KHÔNG YÊU THÌ BIẾN

Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Tần Mạch không hề nói chia tay chỉ vì tôi đã tặng hắn một cú đấm trước khi đi, đương nhiên tôi cũng không vì hắn đã tới xã hội chủ nghĩa tư bản mà cắt đứt liên lạc với hắn.

Theo như lời Tần Mạch nói, giờ đã có internet nhanh gọn, đã không còn là thời đại một đi không trở về từ lâu rồi.

Tâm lý của con người kỳ lạ như thế đó, khi người mình nhớ mong còn ở trong tầm với thì bận rộn làm việc mà quên gặp mặt. Nhưng khi đối phương đột nhiên ở một nơi mà ô tô cũng chẳng tới được, thì đôi bên lại bắt đầu nhớ nhung sâu sắc.

Tôi và Tần Mạch chính là như thế. Cùng ở trong thành phố C, nhưng chẳng bao giờ nhớ gọi điện thoại cho đối phương. Khi hắn ở Mỹ, tôi ở Trung Quốc, cách nhau cả một Thái Bình Dương, lệch nhau vừa đúng mười hai tiếng đồng hồ, khi tôi ngắm mặt trời mọc thì hắn chỉ có thể thấy ánh trăng. Xa nhau nhiều như thế, nhưng ngày nào hai chúng tôi cũng ăn ý gọi điện thoại cho nhau.

Chỉ là…

Hắn không phải là người nói nhiều, tôi cũng không biết nên nói gì với hắn, bình thường gọi điện thoại, hỏi đối phương hôm nay làm những gì, rồi cùng im lặng.

Với tình trạng như thế, tôi suy nghĩ rất lâu cũng không rút ra được kết luận gì, rõ ràng khi tôi và Tần Mạch còn ở bên nhau đã rất tốt mà.

Đến một buổi chiều, tôi ôm một đống bản vẽ chật vật chen lên tàu điện ngầm, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe BMW dừng trước cổng một khách sạn lớn, người đàn ông mở cửa xuống xe, lịch sự bắt tay với một người đàn ông nhã nhặn tuyệt vời khác ở ngay cổng khách sạn, rồi thân thiết cùng bước vào bên trong. Tôi ngoái đầu nhìn trạm tàu điện ngầm ở phía sau lưng mình, rồi lại đưa mắt nhìn bản thân đang ôm một đống bản vẽ.

Ngay khoảnh khắc đó tôi chợt bừng tỉnh ngộ, hóa ra tôi và Tần Mạch vốn không cùng một thế giới.

Khi tôi và hắn không còn ở bên nhau mặt đối mặt, không còn trần trụi quấn quýt lấy nhau trên chiếc giường, chúng tôi ngoài việc cùng là con người, thì dường như chẳng còn thêm điểm chung nào nữa. Hai người không có điểm chung thì phải tìm chủ đề chung với nhau như thế nào đây?

Nhưng dù tôi có nhận thức rõ ràng được bản thân hiện giờ đã không còn hợp để ở bên Tần Mạch, tôi vẫn không đành lòng nói ra hai chữ “chia tay” với hắn. Không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì lưu luyến. Lưu luyến chữ “thích” hắn đã bỏ lại sân bay.

Tần Mạch… có lẽ cũng nghĩ như thế.

Tôi biết hắn ở Mỹ vẫn rất bận rộn, có buổi trưa tôi gọi điện qua, ở bên Mỹ cũng khoảng một, hai giờ sáng, giọng hắn vẫn còn tỉnh táo, thi thoảng còn vang lên tiếng lật giấy.

Không chỉ một lần tôi muốn nói với hắn rằng, anh có bệnh dạ dày, chú ý sức khỏe. Nhưng lần nào cũng là chưa tìm được cơ hội lên tiếng thì hắn đã ngắt máy.

Có một lần, tối tôi trằn trọc không ngủ được, gọi điện qua tìm hắn nói chuyện chơi, nhưng hắn làm gì có thời gian rảnh, tôi bèn bảo hắn bỏ điện thoại sang một bên, nũng nịu: “Để tôi nghe tiếng bên kia một chút, giống như anh vẫn còn ở bên tôi vậy. Tôi cứ nghe, cứ nghe rồi nhắm mắt thiếp đi. Đến lúc đó anh ngắt máy là được rồi”.

Hắn bất đắc dĩ đồng ý, dù như thế sẽ bỏ lỡ rất nhiều cuộc điện thoại của hắn.

Tôi ngoan ngoãn cầm di động rúc trong chăn nghe tất cả tiếng động nhỏ nhặt từ bên kia, tiếng ngòi bút chạy sột soạt trên giấy, tiếng lật giở trang giấy, thi thoảng hắn lại phát ra tiếng trầm ngâm suy tư. Thật sự giống đang ở bên tôi.

Khi ấy tôi gần như buột miệng nói ra, Tần Mạch, tôi nhớ anh.

Nhưng lại vì tiếng gõ cửa mà phá sản.

Tôi nhận ra người đang báo cáo công việc với hắn chính là cô nữ giám đốc Dịch Tình xinh đẹp, nhớ tới cảnh ngày chia tay, tôi chỉ liếc một cái đã khiến người phụ nữ thành công này sợ hãi lùi lại hai bước là không nhịn được cười. Nhưng khi tôi nghe thấy cô ta thản nhiên nói ra câu mà tôi vẫn luôn muốn nói với Tần Mạch, tôi chỉ cảm thấy các cơ trên mặt mình đều hơi cứng lại.

“Còn chưa ăn cơm trưa hả, bận thì bận, nhưng tối xấu gì anh cũng phải chú ý tới sức khỏe chút chứ, đừng quên bệnh dạ dày đó”. Cô ta nói như vậy.

Tôi chỉ có thể lặng lẽ ngắt máy trong rất nhiều sự ngưỡng mộ xen lẫn ghen và hận.

Ngày hôm sau, tôi không gọi điện cho Tần Mạch, hắn không biết đang bận việc gì đó, cũng chẳng gọi cho tôi.

Sau khi Tần Mạch đã đi được nửa tháng, lần đầu tiên chúng tôi ngừng liên lạc.

Con người luôn là một loại sinh vật có tính trì trệ, chuyện gì một khi đã có bắt đầu thì càng không thể vãn hồi lại được. Chúng tôi từ một ngày hai cuộc điện thoại, dần trở thành một ngày một cuộc, rồi sau đó là hai ngày một cuộc, ba ngày một cuộc…

Nhưng may mà tôi có một công việc làm tôi vô cùng bận tâm, chẳng cần chia cho Tần Mạch quá nhiều tâm huyết, nghỉ ngơi, tưởng tượng.

Cuối tháng tư, Tạ Bất Đình muốn giành được một hợp đồng lớn, phải đi ăn cơm cùng khách hàng, bèn đưa tôi và Tiểu Lý đi cùng. Cuối cùng không lấy được hợp đồng, Tạ Bất Đình cũng uống say bí tỉ, tôi bảo Tiểu Lý đưa ông ta về nhà. Lúc đầu Tiểu Lý còn lo lắng cho tôi: “Chị Hà, chị cũng uống nhiều mà, hay là em đưa chị về trước nhé?”.

Tôi xua tay, chỉ vào Tạ Bất Đình, chán nản nói: “Thôi miễn đi, em nhìn ông ấy mềm nhũn như bị người ta thiến ấy, tha ông ấy đi khắp nơi cũng không dễ dàng đâu. Nhà chị gần chỗ này, không sao”.

Cuối cùng Tiểu Lý bất an rời đi. Một mình tôi xách túi đi dọc theo vỉa hè tới trạm xe bus, đi mãi đi mãi, nỗi nhung nhớ cứ dâng lên không thể kiềm chế nổi. Tôi móc điện thoại ra, cũng chẳng quan tâm giờ bên Mỹ có phải thời gian làm việc không, gọi một cuộc cho hắn.

Mãi lâu sau hắn mới nhận máy, giọng bị nén xuống rất thấp, bên kia điện thoại vô cùng im ắng, hình như đang họp gì đó.

Vô số lời muốn nói bị mắc lại trong lồng ngực, mặc dù trước đây tôi đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi hùng biện, luyện được cái mồm lợi hại, nhưng lúc này cũng không biết nên nói gì, cứ nghẹn lời một hồi, trước khi Tần Mạch hết kiên nhẫn sắp ngắt máy mới chậm rãi nhả ra được bốn từ: “Tôi uống say rồi”.

Bên kia thở nhẹ một tiếng, như bất ngờ tới độ bực bội, lại như buồn cười bất lực.

Tôi mím môi lại, chỉ muốn tát cho mình mấy cái: “Thôi vậy, đây chỉ là gọi điện quấy rối thôi, anh…”. Còn chưa dứt câu, phía sau đã bị đâm mạnh một cái, tôi chỉ cảm giác chiếc túi đeo trên tay trái bị giật mạnh, trong lòng tôi kinh hãi, muốn giữ lại túi sách theo bản năng, không ngờ tên giật túi mạnh tới kinh hồn, chỉ lát sau đã giật tôi ngã ngửa ra đất, cánh tay tôi bị kéo lê trên mặt đất gồ ghề, đau đớn truyền tới, tôi mới sợ hãi nhận ra mình nên bỏ tay.

Túi bị giật mất, tôi nằm sấp trên mặt đường, nhìn tên cướp chạy như bay dần xa mãi mà không thể nhấc mình dậy được. Người qua lại chung quanh dần vây tới, có người hỏi tôi có bị nặng lắn không, có người gọi 110 giúp tôi, tôi ngồi dậy, áo blazer mỏng mặc cuối tháng tư và sơ mi bên trong đã bị kéo rách, đau tới mức này, có lẽ vai tôi cũng bị xước xát máu me bê bết rồi.

Mọi người đứng chung quanh mồm năm miệng mười bàn luận về chuyện vừa xảy ra, tôi ngồi một lúc mới lên tiếng hỏi: “Xin hỏi có ai nhìn thấy di động của tôi không?”. Nghe thấy câu này, người vây quanh chỉ thoáng cái đã bỏ đi quá nửa. Tôi không khỏi cười khổ, tình trạng đạo đức hiện nay của người Trung Quốc thật sự khiến người ta lo lắng.

Tôi khập khiễng chầm chậm quay lại đoạn đường vừa nãy, may mà tôi không bị kéo đi quá xa, chỉ tìm một lát đã thấy di động bị rơi trên mặt đất, cầm lên nhìn thử, trừ vỏ ngoài bị sứt sẹo đôi chút, những thứ khác thì chẳng có vấn đề gì.

Tôi chạm vào màn hình mới phát hiện cuộc gọi vẫn chưa bị ngắt, đặt lên tai, cẩn thận alo một tiếng.

“Hà Tịch”. Giọng Tần Mạch ở bên kia nghe rất căng thẳng.

Tôi gật đầu đáp lại.

Hắn im lặng rất lâu: “Nếu em muốn dọa tôi, chúc mừng em, em thành công rồi”.

Tim tôi nóng bừng, một luồng khí cay cay vô danh xộc thẳng lên mũi: “Tôi bị rơi xuống hố”. Tôi nói, trong giọng nói không giấu được sự dao động, “Một cái hố rất lớn”. Trong hố toàn là cầm thú.

“Bị ngã hả?”.

“Ừ, bị xước da, đau lắm”.

Tiếng hít thở của hắn nặng nề, mãi một lúc sau mới lên tiếng hỏi tôi, mang theo chút cười khổ: “Tôi nên làm thế nào đây?”.

“Nói với tôi, không đau, không sao hết, có anh ở đây”.

“Không đau, không sao hết…”. Tiếng hắn nói theo lời tôi chợt ngừng lại, lúc này tôi đã không nói nổi nước mắt, hắn khàn khàn nói, “Xin lỗi em, tôi không ở bên em”.

“Tần Mạch”. Tôi cố gắng khống chế giọng nói đang run rẩy của mình, “Không sao mà”.

Tối đó vô cùng hỗn loạn, đầu tiên là tôi cùng tới bệnh viện với cảnh sát, sau khi xử lý vết thương xong xuôi, ghi xong lời khai, vì không có tiền và chìa khóa nên tôi đành đáng thương gọi điện thoại cầu cứu Trình Thần. Thẩm Hy Nhiên chở chị ấy tới đón tôi.

Nhìn bộ dạng của tôi, Trình Thần phát hỏa lên trong nháy mắt: “Mẹ kiếp! Thật khốn nạn! Thằng cướp này đừng để bà gặp phải, bà nhét sầu riêng vào mông mày ngay!”.

Tôi chỉ nhìn chị mà cười bất lực.

Chị kéo tôi nhìn trái nhìn phải, không biết nhớ tới cái gì, mắt liền đỏ hoe: “Con bé ngốc này”.

Thẩm Hy Nhiên cũng thở dài nói: “Tới nhà anh trước đi, mai hẵng tìm thợ khóa mở cửa, nhớ cầm giấy tờ đi báo mất đồ, làm lại các loại thẻ”.

Hôm sau tôi xin nghỉ buổi sáng, xử lý xong xuôi mọi chuyện, chiều mới tới công ty.

Lúc hết giờ làm, cô bé thư ký mũm mĩm của Tạ Bất Đình bỗng nhiên đỏ mặt chạy tới đưa cho chúng tôi mỗi người một tấm thiệp cưới, nói là tuần sau kết hôn, dặn chúng tôi nhất định phải tới dự lễ cưới. Mọi người đều gửi tới cô bé lời chút phúc.

Nhìn tấm thiệp cưới đỏ chót nằm trên bàn làm việc trắng bóc, tôi nhớ tới người đàn ông kiêu ngạo khoanh tay đứng trước mặt tôi, giáo huấn tôi vẻ vừa trêu đùa vừa nghiêm túc: “Cô Hà, Mao chủ tịch đã từng nói, yêu đương mà không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là đùa giỡn lưu manh. Tôi là quý ông, chưa bao giờ đùa giỡn lưu manh”.

Mà bây giờ, tôi rất muốn vứt tấm thiệp mời này vào mặt hắn, chửi to: “Tần Mạch! Đồ lưu manh chết tiệt!”.

Cả ngày bận bịu về tới nhà, ăn qua loa bát mỳ, tôi nằm trên sofa xem tivi, chương trình rất buồn cười, rất giải trí, nhưng tôi làm thế nào cũng không nhếch nổi khóe miệng, các cơ trên mặt cứ cứng đờ như đã chết.

Di động đổ chuông, tôi nhận máy, giọng nói nhẹ nhàng của Tần Mạch ở bên kia hỏi han vết thương của tôi.

Tôi đáp mấy câu, nhìn người trong tivi đang ồn ào nhốn nháo, ngoái đầu lại nhìn căn phòng lạnh lẽo của mình một lượt, đột nhiên buột miệng hỏi: “Tần Mạch, anh thấy chúng ta yêu nhau như thế này có mệt không?”.

Hắn im lặng rất lâu: “Em thấy mệt à?”.

Tôi không trả lời nổi. Tôi rất muốn nói, tôi thấy mệt, nhưng ba chữ này tôi không thốt ra khỏi miệng được.

Hắn không để tôi trả lời, bèn nói lảng đang có chút việc rồi vội vàng ngắt máy.

Con đường tình cảm này có chút gian nan, tôi không biết rốt cuộc sự kiên trì của mình có thể đổi được cái gì. Tần Mạch không hề làm việc gì để đảm bảo với tôi, hắn chỉ ngang ngược mà ích kỷ để lại tiếng “thích”, thậm chí còn chẳng cho tôi cái hẹn ngày về.

Chỉ có tôi cố chấp chờ đợi trong vô vọng.

Tựa như bò lên cầu thang không nhìn thấy điểm cuối, cuối cùng cũng mệt mỏi.

Một ngày tháng năm, mẹ gọi đến tới hỏi thăm tôi sống thế nào, cuộc gọi ngắn ngủi năm phút, tám lần nhắc đến việc chị họ tôi đã kết hôn, nói bóng nói gió lời trong lời ngoài.

Cuối cùng thẹn quá hóa giận, tôi đành bỏ lại một câu: “Con đã chia tay với anh ta rồi”.

Sau đó tôi bèn gọi cho Tần Mạch: “Anh có thể nói cho tôi biết anh có ngày quay về không?”.

Hắn lặng lẽ: “Giờ không thể”.

Tôi hít sâu vào một hơi: “Thế thì chúng ta kết thúc đi”.

Vì anh không dám hứa hẹn, tôi không thể hoài công chờ đợi được.

Bình luận

Truyện đang đọc