KIỆT XUẤT TRONG GIỚI ĂN VẠ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Úc cũng không hiểu rõ bối cảnh của Cố Thanh Trì, cũng không phải trăm phần trăm tin tưởng cách làm người của hắn, bởi vì chỉ có hai lần gặp gỡ còn đều không vui sướng tí nào.

Cho dù là Cố Thanh Trì nói đến nước này với ánh mắt kiên định, anh cũng vẫn có đề phòng trong lòng.

“Để sau hãy nói, trong khoảng thời gian ngắn tôi cũng không nghĩ ra gì.” Tống Úc nói.

Cố Thanh Trì vừa nghe lời này, trong lòng đã nắm chắc, thoáng thở phào nhẹ nhõm, miễn là Tống Úc không kiên trì nữa, vậy ba mươi nghìn tệ này hắn có thể từ từ trả, “Vậy anh nghĩ xong rồi cho tôi biết, tôi chờ lệnh bất cứ lúc nào.”

“Ừ,” Tống Úc nhìn hắn vẫn đang xoa đùi, cuối cùng anh ý thức được một cú vừa rồi của mình đạp mạnh quá, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng không tiện mở miệng xin lỗi, chỉ có thể vòng vo tam quốc hỏi, “Sao vậy, tôi đá trứng cậu à?”

Cố Thanh Trì nhìn anh một cái, đột nhiên nghĩ đến gì đó, dựa vào tường bày ra biểu cẳm sắp chết, thở hổn hển nói, “Mau gọi xe cứu thương giúp tôi, tôi cảm thấy có lẽ tôi không chống cự được nữa rồi.”

Tống Úc vui rồi, giơ cánh tay lên giả vờ muốn đánh, Cố Thanh Trì rụt cổ một cái, cơ thể nghiêng qua một bên quay mặt sang nhìn anh, “Dữ quá à.”

“Cậu nói tôi nghe, trong nhiệm vụ mỗi ngày của cậu có phải đã bao hàm cả ăn vạ không? Hôm đó rốt cuộc có phải cố ý lao ra không?” Tống Úc hỏi.

“Nếu tôi thật sự ăn vạ, anh cảm thấy lúc này tôi có thể trung thực thừa nhận à?” Cố Thanh Trì ngồi thẳng lên, ưỡn ngực, “Trông tôi không có tố chất vậy sao?”

Tống Úc nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Hôm nay Cố Thanh Trì mặc đồ đen, vừa rồi trong lúc xô xô đẩy đẩy cọ không ít bụi, giờ nhìn giống như vừa lăn một vòng trên mặt đất, “Dù sao tôi cứ cảm thấy cậu đồ ăn vạ.”

“Vậy trực giác của anh cũng không được tốt lắm, tôi là người vô cùng đứng đắn.” Cố Thanh Trì mím môi một cái, nói rất nghiêm túc.

Tống Úc “Xì” một tiếng bật cười, lườm một cái.

“Không tin thì thôi, tôi đi đây.” Cố Thanh Trì vỗ vỗ bụi bặm trên người đi tới cửa.

“Ê! Cố Thanh Trì!” Tống Úc gọi hắn lại, “Cho tôi số điện thoại.”

Danh thiếp của Tống Úc, Cố Thanh Trì lật qua lật lại nhìn rất nhiều lần, đã thuộc làu làu dãy số, vì vậy không cần đợi Tống Úc đọc số hắn đã rất thuận lợn nhấn bàn phím, có điều bởi vì lần trước sau khi bị rơi các phím không được linh hoạt cho lắm, số 6 nhấn đi nhấn lại đến mấy lần cũng không hiện.

Khoảnh khắc Cố Thanh Trì lấy cục gạch ra đã khiến Tống Úc kinh hãi, anh không tự giác nheo mắt lại, khóe miệng hơi hé ra.

Cố Thanh Trì tốt xấu gì cũng coi như là tên côn đồ, thế mà lăn lộn tới nông nỗi màn hình điện thoại cũng phải dùng băn dính trong suốt cũng đủ bủn xỉn rồi.

Anh bắt đầu có phần hoàn nghi phán đoán của mình.

Người này không phải lăn lộn đến mức là Cái Bang chứ!

Tống Úc lại gần, nhìn thấy phím số 6 làm thế nào cũng không nhấn ra được ruột cũng ngứa ngáy, cắn răng nói: “Cậu lên đây với tôi.”

Mặc dù Cố Thanh Trì không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời đi theo, ở trong thang máy gập nắp di động lại, lại mở ra lần nữa, tiếp tục thử, nhưng mà cũng không có tác dụng gì.

Chẳng lẽ hỏng rồi?

Không thể chứ!

Tống Úc dùng cơ thể che khuất Cố Thanh Trì, nhấn mật mã khóa, sau khi vào nhà tìm đôi dép lê đưa cho Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì được cưng mà sợ nhận lấy dép lê, sững sờ ngay tại chỗ mấy giây mới phản ứng được Tống Úc đang mời hắn vào nhà.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn đi và nhà người ta mà phải đổi giày, hắn mừng vì đôi tất hôm nay hắn mang không có lỗ rách, nhưng lúng túng là, hai chân khác màu.

Sáng nay hắn dậy vội quá, lại không bật đèn, túm bừa hai chiếc tất trên sofa đi vào, lúc này dưới ánh đèn vừa nhìn mới nhận ra một cái xám đậm một cái xám nhạt.

Dĩ nhiên Tống Úc cũng nhìn thấy, tình cảm thương hại với hắn lại tăng thêm hai phần, ngoài miệng vẫn không buông tha, chậc chậc hai tiếng, “Chưởng môn nhân của bang phái các cậu có phải là Hồng Thất Công không?”

Cố Thanh Trì nghe được ý tứ trong lời nói của anh, ngược lại cũng không giận, “Giặt bị phai màu không được à.”

“Cậu giặt tất còn không phải giặt một đôi luôn hả?” Tống Úc thật sự không nhịn được, vịn tủ giày cười như điên.

Cố Thanh Trì vốn không cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn thấy Tống Úc đã cười đến mức sắp nằm xuống đất nên cũng cười theo.

Tống Úc hòa hoãn lại sau đó đi thẳng vào phòng ngủ, Cố Thanh Trì cũng đi theo ra khỏi huyền quan đứng ở phòng khách không dám di chuyển lung tung.

Trang trí trong nhà Tống Úc khiến hắn có cảm giác đưa thân vào bảo tàng nghệ thuật, cũng không phải hắn hiểu nghệ thuật, chỉ cảm thấy tất cả trang trí, đồ nội thất, bày biện trong phòng này đều hiện ra một cảm giác rất cao cấp, cao cấp đến mức hắn gần như sắp nhìn không hiểu.

Tủ sách dựa vào tường cũng không phải hình vuông, hình dạng rất giống một cây đại thụ che trời, rất nghệ thuật, nhưng giống như cũng không để được bao nhiêu sách, không thực dụng.

Tạo hình của đèn treo trên đỉnh đầu như cái tổ chim, lúc lau chùi chắc chắn rất bất tiện.

Tủ TV tương đối mà nói coi như bình thường, là tủ đứng, xuyên qua cửa tủ kính có thể nhìn thấy bên trong đựng rất nhiều sách.

Hầy, vậy rốt cuộc cần cái tủ sách kia làm gì?

Khi tầm mắt của hắn đảo qua bàn trà ở phòng khách cả người đều ngây dại.

Lại là cái bàn trà nước chảy, cái loại thật sự có dòng nước chảy ấy, bên trên còn bốc hơi nóng.

Chất liệu của bàn này là gỗ, gỗ tên gì thì hắn không biết, dù sao chắc chắn là gỗ thật, đường vân rất tự nhiên đẹp đẽ, mặt bàn rất dày, ở giữa khoét một rãnh to hình dạng bất quy tắc, bên trong nuôi… Cá vàng.

Cá vàng!!!

Má ơi.

Sao lại có người nuôi cá vàng trong cái bàn này hả!

Chắc không phải chín rồi nhỉ!

Hắn không nhịn được xích lại gần quan sát mới phát hiện cái kia không phải hơi nóng, là đá khô, trong phim Tây Du Ký thường xuyên có.

Khi còn bé hắn xem TV xong thì rất muốn thể nghiệm cảm giác khói mù lượn lờ này một phen, kết quả bố mở quán mạt chược, hắn có một chút chống lại với khói mù lượn lờ.

Đây là lần thứ nhất trong hiện thực hắn nhìn thấy hiệu quả thần kỳ do loại đá khô này chế tạo ra.

Rất mộng ảo.

Hắn không nhịn được vươn tay phủi hai cái trong không trung.

Thú vị, dường như còn mang theo ít mùi thơm.

Nước trong rãnh rất sạch sẽ, đáy nước hiện lên một lớp đá cuội trơn bóng, cá vàng nhỏ màu sắc lộng lẫy tung tăng bơi lội ở bên trong, giữa rãnh nước có cục đá to, bên trên trồng cỏ đồng tiên xanh biếc, ngay cả loại người không có văn hóa gì như hắn nhìn thấy bàn trà này cũng liên tưởng đến hai câu như thơ như họa, tiên cảnh nhân gian.

Cảm giác mình sống còn không bằng con cá vàng.

Hắn kìm lòng không đậu thò ngón tay vào trong nước nhẹ nhàng chọc chọc cá vàng nhỏ được cho ăn no tròn vo, cá vàng nhỏ bơi đi cực nhanh, hắn lại đi theo vòng qua bên khác tiếp tục chọc nó, nét cười nơi khóe miệng hoàn toàn không kiềm được.

Tống Úc tựa ở khung cửa phòng ngủ nhìn chằm chằm hắn cả buổi, thực sự là khó có thể tượng tượng được một người ngây thơ như đứa trẻ ba tuổi, sẽ là kiệt xuất trong giới ăn vạ ánh mắt hung ác nói tục hết bài này đến bài khác, một đao thủ[1] chỉ mong bổ người ta tới nứt xương.

[1] đao thủ [手刀]: trong võ thuật tấn công bằng đao thủ là một phần đối diện ngón tay cái, thông thường lưỡi dao ở bên ngói út, có hai loại là dùng ngón tay đâm vào đối thủ hoặc là dùng bên cạnh bàn tay để chẻ

Đoán chừng rãnh nước này rộng thêm tí nữa Cố Thanh Trì sẽ nhảy thẳng vào chơi đùa.

“Chơi vui không?” Tống Úc thu khóe miệng lại đi tới ngồi xuống.

Cố Thanh Trì xem tập trung quá cũng không phát hiện anh đã ra ngoài, giật nảy mình, rút tay về nhét vào túi một cách phản xạ có điều kiện, “Xin lỗi.”

“Không sao, đụng một cái lại không chết.” Tống Úc duỗi tay chọc cá vàng nhỏ, nhưng bởi vì tốc độ tay quá chậm, ngay cả đuôi cá vàng cũng không đụng được, anh không từ bỏ đứng dậy lại chọc thêm mấy lần, cho đến khi đụng được cơ thể cá vàng mới bệ vệ ngồi xuống lần nữa, rút tờ khăn giấy.

“Anh đúng là trẻ con.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc trợn tròn mắt ngẩng đầu nhìn hắn, động tác lau tay cũng dừng lại, mãi không thể nói nên lời.

“Tôi đang khen anh thú vị.” Cố Thanh Trì rất nghiêm túc bổ sung thêm một câu.

Khóe miệng Tống Úc giương lên khó hiểu, nhấc chân lên bắt chéo, vỗ vỗ đệm ghế sofa.

Cố Thanh Trì đi tới.

Mặc dù ghế sofa cũng làm bằng gỗ, nhưng tấm đệm bên trên là hoa văn xám trắng, rất sạch sẽ, hắn lại phủi mông hai cái mới hơi câu nệ ngồi xuống, nhìn chằm chằm cái vàng nhỏ bơi lội trong rãnh nước.

“Cậu… đưa điện thoại cho tôi.” Tống Úc mở lòng bàn tay ra lay hai cái giữa không trung.

“À.” Cố Thanh Trì móc cục gạch ra đưa cho anh.

Tống Úc lật qua lật lại nghiên cứu một lúc, mở nắp sau ra, lấy thẻ SIM ra ngoài.

Đã nhiều năm anh chưa từng thấy thẻ SIM to hơn móng tay, hơi hoài niệm một chút.

“Làm gì vậy?” Cố Thanh Trì hỏi.

Tống Úc lấy một chiếc điện thoại khác của mình từ trong túi ra, “Cái này tôi mua năm ngoái, nếu cậu không chê… Này, cậu cũng không có tư cách ghét bỏ, cậu cầm lấy dùng đi.”

“Cái này…” Cố Thanh Trì cau mày, không duỗi tay nhận, hắn có phần không hiểu tại sao Tống Úc đột nhiên đối xử với hắn tốt như vậy, nửa tiếng trước còn đang chửi hắn bại hoại cặn bã, dồn hết sức lực vung một nắm đấm lên người hắn.

Tống Úc thấy hắn lưỡng lự không chịu nhận, còn nhíu mày, lập tức kéo cao âm điệu, “Con mẹ nó cậu đúng là dám ghét bỏ á! Di động của tôi có chỗ nào thua kém cục gạch kia của cậu! Hả?”

“Đưa cho tôi à?” Cố thanh Trì có phần ngượng ngùng hỏi.

“Chẳng thế thì! Cậu mua được hả!” Tống Úc đập di động lên bàn trà, con cá nhỏ trong rãnh nước nghe thấy tiếng động ào ào bơi ra thật xa.

“Tại sao?” Cố Thanh Trì không rõ.

Một đạo lý hắn hiểu thấu đáo nhất từ nhỏ đến lớn đó là, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, người đối tối với mi, nhất định muốn lợi dụng mi.

Nhưng Tống Úc lại không giống những người hắn đã gặp phải trước đây.

“Chẳng phải tôi tông bay cục gạch kia của cậu à, coi như tôi bồi thường cho cậu được chứ.” Tống Úc nói.

“Thật ra không cần.” Cố Thanh Trì trịnh trọng cầm lấy cục gạch muốn giới thiệu tính năng chất lượng tốt và hiệu suất chi phí siêu cao của nói, “Nó vẫn rất chịu…”

“Bảo cậu cầm thì cậu cầm đi, làm sao di động này của tôi dính phân hay là nước đái! Tôi nhìn thấy cái cục gạch rởm kia tôi cũng muốn đánh bay cậu!” Tống Úc cảm thấy tóc mình đã dựng lên rồi, lần đầu đụng phải đương sự khiến cả người anh ngứa ngáy như thế.

Cố Thanh Trì để cục gạch xuống, khe khẽ thở dài.

Phía sau di động của Tống Úc có quả táo cắn dở, hắn biết đồ của hãng này rất đắt, bạn gái của đầu bóng mè nheo muốn mua điện thoại của hãng này, đầu nóng làm việc hơn hai tháng ở tiệm gội đầu mới mua được cho cô.

Hắn cảm thấy cứ nhận lấy thế này không phù hợp cho lắm, nhưng sắc mặt Tống Úc thoạt nhìn hơi tức giận, hắn có chút mâu thuẫn.

Sao lại có người vừa nổi giận vừa tặng đồ cho người khác?

Tống Úc, không nhã nhặn như trong tưởng tượng của hắn.

“Thế nào hả lão đại? Suy nghĩ kỹ càng chưa?” Tống Úc nhìn hắn, “Chẳng lẽ tôi còn phải tìm cái hộp bọc nó lại bên trên thắt nơ con bướm xinh đẹp cậu mới bằng lòng nhận à?”

“Cảm ơn,” Cố Thanh Trì nghe đến độ đầu hơi to ra, nhận điện thoại rồi nói, “Nhưng tôi không thể nhận không, anh coi như bán second-hand cho tôi đi.”

Tống Úc nhíu mày, hơi bất ngờ.

Hình ảnh trong tưởng tượng của anh phải là Cố Thanh Trì nịnh hót xoa xoa tay cúi đầu khom lưng nói cảm ơn anh, hoàn toàn không ngờ Cố Thanh Trì lại còn tính toán muốn đưa tiền cho anh.

Đã lăn lộn thành Cái Bang rồi cũng không dựa theo mưa kế của anh.

Lòng tự trọng còn rất mạnh.

Tống Úc muốn trêu chọc hắn, khoanh tay dựa vào ghế sofa, “Giảm một nửa cho cậu vậy, tính cậu bốn ngàn.”

Cố Thanh Trì hít một hơi, lại nặng nề thở ra một hơi, “Vậy tôi lại viết cho anh một cái giấy nợ nữa.”

Tống Úc không kìm được khóe miệng, ngửa đầu cười một hồi lâu mới bình thường lại, “Đùa cậu thôi, dù sao tôi cũng không dùng tới, cầm lấy dùng đi, không cần tiền.”

Cố Thanh Trì há miệng còn muốn nói điều gì đó, Tống Úc lập tức chỉ vào hắn, “Ngậm miệng! Nếu cậu dám một mực từ chối nữa có tin tôi lấy cục gạch đập cậu từ lập thể thành mặt phẳng không!”

Cố Thanh Trì nuốt một ngụm nước bọt, vẫn nói, “Mở máy như thế nào?”

bàn trà chảy nước

cỏ đồng tiền

Bình luận

Truyện đang đọc