KHUYNH THẾ HOÀNG PHI

Tiếp theo, ta lại cùng Triển Mộ Thiên hàn huyên rất nhiều chuyện, cậu ta nói hiện tại trong triều, thế lực nhà họ Hàn đang lấy thúng úp voi, cực kỳ giống nhà họ Đỗ năm xưa. Nhưng khác ở chỗ, nhà họ Hàn thông minh hơn nhiều, bọn họ hiểu cách che giấu mũi nhọn. Triển Mộ Thiên cũng biết, bản thân được Hoàng Thượng nâng đỡ là để kiềm chế nhà họ Hàn, không cho gia tộc đó độc tôn. Chẳng trách, Triển Mộ Thiên lại thăng quan liên tiếp, ắt hẳn trong triều sẽ có rất nhiều người muốn xu nịnh đứa nhóc này, nếu cậu ta cạnh tranh được với nhà họ Hàn, đó chưa hẳn đã là chuyện xấu.

Lúc gần đi, Triển Mộ Thiên tỏ ra lo lắng vì bên cạnh ta đều là gian tế, suy nghĩ một hồi liền quyết định cho ta một đứa nô tì, theo như cậu nhóc giới thiệu, nha đầu này không chỉ giỏi võ, hơn nữa còn thông minh và trung thành. Nghe vậy, ta đương nhiên rất thích. Ta còn nhờ cậu ta giao hộ bức chân dung cho Hoàng Thượng, muốn cậu ta đề thêm một câu: "Rơi không dứt, nước mắt như đậu đỏ; Nở không tròn, hoa cỏ khắp lầu son" phía trên bức tranh.

Đêm đó Kì Hữu tới, trông có phần xa lạ, chàng khoác áo lông cừu bên ngoài long bào, mái tóc lưu lại bông tuyết. Thấy ta chỉ mặc một bộ xiêm y mỏng ra đón chào, chàng lập tức cởi áo lông cừu phủ thêm cho ta, "Lạnh như vậy, sao nàng không mặc thêm đồ?"

Ta nắm chặt bàn tay ấm áp của chàng, cùng chàng sóng vai vào tẩm cung, "Vậy chàng nói xem, lạnh như vậy, sao chàng còn đội tuyết tới?"

"Không muốn ta đến? Vậy thì ta về..."

"Kì Hữu..." Ta thấy chàng quay đầu, có vẻ định về thật, lập tức níu tay chàng, "Chàng định đi thật đó sao?"

Chàng mỉm cười, lấy ngón trỏ búng nhẹ mũi ta, mắng yêu một tiếng, "Bé ngốc", rồi ôm vai ta bước lên cửa tẩm cung, "Thấy nàng vượt qua nỗi đau mất con, ta rất vui vẻ."

Nghe chàng nhắc lại chuyện buồn, nụ cười của ta cứng đờ, sau đó chuyển thành cười nhạt, không bình luận, chỉ tùy ý hỏi: "Chàng xem bức tranh thiếp nhờ Triển đại nhân đưa đến chưa? Bút pháp thật thần kỳ, tài hoa khiến người ta phải thán phục."

"Triển Mộ Thiên quả thật là nhân tài." Nhắc đến Triển Mộ Thiên, Kì Hữu chợt tỏ ra trầm tư, dường như đang suy tính chuyện gì.

"Nhưng chàng thăng cậu ta làm bộ binh thị lang có vẻ hơi nhanh quá. Ắt hẳn đại thần trong triều sẽ tranh luận bất mãn, chàng có chịu được áp lực không?" Ta cởi áo lông cừu đặt sang một bên, đưa chiếc lò sưởi nhỏ cho Kì Hữu. Chàng nhận lấy, thuận tiện ôm ta vào lòng, "Nếu sợ triều đình, ta đã không thăng chức cho cậu ta."

"Chàng coi trọng Triển Mộ Thiên vậy sao? Trong triều đâu thiếu quan viên thông minh, sao chàng chỉ dùng người này?" Ta dựa vào lòng chàng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nghiêng mặt chàng.

"Bởi vì cậu ta đủ tàn nhẫn, có thể làm đại sự." Kì Hữu nâng cằm ta, cúi người hôn nhẹ lên môi ta, thấy không bị cự tuyệt bèn hôn sâu hơn nữa.

Ta không để ý tới chàng, trong đầu chỉ quẩn quanh một câu "Bởi vì cậu ta đủ tàn nhẫn". Quả thật, Triển Mộ Thiên tàn nhẫn thế nào, ta đã biết từ lúc Hoán Vi chết, tựa như thứ trong tay cậu ta không phải là một sinh mệnh... Rất giống Kì Hữu, phải rồi, sự tàn nhẫn này cực kỳ giống Kì Hữu. Cũng khó trách Kì Hữu lại coi trọng như vậy, dám giao cho cậu ta quyền lực lớn. Mà Kì Hữu vội vã muốn bồi dưỡng Triển Mộ Thiên, chỉ có một nguyên nhân: Chèn ép nhà họ Hàn.

"Nàng đang nghĩ gì?" Giọng Kì Hữu có chút tức giận, trừng phạt cắn nhẹ lên môi ta, ta mới lấy lại tinh thần, cúi đầu hô đau một tiếng.

"Lúc ở cạnh ta không cho phép nghĩ đến chuyện khác, ta sẽ ghen."

Ta vuốt đôi môi bị cắn đau, giận dữ hỏi: "Chàng là ngôi cửu ngũ, sao ghen được?"

"Ngôi cửu ngũ cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố." Hắn đặt tay lên bụng ta, "Nguyện vọng lớn nhất của ta, chính là có giọt máu chung với nàng, một nhà ba người..."

Ánh mắt ta trầm xuống, một nhà ba người? "Thiếp không cần!"

Thấy sắc mặt chàng cứng đờ, ta liền chậm rãi giải thích: "Hậu cung phi tần lòng dạ hiểm ác, chỉ sợ con thiếp chưa ra đời đã phải chết trong bụng, thiếp không thể chịu nỗi đau mất con thêm lần nữa."

Nghe vậy, chàng dịu đi, cũng đắm chìm trong đau thương, "Trẫm lấy thân phận hoàng đế cam đoan với nàng, sẽ không để bất kì kẻ nào tổn thương con của nàng, trẫm nhất định sẽ cho nó bình an chào đời. Nếu là hoàng tử, sẽ phong làm thái tử; Nếu là công chúa, trẫm sẽ cho nó vô tận sủng ái."

Ta giơ ngón út, chàng có chút khó hiểu nhìn hành động của ta.

"Nói miệng không bằng chứng, chúng ta ngoắc tay."

Chàng bật cười, "Hơn hai mươi tuổi rồi mà giống con nít." Nói là vậy, nhưng chàng vẫn giơ ngón út ngoắc tay, cho ta một lời hứa hẹn.

Sau đó chàng bế ta lên, bước vào tẩm cung. Rèm lụa mỏng vàng nhạt làm ta chói mắt, mùi hương trên người chàng làm mê say suy nghĩ của ta, chàng đặt ta xuống giường, mơn trớn gò má của ta, "Có được không?"

Ta không nói lời nào, chỉ đặt tay lên cổ chàng, chủ động dâng lên môi hôn. Chàng ngâm khẽ một tiếng, từ bị động hóa thành chủ động, hơi thở nhục dục thấm đẫm không gian.

Trải qua một đêm triền miên, đến tận trưa hôm sau ta mới tỉnh lại, một bên giường đã lạnh lẽo từ lúc nào, không còn bóng dáng Kì Hữu. Có lẽ chàng đã vào triều, chàng là vị minh quân, tuyệt đối sẽ không vì sắc đẹp mà lơ là giang sơn. Ta dùng chăn quấn lấy cơ thể trần trụi, vì cảm thấy lạnh quá, lạnh quá. Đêm qua loáng thoáng nghe chàng nỉ non bên tai rằng, thống nhất ba nước xong mới có thể phong ta làm hậu, hiện tại thời cuộc căng thẳng, Tô Tư Vân mất con, rất có thể sẽ khai báo kẻ đồng lõa, vậy nên chàng cần để ý cô ta nhiều hơn nữa.

Khi đó ta mới biết, thì ra Kì Hữu đã sáng tỏ sự tình từ lâu, chàng biết đại hoàng tử chết là mưu kế của Liên Hi. Việc đẩy ta ở Trường Sinh điện là một tuồng kịch, nhưng để thêm phần chân thực, cần đánh đổi bằng cái thai của ta.

Lúc này Tâm Uyển cùng Mạc Lan đẩy cửa tẩm cung, bưng nước ấm đi tới thùng tắm, "Chủ tử, tắm rửa thay quần áo thôi, tới giờ dùng bữa trưa rồi."

Người lên tiếng là Mạc Lan, trông cô ta rất thản nhiên, đây là kẻ ta chú ý nhất trong Chiêu Phượng cung, bởi cô ta yêu Kì Hữu. Cô ta tựa như con rắn độc đáng sợ, vì yêu mà có thể phát cuồng, nếu một ngày ngóc đầu cắn ngươi một nhát, e đến Bồ Tát cũng không thể cứu được. Ta phải nghĩ cách đuổi cô ta ra khỏi đây... Mà không, phải trừ bỏ! Con rắn độc này đặt đâu cũng là tai họa lớn, không thể để cô ta có cơ hội sinh trưởng.

Ậm ừ một tiếng, ta đứng dậy đi tới thùng tắm, tự thấy rõ vết hôn loang lổ trên người, cùng với ghen tỵ nồng đậm trong mắt Mạc Lan. Giả bộ không hề để ý, sắc mặt ta vẫn không khỏi đỏ bừng. Ngâm cả cơ thể trong nước, làn nước ấm áp gột rửa hết mệt nhọc, ta nhắm mắt lại, cảm nhận hương hoa thoang thoảng, suy nghĩ bắt đầu phiêu xa.

"Vừa rồi có một cung nữ tự xưng là Hoa Tịch đến đây, nói chủ tử chỉ đích danh cô ta đến hầu hạ?" Tâm Uyển vừa chà lau thân mình cho ta, vừa hỏi.

"Hoa Tịch?" Ta lặp lại một lần, Triển Mộ Thiên nói sẽ cho ta một cung nữ đến bảo vệ, phải chăng là người này?

"Nha đầu đó đâu?"

"Ở bên ngoài."

"Gọi vào đi." Ta mở mắt, liền thấy một cô gái xinh xắn bước đến, cung kính quỳ gối, "Nô tì Hoa Tịch, bái kiến Thần chủ tử."

Giọng nói ngọt ngào, bước chân mềm mại, thật khó tưởng tượng đây chính là cao thủ trong miệng Triển Mộ Thiên, nhìn qua dường như còn yếu hơn cả ta, nàng có thể bảo vệ ta thật chứ?

"Hoa Tịch, về sau ngươi sẽ phụ trách công việc của Hoán Vi. Hoán Vi bất hạnh qua đời, ta cảm thấy vô cùng thương tiếc, từ nay về sau thiếu mất một trợ thủ đắc lực. Hiện tại ngươi đã đến, hy vọng ngươi có thể làm tốt hơn nha đầu ấy, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

"Thưa vâng, nhất định nô tì sẽ làm tốt hơn Hoán Vi."

Buổi tối, cung nữ hầu hạ thái hậu đến truyền lời, mời ta tới dùng bữa chung tại điện Thái Hậu. Hoa Tịch giúp ta trang điểm tỉ mỉ, cài trâm ngọc đính trân châu, hoa lệ chói mắt, xiêm y chỉ đơn giản một bộ váy lụa, khoác ngoài thêm một chiếc áo lông chồn trắng.

Đội mưa tuyết lâm râm đến nơi mới biết, điện Thái Hậu có thêm mấy vị khách. Đặng phu nhân bế con gái, nhỏ giọng nghiêm túc nói với thái hậu điều gì, Linh Nguyệt công chúa sóng vai ngồi cạnh Hàn Minh, cả hai trông đều lạnh lùng, căn bản không giống một đôi phu thê. Thái hậu vừa thấy ta đến, lập tức nở nụ cười, "Thần chủ tử tới rồi, ai gia nghe nói ngươi cao ngạo, không thích xã giao, còn sợ ngươi không tới nữa chứ."

"Thái hậu nương nương nhiệt tình mời, thần thiếp nào dám trái ý?" Ta cởi áo lông chồn, Hoa Tịch khoan thai tiếp lấy, ôm vào lòng, vẫn duy trì khoảng cách một bước với ta.

"Nếu mọi người đã đến đầy đủ, vậy ngồi đi." Thái hậu ngồi xuống ghế chủ tọa, người chung quanh mới dám ngồi theo. Đặng phu nhân và ta ngồi ở hàng thứ hai, Hàn Minh và Linh Nguyệt ngồi ở hàng thứ ba. An vị xong, ai nấy đều không mở miệng, bầu không khí nhất thời có chút lạnh lùng.

Ta đánh giá sơn hào hải vị muôn màu trên bàn, chỉ năm người không biết bao nhiêu món, ăn không hết, chung quy lại phải lãng phí.

Thái hậu thấy chúng ta ngồi im, liền chủ động gắp trước, thỉnh thoảng sâu xa liếc nhìn ta, "Nghe nói đêm qua Thần chủ tử được thị tẩm, sao đến giờ chưa thấy Hoàng Thượng sắc phong? Chủ tử nào đã tính là tước vị gì?"

Ta hiểu nàng một lời hai nghĩa, chỉ cười cười, múc một chén canh long phượng, "Thần thiếp chưa từng coi trọng tước vị, nếu Hoàng Thượng ân sủng, cho dù không được sắc phong thì cũng có làm sao?"

Linh Nguyệt công chúa nghe xong, cười khẩy một tiếng, "Thần chủ tử hiểu thấu đáo quá, nếu các phi tần đều được như cô, hậu cung này đã không chướng khí mù mịt đến vậy."

Ta cười nhẹ, chuyển mắt nhìn khuôn mặt loang lổ dấu vết thời gian của nàng, đâu còn phong thái yểu điệu ôn tồn như năm đó. Chẳng lẽ, nàng vẫn chưa vượt qua được cái chết của Minh thái phi và Kì Tinh? Nghĩ đến Kì Tinh, áy náy lại trào dâng trong lòng ta.

Mà thái hậu nghe xong, sắc mặt tối sầm. Đương nhiên, không có hoàng hậu, thái hậu là người đứng đầu hậu cung, nếu nơi này chướng khí mù mịt đúng như Linh Nguyệt nói, vậy đương nhiên là trách nhiệm của thái hậu. Linh Nguyệt chẳng qua là muốn chọc tức thái hậu, dường như nàng rất có thành kiến với nhà họ Hàn.

"Linh Nguyệt, chắc muội ở Hàn phủ nhiều năm không giao thiệp với hoàng cung, quên mất cách nói chuyện lịch sự rồi." Thái hậu đập đũa ngọc xuống bàn, tạo ra tiếng vang thật mạnh.

Linh Nguyệt cười cười, "Đã biết Linh Nguyệt không giao thiệp với hoàng cung, sao còn bảo Hàn Minh ép ta đến đây? Nhà họ Hàn các người giam lỏng ta ba năm, sao hiện giờ lại đột nhiên phóng thích? Vì vị Thần chủ tử này ư? Cho dù ta không hỏi thế sự nhiều năm, nhưng cũng chưa đến mức mắt mờ, đây căn bản chính là Phan Ngọc!"

Thái hậu biến sắc, tức giận đang muốn trách mắng, Hàn Minh đã đứng dậy, vung tay tát Linh Nguyệt một cái thật mạnh. Ta chứng kiến hết thảy, nghe Linh Nguyệt nói mà có chút không thể tin được. Hàn Minh giam lỏng Linh Nguyệt ba năm, hơn nữa hôm nay còn động thủ đánh nàng? Bọn họ đã rơi xuống tình cảnh này từ lúc nào?

Nhớ ngày trước, Hàn Minh luôn luôn tôn trọng Linh Nguyệt, Linh Nguyệt một lòng hy sinh vì Hàn Minh, tại sao giờ đây lại chuyển biến lớn đến thế? Nguyên nhân thái hậu ép Linh Nguyệt tới là gì? Chẳng lẽ để nàng gợi lại cái chết của Kì Tinh, muốn ta áy náy?

Nhà họ Hàn... Thì ra nhà họ Hàn có nhiều bí mật như vậy. Linh Nguyệt công chúa... Đúng, ta phải gặp riêng Linh Nguyệt công chúa, nhất định nàng biết rất nhiều điều. Nhưng phải làm thế nào mới gặp được, khi hiện tại nàng đang bị Hàn Minh giam lỏng?

Bình luận

Truyện đang đọc