KHUYẾT ẤN/DƯƠNG BÌNH NHI - QUYỂN 2: PHÁ CỬU KỲ MÔN TRẬN

Tôi chưa bao giờ nghĩ cái chết lại có âm thanh ghê rợn đến vậy. Xung quanh tôi phủ toàn sắc đỏ, mùi và vị của máu. Dưới đất la liệt xác người, voi trắng bốn ngà cùng vô số Tâm Nhân Ảnh... Đất đá chồng đống lên xác chết, khung cảnh thê lương vô cùng.


Tôi đã từng sống một thời gian dài ở Việt Nam thời chiến cho nên không phải không biết gì về chiến tranh. Tôi cũng từng thấy những đứa trẻ còn rất nhỏ đã biết cầm súng, dao để chiến đấu với quân giặc. Khi đó, trong thời gian chưa kiểm soát được cơn khát của bản thân, tôi chỉ ơ hờ đứng bên ngoài quan sát, chờ đợi người chết để uống cạn những giọt máu cuối cùng của họ, không cần biết quân địch hay ta, người hay động vật. Tôi cứ thế sống sót qua cuộc chiến, không phải giết người mà vẫn thỏa mãn cơn khát.


Đó là khi đó. Còn lúc này, nhìn cuộc chém giết vô bổ đang diễn ra trước mắt tôi lại chẳng thể bàng quang như xưa, trong lòng cứ thấy đau nhói. Dẫu rằng tôi với tất cả bọn họ đều không phải thân thiết gì. Bọn họ thậm chí đã từng chửi rủa tôi là ác quỷ kinh tởm.


Tôi bị làm sao thế này, ác quỷ đang động lòng trắc ẩn ư?


Nhưng đó chỉ là cảm nhận của tôi trong khoảnh khắc ban đầu mà thôi. Nơi đây đã ngập tràn màu đỏ và mùi máu tanh nồng, những thứ đó đang khiêu khích vị giác của tôi, thôi thúc tiềm thức tôi. Cơ thể tôi dần nóng lên, đầu óc đau buốt kinh khủng. Bên tai tôi không còn nghe được tiếng la hét hỗn loạn nữa, chỉ có tiếng thình thịch thình thịch của những quả tim đang hoảng sợ, cả những hơi thở cuối cùng trút xuống để lại khoảng lặng bất tận.


Đúng lúc này thì Ngô Thông xuất hiện. Hắn cõng Vương tử trên lưng rồi tung cho Bạch Vương một vật. Bạch Vương vừa nhìn thấy vật này đã biến sắc. Ngô Thông di chuyển nhanh qua chỗ tôi rồi ra hiệu cho Bạch Vương hãy tự lo liệu. Không hiểu ý của Ngô Thông là gì nhưng chỉ sau đó ít phút Bạch Vương đột nhiên thét vang một tiếng rồi vung vũ khí nhắm thẳng lũ Tâm Nhân Ảnh xông tới. Vũ khí của Bạch Nguyên là một chiếc roi khá đặc biệt. Tay cầm của nó chắc chắn là ngà voi bởi loại chất liệu này không thể nhầm lẫn đi đâu được. Nhưng phần dây roi thì tôi không đoán nó được làm bằng gì mà lại có thể dẻo dai và được bện chặt với nhau một cách tinh tế như thế. Nếu là loại dây roi bằng da hay roi bện bằng sợi tổng hợp hay bất kể chất liệu nào khác mà tôi biết thì sẽ chẳng có gì đáng để nói. Nhưng loại chất liệu bện chặt làm nên dây roi trong tay Bạch Nguyên lại mảnh và óng hơn dây cước, màu sắc trầm đậm tương đối đồng đều, độ sát thương phải gọi là rất nguy hiểm. Khả năng chiến đấu của nó quả thực đáng kinh ngạc, lợi hại hơn dây roi bình thường nhiều. Tôi nghĩ không hẳn là do Bạch Nguyên quá điêu luyện khi dùng loại vũ khí này. Chắc hẳn ở cái roi này có điều gì đó vô cùng đặc biệt.


Sau tôi mới biết chiếc dây roi mà Bạch Nguyên sử dụng được làm bằng chính lông đuôi thần voi, được ểm bùa và luyện rất công phu trong năm năm mới hoàn thành. Nó được truyền qua nhiều đời Vương của tộc Bạch Tượng, và linh khí của những người đời trước vẫn còn vương đầy trên loại vũ khí kì lạ này. Thứ lông đuôi thần voi dùng để làm ra chiếc dây roi cũng không phải loại tầm thường. Tôi nghe nói nó có khả năng trừ tà và chướng khí rất siêu việt, lại mang sức mạnh thần thú, nên bất cứ ai sở hữu nó cũng đều đoạt phần thắng về mình. Không những thế, những chiếc lông quý hiếm này còn có uy lực rất vi diệu, có thể bằng một đường phóng ra mà đốn ngã cả tá cây đại thụ, và có thể cắt đứt nhiều chất liệu được tạo bởi pháp lực.


Tức là, dây roi trên tay Bạch Nguyên có thể tấn công tới những thứ mang pháp lực như kết giới, phong ấn, hay các cá thể đặc biệt... Đó là lý do vì sao trên người lũ Tâm Nhân Ảnh cổ dài lúc này lại chằng chịt vết thương do dây roi gây ra. Không những thế, những vết thương này đen sậm lại nhanh chóng và có nhiều khói xám thoát ra. Tưởng chừng như chỉ ít phút nữa cả đám Tâm Nhân Ảnh sẽ quắt khô lại vì khả năng trừ tà ma ngoại đạo của dây roi thần thú Bạch Tượng. Khi sử dụng loại vũ khí này, Bạch Nguyên không một chút khoan nhượng hay chần chừ. Anh ta ra đòn rất quyết liệt, sắc mặt cũng lạnh lùng không kém. Khác hẳn Bạch Nguyên mọi khi, lúc giao chiến thì luôn nhặng xị lên đùa cợt, tròng ghẹo mọi thứ. Con người Bạch Nguyên hiện tại bản lĩnh, bí hiểm và nhiều mặt...


Tình hình bên đó xem ra đang dần biến chuyển.


Tôi còn đang theo dõi cuộc chiến bên đó thì thình lình Ngô Thông xuất hiện. Hắn bay lên giáng một đòn ác hiểm vào đúng chính giữa mặt gã Tâm Nhân Ảnh. Vẫn chiêu thức bí ẩn của Ngô Thông ngày nào, không thể nhìn thấy vũ khí của hắn, chỉ thấy hắn bay lên rồi gã Tâm Nhân Ảnh rống vang một tiếng rung trời. Ánh mắt Ngô Thông lúc này sắc lạnh, sát khí đằng đằng, khiến ai nhìn vào cũng phải kinh khiếp. Khi ra đòn hiểm kết liễu kẻ thù, ánh mắt lạnh ấy không giao động dù chỉ một khắc. Tên mặt lạnh này sao lại có chiêu tuyệt kỹ đáng gờm đến vậy? Ngô Thông quả nhiên không phải người thường.


Gã Tâm Nhân Ảnh ngây người trong giây lát, có vẻ như chưa kịp hoàn hồn. Vừa rồi gã đã nhanh nhẹn lùi lại chút ít nên mới giữ lại được cái đầu, nhưng cánh tay của gã thì đã văng đi đâu mất. Nhát cắt lưu lại trên cánh tay gã là của loại vũ khí rất mỏng, dài và sắc hơn máy chém. Để có vết cắt ngọt và hoàn hảo thế này thì phải đạt tốc độ cùng độ chính xác tuyệt đỉnh mới có thể làm được. Máu từ vết cắt chưa chảy ra ngay nhưng sau đó ít phút thì tuôn ra như suối. Mặt gã Tâm Nhân Ảnh dần tái dại đi.


Đây là lần thứ ba tôi chứng kiến chiêu thức của Ngô Thông, vậy mà tôi vẫn không biết hắn sử dụng loại ám khí gì mà lợi hại đến vậy. Thật may là gã quái vật chưa dùng tôi để làm lá chắn, nếu không tôi trăm phần trăm sẽ bị Ngô Thông cắt làm đôi.


Gã quái vật Tâm Nhân Ảnh chao đảo khi chưa biết phải đối phó với Ngô Thông thế nào, cả người tôi cũng bị nhấc bổng rồi vắt qua vắt lại một cách thô bạo, đau đớn vô cùng. Cơ thể gã mỗi lúc càng nhiều khói xám bay ra, cùng với thứ mùi nồng nặc choán hết bầu không khí. Xem chừng gã đã "nuốt" khá nhiều thứ kinh khủng cho nên giờ mới có luồng oán khí dày đặc bủa vây như vậy. Những cái đuôi đầy gai nhọn của gã cuồn cuộn dưới tấm thân khổng lồ, sau cũng dần nhũn nhão hết cả, thành thử cả người gã siêu vẹo như muốn chảy xuống.


Ngô Thông tiếp tục bay lên, giáng thêm một đòn quyết tử vào giữa ngực gã Tâm Nhân Ảnh. Lần này tốc độ ra đòn còn nhanh cả hơn khi nãy. Cánh tay Ngô Thông như đã biến mất trong giây lát, sau cùng để lại vết rạch trên cơ thể gã Tâm Nhân Ảnh. Tôi khẽ giật mình khi cách ra đòn của Ngô Thông không khác gì chiêu thức hắn đã sử dụng với tôi hôm qua; nhát chém chính giữa ngực, chạy dài từ trên bả vai xuống ổ bụng, tấn công trực diện vào lục phủ ngũ tạng, nếu cắt sâu có thể bị chém xuyên qua người.


Thân thể gã Tâm Nhân Ảnh khổng lồ cao lớn hơn bình thường cho nên chiêu thức của Ngô Thông chưa phải chí tử, nhưng tôi thấy rõ gã đã không thể di chuyển được nữa, mọi cử động của mấy cái đuôi đầy gai đã chậm lại. Hơi thở gã dần hỗn loạn. Có điều kì lạ hơn mà tôi không giải thích được là tôi không cảm nhận được nhịp tim của gã. Tôi dám chắc đến chín phần là gã Tâm Nhân Ảnh vốn không có quả tim. Bởi nếu gã có thì tôi không biết mình đã làm ra cái điều tồi tệ gì rồi.


Vệ Môn Thần lựa lúc gã quái vật Tâm Nhân Ảnh đã gần như không thể chống trả được nữa mới phóng tới, giáng một trảo nhằm chặt đứt cánh tay còn lại của gã để giải thoát cho tôi. Nhưng gã Tâm Nhân Ảnh này vốn không phải thứ tầm thường thế. Gã có khá nhiều kinh nghiệm chinh chiến, và thủ đoạn thì nhiều vô kể. Đúng là gã đã bị thương tương đối trầm trọng, nhưng khả năng của một Tâm Nhân Ảnh trong gã chưa lúc nào hết. Ngay khi Vệ Môn Thần đối đầu trực diện với gã thì đột nhiên đôi mắt gã lại biến thành màu vàng khè. Thứ ánh sáng quen thuộc đó nhanh chóng cuốn lấy thần trí Vệ Môn Thần, khiến cô ta cứng đờ không thể tiếp tục chiến đấu. Điều này là về sau Vệ Môn Thần kể lại tôi mới biết chứ thực tình lúc này tôi hoàn toàn không biết gã Tâm Nhân Ảnh đã dùng thủ thuật gì thôi miên cô ả. Tôi chỉ biết đôi mắt gã đúng là rất quỷ dị, ánh nhìn từ nó như bị đảo lộn, tiêu cự không rõ ràng, phản xạ đồng tử tương đối chậm.


Điều kì lạ hơn là khi nhìn trực diện vào đồng tử bên mắt trái của gã tôi lờ mờ thấy Thái tử đang bị trói, trên người đầy vết thương, gương mặt tím tái.


Tôi hoảng hồn, chẳng hiểu nổi sao mình khi không lại nhìn thấy điều quái đản như vậy trong một con ngươi mắt. Linh cảm và thị giác của tôi lại mách bảo là mình đang nhìn thấy Thái tử thực sự. Tôi không giải thích được chuyện kì quặc này là thế nào và tại sao có thể xảy ra. Cứ như thể cái nhãn cầu đen đen trong hốc mắt gã Tâm Nhân Ảnh là một kết giới đang giam giữ Thái tử vậy.


Tôi đang bị ảo giác chăng? Là do mình quá nôn nóng ư? Nên mới thấy Thái tử thảm hại như vậy trong hốc mắt của gã Tâm Nhân Ảnh?


Tôi cầu cứu Vệ Môn Thần nhưng cô ta đã hoàn toàn bị tê liệt, toàn thân lơ lửng giữa không trung. Tôi có gọi nhiệt tình đến đâu thì cô ả vẫn không hề phản ứng lại. Cô ả cứ đờ đẫn ngay trước mắt gã quái vật Tâm Nhân Ảnh thế này thì khác nào tự mình làm vật hiến tế. Sao tự dưng cô ta lại làm cái việc tai ương thế này cơ chứ, hành động quá khinh suất. Tôi không thể làm ngơ, bỏ mặc Vệ Môn Thần chết như vậy.


Gã quái vật Tâm Nhân Ảnh nhếch môi cười đầy quỷ dị, cái cổ của gã khẽ nhúc nhích chuyển động. Miệng gã không phát ra thứ âm thanh gì nhưng từ cuống họng gã lại vang vọng nỗi thèm khát đến ghê rợn. Tôi đoán với tư thế này cùng đôi mắt vàng khè gớm ghiếc kia, chỉ cần chưa đến ba giây là gã có thể nuốt trọn Vệ Môn Thần. Cô ả sẽ tuyệt đối không có cơ hội chống trả. Khả năng được ai đó phóng tới ứng cứu cũng không có dù chỉ một phần trăm. Nếu giờ Ngô Thông lại sử dụng chiêu thức vừa rồi thì cả tôi và Vệ Môn Thần đều không thoát khỏi đường cắt chết chóc ấy.


Người duy nhất lúc này có thể làm gì đó là tôi. Bởi tôi ở gần gã quái vật nhất, cũng có cơ hội phản đòn cao nhất. Nhưng phải làm gì thì tôi vẫn chưa biết. Sử dụng Kiếm Tiên chăng?


Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ. Chỉ cần gã Tâm Nhân Ảnh vươn sát về phía Vệ Môn Thần thì tôi có thể tấn công vào bên mắt trái của gã. Tôi phải tận dụng cơ hội hiếm hoi mới hi vọng cứu được Vệ Môn Thần, dù khả năng được hay không.


Thời gian vốn chẳng bao giờ nuông chiều tôi hay cho tôi cân nhắc xong xuôi, gã Tâm Nhân Ảnh đã động thủ luôn rồi. Gã đang vươn cái cổ chết tiệt của gã về phía Vệ Môn Thần.


Thời khắc quyết định là đây.


Lúc gã gần tôi nhất cũng là lúc tôi ra tay.


Ngay lập tức toàn thân tôi bị máu nhuốm đỏ lòm.


Thời gian như bị ngưng lại mất mấy giây...


Phải mất thêm vài giây sau đó nữa tôi mới định thần được việc đáng sợ mình vừa làm. Tôi đã hành động nhanh hơn cả suy nghĩ của mình. Ngay khi gã quái vật vươn cái cổ dài ngoằng xuống thì đột nhiên Kiếm Tiên trong tay tôi rung lên. Sau đó cả thanh kiếm sáng rực, nó quay một vòng trong không trung rồi hung tàn đâm thẳng vào cái hốc mắt gớm ghiếc của gã Tâm Nhân Ảnh. Kiếm Tiên lúc này chỉ như cái tăm xỉa răng đối với gã quái vật, sẽ chẳng nên chuyện có thể sát thương được gã, nhưng trong tình huống cấp bách vừa xong, với lực cúi xuống của gã cộng với độ xảo trá của tôi, Kiếm Tiên đã phát huy được tối đa tác dụng.


Máu tuôn chảy từ mắt gã Tâm Nhân Ảnh. Tôi không khoan nhượng, cực lực dồn sức ép lưỡi kiếm cắm sâu hơn, xuyên qua giác mạc rồi đâm thủng thủy tinh thể. Kiếm Tiên lách qua lớp màng bao bọc bên ngoài, soi rọi thứ ánh sáng kì ảo của mình vào trong đồng tử mắt gã Tâm Nhân Ảnh. Ánh sáng vừa len lỏi vào thì ở cự ly gần thế này tôi nhìn thấy Thái tử ở trong nhãn cầu đó rõ mồn một.


Không thể tin được, Thái tử thực sự bị nhốt ở trong mắt của gã Tâm Nhân Ảnh.


Thái tử đang bị con gì đó bó chặt đứng cheo leo giữa không trung; xung quanh không có điểm tựa nào, dưới chân cũng không có chỗ trụ. Sinh vật ấy không chỉ đơn giản cuộn quanh thân thể Thái tử. Nó giống như con trăn lớn đâm xuyên qua nhiều chỗ trên người Thái tử; bụng, bả vai, đùi rồi lùng bùng quanh thân thể cậu ta. Chốc chốc sinh vật đó khẽ cử động như bó chặt hơn khiến Thái tử co rúm từng hồi, cậu ta cắn chặt răng để không kêu lên thành tiếng.


Tôi bần thần khi thấy Thái tử trong tình cảnh như vậy. Là kẻ nào đã khiến cậu ta ra nông nỗi ấy? Làm sao kẻ đó có thể nhốt Thái tử trong hốc mắt của gã quái vật gớm ghiếc rồi tra tấn dã man?


Tôi run run gọi:


"Anh Vũ!"


Thái tử với gương mặt lờ đờ khẽ ngước lên nhìn. Mí mắt sưng vù nên cậu ta chỉ he hé nhìn được thôi. Sau đó như nhận ra tôi Thái tử vô cùng kinh ngạc, làn môi bong tróc mấp máy nói gì đó mà tôi không nghe rõ.


Chưa cho tôi kịp phản ứng, gã Tâm Nhân Ảnh rú lên một tràng dài, gã liên tục dùng bàn tay còn lại cào cấu vào mặt hòng rút Kiếm Tiên ra. Tôi tuột tay khỏi chuôi kiếm, rồi bị biến thành quả lắc đồng hồ. Tôi chao qua rồi đập vào sống mũi tịt dín của gã Tâm Nhân Ảnh... chao lại thì đập vào mang tai của gã... lặp lại như thế mấy lần. Sau cùng thì tôi với lấy Kiếm Tiên tự đu thân mình lên, nghiến răng, dồn sức đè chặt lưỡi kiếm vào sâu đồng tử mắt gã Tâm Nhân Ảnh.


Tôi tức giận gầm lên như bị chọc tiết:


"Tại sao các người lại làm thế với Thái tử?"


Cho đến khi cả lưỡi kiếm ngập sâu hoàn toàn trong đồng tử thì tôi nghe tiếng nứt vỡ đâu đó sau lớp giác mạc và tròng mắt đỏ quạch của gã Tâm Nhân Ảnh. Tôi còn nghe thấy tiếng Thái tử thét lớn:


"Nàng làm gì thế? Nguy hiểm!"


Tình cảnh thê lương như vậy rồi mà Thái tử vẫn còn lo lắng cho tôi. Cậu ta chỉ cần khẽ cử động là sinh vật như con trăn đó lại vặn vẹo thân mình siết chặt hơn, nỗi đau đớn đó không thể kể xiết. Giây phút ấy... chứng kiến Thái tử cắn chặt răng chịu đựng mà lòng tôi như vỡ ra, bao giận hờn đều tan biến.


Bóng tối từ đâu đột nhiên dâng lên bao trùm tất cả mọi thứ. Tôi không còn biết gì nữa. Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn được là gương mặt hốt hoảng của Thái tử.


Khó khăn lắm mới gặp lại nhau vậy mà hai chúng tôi lại thảm hại thế này...



Bình luận

Truyện đang đọc