KIÊU NGẠO VỚI ĐỊNH KIẾN

Đèn đêm lộng lẫy, ngoài xe đèn nê ông sáng trưng dọc theo đường đi, Tần Tranh cười hỏi Hoắc Chiêu Lâm: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn khuya có được không?”

Hoắc Chiêu Lâm nhéo nhéo tay hắn: “Buổi tối chưa ăn no sao?”

“Em muốn ăn.”

“Được.”

Hoắc Chiêu Lâm lái xe quẹo đi, nhà cao tầng từ từ bị bỏ lạ phía sau, xe đi tới một khu chợ đêm đông đúc náo nhiệt, là nơi Tần Tranh chọn.

Chiếc xe mấy chục triệu tùy ý đỗ ven đường, hai vị quý công tử phong độ nhẹ nhàng từ trên xe bước xuống, hoàn toàn không hợp với khung cảnh chợ đêm mịt mù khói lửa. Tần Tranh không quan tâm đến mấy ánh mắt tò mò, hắn bình tĩnh tự nhiên ôm lấy cánh tay Hoắc Chiêu Lâm lôi kéo anh cùng nhau tiến vào một cửa hàng cá nướng ven đường.

Sau khi vào chỗ ngồi, Tần Tranh cầm lấy thực đơn nhanh chóng gọi vài món cá nướng đặc sản của nhà hàng cùng với vài món ăn nhẹ, cũng không quên dặn ông chủ mang thêm nửa tá bia (6 chai) lên, gọi xong hắn mới nhớ Hoắc Chiêu Lâm không thích mình uống rượu, chột dạ cười cười, hỏi anh: “Em uống một chút được không?”

Hoắc Chiêu Lâm nhíu mày: “Một mình em mà muốn uống nửa tá bia?”

“Không phải còn có anh sao?”

“Anh phải lái xe.”

“Vậy em giảm đi hai chai…”

Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ nở nụ cười: “Em muốn uống thì cứ uống đi, làm như anh đang ngược đãi em ấy.”

Anh không phải không thích Tần Tranh uống rượu, chỉ là không ưa hắn theo người đi ra ngoài uống say đến bất tỉnh nhân sự thôi. Lúc này có mình ở bên cạnh, đương nhiên cũng sẽ không để hắn uống đến say chết.

Tần Tranh vẫn bảo ông chủ bớt đi hai chai, cá nướng nóng hổi thơm ngát rất nhanh đã bày kín một bàn, cắn một miếng cá nướng uống thêm một ngụm bia thật sự không còn gì bằng.

“Sảng khoái!” Hắn nâng chén lên cụng vào cốc trà của Hoắc Chiêu Lâm một cái, mặt đầy thoả mãn. Có lẽ không ai có thể nghĩ rằng nhị thiếu gia Tần gia lại dễ dàng thỏa mãn như vậy.

“Ăn ngon không?” Tần Tranh gắp cho Hoắc Chiêu Lâm một miếng thịt trên bụng cá, cười híp mắt nhìn anh.

Cho dù là ăn cá nướng thì động tác của Hoắc Chiêu Lâm vẫn tao nhã như cũ. Anh không thích đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, cũng không thể ăn món quá cay nhưng nếu là món Tần Tranh gắp cho, anh cũng không nỡ lòng từ chối. Chuẩn bị nước trà ung dung thong thả dùng bất cứ lúc nào, dưới ánh mắt mong chờ của Tần Tranh anh cười gật đầu, nói: “Tuy rằng hơi cay, nhưng hương vị quả thật không tệ.”

Tần Tranh liền múc cho anh một chén canh hạ hỏa: “Sợ cay thì anh uống nhiều canh một chút.”

Trong lòng Hoắc Chiêu Lâm mềm nhũn, anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh ra hiệu Tần Tranh ngồi sang bên này, gắp một miếng cá rồi tỉ mỉ bỏ hết xương mới đưa cho hắn: “Vậy em ăn nhiều vào.”

Tần Tranh nhai nhóp nhép, lại uống một ngụm bia to, đầu lưỡi liếm đi chút đồ ăn dính bên miệng, mặt mày cười đến cong cong: “Lần trước ăn ở mấy quán ven đường là đi cùng chị dâu, cũng chỉ có anh ấy mới dẫn em đi ăn mấy món này.”

“Em muốn ăn thì anh cũng có thể đi cùng em, nhưng không thể ăn thường xuyên, không tốt cho cơ thể.” Hoắc Chiêu Lâm nói y như đang giỗ con nít.

Tần Tranh hừ hừ hai tiếng, không bao lâu ánh mắt liền bắt đầu mơ màng, trên mặt cũng dần dần đỏ ửng. Hoắc Chiêu Lâm nhìn hai chai bia vừa thấy đáy, trong lòng lại buồn cười. Lúc này mới có hai chai, không ngờ nhanh vậy, anh còn đang nghĩ xem tiểu hỗn đản này có thể uống được bao nhiêu đây.

Tần Tranh uống càng nhiều thì lại nói càng nhiều, nói liên miên cằn nhằn không dứt với Hoắc Chiêu Lâm: “Sau này anh cứ theo em, em cho anh ăn ngon mặc đẹp. Anh nói anh trước đây không thích ăn cũng không thích chơi, mỗi ngày đúng giờ đi làm rồi lại về nhà, anh sống thật nhạt nhẽo.”

“Em cảm thấy anh rất cứng nhắc, nhạt nhẽo sao?”

Tần Tranh lắc đầu: “Em là sợ anh buồn, anh nhớ cái lúc lần đầu tiên em gặp anh sau khi trưởng thành không? Lần đó anh của em mới mua cho em một chiếc xe thể thao, em chạy thử xe trên đường, anh cũng tới. Lúc đó khi anh từ trong xe bước ra, em chỉ nghĩ, uầy, đây là tiểu bạch kiểm từ đâu đến vậy, thật CMN đẹp trai. Sau đó biết anh là thiếu gia Hoắc gia, anh có biết em có bao nhiêu thất vọng không? Nếu anh không phải người nhà họ Hoắc, em nhất định phải bao dưỡng anh… Rõ ràng lúc đó anh theo người ta ra ngoài chơi, vì sao sau này không thấy anh đi chơi nữa?”

Đây là Tần Tranh đang nói mê sảng, Hoắc Chiêu Lâm cũng lười tính toán với hắn: “Anh đi lần đó cảm thấy không hứng thú, sau này không đi nữa.”

Tần Tranh bĩu môi: “Vậy anh cảm thấy cái gì mới hứng thú? Không có hứng thú với cả em luôn, mỗi lần thấy em lại trưng ra cái mặt thối lại còn lạnh nhạt với em nữa, anh cứ như vậy mà ghét em sao?”

Hoắc Chiêu Lâm vỗ nhẹ nhẹ lên tay hắn, có cảm giác không còn gì để nói. Khi ấy anh mới từ nước ngoài về, nghe nói Tần gia tiểu thiếu gia muốn thử xe mới, cấp thiết muốn nhìn thấy thiếu niên làm anh nhớ mãi không quên mấy năm nay nên mới đi. Chỉ là anh không nghĩ tới Tần Tranh đã biến thành công tử bột phong lưu không khác gì người khác. Lúc đó anh thật sự rất thất vọng, lại sau này mỗi khi nghe tin về Tần Tranh đều là những thứ không mấy dễ nghe như hắn ở ngoài ăn chơi đàng điếm sống mơ mơ màng màng. Dần dần chút rung động ban đầu kia cũng bị anh chôn sâu dưới đáy lòng, sau đó lại tận lực tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng tình cảm này chưa bao giờ biến mất.

“Không phải anh ghét em.”

“Đó chính là nói một đằng làm một nẻo, cố ý giả vờ không để ý tới em? Anh thật là trẻ con.”

“…” Hoắc Chiêu Lâm tiếp tục gắp rau cho hắn, “Em ăn nhiều chút, đừng chỉ uống rượu.”

Một bữa khuya bọn họ ăn đến hai tiếng đồng hồ, khi cá nướng trong lò cũng đã nguội lạnh Tần Tranh cũng uống xong giọt bia cuối cùng. Hắn nghiêng đầu chống cằm nhìn Hoắc Chiêu Lâm cười khúc khích, Hoắc Chiêu Lâm thanh toán tiền, kề sát vào mặt hắn vỗ vỗ, thấp giọng cười ra tiếng: “Còn có thể đi sao?”

Tần Tranh ợ ra hơi rượu: “Có thể!”

Hắn xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, nhưng mới vừa đứng thẳng thì dưới chân mềm nhũn liền ngã xuống, Hoắc Chiêu Lâm ôm lấy eo hắn: “Thôi, anh cõng em đi.”

Tần Tranh gật gật đầu, giống như bé ngoan nằm úp sấp trên lưng Hoắc Chiêu Lâm. Hoắc Chiêu Lâm cõng hắn lên rồi đi ra khỏi cửa hàng cá nướng, dọc theo theo con đường trong chợ đêm lúc rạng sáng vẫn không thôi náo nhiệt đến chỗ đậu xe.

Cái đầu lông xù của Tần Tranh rúc lên cổ Hoắc Chiêu Lâm, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng lầm bầm: “Lâm ca ca, em rất thích anh…”

Trong lòng Hoắc Chiêu Lâm không khỏi có chút cảm động, anh gật gật đầu: “Ngoan, anh biết.”

Cho dù trước đây không biết thì hiện tại anh cũng biết Tần Tranh đến cùng là có bao nhiêu yêu thích mình, cũng chính vì vậy anh mới có thể tin tưởng Tần Tranh, không đành lòng tỏ thái độ lạnh lùng với hắn nữa.

Đặt Tần Tranh lên xe hắn đã ngủ, Hoắc Chiêu Lâm vén tóc trên trán hắn, hôn một cái mới cười cười rồi một lần nữa khởi động xe, về nhà.

Ngủ muộn cộng thêm uống nhiều bia, ngày thứ hai Tần Tranh không ngoài dự liệu lại đi làm muộn. Khi Hoắc Chiêu Lâm đi làm cũng không gọi hắn dậy, chỉ để lại cho hắn một tờ giấy: “Trên bàn có bữa sáng phần cho em dậy thì nhớ ăn, nếu không khỏe thì xin nghỉ làm một hôm.”

Tần Tranh cười gảy gảy tờ giấy, Hoắc Chiêu Lâm đối với hắn hình như càng ngày càng dung túng, đương nhiên cũng có thể là đã quen với những tật xấu mãi không chịu sửa của hắn.

Đợi đến lúc hắn không nhanh không chậm chạy tới công ty thì đã qua mười giờ. Hắn mới vừa từ bên ngoài vào đã bị anh trai nhà mình túm gọn, Tần Ý trên dưới liếc mắt nhìn hắn một cái, cau mày nói: “Cùng anh đi.”

Tần Ý không túm hắn lên văn phòng dạy dỗ một trận mà cùng hắn đi bộ đến quán cà phê tỏng công ty. Tần Tranh uống cà phê, trộm nhìn Tần Ý nghiêm túc ngồi đối diện, khi đối phương quét mắt nhìn qua thì tỏ vẻ nịnh nọt cười cười: “Anh tìm em có việc gì?”

“Tối qua em làm gì?”

Thì ra là nói chuyện này, Tần Tranh để cà phê xuống đĩa, một chút cũng không hề chột dạ: “Đánh thằng khốn Từ Tử Hoa một trận.”

“Nguyên nhân?”

“Gã tính kế em trước, em không đánh cho gã tàn phế là tốt lắm rồi, gã còn muốn kẻ ác cáo trạng trước hay sao?”

Nghe xong Tần Tranh nói, Tần Ý lắc lắc đầu: “Nếu em không sai thì bỏ qua chuyện này, về sau cũng đừng trêu chọc gã nữa. Em đã kết hôn rồi thì phải biết kiềm chế lại, đừng tiếp tục theo người khác ra ngoài gây chuyện.”

“Em biết rồi.” Tần Tranh dơ tay đầu hàng. Hoắc Chiêu Lâm đã mỗi ngày ân cần dạy bảo hắn, thực sự không muốn nghe anh hắn tiếp tục lải nhải mấy chuyện này.

Tần Ý đối với đứa em trai này cũng không biết phải làm sao: “Em và Hoắc Tam kết hôn cũng được một đoạn thời gian, hai đứa ở chung có ổn không? Nó có bắt nạt em không?”

“Rất tốt, anh làm sao lại cảm thấy anh ấy sẽ bắt nạt em, anh ấy có thể bắt nạt em sao? Em bắt nạt anh ấy còn tạm được.” Tần Tranh nhỏ giọng tranh luận giúp Hoắc Chiêu Lâm.

Lời này Tần Ý đương nhiên là không tin, ở trong mắt anh thì đứa em trai này chính là vô cùng xinh đẹp nhưng mà ngốc. Nói hắn ngố không phải vì IQ thấp, mà là vì trong nhà bảo vệ quá tốt nên cái gì cũng thẳng đuột, muốn là quật đến banh luôn còn chưa tính, trong ba anh em bọn họ Tần Tranh lớn lên đẹp nhất, người không có mắt nhìn dám tính kế cũng là nhiều nhất, hắn hoàn không có bao nhiêu cái gọi là tự mình biết mình, cũng không rõ anh trong bóng tối giúp hắn giải quyết bao nhiêu chuyện phiền phức, cuối cùng lại để toàn bộ cho tiểu tử Hoắc gia kia. Tần Tranh tên tiểu hỗn đản này đúng là gạt cùi chỏ ra bên ngoài, Tần Ý nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình bị thiệt.

“Nghe chị dâu em nói, em còn muốn làm cơm cho nó ăn?”

“Không có không có.” Tần Tranh nhanh chóng giải thích, “Chỉ mỗi lần ấy, em nấu ăn không ngon, sẽ không làm tiếp… Lại nói làm cơm thì đã sao, chị dâu cũng không phải thường nấu cho anh đó sao.”

Hắn rất nhỏ giọng nói thầm, Tần Ý vẫn nghe được, lại một lần nữa cảm giác đứa em này là nuôi không. Mỗi câu, mỗi lời nói ra đều hướng về tiểu tử thối Hoắc Chiêu Lâm kia.

“Tuy rằng em và nó đã kết hôn, cũng không cần quá cầu toàn, khi nào chán thì ly hôn cũng được.”

“Anh, anh như vậy là không tốt đâu, nào có ai lại đi khuyên người khác ly hôn…”

Tần Ý: “…”

Còn không phải vì anh lo lắng Hoắc Chiêu Lâm đối với thằng em ngốc nghếch nhà mình không phải thật lòng, sợ nó bị thiệt thòi sao?

Tần Tranh cười cười: “Anh yên tâm, em có chừng mực, chuyện của em và anh ấy tuy là em động tâm trước, cũng là em thua nhưng cuối cùng người thắng nhất định là em.”

Tỏ ra mềm yếu cũng là một thủ đoạn bắt giữ tù binh, chỉ cần hữu hiệu với Hoắc Chiêu Lâm là được. Hoắc Chiêu Lâm cứ tích quản hắn vậy thì để anh thỏa mãn là được rồi, người chân chính nắm quyền chủ động vẫn là bên này.

Tần Ý còn có việc rời đi trước, Tần Tranh như trước ngồi ở chỗ đó chậm rãi uống xong nửa ly cà phê còn lại. Hoắc Chiêu Lâm nhắn tin hỏi hắn đang ở nhà hay đến công ty, Tần Tranh trả lời lại: “Vừa uống cà phê với anh em, anh ấy nói nếu anh đối xử với em không tốt thì có thể đá anh.”

“Em đây là đang nói muốn anh đối xử với em tốt hơn hả?”

“Xem biểu hiện của anh đi. ”

Hoắc Chiêu Lâm nhếch khóe môi, cất điện thoại di động, anh sẽ không cho Tần Tranh có cơ hội làm như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc