KHUYNH THẾ HOÀNG PHI


Bóng hồ nhợt nhạt, đình viện sâu hút, nhành hoa yểu điệu, gió nhẹ cuốn xuân tàn.
Bóng tùng trải dài, hoa ven đườn thản nhiên duyên dáng.
Ta đứng trước hồ mà đón gió, một vài nhành liễu theo gió động mà đánh vào tay áo. Hôm nay là ngày Doãn Tinh sắc phong phu nhân, lại nghe hai vị Tấn, Lục chiêu nghi có thai. Hai sự việc này dĩ nhiên không khéo mà lại đụng phải nhau, khiến cho các nô tài trong cung được một phen to nhỏ, bọn họ đều nghị luận xem Hoàng Thượng tối nay sẽ ngủ lại chỗ ai. Mà ta đã không dư thừa tâm thần suy nghĩ chuyện đó, ta chỉ mãi nghĩ về một việc – quan hệ của ta và Kỳ Hữu.
Hai ngày liên tục hắn vẫn giá lâm Chiêu Phượng cung, bầu bạn bên giường ta. Chúng ta thân mật chẳng khác gì mấy ngày sau đại hôn, chỉ có một điều khác biệt duy nhất đó là hắn xưng “Trẫm”, ta đối hắn tự xưng “Nô tì”.
Ta hiểu được, sự xa cách của chúng ta đã vô pháp thu hẹp, không thể trở lại như lúc ban đầu.
Ta nhìn bóng mình trong nước, sắc mặt có chút tái nhợt vô lực, mang theo chút bệnh nhược. Ta biết rõ thân mình chính mình đã không còn như xưa, sau khi bị Linh Thủy Y hủy dung, ta phải tốn hơn một năm thời gian để khôi phục. Mấy tháng trước lại trúng độc, thường xuyên ho nhẹ không ngừng. Mấy ngày trước, ta ở trong lao cắt cổ tay khiến bản thân mất máu quá nhiều, làm cho thể hư. Còn có, Tâm Uyển mỗi ngày đều bỏ thêm xạ hương vào Mai hoa nhưỡng, nhưng ta vẫn uống hết. Ta không thể vạch trần, nếu không kế hoạch của ta sẽ thất bại trong gang tấc.
“Hoán Vi, bản cung hỏi ngươi, cái ngày mà chúng ta đi Phượng Tê Pha thả diều, ngươi vì sao đột nhiên lại có hứng muốn thả diều?” Ta vươn tay hái một nhánh lá trên cành liễu, đặt lên đầu ngón tay mà thưởng thức.
Hoán Vi hồi tưởng trong chốc lát rồi nói, “Là Tâm Uyển nha, nàng nói gần đây hoàng phi ngài tâm tình không được tốt, muốn ta đề nghị đi chơi diều.”
Ta dĩ nhiên đã hiểu tường tận, ngẩng đầu vuốt cằm nhìn thiên không, vài cánh chim nhạn bay qua, “Hoán Vi, Chiêu Phượng cung rộng lớn như vậy, bản cung chỉ có thể tin tưởng một người là ngươi. Hiện tại bản cung hỏi ngươi, có nguyện ý hay không đem mệnh giao cho bản cung.”
Toàn thân nàng đột nhiên cứng ngắc, thần sắc thảm đạm mà nhìn ta, môi đỏ khẽ run, hồi lâu không thể nói chuyện. Ta cũng không có ý bức bách nàng, chỉ chậm rãi đợi nàng trả lời.
“Nô tỳ…… Nguyện ý.” Thanh âm của nàng có chút không liền mạch, ta không khỏi đạm cười, “Ngươi có thể suy nghĩ kỹ lại một lần nữa rồi mới trả lời bản cung.”
Nàng cắn môi dưới, ánh mắt có chút bối rối. Rốt cục vẫn là thật mạnh gật đầu, mang theo thái độ quyết tuyệt, “Hoàng phi, nô tỳ nguyện ý đem mệnh giao cho hoàng phi.”
Lá liễu nằm trên ngón tay ta rơi xuống cuộn mấy vòng trong không trung rồi hoa lạc xuống mặt hồ, xung quanh gợn sóng nhè nhẹ dâng, “Ngươi yên tâm, bản cung không muốn mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi giúp một việc mà thôi.”
Nàng thở hắt một hơi thật mạnh, sắc mặt rõ ràng dãn ra, “Ngài hù chết nô tỳ.”
Thấy biểu tình của nàng, ta cũng mỉm cười. Mới vừa rồi chỉ là khảo nghiệm nàng, nếu là gian tế, trên mặt nàng không thể xuất hiện biểu hình kinh hoàng cũng đấu tranh, cuối cùng lóe ra tia kiên định như vậy.
“Tối nay ở Thừa Hiến điện, Hoàng Thượng sắc phong Doãn chiêu viện làm phu nhân, khi đó không không chỉ riêng ta, Sở Thanh vương tất nhiên cũng sẽ tham dự. Đến lúc đó ngươi nhất định phải dùng mọi biện pháp chuyển cho hắn một câu nói của ta, nhớ lấy, không được để cho bất luận kẻ nào phát hiện.” Ta dặn dò nàng, chỉ sợ nàng không đủ cẩn thận, để bị người khác phát hiện, kế hoạch của ta hoàn toàn bị đảo lộn.
Hoán Vi tuy có nghi hoặc nhưng vẫn là vui vẻ gật đầu nói, “Hoàng phi yên tâm, nô tỳ nhất định làm tốt việc này.”
Bên trong Thừa Hiến điện bách quan tề tọa phía bên phải, mà các quan từ tam phẩm trở lên cùng chúng phi tần ngồi bên trái. Vị trí ngồi là do danh hàm mà ra, ta đương nhiên danh chính ngôn thuận ngồi ở ghế chủ vị bên trái, cách chỗ ta vài bước chân là phụng tọa của Đỗ Hoàn, nàng dùng vẻ mặt tươi cười mà ngóng nhìn Kỳ Hữu nắm tay Doãn Tinh, tuyên bố sắc phong nàng làm “Hoa Nhụy phu nhân”. Vừa nghe phong hào này, tâm của ta liền ẩn ẩn đau đớn, nhưng vẫn giữ vững nụ cười trên môi.
“Hoa Nhụy phu nhân”, danh hào này đặt theo vị Phí Quý Phi của Hậu Thục đế – Mạnh Xưởng, nàng thiên sinh lệ chất, sắc nghệ song ưu, sự thông minh của nàng ngay cả nam nhi cũng nhận kém ba phần. Nay Kỳ Hữu đem hai chữ“Hoa nhụy” ban thưởng cho nàng, ý này đã sáng tỏ, hắn quả thật thưởng thức tài học cùng mỹ mạo của Doãn Tinh.
Bất giác bưng lên chén rượu trên bàn, một ngụm uống cạn. Ta thản nhiên đảo mắt qua một thân ngũ phượng thiên điệp kim lũ y, dưới ánh nến sáng ngời đến chói mắt. Nàng cười thực ngọt, thực hạnh phúc, thật giống ta ngày đó, sa vào ảo tưởng do chính mình thêu dệt, không lối thoát.
Tục ngữ nói tình yêu giống như rượu độc, cho dù biết rõ bên trong có độc vẫn liều lĩnh uống xuống, chẳng lẽ, đây là cái gọi là “thiêu thân lao đầu vào lửa”?
Bất tri bất giác, sắc phong đại điển cứ như vậy vội vàng trôi đi, Kỳ Hữu ôm lấy thắt lưng nàng mà rời đi trước, bỏ lại đại điện đông nghịt quan viên cùng phi tần. Quan viên liền cứ ba, năm người một nhóm, bắt đầu chè chén, rất náo nhiệt. Tương phản với bọn họ, chúng phi tần ngồi bên trái lại có vẻ phá lệ lạnh lùng, ai nấy đều trầm mặc ít lời ngồi ngay ngắn tại chỗ, lâu lâu lại cầm lên một khối điểm tâm thực nhỏ nhẹ mà nhai.
Đặng phu nhân cùng Lục chiêu nghi chắc là chịu không nổi thanh âm ầm ĩ trong điện, đã biến mất đi đâu không ai thấy. Lại thấy người luôn kiệm lời là Kỳ Vẫn cũng đứng dậy rời đi, ta lập tức gấp gáp nháy mắt với Hoán Vi đang đứng bên cạnh, nàng liền lặng yên rời khỏi, đuổi theo hắn.
Ta lại bưng bầu rượu lên châm tiếp một chén rượu, vừa mới uống xuống, lại nghe tiếng cười uyển chuyển của Đỗ Hoàn nhàn nhạt truyền đến, “Đế hoàng phi hôm nay tâm tình không tốt sao, sao lại liên tiếp uống rượu?”
Ta cũng không đáp lời, chén rượu đặt bên môi chậm rãi nghiêng, rượu từng giọt từng giọt một tiến vào cuống họng.
Nàng hơi trào phúng hướng ta cười, “Hôm nay Doãn chiêu viện được sắc phong phu nhân, đại điển sắc phong của nàng ta so với của hoàng phi ngày đó chỉ có hơn chứ không hề kém, lòng có oán khí cũng là không thể tránh được.”
Ta thản nhiên buông chén rượu trong tay, đạm nhạt cười, “Hoàng hậu sao lại nói như vậy, nếu nói là lòng có oán khí, nói là hoàng hậu hôm nay tâm tình không tốt chẳng phải đúng hơn sao?”
Nàng nghe thấy ta nói vậy, liền cười lạnh một tiếng, “Lấy thân phận bản cung hôm nay, chẳng lẽ còn có chuyện tâm sinh oán khí?”
Ta khẽ gật đầu, “Cũng đúng, phụ thân hoàng hậu quyền khuynh hướng dã, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải nể ngài ba phần, hoàng hậu tất nhiên là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, như thế nào lại phải sinh oán khí với một Hoa Nhụy phu nhân. Là nô tì lỡ lời.”
Đỗ Hoàn nghe thấy ta nói vậy liền cười đắc ý, tất nhiên không muốn tiếp tục dây dưa với ta nữa. Ta chỉ việc đứng dậy hướng nàng hành lễ nói, “Nô tì thân thể chưa khỏe, xin phép hồi cung trước.” Một tiếng theo lệ, sau đó liền rời đi.
Nếu ta là Đỗ Hoàn nhất định đã ý thức được đại vị của Đỗ gia tại triều đình vốn đã vô cùng nguy ngập, nhất định phải khuyên phụ thân cẩn thận làm việc, tránh xa nguy hiểm. Trên hết phải lấy bản thân làm gương, trở thành điển phạm cho cả hậu cung, làm cho Hoàng Thượng phải kính trọng mình, cố gắng tránh nhúng tay vài việc triều chính. Chỉ cần như vậy, thì cho dù Đỗ gia thật sự rơi đài cũng không đến nỗi bị họa diệt thân. Nhưng nàng thậm chí chẳng cảm nhận được một chút nguy cơ, còn tự cao cho rằng gia tộc mình là công thần trợ Kỳ Hữu đăng vị, không biết thu liễm, liều mạng cấu kết vây cánh hợp thành một phái. Kỳ Hữu dù gì cũng là một quân vương, mà một quân vương thì không bao giờ có thể tha thứ cho việc này.

Bước ra khỏi Thừa Hiến điện, phóng mắt nhìn lại đã thấy Hàn Minh đang cầm trong tay một bầu rượu, thỉnh thoảng lại ngửa đầu khinh ẩm, hắn từ khi nào trở thành một kẻ sống trong ưu sầu thất bại như vậy? Ta đang muốn tiến lên cùng hắn tán gẫu vài câu, lại nhớ tới những lời Thái hậu nói trước lúc chia tay hôm đó, ta liền xóa đi ý niệm trong đầu, xoay người hướng đường khác mà đi.
“Hoàng phi!”
Hàn Minh kêu to một tiếng làm cho ta phải ngừng cước bộ, ta đưa lưng về phía hắn, thủy chung không quay đầu lại, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.
“Ngày đó tự sát trong thiên lao, là ngươi cố ý an bài có phải không?” Hắn đè thấp thanh âm hỏi ta.
Vừa nghe hắn hỏi lời này ta liền nhìn quanh bốn phía, sợ có người nghe thấy. May mắn, mọi người đều ở trong điện chè chén, nơi này không có một bóng người.
Ta xoay người bước gần về phía hắn, “Nếu vậy thì sao?”
Hắn kinh ngạc nhìn ta ta, ánh mắt thể hiện một nỗi giằng co sâu sắc, “Ngươi không nên làm những chuyện khiến mình hối hận.”
“Hối hận?” Ta cười nhạt, lảng tránh ánh mắt hắn, “Nói cho ta biết, ngươi có phải biết trong Mai hoa nhưỡng ta uống hàng ngày có bỏ thêm xạ hương? Cho nên ngày ấy ngươi thấy ta uống trà liền có thần sắc kích động?”
Hắn cười khổ một tiếng, không nói. Xem như cam chịu đi.
Ta thất vọng lộ ra một tia cười khổ, “Là…… Hoàng Thượng sao?”
“Phải.”
Hắn thực khẳng định mà nói ra một chữ “Phải”, ta chỉ có thể thê lương mỉm cười, “Được rồi!”
Hàn Minh quả thật không nói dối, thật là hắn!
Vị chua xót trong lòng ta cũng phai nhạt dần, hắn vì sao phải làm chuyện như vậy! Hắn chẳng lẽ không hiểu được, việc có con đối với một nữ tử trọng yếu đến nhường nào sao? Hơn nữa, ta thật sự rất muốn có con!
Hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay hung hăng kháp tiến vào lòng bàn tay, “Hàn Minh, từ nay về sau chuyện của ta ngươi không cần phải nhúng tay!” Ta giận dữ xoay người rời đi, nhưng không trở về Chiêu Phượng cung, mà đến “Bích Ngọc hồ” ở Trung cung.
Gió nhẹ thổi qua đường mòn, nhành dương liễu cùng cỏ xanh lay động, văng vẳng tiếng bước chân thật chậm.
Ta nhớ rõ mình từng cùng Kỳ Tinh bắt đom đóm giữa một trời đom đóm lấp lánh, tuy rằng khi đó hắn đã có ý lợi dụng tình cảm của ta, nhưng quãng thời đó ta thực sự rất vui vẻ.
Ta chầm chậm tiến vào bãi cỏ rậm rạp, ngước nhìn vầng minh nguyệt treo trên bầu trời âm u, trước mắt ta bầu trời cùng mặt nước như giao hòa làm một, tựa thể thiên không tháng hai, cảnh vật đẹp đến nhường nào. Hạ tầm mắt một chút có thể thấy dưới ánh trăng một vị thanh y nam tử đưa lưng về phía ta, đón gió mà đứng, ánh trăng khuynh chiếu vào thân thể hắn, lấp lánh sinh huy. Ta bất giác tiếng tới gần hắn, thấp giọng gọi một tiếng “Sở Thanh vương.”
Hắn vẫn không quay đầu lại, như cũ đứng yên nhìn lên vầng minh nguyệt, “Không biết hoàng phi hẹn bổn vương đến tận đây là có chuyện gì chỉ giáo?”
“Ta muốn cùng Vương gia làm một cuộc giao dịch.” Ta tới gần hắn, cùng sóng vai mà đứng, nhất tề nhìn lên vầng minh nguyệt kia.
Từng đợt cười khẽ từ trong miệng hắn dật ra, gió thổi phiêu phiêu khiến sóng hồ gợn lên từng đợt, “Ngài dựa vào cái gì mà tin chắc rằng bổn vương là đồng ý cuộc giao dịch này?”
“Vương gia đã phó ước, không phải sao?”
“Ngươi dựa vào đâu mà nói vậy?”
Ta trầm tư một lúc lâu rồi nói, “Chỉ bằng ngày ấy ở bên ngoài Dưỡng Tâm điện, lúc ta thần trí mơ hồ, chính vương gia đã đem ta về Chiêu Phượng cung.”
Những lời này vừa nói ra liền có thể khiến hắn liếc mắt nhìn ta, thần sắc vẫn là lạnh nhạt như trước mà lại mang chút ưu thương, chỉ là loáng thoáng trong ánh mắt hắn mang theo thần sắc tán thưởng, “Bổn vương rốt cục đã biết vì sao Hoàng Thượng lại sủng ái một kẻ trông bình thường không có gì mỹ lệ như ngươi đến vậy.” Chợt thu hồi ánh mắt đang dừng trên người ta, hắn lại ngước lên nhìn vầng minh nguyệt, “Nói đi, là giao dịch gì?”
Giờ Thân một khắc, các nô tài trong Chiêu Phượng cung ra vào liên tục từng đợt, trong tay họ một chậu lại một chậu nước ấm thay mới không ngừng, bốn phía thắp đèn sáng rực.
Ta nằm trên giường ho khan không ngừng, chiếc khăn trong tay Hoán Vi đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Ngự y dùng tơ hồng bắt mạch cho ta, liên tiếp lắc đầu thở dài.
“Hoàng phi…… Ngài đừng dọa nô tỳ mà!” Hoán Vi gấp đến độ nước mắt đều tràn ra, không ngừng lấy khăn tay lau máu đang tuôn từng miệng ta.
Kỳ Hữu như một trận gió lốc xông vào, chân còn chưa đứng vững đã liền xông tới túm lấy ngự y, hướng hắn quát, “Nàng làm sao vậy, nàng rốt cuộc làm sao vậy!”
Lực đạo của hắn quá lớn, khiến ngự ý thiếu chút nữa thở không nổi, gương mặt cũng đỏ ké lên, “Hoàng Thượng…… xin bớt giận.”

Hắn dần dần bình phục lửa giận, buông tay ra, lạnh lùng hỏi, “Đem bệnh tình của Đế hoàng phi nói cho trẫm, một chữ cũng không được sót.”
Ngự y dùng dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán, “Hoàng phi thể chất thật sự quá suy yếu, huyết khí không đủ, trong cơ thể còn ẩn tàng độc chất chưa tẩy trừ hết, hơn nữa bệnh cũ lại đột nhiên tái phát, dẫn đến bị ho khan không ngừng, trong đàm còn mang theo máu.”
Thanh âm của Kỳ Hữu đề cao vài phần, kích động hỏi, “Khả năng chữa khỏi là bao nhiêu?”
“Này…… Trị thì có thể trị, nhưng hoàng phi trong người mang tâm bệnh, nếu khúc mắc này không mở ra, sợ là mệnh…… chẳng giữ được bao lâu.” Ngự y nơm nớp lo sợ đáp lời Kỳ Hữu, đổi lại là một cơn đại thịnh nộ, “Cút…… Một đám phế vật, tất cả đều cút đi cho trẫm!”
Từng trận rống giận tràn ngập toàn bộ tẩm cung, tất cả nô tài hầu như đều trốn khỏi. Sự im lặng trong nháy mắt càng làm cho tiếng ho khan của ta thêm chói tai, hắn quỳ bên cạnh giường, nắm chặt tay của ta nói, “Phức Nhã, nàng trăm ngàn lần không thể có việc gì, nàng luôn luôn kiên cường, tuyệt đừng để chút ốm đau này khiến tinh thần mình sa sút. Đều do ta không tốt, đều do ta…… Nàng nhất định phải hảo khỏe lại.”
Nhìn vẻ mặt đau xót của hắn, ta không khỏi nở một nụ cười khổ, dùng sức ngừng ho, đem máu tươi trong miệng nuốt ngược về cuống họng, ta nắm ngược tay hắn, nói, “Hoàng Thượng, nô tì muốn cầu xin ngài một việc.”
“Nàng nói đi……”
“Nô tì muốn về nhà…… Nô tì rất nhớ phụ hoàng, rất nhớ mẫu hậu……” Thanh âm của ta dần trở nên hư vô phiêu miểu, khiến cho hắn cả người cứng đờ, ta lại nấc từng cơn mà nói, “Nô tì rất sợ, nếu lần này không thể trở về gặp bọn họ, liền vĩnh viễn…… không còn cơ hội.”
“Nàng sẽ không có chuyện gì đâu, ta tuyệt đối không cho phép nàng xảy ra chuyện!” Hắn nắm chặt tay ta, bàn tay lại dùng thêm vài phần khí lực, như thể chỉ cần buông lỏng một chút, ta liền rời đi.
Ta nhìn vào mắt hắn thật sâu, trong lòng run rẩy không ngừng, nhưng ta vẫn cố gắng ẩn nhẫn, “Hoàng Thượng, đây là tâm nguyện cuối cùng của nô tì, xin ngài đáp ứng đi.”
Hắn cúi đầu lảng tránh ánh mắt ta, trầm tư hồi lâu, rốt cuộc vuốt cằm gật đầu, “Ta đáp ứng, nàng muốn cái gì ta đều đáp ứng! Chỉ cần nàng có thể hảo hảo khỏe lại…… Chỉ cần nàng có thể hảo hảo khỏe lại……”
Tối nay hắn lại bồi ta trắng đêm, bỏ mặc Lục chiêu nghi đang mang long thai, bỏ mặc hôm nay là đại hôn của Doãn Tinh, nếu là trước kia, ta thật sự sẽ vô cùng cảm động. Hắn thủy chung không nhắm mắt lấy một khắc, không ngừng lặp lại ở bên tai ta, “Nàng nhất định phải hảo hảo khỏe lại”. Có nước mắt không ngừng xẹt qua khóe mắt, ta thật sự chưa từng, chưa từng hoài nghi tình yêu của hắn dành cho ta, nhưng là…… phần ái tình này đã không còn nguyên vẹn như xưa, nó đã trộn lẫn quá nhiều âm mưu cùng lợi dụng!
Ta hận…… ta hận hắn, hận hắn vì sao muốn lợi dụng tình yêu của chúng ta.
Vì sao hắn muốn làm đế vương?
Vì sao khiến ta trở thành vật hi sinh cảu cuộ đấu tranh chốn hoàng cung?
Nhân sinh nếu có thể mãi như lúc ban đầu gặp mặt, ngươi không phải đế vương, ta không phải hoàng phi, có lẽ chúng ta sẽ trở thành một đôi nhân trung long phượng, cười thán hồng trần.
Nhưng là, vận mệnh lại vẽ nên một chuyện đáng cười nhất thiên hạ, cố tình muốn ngươi trở thành một vị đế vương. Ta hiểu được, đế vương có cái bất đắc dĩ của đế vương, đế vương không thể vì tư tình nhi nữ mà buông tha cho hoàng quyền, mà ta cũng không thể tha thứ cho sự phản bội dù là bất đắc dĩ trong tình yêu này.
Mộ điều điều, lưu thủy phi hồng phủ tình xuyên
Thanh uất uất, nhất tai xuân vũ phong yên miểu.
(Hoàng hôn xa xôi, nhìn bóng chim bay trên biển nước, cúi đầu nhìn chờ nước ngừng trôi
Thuở xuân thì phiền muộn, một trời mưa xuân như khói sương trôi.)
Ta ngồi trong xe ngựa xóc nảy nhìn từng hạt mưa xuân phiêu diêu trong gió, cùng ngời trong xe ngựa với ta là Hoán Vi cùng Tâm Uyển, bên ngoài đánh xe là Đao Quang, Kiếm Ảnh, hộ vệ ở phía sau là Hành Vân, Lưu Thủy, tiền phương dẫn đường là Hàn Minh cùng hơn mười vị thị vệ. Đội ngũ này nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ, dọc theo đường đi liên tiếp khiến người qua đường phải quay đầu lại nhìn.
Mấy ngày trước, nguyên bản Kỳ Hữu định sẽ cùng đi với ta, nhưng cuối cùng vẫn là vì đủ loại nguyên nhân mà không thể. Ta rất rõ ràng, nguyên nhân quan trọng nhất chính là hắn kiêng kị Đỗ thừa tướng, vạn nhất hắn rời khỏi triều đình, như vậy Đỗ thừa tướng tuyệt đối sẽ tóm lấy cơ hội cầm giữ triều cương, tùy ý khống chế triều đình. Nhưng hắn thủy chung là không yên tâm, phái thân tín bảo hộ ta suốt đường đi.
Hắn vẫn là lo lắng cho ta, nhưng lại phái nhiều người theo dõi ta suốt đường đi, đem ta vây kín không kẽ hở, chẳng lẽ sợ ta bỏ trốn sao?
Ta xốc màn xe lên, hướng Hàn Minh đang cưỡi ngựa phía trước nói, “Hàn Minh, chúng ta nghỉ chân ở khách điếm này đi.”
Hắn kéo dây cương một cái, xe ngựa cũng chợt ngừng lại. Hoán Vi cũng hiểu ý ta nhanh chóng, “Gia, chủ tử sắc mặt quả thật không tốt, hôm nay cũng đã trễ rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút.” Vì không muốn người khác biết được thân phận của chúng ta, nên tất cả đều phải sửa lại cách xưng hô.
Hắn nhìn sang này khách điếm không lớn cũng không nhỏ, nằm ở một góc đường, gật gật đầu, sau đó phân phó mọi người xuống ngựa. Ta cũng được Hoán Vi, Tâm Uyển đỡ xuống xe ngựa, tiến vào gian khách điếm này. Bày trí bên trong so với các khách điếm khác cũng không có gì khác biệt, chỉ là bên trong chẳng có ai khác, chỉ có một chưởng quầy cùng tiểu nhị nằm ở trên bàn ngủ gà ngủ gật.
“Tiểu nhị, chuẩn bị mấy gian thượng phòng.” Đao Quang dùng sức dộng vỏ đao trong tay xuống bàn một cái, đánh thức hai kẻ đang say giấc.
Tên tiểu nhị kia nhập nhèm dụi dụi hai mắt, ngáp một cái, lại lười biếng vặn thắt lưng, “Khách quan, toàn bộ khách điếm hôm nay đã bị một vị đại gia bao hết, các ngài nên đi tìm nơi khác đi.”

Tâm Uyển khẩu khí thoáng có chút lửa giận, “Bây giờ trời đã tối, phạm vi hơn mười dặm đều là cỏ hoang tùng sinh, làm gì còn có khách điếm nào khác.”
Chưởng quầy mỉm cười, cúi người nói, “Nhưng là, toàn bộ nơi này quả thật đã có người bao hết.”
Hàn Minh lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng đưa cho lão, “Chúng ta ra giá gấp đôi.”
“Khách quan ngài đừng làm khó xử tiểu nhân.” Lão bản chẳng mảy may bị tiền tài sở độnh, thật làm ta có chút kinh ngạc, có tiền cũng không kiếm? Chẳng lẽ người bao khách điếm này ra giá còn nhiều hơn thế nữa?
Ta cùng với Hàn Minh nhìn nhau, muốn từ trong mắt hắn tìm ra cách giải quyết, hắn lại dùng ánh mắt hỏi ta, lúc này nên làm gì bây giờ.
Lại vào lúc này, nghe thấy một trận mùi thơm nồng đậm truyền vào mũi, ta hướng lầu hai nhìn lên. Một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, toàn thân vận xiêm y trắng như tuyết đang đứng trước mắt mọi người, dáng điệu uyển chuyển, eo nhỏ xinh đẹp. Phong vận thoát trần, dung nhan mị hoặc, ánh mắt vô cùng cao nhã, quý phái nhưng lại mang theo khí tức lạnh lẽo, nàng liếc một vòng nhìn chúng ta, “Chưởng quầy, chủ tử nói an bài mấy gian thượng phòng cho bọn họ.” Thanh âm của nàng thanh thúy nhưng lại ẩn chứa một loại hàn khí run người, lạnh lẽo đến tận cốt tủy.
Ta thản nhiên trả lời, “Thay ta cảm tạ chủ tử của cô nương.” Ta cũng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu cười nhìn Hàn Minh, thần sắc hắn lại phá lệ nghiêm túc. Ta ho nhẹ vài tiếng, dọc theo đường đi, bệnh tình của ta cũng có hảo chuyển, cũng không con ho ra máu nữ, chỉ là thường xuyên ho khan.
Lúc ta tiến vào gian thượng phòng trên lầu hai, màn đêm đã buông xuống, ta được an trí ở phòng cuối cùng dãy phía đông, đẩy cửa sổ ra, trong gió mang theo hương cỏ cây xộc vào mũi, khiến ta cảm giác thoát ly khỏi trần tục. Tâm Uyển cùng Hoán Vi hầu hạ bên người ta, một tấc cũng không rời, ngoài cửa tứ đại hộ vệ nghiêm mật trông coi.
Tâm Uyển mỉm cười ngọt ngào bước về phía ta, trong tay bưng một chén Mai Hoa nhưỡng, “Chủ tử, mời dùng trà.”
Ta đưa tay tiếp nhận, “Tâm Uyển đối ta cũng thật dụng tâm, cho dù là ở ngoài cung, cũng không quên vì bản cung chuẩn bị trà ngon như thế.” Chữ “ngon” được ta tăng thêm vài phần lực đạo khi nói, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú sự biến hóa trên gương mặt nàng.
Thế nhưng thần sắc của nàng vẫn thật tự nhiên, cũng không có gì khác thường, cung khiêm nói, “Nô tỳ chỉ là làm tròn bổn phận.”
Hít sâu một hơi, mùi thơm của trà truyền sâu vào trong khoang mũi, ta có một loại xúc động muốn nôn mửa, lại cố nén xuống dưới, đem chén trà đặt lên môi uống một ngụm. Ta thề, đây là lần cuối cùng trong đời ta uống loại trà này.
Hoán Vi đột nhiên kêu to một tiếng “Ôi, sau đó ôm bụng, “Chủ tử, nô tỳ xin phép đi nhà vệ sinh.”
Ta kìm lòng không đặng mà cười một tiếng,“Mau đi đi.”
Đợi Hoán Vi rời đi không lâu, tiểu nhị đến trước phòng, nói là đồ ăn đã chuẩn bị hảo, mời chúng ta nhanh xuống ăn cơm.
Khi ta cùng Tâm Uyển và tứ đại hộ vệ đang định xuống lầu dùng cơm, Hàn Minh đã sớm ở đó chờ ta. Ta an vị ngồi xuống, nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn được bày ra, thật sự là không nghĩ tới, một khách điếm nằm ở vùng hoang sơ dã lĩnh như thế này lại có thể nấu ra biết bao sơn trân hải vị như thế này, quả thật không đơn giản nha.
Ta nhìn Hàn Minh vẫn như trước đứng bên cạnh ta, “Ngồi đi!”
Hắn do dự một lát mới ngồi xuống, Tâm Uyển cầm đũa lên thử đồ ăn trước.
Từng trận tiếng bước chân trên cầu thang gỗ truyền xuống, ta vừa nhấc mắt nhìn lên, liền bắt gặp một nam tử răng trắng môi đỏ, thiên sinh lệ chất, cử chỉ tao nhã, tuổi chừng hai mươi tư, tướng mạo xuất chúng, tương mạo tuấn nhã đến mức khiến người ta vừa nhìn đã quên mất nói chuyện. Ngoài ra, khiến người khác kinh mỹ hơn chính là bảy vị nữ tử thiên tư quốc sắc đi phía sau hắn, bảy người song song, phủng tâm tây tử tuyệt mỹ, nghiêng nước nghiêng thành không từ ngữ nào tả hết. Bảy người các nàng đẹp đến mức làm thế nhân khuynh đảo, ngay cả ta cũng phải ngừng lại hô hấp mà thưởng thức dung nhan tuyệt mỹ của các nàng.
Người đứng gần vị bạch y nam từ này nhất chính là bạch y nữ tử ban nãy, hai người thật là quan hệ chủ tớ? Ta thấy thế nào cũng không như là một đôi phu thê! Vị nam tử này thật đúng là tọa hưởng tề nhân chi phúc, mỗi ngày đều có bảy vị giai nhân bầu bạn bên người, thật sự là khiến người ngoài ganh tỵ đến chết.
Đang thử đồ ăn, Tâm Uyển đột nhiên kêu rên một tiếng, chiếc đũa rơi xuống, chiếc bát đang cầm cũng rơi vỡ, sắc mặt tái nhợt một mảnh.
Hàn Minh phút chốc đứng dậy, “Trong đồ ăn có độc.”
Tứ đại hộ vệ đồng loạt rút đao chắn ở trước mặt ta, đề phòng nhìn quanh toàn bộ khách điếm, cuối cùng rất ăn ý đem ánh mắt đồng loạt đặt lên trên người vị bạch y nam từ nọ.
Cặp lông mày của hắn khẽ nhếch lên, vẻ mặt đầy ý trào phúng, “Chư vị chẳng lẽ hoài nghi ta bỏ độc trong thức ăn?”
“Chúng ta không nói vậy, là ngươi tự mình thừa nhận!” Đao Quang một tiếng hừ lạnh, chỉ đao về phía hắn.
“Chủ tử, đừng cùng đám người nói chuyện không biết lý lẽ này làm gì, kẻo đánh mất thân phận.” Vị bạch y nữ tử vẫn giữ vẻ mặt thanh ngạo nhu trước, khinh thường liếc nhìn chúng ta.
Ta thấy Tâm Uyển phun ra từng ngụm máu tươi, sau đó không ngừng run rẩy, “Tâm Uyển không được rồi, cứu nàng trước đi.” Ta khẩn trương nhìn Hàn Minh.
Hàn Minh lập tức đưa tay ôm lấy Tâm Uyển xông lên lầu, ta tuy chạy chậm nhưng vẫn cố gắng đuổi theo bộ pháp của hắn, lúc ta cùng vị nam tử bạch y kia tương kiến, ta đột nhiên dừng lại bộ pháp, ngưng mắt đánh giá hắn, mà hắn cũng thoáng đảo mắt mà đánh giá ta. Hắn là ai vậy, vì sao ta càng nhìn lại càng cảm thấy quen mắt?
Chợt hoàn hồn, ta giật mình cảm thấy chính mình đã quá thất thố, lập tức thu hồi tầm mắt chạy lên lầu. Mơ hồ cảm thấy có ánh mắt từ phía sau đang chằm chằm ta, mồ hôi lạnh khẽ xẹt qua lưng.
Khi tiến vào sương phòng, Hàn Minh đã đưa thuốc giải cho Tâm Uyển uống, Hoán Vi đã đi nhà vệ sinh từ lâu nhưng tới giờ mới chậm chạp xuất hiện, nàng khẩn trương nhìn Tâm Uyển, “Sao lại thế này?”
Hàn Minh đem Tâm Uyển đã chết ngất đặt lên giường, kéo mền lại cho nàng, “May mắn là phân lượng độc trong thức ăn không nhiều lắm, nếu không dù cho Hoa Đà có tái thế cũng cứu không được nàng ta.”
Hành Vân thực khẳng định nói, “Nhất định là tên nam tử mặc bạch y, quan hệ của hắn cùng với khách điếm lão bản tựa hồ phi thường chặt chẽ.”
Hàn Minh đem ánh mắt đưa về phía ta và Hoán Vi, cuối cùng nhẹ nhàng liếc qua hướng khác, “Chủ tử ngài về phòng nghỉ ngơi trước, Đao Quang, Kiếm Ảnh, Hành Vân, Lưu Thủy, tối nay chúng ta canh gác và rà soát khách điếm này.”
“Vâng.”
Phòng trong chưa điểm ánh nến, một mảnh hắc tịch, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào. Ta nằm ở trên giường, một tia buồn ngủ cũng không có, chỉ nghe xung quanh yên tĩnh, Hoán Vi áp tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Thật lâu sau, nàng mới chạy đến bên giường ta, nhỏ giọng nói, “Chủ tử, bên ngoài không có người.”

Ta lập tức từ trên giường ngồi bắn dậy, thật cẩn thận hé cửa sổ, cẩn thận tính toán độ cao từ lầu hai đến đất, quả thật hơi cao. Nếu ta ừ đây nhảy xuống, chắc chắn không chết cũng tứ chi tàn phế cả đời.
“Mau đem chăn xé ra cột thành dây thả xuống.” Ta nhỏ giọng nói vào tai nàng, sợ người bên ngoài nghe được.
Hoán Vi nghe xong, nhãn tình lập tức sáng lên, nhanh chóng bắt đầu hành động.
Đúng, ta làm rất nhiều chuyện, hết thảy chỉ vì ngày hôm nay có thể bỏ trốn.
Ngày ấy đại hôn của Kỳ Hữu cùng Doãn Tinh, ta cố ý ăn vào chút ít độc dược, khiến bản thân trong suốt một đêm ho ra máu không ngừng. Mà vị ngự y kia cũng đã bị ta mua chuộc từ trước, chỉ cần hắn ở trước mặt Kỳ Hữu nói mấy câu mà thôi. Quả nhiên, Kỳ Hữu thật sự vì ta sinh bệnh mà phóng ta hồi Hạ Quốc bái tế phụ hoàng, mẫu hậu.
Đúng vậy, vừa rồi Hoán Vi mượn cớ vào nhà vệ sinh, nhưng thật ra nàng đã đến nhà bếp và hạ thuốc vào thức ăn, lý do chỉ có một, ta cần phải cắt cái đuôi luôn theo sau mình là Tâm Uyển. Đồng thời, mọi hiềm nghi đều đổ lên người vị bạch y nam tử kia, như vậy, Hàn Minh cùng tứ đại hộ vệ sẽ chuyển hướng đề phòng bọn họ, căn bản không rảnh cố kỵ ta.
Sợi dây thừng do nhiều thớ vải cắt vụn đã được kết lại hoàn chỉnh, Hoán Vi liền đem một đầu ném xuống đất, một đầu gắt gao siết chặt ở ngưỡng cửa sổ, “Chủ tử, mau đi xuống.”
Ta nhìn sợi dây dài kéo thẳng xuống đất, do dự một lát, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Hoán Vi, ở bên tai nàng nói nhỏ, “Cám ơn ngươi.”
Nàng thụ sủng nhược kinh nói, “Chủ tử xin đừng nói như vậy, nô tỳ chỉ làm hết bổn phận.”
“Ân tình của ngươi, ta nhất định ghi nhớ trong lòng.” Bỏ lại những lời này, ta cẩn thận nhảy qua cửa sổ, nắm chặt dây thừng nhảy xuống.
Gian nan leo xuống, bàn tay đã bắt đầu bong trầy, rốt cục ta đã an toàn tiếp mặt đất. Ta lại ngửa đầu nhìn lên Hoán Vi vẫn đang đứng ở cửa sổ mỉm cưỡi, hướng nàng vẫy vẫy tay.
Nàng lưu luyến không rời nhưng lại phất tay với ta, vô thanh vo tức làm một cái khẩu hình, “Bảo trọng!”
Hung hăng tiếp đất một cái khá đau, ta cắn răng một cái, xoay người hướng vào bụi cỏ trong đêm đen mà chạy. Ánh trăng tại thượng vẫn treo trên đỉnh đầu, giúp ta chiếu sáng đường đi.
Trên đường gió lạnh thổi, đừng cọng cỏ theo bước chân mà lay động, khí lạnh phiêu phiêu, côn trùng bay trong đêm.
Khi ta nghĩ bản thân đã thành công đào tẩu là lúc, Hàn Minh như quỷ mị xuất hiện trước mắt ta, chặn đường đi của ta. Thái độ của ta dần trở nên nghiêm túc.
Hắn chăm chú nhìn chằm chằm ta, giống như chờ đợi xem ta có thể trầm mặc trong bao lâu, “Ngươi muốn đi đâu?”
Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nói, “Ta muốn rời khỏi, rời khỏi Hoàng Thượng, rời khỏi hậu cung, rời khỏi Kỳ Quốc.”
“Ngươi thật có thể buông đoạn tình này mà không hề lưu luyến?”
“Phải.” Ta không chút do dự gật đầu.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, như là một loại giải thoát, “Vậy ngươi có thể đi rồi, đi tìm giấc mộng của ngươi, tìm nơi bích thủy sơn khê, nơi ngươi có thể tung vó bạch mã, cười thán hồng trần, đó là tâm nguyện nhiều năm của ngươi.”
Giật mình nhìn vẻ mặt cảu hắn khi nói chuyện, một chữ một câu, đều là những từ ngữ mỹ lệ đến nhường nào. Bích thủy sơn khê, tung vó bạch mã, cười thán hồng trần. Phải, đây là tâm nguyện nhiều năm của ta, nhưng nay, tâm nguyện này đã chôn sâu trong lòng ta, trở thành một giấc mộng vĩnh viễn không có khả năng thực hiện.
Ta hít sâu một hơi, thản nhiên cười nói, “Đa tạ thành toàn.”
Gió lặng lẽ thổi qua dây kết trên tóc, ngăn trở đôi mắt ta. Trong một thoáng nháy mắt không nhìn thấy đó, hắn nói, “Thực xin lỗi.”
Bước chân cảu ta đột ngột cứng đờ, ta nghiêng đầu hỏi hắn, “Ngươi chẳng lẽ đã làm một chuyện thực có lỗi với ta sao?”
“Không có gì, chỉ cần ngươi hạnh phúc vui vẻ liền hảo. Đi tìm cuộc sống thuộc về ngươi đi, có thể bay đi bao xa liền cứ bay đi bấy xa, đừng bao giờ trở về nơi này nữa.” Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, hỗn loạn rất nhiều cảm xúc, khiến ta nghe không hiểu.
Ta cũng không muốn truy vấn thêm, vô luận hắn đã làm chuyện có lỗi gì với ta thì hắn chung quy vẫn là ân nhân của ta, những việc hắn giúp ta quả thật đãrất nhiều rất nhiều, ta vĩnh viễn sẽ không trách hắn.
Ta cất bước rời đi, bước qua khỏi đồng cỏ dại này, Phức Nhã không còn là một nha đầu ngốc nghếch chỉ biết liều lĩnh vì yêu nữa, đã đến lúc ta phải thực hiện trách nhiệm trên vai mình.
Kỳ Quốc, ta rồi sẽ trở về.
Hoa lạc hoa phi, hoa khai hoa tạ hoa y cựu
Duyên khởi duyên diệt, duyên lai duyên khứ duyên chung tẫn
Mẫu đơn tuy mỹ chung tu lạc, tâm tùy duyên diệt vô tâm luyến.
(Hoa rụng hoa bay, hoa nở hoa tàn hoa như cũ
Duyên có duyên không, duyên đến duyên đi duyên cũng hết
Mẫu đơn cũng đẹp cũng phải tàn, tâm chết vì duyên chẳng thể yêu.)


Bình luận

Truyện đang đọc