KIỆT XUẤT TRONG GIỚI ĂN VẠ

Hắn không chắc chắn quán dưỡng sinh mợ Tống Úc nói có phải là chỗ của Mắt Lé không, những nơi dùng banner dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe để lừa người ở vùng này có nhiều lắm, ngày nào cũng thay bề ngoài, kiếm đủ tiền rồi chạy.

Mặc dù hắn chưa từng làm ở đó, nhưng hắn đều biết những quy trình cơ bản để lừa người, một năm hơn bốn mươi nghìn tệ, nhất định đó là tổ chức tẩy não hội tiêu lừa người, chiến lược chắc chắn gần như quán của Mắt Lé.

(hội tiêu 会销: đầy đủ là tiếp thị hội nghị 会议营销 chỉ cách tiêu thụ sản phẩm thông qua tìm kiếm khách hàng cụ thể, thông qua cách dịch vụ gia đình và tóm tắt sản phẩm, hội tiêu chính quy sẽ không trái pháp luật)

Đầu tiên là phát tờ rơi tặng quà, lừa người già đến quán, sau đó mở buổi tọa đàm dưỡng sinh gì đó, chiếu một vài giải phẫu kinh dị cho những ông bà già kia xem, một vài người có tiền lại sợ chết sẽ mua một đợt trị liệu thử tại chỗ, thế là giống như rơi vào trong vùng đầm lầy nhổ cũng không nhổ ra được.

Những thứ được một trăm cái miệng nói tốt, sẽ khiến cho người vốn không tin cũng trở thành tin tưởng, đặc biệt là người già, dễ lừa.

Những người dẫn đầu trong tổ chức hội tiêu này bình thường đều sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, cũng am hiểu làm bừa, người từ nhỏ đã sống trong ánh sáng như Tống Úc nào có biết những thứ này.

Còn báo cảnh sát chứ.

Nếu thật sự động thủ đoán chừng cảnh sát còn chưa kịp ra khỏi bót cảnh sát đâu người đã bị đánh thành mặt phẳng rồi.

Nếu không biết còn tốt, biết rồi hắn chắc chắn không yên lòng.

Đầu tiên Tống Úc theo cậu về nhà một chuyến, nói hết lời mới thuyết phục được bà ngoại giao những sản phẩm chăm sóc sức khỏe lộn xộn đang tích trữ kia ra.

Tống Úc nhìn thoáng qua thành phần ở hộp đóng gói, đều dùng một số nguyên liệu phổ thông thường thấy trên thị trường, cũng may trên hộp đóng gói sản phản có ký hiệu mũ xanh, tối thiểu đã qua cửa kiểm tra chất lượng, phương diện an toàn chắc là không có vấn đề gì, về phần có tác dụng dưỡng sinh gì vậy phải xem lương tâm của nhà máy.

(ký hiện mũ xanh Blue hat sign: là ký hiệu đặc trưng cho thực phẩm bảo vệ sức khỏe ở TQ)

Thời buổi này trong sản phẩm chăm sóc sức khỏe trộn ít bột mì cũng dám nói bên trong chính là hải sâm.

Sau khi Cố Thanh Trì nhìn thấy hộp đóng gói sản phẩm vẫn không thể chắc chắn là không phải quán kia của Mắt Lé.

Cái gì cái gì Ong Giao.

Không biết còn tưởng là bán mật ong đấy.

“Còn có đai trị liệu nam châm này,” Bà ngoại lấy đai lưng trong ngăn tủ đưa cho Tống Úc, “Đai lưng này được tặng khi mua sản phẩm, bà vẫn chưa dùng đến, trả lại luôn đi.”

!!!!

Cố Thanh Trì lùi ra ngoài lén lút gọi điện cho Mắt Lé.

Hai mươi phút sau ba người cùng đến quán dưỡng sinh vật lý trị liệu trong truyền thuyết kia.

Cửa chính dựng một tấm poster cao hai mét, tiêu đề là: “Hội chẩn Đông y chuyên nghiệp, miễn phí đo huyết áp cho ngài.”

Hai chữ miễn phí to đến mức sắp chiến nửa tấm poster.

Đầu tiên Tống Úc liếc nhìn vào trong một cái, căn phòng cũng chỉ khoảng ba mươi mét vuông, hai bên xếp đầy bàn ghế, trên tường treo màn hình máy chiếu, giống như một lớp học đa phương tiện, một người trẻ tuổi mặc áo khoác trắng đang ngồi chơi điện thoại, bên tay đặt một cái máy đo huyết áp lúc anh năm tuổi đã chơi đến mức nhẵn bóng.

Thật sự phục rồi!

Còn hội chẩn Đông y chuyên nghiệp cơ đấy!

Thật là mặc áo khoác trắng thì thật sự coi mình là bác sĩ.

“Người phục trách của các anh có ở đây không?” Tống Úc vào cửa trực tiếp hỏi.

“Anh là ai?” Thanh niên ngẩng đầu, không để điện thoại xuống.

Tống Úc nhìn thấy trên mặt cậu ta đầy mụn cũng không nhịn được muốn trợn trắng mắt, nhan sắc như thế nói mình là Đông y cũng không cảm thấy ngại à, sao không chữa lành một mặt mụn của cậu trước đi!

“Tôi là ai không quan trọng, tôi tìm người phụ trách của các anh nói chuyện một lát.” Tống Úc đặt một túi đồ to lên bàn, nhìn mặt tường bốn phía, không treo bất kỳ bằng kinh doanh gì.

Mặc dù thanh niên vừa đến thực tập, nhưng không phải lần đầu tiên gặp trường hợp thế này, liếc mắt đã biết đây là con cái trong nhà người già mua đồ đã biết rồi, muốn tới trả hàng, vội vàng đẩy cửa gọi với vào buồn trong, “Quản lý Thượng, có người tìm anh!”

Cố Thanh Trì ngồi ở cửa, quan sát tình huống xung quanh.

Trong điện thoại Mắt Lé nói với hắn trong quán thường chỉ lưu lại tầm hai ba người, những người khác sẽ ra ngoài chạy kinh doanh phát tờ rơi.

Áo khoác trắng này rất dễ đối phó, một tay của hắn đã có thể giải quyết.

Không biết giá trị vũ lực của quản lý thế nào.

“Ơi!” Buồng trong có người lên tiếng, chắc hẳn vẫn đang nghỉ ngơi, lúc đi ra vẫn là dáng vẻ buồn ngủ mông lung.

Khi Cố Thanh Trì nhìn thấy cái bụng sắp căng nứt áo sơ mi của gã, thở phào nhẹ nhõm, nâng quai hàm xem kịch.

Chỉ thế này, năm sáu người đến cũng không có vấn đề gì.

Khi biết mục đích tới của nhóm người Tống Úc, sắc mặt quản lý Thượng lập tức thay đổi, “Sản phẩm này bà ngoại cậu mua cũng mua rồi bóc cũng bóc rồi uống cũng uống rồi, giờ cậu lại nói muốn trả?! Cậu coi chỗ này của tôi là gì, cho bà ấy uống thử miễn phí hả?”

“Ở đây vẫn có rất nhiều chưa bao bóc ra, các anh kiểm tra lại xem, trả lại tiền của những bao chưa bóc là được rồi.” Tống Úc nói.

“Nói đùa gì vậy, cậu tưởng đang chơi nhà chòi với cậu à? Cậu đến bệnh viện mua thuốc, mua xong về nhà uống hết nửa hộp, còn có thể đem đi trả lại hả?” Quản lý Thượng cất cao giọng chỉ vào Tống Úc.

“Vậy chỗ nào của anh là bệnh viện hả!?” Tống Úc cũng hơi giận, “Đến Cục Công thương đăng ký giấy phép kinh doanh chưa? Có tin bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát không, xem rốt cuộc là ai đang chơi nhà choi lấy sức khỏe của người nhà ra nói đùa!”

“Ai nói với cậu chỗ tôi không có giấy phép kinh doanh!” Quản lý Thượng vào phòng lấy hai tờ giấy đặt lên bàn, “Này! Giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận kiểm tra an toàn thực phẩm chỗ tôi có hết, cậu muốn cái gì tôi cũng có thể lấy ra cho cậu.”

“Cậu trai, tôi khuyên cậu đừng lớn giọng ầm ĩ với tôi như thế, chỗ tôi…” Quản lý Thượng còn chưa nói hết lời đã bị Tống Úc cắt ngang.

“Địa điểm kinh doanh là thành phố Y.” Tống Úc cong ngón trỏ gõ gõ vị trí của địa điểm kinh doanh trên giấy phép kinh doanh, “Là địa lý của tôi không tốt hay là giấy phép này của anh có vấn đề hả? Chỗ chúng ta là thành phố Y à?”

Quản lý Thượng cũng không phải người có văn hóa gì, giấy phép kinh doanh này là quản lý của công ty làm cho, nói là có khi khách yêu cầu xem thì có thể lấy ra, bình thường đừng treo lên, lúc này lại bị Tống Úc nói vậy, gã cũng không biết nên nói gì tiếp, chỉ có thể đổi chủ đề.

“Đây là một chi nhánh nhỏ công ty chúng tôi thành lập ở thành phố S,” Quản lý Thượng cất giấy phép kinh doanh nói, “Bà ngoại cậu đã uống sản phẩm của chúng tôi còn nói tốt đấy, cậu về gọi bà ấy tới, chúng ta ngay mặt nói chuyện.”

“Không cần nói chuyện, hôm nay chỉ có chuyện như vậy, một câu, rốt cuộc có trả hay không thì bảo?” Cậu chờ đến mức hơi không kiên nhẫn, lập tức vỗ bàn một cái chỉ vào gã.

“Này anh có ý gì!?” Quản lý Thượng cũng cộc tính, gân cổ lê quát, “Tôi nói tiếng người anh nghe không hiểu đúng không? Anh muốn gây chuyện có tin tôi kêu người gọt anh không!”

“Gọt tôi!?” Cậu chỉ vào mũi mình, cười khẩy nói, “Tới đi, mày thử xem! Đám cháu trai chúng mày chỉ biết lừa tiền người già! Cái thứ không biết xấu hổ!”

Quản lý Thượng rất bình tĩnh liếc mắt ra hiệu với áo khoác trắng, Cố Thanh Trì lập tức đã nhận ra bất thường, cau mày đứng dậy.

Trong phòng quả thật còn có người.

Tống Úc giống như tên ngốc vẫn đứng ở đó lý luận với người ta tên trên hộp đóng gói sản phẩm và báo cáo thử nghiệm không tương ứng.

Có hai người đàn ông vạm vỡ thối mặt đứng sau lưng mà anh vẫn chưa nhận ra.

“Con mẹ nó mày tới gây sự phải không!” Một người đàn ông mặt ngựa chui ra khỏi phòng đẩy Tống Úc một cái.

Tống Úc ngẩn người, còn chưa kịp nói chuyện, Cố Thanh Trì giơ tay lên, đẩy mặt ngựa sang bên cạnh, “Nói chuyện cứ nói, mày động thủ cái gì!”

“Mẹ nó mày là cái đếch gì(1)?” Mặt ngựa kéo cao giọng, “Tao đẩy mày à?! Mẹ mày ở đây đắc ý cái gì!”

“Tao cảnh cáo mày! Mồm miệng sạch sẽ chút cho tao!” Cố Thanh Trì chỉ vào gã.

Tống Úc kinh ngạc trừng Cố Thanh Trì, lời này cũng là điều anh vẫn muốn nói với Cố Thanh Trì.

Mặt lừa đi ra cùng mặt ngựa kia tính tình khá nóng nảy, không nói hai lời đã trực tiếp xách cái ghế xếp bên cạnh lên, chỉ vào bọn Tống Úc nói: “Có cút không!? Cái ghế trên tay tao không có mắt, đập hỏng ai tao không chịu trách nhiệm đâu.”

“Anh còn dám ra tay?” Tống Úc lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, “Anh còn thật sự coi mình là tép tỏi(2)!”

(1) gốc là “mày lại tính là cái rễ hành nào” mang ý coi thường, vậy nên số (2) tép tỏi cao cấp hơn rễ hành (cái này do tui tự hiểu thôi, chứ tra không ra)

Mặt lừa vả một phát đánh bay điện thoại của anh, giơ ghế lên đập xuống người Tống Úc.

Không hề có báo trước.

Ở đây ngoại trừ Cố Thanh Trì hầu như mọi người đều không ngờ đến, cứ thế trợn mắt ngơ ngác nhìn cái ghế bị giơ lên không trung lại nhanh chóng hạ xuống.

Tống Úc nhắm mắt lại theo phản xạ, giơ tay cản lại.

Lông mày Cố Thanh Trì nháy mắt nhíu thành chữ “Xuyên”. (chữ xuyên 川)

Góc độ kia sẽ đập vào bả vai Tống Úc, nhìn vào hình thể của mặt lừa, cường độ đoán chừng có thể đập nứt xương cốt người ta.

Hắn thật sự không có cách nào đảm bảo có thể kéo Tống Úc đến phạm vi an toàn trong thời gian ngắn nhất.

Trong trong thời gian ngắn ngủi phải dùng mili giây để tính toán, hắn bước dài xông lên che bả vai Tống Úc lại.

Dưới tình thế cấp bách hắn không có lựa chọn nào khác.

Nhưng khoảnh khắc cái ghế rơi xuống xương bả vai của hắn, Cố Thanh Trì cảm thấy lựa chọn này của mình là đúng.

Cánh tay mảnh khảnh kia của Tống Úc chắc chắn không chịu được.

Mẹ nó quá đau.

Ngực cũng đau theo.

Bên tai Tống Úc đồng thời vang lên âm thanh chân ghế gãy rơi xuống đất vào một tiếng kêu đau của Cố Thanh Trì.

Anh cảm thấy buồng tim của mình thắt lại một cái.

Há miệng, muốn nói gì đó, lại không thể nói được gì cả.

Khi anh vẫn chưa lấy lại tinh thần, Cố Thanh Trì đã nhặt cái bàn lên đập lên người mặt lừa.

Tình cảnh hỗn loạn đến mức chính anh đang làm gì cũng không biết.

Mặt lừa bị Cố Thanh Trì đạp một phát đến chân tường cả buổi không thể đứng dậy, những câu chửi tổ tông thô tục hăng hái nhảy ra ngoài giống như bị nhai nát.

Anh không để ý áo khoác trắng biến mất lúc nào, quản lý Thượng rốt cuộc là bị hắn đập xuống đất hay là bị cậu đánh xuống đất anh cũng không rõ ràng.

Chỉ biết là khi mặt ngựa vung nắm đấm về phía anh, Cố Thanh Trì cản nắm đấm của gã lại, vặn cánh tay của gã ra sau lưng.

Động tác giống như hôm qua lúc đùa giỡn với Cố Thanh Trì ở phòng bếp.

Tiếp đó, cánh tay phải của mặt ngựa bị vặn trật khớp.

“Trả lại tiền.” Cố Thanh Trì hít một hơi, mặt lạnh trầm giọng nói.

Mặt ngựa hét lên một tiếng, lập tức vẻ mặt như đưa đám cầu cứu, bởi vậy mặt của gã có vẻ dài hơn.

“Được được được,” Quản lý Thượng cấp tốc bò dậy khỏi đất, đi tới dẹp yên nói, “Cậu đừng kích động đừng kích động, chúng tôi trả lại tiền, trả lại tiền… Chúng tôi trả lại tiền.”

Tống Úc chẳng biết mở chế độ khán giả từ lúc nào cả kinh cả buổi cũng không thể hoàn hồn.

Cảm giác như cánh tay của mình cũng bị tháo ra theo, nổi hết cả da gà.

Giờ phút này anh mới chính thức mở mang tầm mắt khí thế của anh đại xã hội đen trong tuyền thuyết.

** má, cái này đâu chủ một mét chín, tưởng chừng như ba mét hai ấy!

Cố Thanh Trì cúi người nối lại cánh tay của người kia.

Cậu ở bên cạnh kiểm kê sản phẩm với người ta, tính toán chi phí cần trả lại, Tống Úc kéo Cố Thanh Trì sang bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, “Cậu không sao chứ?”

Cố Thanh Trì nhỏ giọng “Shh” một tiếng, vừa rồi chỉ lo giải quyết hai thằng cháu trai kia không chú ý đến cánh tay, lúc này dừng lại đã cảm thấy toàn bộ bả vai cũng sắp không phải là của mình.

Đau tê rần rồi.

Nhưng xương cốt chắc là không sao, bởi vì phút chốc hắn bổ nhào qua bắp thịt cả người hắn đều ở trạng thái kéo căng.

“Có phải anh là đồ ngốc không, người ta đã tóm cái ghế lên anh còn đứng ngây ra đó cũng không biết tránh đi!” Cố Thanh Trì xoa bả vai, vừa đi vừa nói.

“Lúc đó tôi đã ngu người rồi được chưa, không có tí báo hiệu nào, đi lên liền đánh!” Tống Úc vừa nghĩ đến tình cảnh kia đã tê cả da đầu.

Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh một cái, “Anh cho rằng ai cũng giống như tôi à, đánh anh còn phải báo trước cho anh chuẩn bị.”

Tống Úc nghĩ ngợi lại không nhịn được phản bác, “Cậu mới là đồ ngốc, cậu cũng nhìn thấy người ta tóm ghế còn lao tới!”

“Tôi sinh hèn lớn hèn, đã quen thuộc với những thứ này, cánh tay nhỏ gầy kia của anh không được.” Cố Thanh Trì bình thản nói.

Tống Úc im lặng, nói thật suy nghĩ của anh cũng vẫn chưa đi ra khỏi cảnh hỗn chiến lúc nãy, đầy trong đầu đền là một cảnh Cố Thanh Trì nháo tới ôm anh ném cũng ném không ra.

Khi anh sải bước đi theo mới bỗng phát hiện vị trí bả vai Cố Thanh Trì hơi bất thường.

Anh tiến lên hai bước kéo vạt áo của Cố Thanh Trì lên nhìn, Cố Thanh Trì lập tức xoay người ngăn anh lại, “Đờ mờ anh làm gì vậy?”

“Tôi xem cậu bị thương có nghiêm trọng không!” Tống Úc hơi nóng nảy, gân cổ lên rống một câu.

Hôm nay Cố Thanh Trì mặc áo len màu be, dòng máu đỏ thẫm trực tiếp rỉ ra từng trong sợi tổng hợp, mơ hồ có thể nhìn thấy một vết đỏ dài khoảng bảy tám centimet.

Trên đường cái người đến người đi Cố Thanh Trì hơi xấu hổ, một tay níu lấy vạt áo, cánh tay kia nâng lên lắc lắc, “Tôi không sao, anh xem, rất nhanh nhẹn.”

“Mẹ nó sau lưng cậu đã chảy máu rồi chính cậu không có cảm giác hả!?” Tống Úc kéo cổ áo hắn, kéo đầu lại nhìn xuống.

Chỗ xương bả vai đã sưng lên rất to!

Người này không có tri giác à!

Khi Tống Úc dính sát vào Cố Thanh Trì cảm thấy toàn thân mình cứng ngắc lại, động cũng không được, không động cũng không được, cứ như vậy cứng đờ tại chỗ thở mạnh cũng không dám, hơi nghiêng đầu đi mất tự nhiên nhỏ giọng nói: “Này, tôi thật sự không sao…”

“Trở về bôi thuốc cho cậu.” Giọng điệu của Tống Úc dịu dàng hiếm thấy.

Anh không chỉ nhìn thấy xương bả vai sưng đỏ của Cố Thanh Trì, còn nhìn thấy một vết sẹo rất dài rất kinh dị sau lưng hắn, nhìn mà khiến người ta đau lòng.

“Ờ…” Cố Thanh Trì cúi đầu xuống, cưỡng ép mím khóe môi đang vểnh lên, mỗi lần Tống Úc quan tâm hắn, hắn lại cảm thấy rất vui vẻ.

Trên đường về Tống Úc còn lặp đi lặp lại nhiều lần phải đến bệnh viện chụp ảnh, bị Cố Thanh Trì từ chối, “Tôi tự cảm nhận được cơ thể của tôi, thật sự không bị thương đến xương cốt, đừng lãng phí tài nguyên của bệnh viện.”

Tống Úc không lay chuyển được hắn, “Được rồi.”

Tiền bị lừa cuối cùng lấy về được ba tám nghìn tệ, một số đã bị bà ngoại ăn thì không tính vào.

Chuyện được giải quyết suôn sẻ, cậu mợ nói buổi tối mời khách ăn cơm. Cố Thanh Trì từ chối không được nên đồng ý.

Dù sao quán mạt chược có thể bảo Mắt Lé trông giúp, trở về mời cậu ta ăn bữa cơm là được.

Tống Úc dẫn Cố Thanh Trì về nhà xử lý vết thương trước, “Tôi đi tìm bộ quần áo cho cậu thay.”

Cố Thanh Trì nghiêng đầu sang, cầm quần áo lên nhìn thoáng qua, “Chỉ dính tí máu, không sao, tôi về giặt đi là được.”

“Đã rách rồi được chứ!” Tống Úc đi thẳng vào phòng ngủ, một lát sau lại gọi một tiếng ở bên trong, “Cố Thanh Trì, cậu vào đây tự nhìn, muốn mặc cái nào.”

“Tùy, tôi sao cũng được.” Cố Thanh Trì ngồi trên sofa nhìn chằm chằm cá con.

“Vậy tôi lất cho cậu màu hồng nhá?” Tống Úc cười nói.

“Ê, tôi không gánh nổi màu đó!” Cố Thanh Trì lập tức đứng dậy lao vào.

Bình luận

Truyện đang đọc