Tôi không để tâm tới hắn, rót tiếp cho mình ly rượu thứ năm, tiếp tục nói với người đàn ông năm mươi tuổi kia: “Lúc nãy nghe ngài nói nể tửu lượng của tôi, Hà Tịch thật sự cảm thấy vô cùng sợ hãi, tôi tin rằng chút trò vặt này của mình không đem ra trước mặt trưởng nối như ngài được, nhưng vì ngài coi trọng điểm này của tôi, xin để tôi lại kính ngài một ly, cảm tạ ơn tri ngộ của ngài”.

Đặt ly rượu đã trống không lên mặt bàn, tôi lại chậm rãi rót đầy cho mình, lần này tôi cầm ly rượu lên nhưng không vội vàng cất tiếng, mà đảo mắt quanh môt vòng, nhìn xem còn có ai dám bới lông tìm vết nữa không.

Quả nhiên, trên bàn rượu chỉ sợ người liều mạng, lần này mọi người đều im lặng phối hợp với tôi.

Tôi cười cười nói: “Thật ngại quá, mấy hôm trước sơ ý để bị cảm, hôm nay có hẹn với bác sĩ đến khám bệnh, thế nên tiếp theo đây có lẽ không thể tiếp các vị được nữa, xin cho phép tôi lấy ly rượu cuối cùng này để tạ lỗi với các vị”.

Một bình rượu trắng bị tôi nhanh chóng uống cạn thấy đáy. Tôi khoác tay Tần Mạch, đưa hắn rời khỏi đại sảnh bữa tiệc mà không hề mất chút lễ tiết nào.

Sau này nghe Trình Thần nói, tôi đã trở thành một cái tên vang dội trong giới chính trị – kinh doanh ở thành phố C rất lâu vì một bữa rượu này.

Đương nhiên những chuyện đó không liên quan đến tôi.

Bên ngoài đại sảnh, Vương Đại Miêu vừa lắc đầu vừa giơ ngón cái lên với tôi, nói: “Tịch ca, dù thời gian có trôi qua thì ngài cũng ngày một dũng mãnh, tiểu nhân bái phục”.

Tôi chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn gã một cái, giả vờ ngầu nói: “Gọi xe giùm tôi”.

Chỉ có tôi biết, giờ tôi đã có phần không thể khống chế được cơ thể tê dại này rồi, tôi đứng vững người lại, ôm chặt lấy Tần Mạch ở bên cạnh, mắt hắn đã nửa khép nửa mở, sắp nhắm lại tới nơi rồi. Đại Miêu nửa dìu nửa lôi, đưa hai chúng tôi vào trong thang máy.

Vương Đại Miêu nhất thời vẫn chưa thể rời khỏi bữa tiệc, chỉ có thể đưa tôi và Tần Mạch vào tận trong xe taxi, dúi thêm một trăm tệ vào tận tay tài xế, dặn dò anh ta phải chăm sóc hai chúng tôi cẩn thận. Gã xác nhận tình trạng của tôi và Tần Mạch vài bận, rồi mới lên trên khách sạn.

Lên taxi, còn chưa ngồi được ấm chỗ mà tôi đã cảm thấy dạ dày mình lạnh buốt, mở cửa sổ ra bắt đầu nôn ọe. Tài xế ở phía trước luôn miệng kêu khổ, tôi quay đầu lại xem, không phải Tần Mạch cũng đang úp sấp ở cửa sổ bên kia nôn thốc nôn tháo sao…

“Ha…Ọe”.

Thật là một buổi tối xui xẻo, trong xe nồng nặc mùi của bãi nôn, tôi vừa bò ra bậu cửa sổ khó chịu nôn ra, vừa run rẩy buồn cười.

Tần Mạch, anh xem dáng vẻ thê thảm vì cuộc sống của chúng ta đi…

Nhờ sự trợ giúp của tài xế taxi, cuối cùng tôi và Tần Mạch đã về được đến nhà – nhà hắn.

Tôi hoa cả mắt, lần mò trên người hắn rất lâu mới tìm được chìa khóa, vào nhà, lên trên tầng, vứt Tần Mạch lên giường, sau đó tôi chỉ cảm thấy một trận hoa mắt váng đầu, trước mắt chợt tối sầm, cơ thể mềm nhũn ra ngã trên mặt đất…

Bất tỉnh nhân sự.

Bình luận

Truyện đang đọc