KIỆT XUẤT TRONG GIỚI ĂN VẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Thanh Trì cầm luôn cả tiền lẻ đã đếm đến ngân hàng đổi thành tiền chẵn sau đó cất vào một phong bì.

Tổng có được ba nghìn sáu, nhiều hơn trong dự đoán của hắn rất nhiều.

Trước đó để trong hộp tiết kiệm tiền cũng không có cảm giác gì, lúc này đổi thành tiền giấy ước lượng trong tay, ngược lại cảm thấy hơi nặng.

Hắn rất hy vọng số tiền kia cuối cùng rời vào tay Tống Úc, như thế sẽ mang ý nghĩa, hắn an toàn rồi.

Thật ra hắn rất sợ bị thương, ngay cả tiêm cũng sợ, nhưng không ai có thể giúp hắn, điều có thể làm đó là giả vờ như không quan tâm, không sợ.

Lừa mình dối người nói với mình, không nguy hiểm, sẽ không có chuyện gì.

Trên đường về nhà, hắn nhận được thời gian và địa điểm Lý Hoành gửi đến, trong lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt và mê man.

Mặc dù mỗi ngày hắn đều mê man, nhưng mê man của giờ phút này lại không giống trước đó cho lắm.

Hắn không hiểu rõ đối thủ, không có tự tin của ngày xưa.

Cảm giác mình giống như đã biến thành một quân cờ, đã mất đi quyền chủ động, đối thủ có mấy người, mình sẽ xảy ra chuyện gì, hết thảy đều không biết.

Đây chính là một canh bạc của lão Tào và Thiên Vương.

Lần đầu tiên Cố Thanh Trì nhận “Nghiệp vụ” đáng kể như thế, hoa hồng trả đến tám phần trăm, thành công chính là hơn một trăm sáu mươi nghìn, nhưng đoán chừng khả năng có thể lấy về toàn bộ không cao.

Lý Hoành nói với hắn, đêm mai lão Tào sẽ gọi sáu bảy người đi cùng, đến lúc đó thu được tiền rồi mọi người chia đều, nhưng càng nhiều người hắn càng thấp thỏm.

Mặc dù bình thường hắn luôn nói với Tống Úc nghề của hắn là chém người, nhưng hắn tối đa cũng chỉ dẫn theo hai ba lính tôm tướng cua cùng chặn người đe dọa, một lần nặng nhất đó là đánh gãy xương sường người ta, hình thức đao thật súng thật kéo bè kéo lũ đánh nhau như thế này vẫn là lần đầu.

Thiên Vương này hắn chưa hề tiếp xúc cũng không quen biết, đối với sự tích của gã đều là lời truyền miệng tới, cũng không biết là thật hay giả.

Chỉ biết là gã và lão Tao quen biết rất lâu, còn từng làm việc cùng nhau, lúc lão Tào mở trung tâm giải trí kia gã còn đầu tư vào, về sau không biết làm sao hai người trở mặt, những rối rắm trong những việc trải qua chỉ e rằng có bản thân bọn họ biết.

Lý Hoành còn nói, lần này lão Tào quyết định phải phế bỏ một người bên bọn chúng, bảo bọn họ ra tay không cần cân nhắc nặng nhẹ, xảy ra chuyện lão Tào tự nhiên sẽ gánh.

Mặc dù Cố Thanh Trì không có văn hóa gì, nhưng hắn hiểu được ý tròng câu nói này.

“Gánh” mà lão Tào nói, chắc chắn không phải gánh tội thay người kia, mà là gánh trách nhiệm trên vai người kia, nói đơn giản một chút đó là gửi ít tiền đến nhà người ta, chuyện này coi như chấm dứt.

Con người lão Tào nói chắc chắn, đưa tiền cũng sảng khoái, cho nên rất nhiều người bằng lòng bán mạng cho lão, có điều hắn vĩnh viễn cũng không thể trở thành một người trong số đó.

Mạng của hắn là của bản thân hắn, không ai có thể mua đi, hắn sẽ dốc hết toàn lực chèn ép đối thủ, cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ mình.

Buổi sáng Tống Úc bị cơn ác mộng đánh thức.

Bình thường cuộc sống nhỏ của anh trải qua rất thoải mái không có áp lực gì, rất ít nằm mơ, cho dù mơ gì đó, buổi sáng tỉnh dậy cũng quên gần hết, nhưng anh có thể nhớ lại rất nhiều chi tiết nhỏ trong giấc mơ tối hôm qua.

Anh mơ thấy mình đi vào hẻm nhỏ mua mì trộn tương chiên, nhưng không biết tại sao, đường trong hẻm nhỏ không nhìn thấy cuối cùng, càng chạy càng tối, càng chạy càng sâu, khi anh quay đầu lại, phát hiện sau lưng có thêm bức tường vây chặn lại.

Anh hoảng sợ ngồi xổm trong bóng đêm, sau lưng dán vào tường.

Tiếp đó lại nghe thấy tiếng bước chân, rất nhiều người, xung quanh anh không có bất kỳ ngăn cản gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía bóng tối.

Tiếng bước chân cách anh càng ngày càng gần, lúc trái tim cũng sắp nhảy ra, lại nghe thấy giọng Cố Thanh Trì.

Anh rất phấn khởi đứng lên, kết quả lại nghe thấy Cố Thanh Trì cười mỉa một tiếng với đám thuộc hạ của hắn.

Một tên thuộc hạ của Cố Thanh Trì đưa cho anh một xấp tiền, khi anh duỗi tay nhận lấy, một món đồ lành lạnh mò tới.

Anh bị dọa rút tay về, Cố Thanh Trì lại dùng giọng điệu mệnh lệnh bảo anh nhận lấy.

Lúc giằng co không xong, Cố Thanh Trì bỗng nhiên móc ra một con dao găm từ sau lưng, chống lên cổ anh.

“Tống Úc, hôm nay cho dù anh chết ở đây, cũng sẽ không có ai biết.” Cố Thanh Trì cười nói.

Tuy nói cảnh trong mơ đều trái ngược với hiện thực, Cố Thanh Trì cũng không có khả năng thật sự chém anh, nhưng cũng vì giấc mơ sởn gai ốc này, sau đó anh cũng không chủ động liên lạc với Cố Thanh Trì nữa.

Anh chưa bao giờ qua lại với lưu manh, không biết bình thường Cố Thanh Trì chi tiêu thế nào, càng không rõ hắn muốn dùng cách nào để góp ba mươi nghìn tệ kia.

Điều anh có thể nghĩ tới, cách đơn giản mau lẹ nhất, đó là trộm.

Cho nên từ trước đến giờ Cố Thanh Trì không ngay mặt trả lời anh mỗi ngày hắn đang bận gì, mỗi lần đều cười một cái, tránh né hỏi dò của anh.

Ba giờ sáng hôm sau, Mắt Lé bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, kéo cửa ra cũng chưa kịp nhìn rõ là ai, một bóng người to đùng đã bao phủ xuống, cắm ở bả vai cậu ta, đè tới nỗi đầu gối cậu ta cũng mềm nhũn thiếu điều quỳ xuống đất thôi.

“Anh?” Mắt Lé nhận ra áo khoác của Cố Thanh Trì sau đó bỗng nhiên vỗ mặt hắn mấy lần, “Anh? Anh sao vậy? Đậu má! Anh đừng dọa em nhá! Anh làm sao hả!”

“Con mẹ nó mày gọi hồn à!” Cố Thanh Trì nện một đấm vào bụng Mắt Lé, có điều một quyền đấm này căn bản không có lực độ gì, hắn giữ bả vai Mắt Lé khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, trong cổ họng đã khô đến độ ngứa ngáy đau nhức.

Hắn không biết mình đã chạy bao nhiêu cây số, trong quá trình truy đuổi dài dằng dặc, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, không thể dừng, không thể dừng lại, dừng lại một cái sẽ chết ngay.

“Vào trước đã vào trước đã.” Mắt Lé hơi tốn sức dìu hắn vào căn phòng trọ nhỏ hẹp, nơi này không có phòng ngủ cũng không có phòng bếp, chỉ là một phòng nhỏ hơn mười mét vuông, vào cửa chính là bàn ăn và giường chiếu.

Cố Thanh Trì ngồi ở mép giường, giơ tay cầm ấm nước trên bàn, bởi vì chạy trong thời gian dài tay phải còn run nhè nhẹ, thoạt nhìn giống như Parkinson.

(Parkinson: là một bệnh thoái hoá mạn tính tiến triển, thường thấy ở người cao tuổi (tuổi khởi bệnh trung bình từ 58 đến 60), một trong các triệu chứng sớm của bệnh là run thấy rõ ở ngọn chi, môi, lưỡi. Nguồn: benhvien108.vn)

Mắt Lé tay mắt lanh lẹ rót cho hắn cốc nước rồi đưa tới, quan sát hắn trên dưới toàn thân, “Anh, có phải anh trúng gió không?”

Cố Thanh Trì uống hai ngụm đã hết một cốc nước, thở hổn hển lườm cậu ta một cái, “Mày trông mong tao tốt hơn tí được không!”

“Bệnh nghề nghiệp bệnh nghề nghiệp,” Mắt Lé cười hề hề, “Mỗi ngày đối mặt với mấy ông bà già kia, em cảm thấy chính em cũng sắp thành lã Đông y rồi.”

“Phắn, đừng bôi đen lão Đông y người ta,” Cố Thanh Trì lại lườm một cái, “Rót cho tao cốc nữa.”

Mắt Lé nhanh chóng cầm ấm nước trên bàn lên lắc lắc, “Hết rồi.”

“Nấu,” Cố Thanh Trì nhắm mắt lại thở phì phò, bàn tay chống trên đùi, “Đừng nói với tao mày bị cắt nước rồi.”

“Thế thì chưa,” Mắt Lé đi lấy ít nước, “Nhưng chủ thuê nhà bảo ngày mai em không nộp tiền nhà nữa sẽ cắt luôn điện với nước.”

Cố Thanh Trì thoáng hòa hoãn lại sau đó ngã xuống giường, “Chẳng phải mày vừa lừa Triệu Phát Tài mua hai cái đai trị liệu nam châm à? Không lấy được hoa hồng?”

Mắt Lé để ấm nước lên nấu nước, “Hoa hồng phải cuối tháng mới phát cơ.”

“Còn thiếu bao nhiêu?” Cố Thanh Trì nhìn chằm chằm trần nhà, cảm thất trời đất quay cuồng một hồi.

“Cộng cả tháng trước còn thiếu tám trăm, ” Mắt Lé nói, “Nhưng không sao, chủ thuê nhà kia rất dễ nói chuyện, em khua môi múa mép với bả. Chắc là sẽ không thật sự cắt điện cắt nước đâu.”

“Tao bù vào giúp mày, đợi mày phát tài rồi trả tao.” Cố Thanh Trì nhắm mắt lại.

Sau khi hắn xác nhận mình an toàn, đau đớn trên người bắt đầu dần dần hiện rõ, bả vai, sau lưng, xương sường, đùi…

Toàn thân đều sưng lên đau đớn, thảm nhất đó là bị con chó điên kia cắn một cái, thiếu điều không cắn hắn đau ngất đi.

Bây giờ hắn nghĩ đến mặt con chó Rottweiler kia vẫn thấy sợ hãi trong lòng.

Thả chó cắn người, chiêu này quá con mẹ nó tuyệt.

Rất muốn cầm một cục gạch đập Chu Lão Thiên từ lập thể thành mặt phẳng.

Mắt Lé ngồi ở mép giường, vươn tay sờ trán hắn, “Có phải anh bị người ta yểm bùa ngải gì không?”

Cố Thanh Trì đập một phát lên cánh tay Mắt Lé, lần này cũng rất có sức lực, Mắt Lé xoa xoa cánh tay.

“Ngày mai đi làm một chuyện giúp tao.” Cố Thanh Trì nói.

Trước khi Tống Úc gần tan làm, di động trên bàn đổ chuông, là cuộc gọi của Cố Thanh Trì.

Anh vừa thu dọn đồ đạc vừa bắt máy, “Thế nào, in ông Mao ra rồi?”

“In được gần đủ rồi, ” Cố Thanh Trì hơi suy yếu cười một tiếng, “Bây giờ anh có ở nhà không?”

“Ở công tay, sắp tan làm rồi,” Tống Úc nhét cả máy tính bảng, sạc pin vào túi laptop, “Cậu muốn tới à?”

“Tôi không tới, tôi bảo Mắt Lé tới.” Cố Thanh Trì nói.

Động tác kéo khóa của Tống Úc dừng lại, cau mà một cái, “Cậu sao vậy?”

“Tôi không sao,” Cố Thanh Trì thật sự không tiện nói, “Lần này tôi trả trước cho anh hai mươi nghìn, còn lại mười nghìn anh cho tôi thêm vài ngày nữa đi.”

“Cậu không sao thì tự vác xác với.” Tống Úc nói.

Cố Thanh Trì sửng sờ một lát, nói: “Tôi hơi sốt, tôi bảo Mắt Lé tới, cúp trước đây.”

Tống Úc cúp điện thoại sau đó nhìn màn hình hơi ngơ ngẩn, giọng Cố Thanh Trì khàn hơn ngày thường rất nhiều, có phần không thích hợp.

Ý nghĩ đầu tiên nổi lên trong đầu anh đó là, hắn bị thương, mà còn rất nghiêm trọng, bị thương nghiêm trọng đến mức không tiện đi lại.

Nếu không với cá tính của Cố Thanh Trì, có tiền còn không tự mình tới vung lên mặt anh.

Anh gọi lại lần nữa muốn hỏi rõ xem đã xảy ra chuyện gì, kết quả đầu kia đã đổi thành giọng nói cà lơ phất phơ của Mắt Lé, anh giả vờ bấm nhầm số rồi cúp.

Tống Úc vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Mắt Lé vẹo cổ nhìn vào trong từ mắt mèo, lập tức không nhịn được lườm một cái.

Tống Úc không thân với Mắt Lé, lại không muốn gọi tên mụ của cậu ta, chỉ có thể giả vờ như rất giật mình hỏi, “Sao lại là cậu, Cố Thanh Trì đâu?”

Mắt Lé rõ ràng bị giật mình, lại hơi xấu hổ vì bị Tống Úc phát hiện ra chuyện cậu ta đang rình coi, gãi đầu một cái nói: “Anh ấy nằm ở nhà, tôi đến trả tiền giúp anh ấy.”

Nói xong kéo áo nỉ ra khỏi dây lưng quần, sau đó xoay người không biết từ vị trí nào lấy ra một cái phong bì đưa cho anh, “Bên trong tổng cộng có hai mươi nghìn, còn lại anh tôi nói chậm mấy ngày nữa.”

Tống Úc cầm phong bì vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể này lập tức hơi cạn lời, tư thế vừa rồi của Mắt Lé nhìn từ phía sau… Cảm giác móc ra từ trong đũng quần.

“Sao cậu ta không tự đến được?” Tống Úc lấy tiền trong phong bì ra ngoài, lại ném phong bì vào thùng rác.

“Anh ấy bị thương nhẹ, ở nhà nghỉ ngơi,” Mắt Lé nở nụ cười, “Anh cũng rất quan tâm anh ấy à, ba câu không rời khỏi anh Trì của tôi.”

Tống Úc chép miệng, nghĩ thầm tôi với cậu lại không thân, ngoại từ có thể nói về Cố Thanh Trì còn có thể nói chuyện gì.

Có lẽ tiền vừa được rút ra khỏi ngân hàng, giấy buộc tiền ở bên trên cũng chưa tháo xuống, một xấp là mười nghìn, Tống Úc lười đếm, nhưng anh rất tò mò Cố Thanh Trì làm thế nào kiêm được hai mươi nghìn tệ này trong vòng ba ngày.

“Rốt cuộc làm sao Cố Thanh Trì bị thương?” Tống Úc nhìn Mắt Lé, “Tiền này ở đâu ra?”

“Anh có ý gì!?” Mắt Lé đột nhiên kéo cao giọng.

“Xin lỗi, con người tôi nói chuyện khá thẳng, nhưng tôi là chủ nợ, dù sao cũng phải biết nguồn gốc của toàn bộ số tiền này? Tiền không rõ ràng tôi nhận rồi chẳng phải rước lấy chuyện cho mình à.” Tống Úc nói.

Mắt Lé đột nhiên cười khẩy, “Lời anh nói thật sự là thối hơn cả rắm tôi thả, nếu hôm nay không phải xem anh là con nợ tôi đã đánh anh từ lâu rồi.”

“Chủ nợ, cảm ơn.” Tống Úc nói mà mặt không đổi sắc.

“Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, tiền một xu một hào đều là lão đại của chúng tôi dùng máu và mồ hôi đổi lại, sạch sẽ, nếu anh còn chê bẩn thì bỏ vào máy giặt dội nước.” Mát Lé hơi phẫn nộ, lông mày cũng xoắn thành nơ con bướm.

Tống Úc khẽ thở dài, “Thôi bỏ đi, tôi biết rồi.”

“Biết là tốt, tôi cũng không cãi cọ với anh nữa, tôi còn phải về chữa thương cho anh tôi.” Mắt Lé vẫy vẫy tay nói.

Tống Úc nghe thấy hai chữ chữa thương này lập tức não bổ ra hình ảnh Cố Thanh Trì ngồi thiền, đỉnh đầu bốc khói, hơi buồn cười, quan tâm nói: “Vậy vết thương của cậu ta nghiêm trọng không?”

“Bị con chó Rott cái gì ler cắn, vết máu khắp người,” Mắt Lé vung tay lên nói, “Nhưng không sao, tôi đã băng bó kỹ cho anh ấy rồi.”

“Bị chó cắn!? Tiêm chưa?” Tống Úc hỏi.

“Tiêm? Tiêm cái gì?” Mắt Lé mê man.

Tống Úc quả thực cạn lời rồi, “Cậu ta bị cắn bao lâu rồi?”

“Chuyện tối hôm qua.” Mắt Lé gãi gãi đầu.

“Vậy còn không nhanh đến bệnh viện tiêm vắc xin, đến khi mắc bệnh cho dại mạng cậu tao cũng không còn!” Tống Úc hơi nóng nảy rống lên một tiếng.

“Anh ấy không phải chó, sao lại mắc bênh chó dại.” Mắt Lé nói.

Tống Úc nhắm mắt lại hít mạnh một hơi, quát lần nữa: “Cậu ta ở đâu! Dẫn tôi tới tìm cậu ta!”

Chó Rottweiler

Bình luận

Truyện đang đọc