KHUYẾT ẤN/DƯƠNG BÌNH NHI - QUYỂN 2: PHÁ CỬU KỲ MÔN TRẬN

Trong hoàn cảnh ma kêu quỷ khóc thế này, trên tay tôi là một cái đầu lâu, tôi không thể không hoảng sợ. Tôi vội hất tung cái sọ người kinh tởm đó lên rồi bỏ chạy. Nhưng chạy đi đâu được kia chứ, nơi này là chỗ nào mà tôi có thể tùy tiện nhảy nhót. Xung quanh tôi giờ là cả núi đầu lâu ngổn ngang ngang ngổn lẩn khuất trong làn khói, tôi có muốn chạy cũng không thể. Vừa nhấc được cái chân lên tôi đã bị vấp ngã rồi đập đầu xuống cả đống đầu lâu dưới đáy huyệt. Muốn khóc mà không khóc nổi, máu mũi còn nhiệt tình nhỏ tong tong xuống đất, chảy cả vào khoang miệng tôi tanh ngòm.


Tôi loay hoay để không ngã xuống lần nữa, cố lấy áo lau chỗ máu đang chảy đầy mặt. Vừa ngửa mặt lên để ngăn máu chảy thì lại phát hiện cả đống đầu lâu nữa từ trên trời rơi xuống, đập bầm dập vào người. Khói vẫn dày quá, chẳng thể thấy vật thể lạ nào nếu không ở thật gần. Mà đã gần tới mức nhìn được thì chắc chắn bị dính đòn.


Khốn thay, trong tỉnh cảnh không thể oái oăm hơn, tai tôi tự dưng nghe thấy tiếng cười rinh rích đâu đó quanh mình. Sống lưng tôi theo phản xạ thấy lạnh vô cùng. Tiếng cười ghê rợn thế này không thể là của tôi, càng không thể của Dương Dương hay Vương tử.


Tiếng cười quái lạ mỗi lúc một to hơn, cứ liên tục rinh rích rinh rích. Tôi cố mò mẫm trong làn khói để làm bất cứ điều gì có thể thoát ra khỏi đây nhưng cuối cùng thì cũng chẳng nhích nổi một bước chân, tôi còn có cảm giác chân mình như đang bị chôn chặt bởi đống đầu lâu ma quái.


Đột nhiên có luồng khí lạ phóng vù tới, nhắm trúng vào mặt tôi. Tôi phải nghiêng người ra sau để tránh. Tránh được luồng khí lạ đó thì tôi không kịp tránh pha tấn công tiếp theo. Tôi chưa kịp trở về vị trí cũ thì có một cái đầu lâu đang há ngoác mồm từ đâu bay tới ngoạm chặt vào mặt tôi. Cả người tôi giật đùng một cái thì ngã ngửa ra. Nguyên bộ hàm xương xẩu chắc khỏe ngoạm chặt lấy mặt tôi và nó đang có dấu hiệu nghiến mạnh. Tôi cực lực vùng vẫy, cố lấy tay mình để bẩy bộ hàm đầu lâu ra khỏi mặt mình nhưng rồi bất lực, càng lúc nó càng cắn chặt hơn, thành thử tôi không thể kêu thành tiếng khi cả mặt đã bị bít kín.


Xung quanh tôi thình lình rộ lên những tiếng cười man rợ từ những chiếc đầu lâu khác. Tôi quá thất kinh mà không biết phải làm sao. Cái đầu lâu trên mặt tôi càng lúc càng nghiến chặt hơn, tuy nó không có một cái răng nào, nhưng cơn đau do nó gây ra thật khủng khiếp. Đầu óc tôi như muốn nổ tung, xương hàm và mặt sắp bị bẻ vụn đến nơi. Tôi lăn lộn trong đống đầu lâu để khống chế cơn đau. Lăn lộn thế nào thì toàn thân đâm sầm vào vách huyệt. Tôi giật nảy mình khi vách huyệt lúc này chẳng hiểu thế nào lại nhấp nhô và cứng như nhiều cọc tre xếp lớp chồng lên nhau. Đúng ra vách huyệt phải là lớp đất sét dẻo dẻo kia mà, sao bây giờ lại hóa thành...


Tôi căng mắt cố nhìn lại cái vách huyệt rỗng. Khi nhìn được thì càng thêm hốt hoảng. Nào còn lớp đất sét trám bề mặt như tôi thấy ban nãy nữa, bây giờ vách huyệt tròi ra toàn xương là xương. Cả ngàn bộ xương xếp chồng lên nhau cao tít lên tận miệng huyệt tạo thành tường vách. Nhìn kĩ hơn nữa thì tất cả những bộ hài cốt này đều không đầu. Dù hiện tại tôi chẳng thể xác định núi hài cốt này là xương người hay thú nhưng chuyện này quả thực quá kinh khủng. Cái huyệt rỗng này thực chất là hố chôn xác, và đương nhiên nó có chủ đích khi tất cả xương cốt đều được xếp gọn gàng và chồng lên nhau một cách hoàn hảo thế kia.


Đây rốt cuộc là trò đùa quái quỷ gì chứ?


Sống lưng tôi bỗng chốc lạnh buốt. Lòng hỗn loạn không thể kể xiết.


Anh Nhi liệu có biết tất cả những chuyện này không?


Vẻ mặt bình thản của Vương tử và Dương Dương ban nãy cứ như sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện đều ổn thỏa. Hai người bọn họ đâu rồi?


Cái đầu lâu càng nghiến chặt hơn khiến mọi giác quan của tôi tê liệt, tôi không thể nghĩ nổi nữa. Tiếng cười của nó và những cái đầu lâu xung quanh mỗi lúc càng điên dại, nghe mà rợn người. Tôi bắt đầu hối hận khi mình cứ ngu ngốc lao vào cái nơi kì bí đầy rẫy nguy hiểm này, từ đầu tới cuối chẳng gặp được chuyện hay ho nào cả, đã thế, nó còn khiến nỗi mặc cảm nhiều thêm, mệt mỏi vô cùng. Giờ đến cả há mồm ra để gọi tên tôi cũng không làm nổi. Tôi sợ Anh Nhi và Dương Dương gặp chuyện không hay. Nhưng tôi phải làm gì bây giờ khi tự cứu mình còn không thể? Bọn họ đã liều hết sức để cầu may thoát khỏi chuyện này.


Tôi nằm đánh vật với cái đầu lâu mắc toi, trong lòng không khỏi oán thán tai họa sao cứ giáng xuống dồn dập như vậy. Tôi không còn cách nào đành tự mình húc đầu vào tường với hi vọng cái đầu lâu có thể bị tổn hại chút ít. Để xem hài cốt với đầu lâu loại nào cứng hơn. Đầu lâu và đống xương trên vách vỡ vụn ra thì càng tốt.


Ấy là tôi tự ảo tưởng ra như vậy chứ chuyện không thể đơn giản thế. Tôi có đập tới mấy lần cũng không suy chuyển gì, chỉ có cả khuôn mặt nhức buốt vì đau mà thôi.


Đột nhiên có tiếng cạch lớn vang lên từ tâm huyệt, rồi thêm hai tiếng xoẹt xoẹt, cuối cùng là tiếng phập xuống chắc nịch. Không rõ ai đó vừa làm gì, chỉ ít phút sau là mấy tiếng cười man rợ từ sọ người im bặt. Cái đầu lâu đang găm chặt trên mặt tôi cũng dừng nghiến xuống. Nó như cái mặt nạ cứng đờ tôi buộc phải mang vậy. Tôi chột dạ khi nghĩ tới chuyện những bộ hài cốt không đầu kia đang dần thoát ra khỏi vách huyệt và đi tìm cái đầu của mình.


Không còn tiếng cười ma quái của đám đầu lâu nữa khiến cho không gian bỗng chốc im phăng phắc trong làn khói. Bầu không khí tĩnh mịch thế này còn đáng sợ hơn khi nãy. Có cái gì đó đang di chuyển về phía tôi mang theo âm thanh rột roạt khó chịu. Đôi lúc còn có tiếng lộc cộc chen vào mớ âm thanh ấy. Chẳng cần biết là cái gì đang tiến lại, tôi cứ chuồn là thượng sách. Tôi không thể chạy đi đâu đành miễn cưỡng lăn trên đống sọ người để di chuyển sang góc khác, tay vớ đại một cái đầu lâu dưới đất ném sang hướng đối diện nhằm tung hỏa mù. Oái oăm thay là nhịp di chuyển quái lạ đó lại chẳng bị đánh lừa, nó cũng chệch theo hướng lăn của tôi. Lăn trên đống sọ người đau điếng quá, lại thấy ghê rợn toàn thân, tôi đành ngậm ngùi nằm im cho thứ kia muốn làm gì tôi thì làm.


Ngực tôi liên hồi vang lên tiếng thình thịch... thình thịch...


Trong làn khói xanh xám thình lình có một bàn tay ngoe nguẩy thò ra. Có thể là do quá thất kinh mà tôi không nhận định nổi tay người hay ma, cơ thể tự phản xạ co rúm lại. Bàn tay đó chộp lấy cái đầu lâu trên mặt tôi, nắn nắn rồi siết chặt cái rộp. Chưa đầy năm giây bàn tay ma quái đã bẻ nát cái hộp sọ ra thành mấy mảnh rớt xuống ngay gần tai tôi. Mỗi mảnh xương đầu lâu chạm đáy huyệt là một cái giật mình của tôi, bởi tai quá nhạy bén với tiếng động, âm thanh gần thế này không thể không phản ứng.


Bàn tay ma quái chưa dừng lại mà chạm vào mặt tôi. Cả người tôi run bần bật vì sợ. Xương hàm tôi trăm phần trăm không cứng như cái đầu lâu to tướng vừa rồi. Nó còn vỡ vụn thì mặt tôi chỉ có nước bét nhè.


Bàn tay kia bỗng chốc cũng run run, chỉ chạm khẽ vào mặt tôi rồi rụt lại. Tôi chưa kịp định thần thì 'bàn tay' đó nói:


"Em thấy ta ghê tởm đến mức ấy sao? Cả người em đều run rẩy... Vì kinh tởm ta?"


Đây là giọng Dương Dương mà. Khói đặc quá tôi không nhận ra anh, cả thứ mùi thanh khiết của anh cũng bị hương thơm nhiệt trong này át mất. Tôi vội chồm lên ôm lấy Dương Dương, miệng mếu máo định giải thích nhưng lập tức vồ hụt mà ngã uỵch xuống. Dương Dương cố tình tránh tôi. Anh lạnh lùng quay người né, rồi đứng phắt dậy, để mặc tôi chưng hửng dưới đất. Im lặng vài giây anh bảo khói sẽ tan ít phút nữa với giọng bực bội, và cứ thế đứng yên, nhưng anh cố ý đứng rất gần để tôi có thể vịn vào tà áo xám quen thuộc. Dương Dương rõ là đang rất giận tôi, sau cùng vẫn là không nỡ nhẫn tâm.


Chẳng hiểu sao tay tôi lại chơi vơi giữa không trung, không thể chạm nổi vào tà áo ấm áp ấy. Tôi đã vấy bẩn khí Tiên của Dương Dương, điều đó đã quá rõ khi anh không làm nổi phép dịch chuyển. Giờ nếu chạm vào anh, tôi sẽ làm hại anh một lần nữa. Tôi sợ ánh mắt kinh hoàng của Dương Dương khi chứng kiến cảnh đôi tay gớm ghiếc này moi tim anh, rồi tôi phải van xin anh giết tôi, sau đó anh sẽ khiếp đảm mà chém chết tôi như Ngô Thông đã làm. Chuyện kinh khủng ấy... tuyệt đối không thể lặp lại một lần nào nữa.


Dương Dương cười nhạt:


"Sao nào? Vì ghê tởm ta nên không muốn chạm vào ta?"


Tôi cắn chặt môi, dù rất kinh tởm nhưng cũng tự bấu chặt vào vách huyệt bằng hài cốt mà đứng dậy. Lòng tốt của Dương Dương vốn đã đặt sai chỗ, tôi không đủ can đảm để phản bội nó.


Tiên nữ, Ánh Dương, Vệ Môn Thần đều nói, người tộc Tiên đi cùng ác quỷ đầy tà khí như tôi là trái với giao ước, sẽ bị trừng phạt...


Lúc này tôi có thể làm được gì?


Rõ ràng là chẳng thể làm gì cả.


(...)


"Vương tử Anh Nhi! Người có sao không?"


Một giọng nữ gọi thất thanh trên miệng huyệt. Đoán rằng cô ta là một binh sĩ trong tộc Bạch Tượng. Khói trong huyệt vẫn dày đặc, có chăng thì chỉ hơi nhiệt là giảm đi đáng kể, nên người ở trên không thể biết dưới huyệt đang xảy ra chuyện gì. Cô ta lặp đi lặp lại phải đến sáu lần thì mới thấy Vương tử hồi đáp. Nghe giọng Vương tử thì anh cũng chẳng bị rơi xuống đáy huyệt cùng cơn mưa đầu lâu như tôi tưởng mà anh đang lưng chừng ở đoạn nào đó trên đầu tôi. Sau đó tôi mới biết Ngô Thông đã tỉnh lại, vào thời khắc quyết định, hắn vừa hay tin Vương tử đang ở dưới huyệt và muốn đốt đống gỗ kì lạ liền hiểu ngay Vương tử định làm gì. Thấy Hỏa Kỳ Lân xuất hiện dưới huyệt Ngô Thông ngay lập tức nhảy xuống cứu Vương tử. Đoán rằng do chưa nắm được tình hình dưới mộ yểm đã biến đổi ra sao, nên Ngô Thông nhảy xuống rồi cũng chỉ biết cắp lấy Vương tử mà nhảy lên một quãng để bám vào vách huyệt hòng thoát thân. Trong tình huống nguy cấp như vậy đúng là chỉ có Ngô Thông với lòng trung thành tuyệt đối mới dám làm những chuyện liều lĩnh như vậy, bằng không Vương tử trăm phần trăm sẽ mang theo vô số vết phỏng, cưỡi đầu lâu đáp xuống đáy huyệt rồi.


Vương tử giọng vẫn rất bình tĩnh như thường lệ, vội hỏi tình hình trên đó thế nào, Ánh Dương đâu. Cô gái tộc Bạch Tượng vội trả lời rằng, Lưu Tướng Quân đã bắt được Vệ Môn Thần nhưng chưa kịp về đến nơi thì Vệ Môn Thần đã đào tẩu chạy thẳng vào rừng, Ánh Dương vì tình thế cấp bách đã vội đuổi theo truy bắt ả rồi. Dừng lại vài giây cô gái này còn bẩm báo thêm rằng do khói và mùi hương kì lạ từ huyệt bay ra đã phát tán rất rộng, vô tình đánh động tới bọn Tâm Nhân Ảnh, theo tin do thám báo về thì bọn chúng đang đổ về đây rất đông, ước tính phải hơn trăm con.


"Bạch Vương đã tỉnh chưa?" Vương tử vội hỏi.


"Thưa Vương tử, ngài ấy đã tỉnh và đang điều lệnh. Vương tử có chỉ thị gì xin cứ nói." Cô gái nói. Cô ta xem chừng cũng sợ bị mất liên lạc với mọi người bên dưới mộ yểm cho nên liên thoắng trình bày, rồi hỏi dồn dập. "Thưa Vương tử, đám khói này vì sao lại kì lạ như vậy? Nó bay thẳng lên và còn mang mùi hương thơm đặc biệt nữa."


Vương tử liền nói: "Đây là mùi Trầm hương*, thuộc loại rất quý hiếm. Mộc Trụ thực chất là Kỳ nam** và Trầm hương kết hợp lại, Dương huynh chắc hẳn đã đoán ra rồi phải không?"


Dương Dương đứng trong làn khói nói vọng lên: "Đúng là ta có nghi ngờ nhưng cũng không dám chắc. Khi nhìn thấy vỏ khúc Mộc Trụ ta cứ thấy ngờ ngợ, nhưng ta không ngờ bên trong Mộc Trụ lại có đầu lâu. Vương tử Việt Quốc quả là tài trí hơn người, lại còn liều mình dùng Hỏa Kỳ Lân cứu hai mạng người. Ân tình này nếu ta vờ không ghi nhận thật không xứng làm người. Vương tử quả rất biết cách trói buộc người khác."


"Đầu lâu là sao thưa hai ngài?" Cô gái tộc Bạch Tượng có vẻ kinh ngạc.


Vương tử dừng lại đôi chút, yêu cầu Ngô Thông đưa mình xuống đáy huyệt. Ngô Thông lưỡng lự một chút nhưng rồi cũng tuân lệnh, hắn cõng Vương tử đạp đạp mấy cái rồi đáp cái huỵch xuống đất. Lúc đáp xuống Ngô Thông không cẩn thận dẵm phải mấy cái đầu lâu, hắn có chút khó đứng vững nhưng rồi cũng xử lý được. Khói hương lúc này đã tản bớt, dưới huyệt có thể mờ mờ nhìn thấy các sự vật. Tôi không dám nhìn Dương Dương, Ngô Thông thì càng không, thành ra cứ chết chân tại chỗ vờ ngắm nghía mấy bộ hài cốt án chặt trên vách. Vương tử vừa đáp xuống đã hỏi hiện trường lúc này dưới huyệt thế nào, cũng không quên hỏi tình hình của tôi. Nghe Ngô Thông trình bày một hồi Vương tử như chắc chắn với suy đoán của mình, vẻ mặt anh có chút thay đổi.


"Anh Nhi! Chuyện không chỉ đơn giản thế phải không?" Dương Dương hỏi.


"Ý huynh là...?"


"Vương tử Việt Quốc đã từng tới đây?"


Vương tử cười nhạt đáp lại: "Biết nói sao nhỉ? Ta không nhớ gì về những chuyện trước đây, nhưng đúng là ta thấy nơi này rất quen thuộc. Ta phải chăng đã từng tới đây? Không biết nữa. Cửu Kỳ Môn Trận ban đầu cứ tưởng là một trận pháp nhằm không cho ai xâm nhập vào Long Vĩ Thành nhưng kì thực lại không phải. Cả mấy ngôi mộ này cũng thế. Thoạt nhìn thì giống trận đồ trấn yểm nhưng sự thực lại là cái bẫy vô cùng xảo diệu."


"Bẫy?" Dương Dương thoáng đổi giọng. "Bẫy gì chứ?"


"Dương huynh đã biết nhiều chuyện hơn ta, sao không thẳng thắn nói ra?" Vương tử ơ hờ nói.


"Huynh có cái kiểu nói chuyện khó chịu thật." Dương Dương nhăn mặt.


"Do huynh không chịu thành thật mà thôi. Ta chỉ không biết nên bắt đầu từ đâu... Ta có nên bắt đầu từ việc Bảo Bình vốn không thể nghe hiểu ngôn ngữ nơi này, chỉ có người tộc Tiên mới đủ khả năng giao tiếp được với cô ấy. Khi huynh cứu Bảo Bình trên đồi hoa Bách Mộc Thảo phải chăng đã làm điều gì thay đổi cô ấy?"


Dương Dương lập tức biến sắc khi nghe điều này.


*, **: Cây dó bầu có tên khoa học là Aquilaria, trong quá trình phát triển cây vào trường hợp nào đó bị những tổn thương làm cho bị nhiễm bệnh và tích tụ nên một dạng nhựa, rồi sau đó lan ra khắp cây, làm các phân tử bị biến đổi nên cây có rất nhiều màu sắc, hình thù và hương thơm. Từ đó hình thành nên Trầm hương mà nhiều người mong muốn sử dụng như ngày nay. ( Cây dó bầu là cội nguồn hình thành nên cây Trầm tốt và Kỳ nam )


Trầm hương có lượng dầu rất cao thường >25% nên có mùi thơm đặc biệt, nhất là khi đốt. Trầm hương chính hiệu hoặc cao cấp thì thường có lượng dầu đạt 60-80% nên rất quý hiếm.


Hạng nhất : Kỳ nam hay còn gọi là kỳ


Là loại trầm hương có phẩm cấp cao nhất, cho nhiều dầu, nhẹ, mềm, dẻo, nhuyễn, khi nếm có đủ vị chua, cay, đắng, ngọt, tỏa mùi thơm tự nhiên, khi đốt hương thơm đặc biệt, khói xanh, bay thẳng và dài lên không trung. Kỳ nam được chia thành 4 loại theo thứ hạng là Bạch kỳ, Thanh kỳ, Huỳnh kỳ và Hắc kỳ


Hạng nhì : Trầm


Là loại trầm hương ít dầu, nặng, vị đắng, hầu hết khi đốt mới tỏa mùi thơm, khói màu trắng, bay quanh rồi tan ngay. Trầm được xếp thành 6 loại với 6 màu sắc có các giá trị khác nhau trong đó sắc sáp trắng là có giá trị cao nhất mang lại nhiều điềm tốt cho bạn.

Bình luận

Truyện đang đọc