KHUYNH THẾ HOÀNG PHI


Đồng tử khẽ lưu chuyển, lông mi hơi run rẩy, ánh mắt chậm rãi mở, ta ảm đạm nhìn quanh căn phòng u ám, trên cổ truyền đến từng đợt đau đớn. Ta gượng sức đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn lướt qua căn tiểu ốc lịch sự tao nhã, trong phòng thắp nến đỏ trầm hương, từng trận u hương dấy lên kích thích suy nghĩ của ta, trong đầu hồi tưởng lại một màn mờ mịt ngày ấy . . . . Ta thật vất vả lắm mới từ khách điếm trốn thoát ra được, trên đường gặp Hàn Minh, sau đó hắn đại phát thiện tâm để cho ta rời khỏi. Rồi sau đó. . . . . Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân thưa thớt, ta vừa mới định xoay người, liền cảm thấy cổ như bị thứ gì đó đâm một cái, từng đợt đau đớn tận xương tủy truyền khắp toàn thân. Sau đó ta cái gì cũng không nhớ nữa!
Đây là đâu? Là ai đem ta tới nơi này? Người đó có mục đích gì? Ta đây thật sự là mới thoát khỏi miệng hùm, lại rơi vào hang sói. Vận mệnh của ta vì sao trắc trở không ngừng như thế, ông trời chung quy một lần lại một lần cố ý trêu đùa ta mà. Như ta hiện nay, lại có duyên gặp gỡ trở ngại gì, kiếp nạn gì nữa đây?
Sau khi tùy ý sửa sang lại xiêm y hảo, ta liền mang vào đôi hài thêu rồi đi tới bên cạnh cửa, kéo mở cánh cửa phú quý môn đang đóng kín. Có hai vị cô nương canh giữ bên ngoài, vừa thấy ta tỉnh lại liền thản nhiên cúi đầu nói, “Cô nương, ngài tỉnh rồi.”
Ta nhíu mày nhìn hai người bọn họ, trăm chuyển suy nghĩ, mở miệng hỏi, “Đây là nơi nào vậy?”
“Vu Nhiên sơn trang.” Hai người các nàng đều đồng thanh trả lời ta bốn chữ ấy.
Bốn chữ này thật sự khiến cho ta một phen kinh hãi, ta mặc dù thân tại cung đình, thế nhưng ba chữ Vu Nhiên sơn trang cũng như sấm bên tai, nó chỉ vỏn vẹn trong vòng mười năm liền đã khống chế cả giang hồ, oanh động thiên hạ, thần bí quật khởi giữa lãnh thổ tam quốc. Đơn giản mà nói, nó là một tổ chức sát thủ, di động giữa tam quốc, lấy “tiền mua mệnh” làm sinh kế. Triều đình tam quốc cũng cùng với bọn họ nước sông không phạm nước giếng. Vì dẫu sao Vu Nhiên sơn trang cũng giống như mê cung bản, cơ quan trùng trùng, sát thủ của chúng võ công lại càng cao thâm khôn lường, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì không ai muốn đối địch cùng chúng.
Nhưng ta thật không thể hiểu được, Vu Nhiên sơn trang này vì sao phải bắt ta? Ta không nhớ đã cùng bọn họ có quan hệ giao du gì. Giữa lúc ta còn đang hồ nghi, một ả thị nữ lại nói: “Cung chủ có phân phó, cô nương nếu như tỉnh lại, thì đưa người đi gặp ngài.”
Ta khẽ gật đầu ưng thuận, lòng đầy hồ nghi mà đi theo sau nàng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn khắp cảnh vật chung quanh, sương buổi tối vừa mới ngưng đọng trên lá cây, trăng sáng lạnh như sương, ánh sáng ảm đạm soi trên khung cửa. Cho dù hoa cỏ bích thủy đều có, nhưng vẫn khiến ta không rét mà run, chỉ có thể dùng đến hai chữ để hình dung tình cảnh này — âm trầm. Đây chính là Vu Nhiên sơn trang danh chấn thiên hạ đó sao?
Rốt cục, các nàng dừng lại trước một cánh cửa làm bằng hắc mộc, khom người mời ta đi vào, ta cũng không thắc mắc gì, vừa đẩy cửa ra liền rảo bước tiến lên bậc cửa, tức thì đập vào mắt là một đỉnh kim nghê cực đại, khói bay lượn lờ, lại có từng trận mùi hương phảng phất quanh mũi. Ta nghiêng đầu mà nhìn theo, thứ vừa thấy không khỏi làm ta kinh ngạc mở trừng hai mắt, một gã nam tử từ trong hồ nước nóng to như vậy mà bứơc ra, đang đứng cách ta vài thước. Nam tử này không phải ai khác, chính là Bạch y nhân thần bí trong khách điếm. Mấy nàng thị nữ ở nơi này tựa hồ sớm đã quen với việc, liền cầm lấy khăn bông lau bọt nước còn vương lại trên người hắn.
Ta cứng lưỡi nhìn chằm chằm vào hắn – kẻ bấy giờ thần sắc vẫn thản nhiên như trước, ta đột nhiên ý thức được nam tử trước mắt đang…. không – một – mảnh – vải – che – thân!
Ta vội vàng xoay người quay lưng về phía hắn, hai má đỏ bừng, mặt nóng như lửa đốt. Tay chân cũng không biết nên đặt vào đâu nữa. Nam nhân này thật là . . . . . chẳng biết xấu hổ, lại đứng trước mặt nhiều nữ tử như vậy mà không một tấc vải, ta nếu biết giờ phút này hắn đang tắm, tuyệt đối sẽ không đi vào. Lại còn phải trông thấy một màn nhìn liền phát hoảng như vậy…

“Ngươi tỉnh rồi à.” Phía sau truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn.
“Phải, ngươi….. Ngươi mau mặc xiêm y vào đi.” Ta nói năng có chút lộn xộn, còn chưa hồi phục lại tâm tình rối ren khi nãy.
Tiếng mặc xiêm y sột soạt trong căn phòng yên tĩnh lúc này nghe ra phá lệ rõ ràng, thời gian trôi qua, tâm cảnh dần dần hồi phục, một màn trong đầu vừa mới lóe lên liền vút qua.
Mà hắn đã là một thân bạch y thắng tuyết, tiêu sái phiêu dật thoát trần, trên vai còn rủ xuống mấy sợi tóc chưa khô, hỗn loạn rải rác, càng nhìn hắn luồng khí tà mị trên người hắn phát ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn đang đứng bên cạnh ta. Đối diện ta là một đôi tròng mắt u ám quỷ mị, trong thần sắc hắn có chút tà khí, thâm thúy làm cho người ta không khỏi mê hoặc hãm sâu, dường như muốn đem ta hút vào đó. Nhất thời, ta lại quên mất bản thân định nói gì với hắn.
Hắn ở trong căn phòng vi ám lãnh đạm liếc nhìn ta, sương mù từ hồ nước nóng không ngừng bay lên, phủ phục quanh quẩn giữa chúng ta, ta thu hồi sự thất thố của mình, yết hầu thanh khinh không được tự nhiên “Ngươi bắt ta tới đây có mục đích gì?”
Hắn nhếch miệng một cái, ánh mắt lóe lên một tia sáng dị thường, “Ta cho ngươi thứ ngươi muốn, hãy làm cho ta điều ta cần.”
Sau khi nghe xong lời hắn nói, ta khí định thần nhàn nhìn hắn hỏi: “Ngươi chẳng lẽ biết ta muốn cái gì sao?”
“Khuôn mặt này của ngươi làm thật không tồi a.” Hắn không trả lời câu hỏi của ta, lại đem đề tài chuyển đến trên khuôn mặt ta.
Tâm ta một phen cả kinh, hắn có thể nhìn thấu thuật dịch dung thiên y vô phùng trên mặt ta, nam nhân này thật đáng sợ, “Ngươi làm sao mà biết?”

Hắn xoay người, thản nhiên trả lời, “Người giúp ngươi dịch dung là sư phụ của ta, tuyệt thế thần y.”
Hắn lại chính là đồ đệ của thiên hạ đệ nhất thần y? Ta thoáng có chút kinh ngạc, lại chưa biểu hiện ra ngoài, thần sắc như thường hỏi: “Vậy ngươi muốn gì?”
“Đem gương mặt nguyên bản của ngươi trả lại cho ngươi.”
Lạnh lùng trừu một hơi, ta dường như không thể tin được lời mình vừa nghe, “Ngay cả sư phụ của ngươi cũng không thể làm được chuyện này, ngươi có thể làm đến?”
Trên mặt hắn tràn ngập tự phụ cùng lãnh ngạo, giống như trên đời này không có hắn thì không thể làm được chuyện gì, “Đế hoàng phi chưa từng nghe qua ‘Trò giỏi hơn thầy’ sao?”
“Đế hoàng phi” Ba chữ suýt nữa làm cho ta đứng không vững, hắn thế nhưng lại biết được! Chẳng lẽ hắn có thông thiên thuật, “Ngươi như thế nào biết được thân phận của ta?”
Hắn lạnh lùng cười nói: “Có thể khiến cho Minh Y hầu khúm núm nghe lệnh tất nhiên là kẻ bất phàm. Ta sau khi nghe ngóng, mới biết được nguyên lai ngươi chính là phi tử được Kỳ đế sủng ái nhất.”
Trong lúc ta há miệng còn muốn hỏi, hắn đã hiểu được nghi vấn của ta, “Trong hậu cung Kỳ Quốc, có người của ta.” Những lời này hoàn toàn làm cho ta á khẩu không trả lời được, thì ra là thế! Hậu cung…… Kẻ đó sẽ là ai?
Ngày ấy ta cũng không đáp ứng cùng hắn giao dịch, chỉ trở lại trong phòng đợi ba ngày. Từ trong miệng nha đầu hầu hạ ta biết được, vị bạch y nam tử kia chính là Vu Nhiên sơn trang trang chủ — Hy! Khó trách bên người hắn mỹ nữ như vân, ta xưa nay cứ nghĩ Vu Nhiên sơn trang trang chủ nhất định là một lão nhân gia tóc bạc trắng, lại không nghĩ tới, vị nam tử trẻ tuổi tuấn lãng này chính là Vu nhiên Trang chủ nổi danh thiên hạ.
Bình phong chạm vàng, rèm cửa hồng phấn nhẹ bay. Ta ngồi bên chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn, đem hoa trong bình hái từng chiếc từng chiếc cánh xuống, chẳng biết qua bao lâu, cánh hoa đã lấp kín cả bàn.

Trả lại gương mặt nguyên bản cho ta? Ta vì những lời này mà dao động, do dự.
Trước đây, sở dĩ ta lựa chọn gương mặt bình thường này, chỉ vì ta không muốn bị kéo vào trận tranh đấu đầy máu tanh đó thêm một lần nào nữa, chỉ muốn sống hết một quãng đời vô ưu bình thường. Nhưng hôm nay đã khác, ta lựa chọn phục quốc, lựa chọn trả thù tất cả những kẻ từng thương tổn ta, ta không cam lòng “bình thường” nữa, vì vậy ta nhất định phải trở về với gương mặt nguyên bản của mình.
Như vậy, nếu thực sự có một ngày diệt Hạ quốc, ta cũng có lý do danh chính ngôn thuận, hơn nữa, ta cũng không cần băng khoăn nếu thân phận Hạ Quốc công chúa của ta ảnh hưởng đến hoàng quyền của Kì Hữu.
Nhưng là, muốn trở về với gương mặt cũ ta cần phải trả giá đắt thế nào đây? Hi muốn ta vì hắn làm chuyện gì? Trên vai ta còn mang giao dịch cùng Kì Vẫn a!
Mãi đến khi cánh hoa cuối cùng cũng bị ta hái xuống, ta phút chốc đứng dậy, nắm chặt cánh hoa kia trong lòng bàn tay, nhanh chóng xông ra ngoài. Không cố kỵ hai vị cô nương kia không ngừng kêu to phía sau, ta dựa vào ấn tượng mấy ngày trước tìm đường đến phòng Hi, lại bị hai vị cô nương trông coi bên ngoài ngăn lại.
“Ta muốn gặp trang chủ của các ngươi.” Cố ý đem thanh âm phóng đại khiến cho người bên trong phải nghe thấy ta.
Không bao lâu một thanh âm dày dặn từ bên trong truyền ra, “Cứ cho nàng tiến vào!” Ngữ điệu thản nhiên như vậy, tựa hồ liệu định ta nhất định sẽ đến.
Đẩy cửa mà vào, lại là từng trận phiêu hương lan vào khoang mũi, Hi lại ở trong ôn tuyền tắm rửa.
Ta có chút bất đắc dĩ, vì sao mỗi lần ta đến, hắn đều là trần như nhộng, cũng may lần này cả người hắn đều chìm ở trong nước, ta không cần phải nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ như lần trước. Nhìn hắn hưởng thụ tựa lưng vào vách hồ, vị bạch y nữ tử thanh ngạo ngày đó xuất hiện ở khách điếm đang dùng hai cánh tay mảnh khảnh của mình giúp hắn chà lưng.
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ?” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng mà vabg tới. Bởi vì hắn đưa lưng về phía ta, cho nên ta không thể nhìn rõ biểu tình của hắn giờ phút này.
Nhìn vàng tấm lưng màu đồng của hắn, ta bình thản hỏi: “Như vậy, ngươi muốn ta vì ngươi làm việc gì?”
“Trước hết ngươi trả lời cho ta vài vấn đề, ta liền biết ngươi có tài cán làm việc gì cho ta.”

Ta ngẩn ra, hắn thế nhưng còn chưa nghĩ ra muốn ta giú[ hắn làm cái gì! Ta thả lỏng cảm xúc, lộ ra nụ cười nhạt, “Hỏi đi!”
“Ngươi là phi tử của Nạp Lan Kỳ Hữu, vì sao phải bỏ trốn?” Lời nói vẫn lãnh đạm như băng của hắn lại làm khiến ta bất giác siết chặt hai nắm tay, cứng rắn nói ra ba chữ,“Bởi vì hận!” Sự lãnh khốc đến run sợ này thật khiến cả ta cũng phải ngạc nhiên.
Hắn cười lạnh một tiếng, “Nam nhân tam thê tứ thiếp đều thực bình thường, huống chi là vua của một nước.” Nghe thấy lời của hắn ta liền hiểu được, hắn hiểu lầm ta vì Kỳ Hữu liên tục sủng hạnh hậu cung giai lệ mà nhân tham sống hận, nhưng là ta tuyệt nhiên không có giải thích, chỉ duy trì trầm mặc.
Hi vốn dĩ đang đưa lưng về phía ta, lúc này lại đột ngột quay lại ngoái nhìn, hai tay gác lên mặt sàn lát bằng ngọc lưu ly, sương mù bao phủ toàn thân hắn,“Vậy ngươi vốn dĩ đang muốn chạy trốn về hướng nào?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, ta vân đạm phong khinh nói: “Dục Quốc.”
Hắn vừa nghe “Dục Quốc” hai chữ, biểu tình lạnh lùng trên mặt lập tức có sự biến hóa, “Ngươi đi Dục Quốc làm cái gì?”
Ta chậm rãi nhắm mắt lại, thở hắt ra một ngụm khí lạnh, sau đó mở miệng, từ từ nói: “Liên Thành.”
Ánh mắt hắn hốt nhiên chuyển thành nghiêm túc sắc bén, cũng không nói nữa, lặng yên mà trầm tư điều gì đó.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “Ngươi nhận thức Liên Thành?”
Ta gật gật đầu, càng kỳ quái hắn vì sao đột nhiên biến sắc, chẳng lẽ hắn cùng với Liên Thành có quan hệ gì sâu xa? Hay là có cừu hận gì với nhau?
Hắn tùy ý đưa tay trở lại vào trong nước, không mạnh không nhẹ hất lên một vốc nước, sau đó lại duỗi tay nhìn nước từ đầu ngón tay chảy ngược trở lại, khôi phục biểu tình lạnh lùng vốn dĩ, “Ta đã biết phải để ngươi làm gì cho ta rồi!”


Bình luận

Truyện đang đọc