KIÊU NGẠO VỚI ĐỊNH KIẾN

Tần Tranh quả thật đã xác định người đàn ông tên Alan đó là kẻ có tiền nhưng lại không nghĩ anh ta chính là đối tượng hợp tác chú út giới thiệu cho Hoắc Chiêu Lâm, mà thái độ của Hoắc Chiêu Lâm với Alan cũng không thể côi là thân thiện, thậm chí chỉ còn chưa viết hẳn hai chữ ghét bỏ lên mặt thôi.

“Anh không thấy thái độ như vậy không giống người đang có việc cần nhờ sao?”

“Anh đâu có cầu xin anh ta.” Hoắc Chiêu Lâm sửa chữa từ ngữ của Tần Tranh, “Này là giao dịch công bằng, anh ta là người làm ăn, không đủ lợi ích thì anh cũng không có cách nào ép người ta hợp tác, đây là lựa chọn song phương.”

“Nhưng anh cũng không thể phủ định tâm trạng cũng ảnh hưởng đến việc ra quyết định cuối cùng, nếu là em, thấy không ổn sẽ không hợp tác với anh ta nữa.”

“Không ai có thể chê tiền, nhất là người làm ăn.” Hoắc Chiêu Lâm bất đắc dĩ cười cười, “Cho nên em là Tần gia tiểu thiếu gia hưởng phúc từ nhỏ, cầm trịch mới là anh trai em.”

Tần Tranh đắc ý nói: “Em biết anh ghen tị em tốt số, không cần nhắc lại mãi.”

Hai người đang nói đùa bỗng chuông điện thoại của Hoắc Chiêu Lâm vang lên, là Alan hai người vừa nhắc gọi tới. Tần Tranh cười bĩu môi, Hoắc Chiêu Lâm không mấy tình nguyện nhận máy: “Xin chào.”

Người Alan tìm là Tần Tranh, anh ta đi thẳng vào vấn đề không hề nể nang hỏi hắn buổi tối có rảnh thì cùng nhau đi ăn bữa cơm, Tần Tranh trả lời: “Hai chúng tôi cùng đi anh không ngại chứ?”

Đầu kia Alan sảng khoái đáp ứng hẹn thời gian và địa điểm với cả hai, hẹn nửa tiếng sau gặp.

Nếu không phải Hoắc Chiêu Lâm nói muốn cùng Alan hợp tác Tần Tranh vốn cũng không muốn để ý đến tên công tử có ý đồ với mình này, nhưng nếu sau này còn phải tiếp xúc nhiều thì hiện tại cũng không thể tránh né người ta.

Cúp điện thoại Hoắc Chiêu Lâm đến gần Tần Tranh, hai tay vòng qua người hắn, anh nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Thật muốn đi?”

Tần Tranh dùng ngón tay chọc chọc vai anh: “Em cố hết sức hi sinh nhan sắc vì anh.”

Alan đặt phòng ăn cách khách sạn bọn họ ở không xa, hai người tuy đến đúng giờ nhưng Alan đã chờ ở đó. Sau khi ngồi xuống, Alan đưa thực đơn cho hai người gọi món trước, Tần Tranh cười hỏi anh ta: “Hợp đồng của anh đã kí xong chưa?”

“Nhờ phúc hai người, tất cả đều rất thuận lợi.”

Hoắc Chiêu Lâm bình tĩnh tự nhiên lật thực đơn, cố ý khoe cái tay đeo nhẫn. Alan rất nhanh liền chú ý tới trên tay Tần Tranh và tay anh là một cặp nhẫn kết hôn, trong mắt anh ta lướt qua một chút kinh ngạc, tối qua sắc trời quá tối nên nhìn không ra thì ra quan hệ của hai người bọn họ là như vậy.

Trong lòng Alan không tránh khỏi có chút tiếc nuối, cười hỏi bọn họ: “Có phải tôi quấy rầy thế giới riêng của hai người không?”

“Cũng còn tốt, cũng đã hưởng thụ xong thế giới hai người rồi, giờ đi ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, không lỡ gì hết.” Tần Tranh đĩnh đạc trả lời, không hề e ngại quan hệ của mình và Hoắc Chiêu Lâm.

“Tình cảm hai người thật tốt.”

Tần Tranh cười híp mắt gật đầu: “Chúng tôi mới kết hôn một năm, tình cảm không tốt mới phải lo.”

Alan trong lòng ước ao, lại hỏi tiếp Hoắc Chiêu Lâm: “Trước đây hình như tôi đã nghe qua tên của cậu, cậu quen Hoắc Long Đình?”

Hoắc Chiêu Lâm cười cười: “Chú ấy là chú út của tôi.”

Lần này Alan thật sự kinh ngạc: “Thật đúng là thật trùng hợp, tôi và hắn là bạn học thời đại học, thì ra cậu chính là người cháu trai rất có năng lực hắn hay nhắc tới.”

Biết thân phận Hoắc Chiêu Lâm, Alan lại càng thêm tò mò về quan hệ của anh và Tần Tranh. Cho dù là kết hôn đồng tính đã được nhiều quốc gia thông qua và có hiệu lực nhưng xã hội thượng lưu có thể chấp nhận vẫn là có hạn, càng khỏi nói là phương Đông khá bảo thủ.

Cho dù tình cảm của Hoắc Chiêu Lâm và Tần Tranh rất tốt nhưng tâm lý Alan vẫn có chút ý kiến, nhưng trước mặt hai người anh ta cũng ngại nói chuyện riêng tư.

Tần Tranh thì lại kinh ngạc vì Alan thoạt nhìn giống như sinh viên vừa ra trường thế nhưng lại cùng lứa với Hoắc Long Đình, nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự là sinh viên vừa tốt nghiệp thì e rằng Hoắc Chiêu Lâm cũng sẽ không muốn tìm anh ta nói chuyện làm ăn.

“Chú út mới thật sự là người có năng lực tốt, tôi cũng nghe chú ấy nhắc qua anh. Chú nói thời đại học làm được một vụ làm ăn thành công nhất cũng là hợp tác với anh, anh là người hợp tác không tệ.”

Alan rất đắc ý nhướng nhướng mày, cũng tăng thêm mấy phần quen thuộc với Hoắc Chiêu Lâm: “Cậu rất giống hắn, nói chuyện cũng thẳng thắn, tôi sợ nhất chính mấy người phương Đông thích nói quanh co lòng vòng.”

Hoắc Chiêu Lâm nhếch môi nở nụ cười: “Tôi cũng vậy.”

Đang dùng cơm Hoắc Chiêu Lâm đi toilet, cuối cùng cũng có thể nói chuyện riêng với Tần Tranh vài câu, trong lòng Alan nhịn không được hỏi hắn: “Các cậu ở bên nhau lâu chưa?”

“Đương nhiên, chúng tôi đã thích nhau từ rất nhiều năm trước.” Trên mặt Tần Tranh không giấu được ngọt ngào, “Chúng tôi ở bên nhau chính là ông trời tác hợp.”

“Thật khiến người khác ước ao.”

Nghe ra sự cảm thán trong lời nói của Alan, Tần Tranh cười nói: “Anh quan tâm chuyện của chúng tôi như vậy, tôi có thể cho rằng anh đang có ý kiến gì sao?”

Hắn quyết định nói cho rõ tránh phiền phức sau này.

Alan dường như không nghĩ hắn sẽ nói thẳng như vậy cũng dứt khoát thừa nhận: “Không thể không nói lần đầu nhìn thấy cậu trước mắt tôi như tỏa sáng, từ xưa tới nay chưa từng có ai cho tôi cảm giác như vậy, tính hướng của tôi cũng giống các cậu, nếu cậu còn chưa kết hôn tôi nhất định sẽ điên cuồng theo đuổi.”

Tần Tranh gật gật đầu: “Thế nhưng xin lỗi, người tôi yêu chỉ có Hoắc Chiêu Lâm, anh ấy là mối tình đầu của tôi và cũng là duy nhất.”

Biết rõ sự thật lại chính tai nghe Tần Tranh nói ra khỏi miệng trong lòng vẫn có chút khó chịu, Alan nhất thời lại có chút chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Nếu như tôi có thể cho cậu nhiều thứ tốt hơn cậu ta…”

“Ha, lời này mà anh cũng nói được.” Tần Tranh không nhịn được cắt ngang anh ta, “Tôi không phải vì tham tiền của Hoắc Chiêu Lâm mới ở bên anh ấy.”

“Xin lỗi, là tôi nói không biết lựa lời.” Alan cũng ý thức được mình nói lỡ, trong lúc nhất thời vô cùng ảo não.

Tần Tranh thờ ơ cười cười, hắn lấy ví tiền rút toàn bộ thẻ bên trong ra, hắn trượt tất cả lên bàn, toàn bộ đều là thẻ VIP của các ngân hàng nổi tiếng trên thế giới. Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Alan, Tần Tranh cười giải thích: “Thẻ này không phải là Hoắc Chiêu Lâm làm cho tôi, là dính ánh sáng của anh trai tôi đó, có lẽ anh cũng từng nghe nói về anh tôi rồi, anh ấy cũng là bạn của chú út, tên là Tần Ý.”

Alan: “…”

Đại danh của Tần Ý anh ta đương nhiên đã nghe nói, chỉ là không nghĩ tới Tần Tranh thế nhưng lại là thiếu gia Tần gia. Hôn ước của hắn và Hoắc Chiêu Lâm hôn ước có lẽ còn mang theo tính chất gia tộc, vậy thì khó trách bọn họ có thể thuận lợi như vậy ở cùng một chỗ.

Nghĩ đến đây trong lòng Alan cũng không còn ý nghĩ gì nữa, nhìn từ mọi phương diện mà nói góc tường này anh ta không thể đào, không bằng chết tâm sớm một chút.

Khi Hoắc Chiêu Lâm trở về Tần Tranh đã thu dọn xong giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Alan. Alan lại hiển nhiên có chút không tập trung, dùng hết bữa tối liền chào tạm biệt rồi đi trước, trước khi đi Hoắc Chiêu Lâm bắt tay với anh ta, cười nói: “Sau này còn gặp lại, hi vọng lần sau gặp mặt có thể bàn chuyện làm ăn cùng anh, tin rằng sẽ khiến anh hứng thú.”

Alan sâu sắc liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, rốt cục cũng cười: “Được.”

Sau khi người đã đi Hoắc Chiêu Lâm mới hỏi Tần Tranh: “Em đã nói gì với anh ta? Anh thấy anh ta khi nãy bị đả kích không nhỏ.”

Tần Tranh cười kéo tay anh ra khỏi phòng ăn tính về thẳng khách sạn: “Không nói gì, chỉ là nói cho anh ta biết em không thiếu tiền, bất cứ lúc nào cũng có thể bao dưỡng anh, nói anh ta không thể dùng tiền để dụ dỗ em. Em giúp anh đánh lui tình địch, anh muốn cảm ơn thế nào đây?”

Hoắc Chiêu Lâm giơ tay ôm vai hắn, dẫn hắn đi ra đường phố tuyết rơi: “Thưởng em cái gậy to to muốn không?”

“Cái gì chứ…” Lời giận dỗi của Tần Tranh nói được một nửa mới hiểu hết ý trong lời nói của Hoắc Chiêu Lâm, mặt già của hắn đỏ ửng, hoàn toàn không nghĩ tới Hoắc Chiêu Lâm nghiêm túc lại có thể nói lời tán tỉnh như vậy, hắn ném cái liếc mắt xem thường, “Anh còn nói hả, có biết xấu hổ không?”

Trong mắt Hoắc Chiêu Lâm ý cười tràn ngập, anh cảm thấy cái nhìn của Tần Tranh có mấy phần quyến rũ. Trước đây sao lại không nhận ra hắn có thể quyến rũ như vậy, một động tác tùy ý cũng có thể khiến trong lòng anh ngứa ngáy.

“Anh nhìn chằm chằm em làm gì?” Tần Tranh bị đôi mắt mỉm cười của anh nhìn đến có chút không hiểu ra sao.

“Nhìn em đẹp.”

Trong cửa hàng ven đường truyền tới bài hát giáng sinh, người đi đường ai ai cũng nói với nhau câu “Giáng Sinh vui vẻ”, hoa tuyết đẹp đẽ rơi, có lẽ bị không khí ngày lễ lây lan Hoắc Chiêu Lâm dừng bước lại, tại nơi đầu đường, phố xá người đến người đi sầm uất ôm Tần Tranh vào trong lòng, cúi đầu hôn hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc