KIÊU NGẠO VỚI ĐỊNH KIẾN

Sau khi từ miền Nam trở về đã qua mùng bảy, Hoắc Chiêu Lâm ngay cả thời gian nghỉ cũng không có lại phải về công ty làm việc, đến mùa thu công ty phải tung sản phẩm mới ra thị trường anh mới có thể rảnh rỗi còn trước đó thực sự không có nhiều cơ hội hưởng thụ thời gian tân hôn ngọt ngào với Tần Tranh.

Không có Hoắc Chiêu Lâm chơi cùng, Tần Tranh lại cùng đám bạn xấu ra ngoài chơi bời, tuy nhiên hắn vẫn biết giữ mìn hhơn lúc trước khi cưới, cũng uống ít rượu hơn, mười một giờ tối nhất định phải về nhà, đối với chuyện này Hoắc Chiêu Lâm cũng không phản đối, những khi có thời gian rảnh rỗi anh cũng có thể đi cùng hắn.

Tiếp xúc nhiều với đám hồ cẩu bằng hữu của Tần Tranh nhiều hơn Hoắc Chiêu Lâm cũng không còn khó tiếp xúc với họ như trước,ăn chơi phóng túng cũng không kém hơn đám kia là bao. Mấy trò như đánh bi-a,cưỡi ngựa, đua xe cái gì anh cũng chơi được hết, ngược lại cái đám công tử bột lông nhông suốt ngày ăn chơi còn có chút thua chị kém em, điều này cũng khiến cho Tần Tranh vô cùng kinh ngạc.

“Trước đó toàn là anh giả vờ hết cả? Thật ra cái người suốt ngày ra ngoài chơi mới là anh đúng không?”

Đối mặt với câu hỏi của Tần Tranh, Hoắc Chiêu Lâm cũng chỉ cười cười, thầm nghĩ nếu Tần Tranh hỏi nhiều thêm vài câu anh liền nói cho hắn biết: “Lúc anh đây chơi mấy trò đó thì em còn đang nghịch đất, em nhất định đòi so đo với anh hả?”

Tần Tranh không phản đối bĩu môi, trước đây hắn cảm thấy Hoắc Chiêu Lâm là cái tên hũ nút có đánh cũng không chịu thả ra một cái rắm, người gì vừa nghiêm túc vừa cứng ngắc có thể coi như là bản sao thứ hai của anh trai hắn, bây giờ mới biết thực ra cái người này cũng chỉ giả vờ nghiêm túc mà thôi, về bản chất thật ra là một bụng toàn ý xấu.

Trung tuần tháng ba là sinh nhật Tần Tranh, Tần nhị thiếu gia hàng năm tổ chức sinh nhật đều phải tổ chức tiệc tùng linh đình cùng đám bạn bè, thường thì phải chuẩn bị sớm hơn tận một tháng.Nhưng năm nay đến một tuần trước sinh nhật Tần Tranh vẫn không có động tĩnh gì khiến các vị hoàn khố công tử không nhịn được dồn dập chạy tới hỏi xem năm nay hắn định thế nào, Tần Tranh chỉ vứt cho cả đám một ánh mắt: “Tổ chức cái gì, hiện tại bản thiếu gia đã kết hôn còn lâu mới thèm cùng đám chó độc thân mấy người ăn sinh nhật.”

Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng TầnTranh thật ra cũng không chắc chắn. Hoắc Chiêu Lâm chưa từng tham gia sinh nhật hắn, năm nào cũng phí tâm phí sức mời nhiều người đến mở party như vậy thực ra là vì hắn hi vọng Hoắc Chiêu Lâm cũng có thể đến. Nhưng mỗi lần đều thất vọng,cho dù là chính hắn mở miệng mời hay để cho người khác thay mình chuyển đạt thì Hoắc Chiêu Lâm chưa từng đến một lần. Hiện tại quan hệ của bọn họ đã khác, hắn chỉ muốn một mình cùng Hoắc Chiêu Lâm đón sinh nhật, nhưng lại không biết anh có nhớ đến sinh nhật mình hay không.

Buổi sáng hôm đó khi vừa ra đến trước cửa Hoắc Chiêu Lâm bỗng nhiên nhắc đến việc này, hỏi Tần Tranh: “Có phải sắp đến sinh nhật em rồi không?”

Lúc đó Tần Tranh đang đứng trước lối vào chỉnh ca-ra-vat cho anh, động tác trên tay dừng một chút, hắn không để ý lắm nói: “Hình như là vậy.”

Hoắc Chiêu Lâm đi tới, giúp hắn buộc lại ca-ra-vat, vuốt phẳng cổ áo, nghiêng đầu hôn một cái lên môi hắn: “Đợi đến hôm ấy hai chúng ta cùng đón sinh nhật.”

“Thật sao?” Trong nháy mắt Tần Tranh không giả vờ được nữa, khi nói chuyện âm cuối không kìm được mà trở nên cao vut.

Hoắc Chiêu Lâm nhịn cười gật gật đầu: “Thật.”

Tần Tranh dán lên dùng sức hôn mạnh lên môi anh mấy lần: “Cứ quyết định như vậy.”

Sinh nhật hắn vừa lúc là thứ sáu, đúng bốn rưỡi chiều Hoắc Chiêu Lâm đã đến trước cửa Tần thị. Anh bỗng nghĩ mình và Tần Tranh kết hôn lâu như vậy nhưng lần nào cũng đều là Tần Tranh đến công ty chờ anh hoặc ở lại tăng ca cùng với anh, đây vẫn là lần đầu tiên anh tan ca sớm tới đón Tần Tranh, anh hành động thật sự là vẫn còn kém xa Tần Tranh.

Vì Tần Tranh biểu diễn tiết mục ân ái, từ trên xuống dưới Tần thị từ dường như đều biết Hoắc Chiêu Lâm. Cô nangg đứng trước quầy lễ tân càng không nói hai lời trực tiếp để anh đi vào, trước khi Hoắc Chiêu Lâm tiến vào thang máy, cô bối rối đi tới áy náy nói với anh: “Chủ tịch của chúng tôi muốn gặp ngài, mời ngài đến văn phòng của ngài ấy.”

Tần Ý nói muốn gặp Hoắc Chiêu Lâm cũng không thể nói “không”, anh gật gật đầu, cô nàng ở quầy lễ tân giúp anh giữ thang máy đi lên văn phòng chủ tịch, cười mời anh tiến vào thang máy.

Hoắc Chiêu Lâm và Tần Ý không tính là quen nhưng ngược lại chú út của anh lại có quan hệ với Tần Ý không tệ. Tần Ý đặc biệt gọi anh tới chắc là vì chuyện có liên quan đến Tần Tranh, quả nhiên đối phương cũng không vòng vo liền trực tiếp đưa hợp đồng mua bán máy bay trực thăng cho anh: “Quà sinh nhật cho A Tranh, cậu giúp tôi đưa cho nó.”

Hoắc Chiêu Lâm: “…”

Anh nhận hợp đồng, thay Tần Tranh nói một tiếng cám ơn.

“Mấy năm nay A Tranh tổ chức sinh nhật vẫn luôn náo nhiệt, năm nay vẫn là lần đầu tiên không đòi hỏi tổ chức, nó nói chỉ muốn một mình trải qua cùng với cậu”. Tần Ý ngồi phía sau bàn làm việc, trên mặt không dư thừa bất cứ biếu cảm nào, lúc nói chuyện lại không dấu vết quan sát Hoắc Chiêu Lâm, nếu không nhìn ra anh cũng thích Tần Tranh thì Tần Ý cũng sẽ không nói mấy lời này, “Tôi cũng cảm thấy tiệc sinh nhật không tổ chức cũng được, có làm nhưng chưa chắc nó đã vui, lần nào cũng uống say khướt xong lại khóc nhè cũng chỉ vì cậu không đến.”

Hoắc Chiêu Lâm khẽ cau mày: “Em ấy khóc sao?”

“Nó cũng mời cậu đúng không? Tại sao cậu chưa bao giờ đi?”

Hơn nửa tiếng sau khi ra khỏi văn phòng của Tần Ý, Hoắc Chiêu Lâm bước nhanh đi xuống lầu. Phòng làm việc của Tần Tranh ngay dưới văn phòng chủ tịch hai tầng. Khi Hoắc Chiêu Lâm đi vào Tần Tranh đang bị các nhân viên vây quanh ồn ào muốn hắn mời khách.

“Được được, ngày mai nhất định sẽ mời thế nhưng ngày hôm nay không được, tôi phải về với bà xã cũng nhau hưởng thụ thế giới hai người, mọi người muốn làm kì đà cản mũi sao?”

Tần Tranh nói dẫn đến một trận cười vang. Hoắc Chiêu Lâm tiến lên phía trước ho nhẹ một tiếng sau lưng hắn. Tần Tranh thấy người phía sau là anh, mặt mày liền hớn hở: “Anh hôm nay tan làm sớm vậy?”

“Có thể đi chưa?”

“Đi thôi!”

Ngồi trên xe, Hoắc Chiêu Lâm nghiêng người tiện tay giúp Tần Tranh kéo dây an toàn, lại không vội vã rời đi, hai tay vòng quanh Tần Tranh nhìn vào mắt hắn rồi cười hỏi: “Tổ chức sinh nhật với anh mà vui vậy sao?”

“Cái gì đấy hả… Là vì em thấy dạo này anh làm việc vất vả quá nên mới muốn ra ngoài ăn một bữa ngon với anh.”

Hoắc Chiêu Lâm buồn cười nặn nặn cằm hắn, ngồi trở về rồi khởi động xe.

Phòng ăn là Hoắc Chiêu Lâm đặt, một gian cơm tây cao cấp xa xỉ, vị trí cạnh cửa sổ có thể quan sát cảnh đêm của thành phố, phải đặt trước một tuần. Thật ra trước khi hỏi Tần Tranh, Hoắc Chiêu Lâm đã tính toán xong sẽ cùng hắn trải qua sinh nhật này mà ngày hôm nay anh vẫn luôn nhớ.

“Chỗ này thật không tệ.” Tần Tranh nhìn cảnh đêm lộng lẫy ánh đèn ngoài cửa sổ liền phát ra một tiếng cảm thán từ tận đáy lòng, hiếm thấy trong thành phố này còn chỗ tốt mà hắn không biết, thật sự là mới mẻ cực kì.

“Không phải nơi tốt sẽ không đưa em đến.” Hoắc Chiêu Lâm cười rót rượu vang đỏ cho hắn.

Có rượu ngon, thức ăn ngon còn có mỹ nhân tiếp khách, tâm trạng Tần Tranh vô cùng vui vẻ. Sau khi bữa tối kết thúc, nhân viên nhà hàng mang lên bánh gato cắm đầy nến chúc mừng sinh nhật. Ánh đèn trong phòng ăn tối hơn bên ngoài một chút, dưới ánh đèn Tần Tranh có chút ngây người nhìn đôi mắt mỉm cười của Hoắc Chiêu Lâm qua ánh nến lay động, mũi hắn không nhịn được có chút cay, khóe mắt cũng bị thấm ướt từ bao giờ.

“Tiểu túi khóc, đừng khóc, sao sinh nhật năm nào cũng khóc nhè vậy hả, thổi nến đi.” Hoắc Chiêu Lâm nói dịu dàng thậm chí có thể coi như là tràn đầy cưng chiều thấp giọng nhắc nhở Tần Tranh.

Tần Tranh dùng sức nháy mắt hai cái, cười thổi tắt nến.

Hoắc Chiêu Lâm đưa quà sinh nhật Tần Ý nhờ chuyển cho Tần Tranh cười nói: “Anh của em ra tay xa hoa như vậy, lại còn đặc biệt muốn anh đưa cho em, đây không phải là cố ý gây áp lực sao?”

Tần Tranh khẽ hừ một tiếng: “Vậy anh định tặng em cái gì?”

“Đem chính anh tặng cho em có được không?”

“Anh đùa hả?”

“Anh đang nghiêm túc !” Hoắc Chiêu Lâm ánh mắt chăm chú nhìn Tần Tranh, “Em cái gì cũng không thiếu, anh nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nghĩ thứ gì có thể làm em vui. Vậy anh mang trái tim tặng cho em, em có muốn không?”

Tần Tranh sửng sốt, khi hiểu được ý trong lời nói của Hoắc Chiêu Lâm thì nước mắt vừa mới nín lại như vỡ đê mà tràn ra, hắn cứ vừa khóc vừa cười đến cả nửa ngày cũng không nói ra được một câu đầy đủ. Hoắc Chiêu Lâm rất bất đắc dĩ đứng dậy đi tới trước mặt hắn, anh hơi ngồi xổm xuống kéo tay người kia: “Đừng khóc, ngoan.”

Tần Tranh lung tung lau mặt một cái, dùng sức siết chặt tay Hoắc Chiêu Lâm: “Anh vừa nói là thật sao? Anh thật sự chịu đem trái tim cho em?”

Hoắc Chiêu Lâm đem hắn kéo vào trong lồng ngực, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nỉ non: “Sớm đã là của em rồi…”

Tần Tranh quá kích động, cũng nghe không hiểu hàm nghĩa câu này. Cả người hắn ngất ngây chỉ nghĩ tới chuyện Hoắc Chiêu Lâm cuối cùng cũng thừa nhận.

Trên đường về Hoắc Chiêu Lâm gọi lái xe, Tần Tranh dựa vào trong lồng ngực anh, vẫn cảm thấy có chút không chân thực: “Những gì anh vừa nói là thật sao?”

Hoắc Chiêu Lâm vỗ nhẹ lên eo hắn: “Lừa người chính chó con, anh nói đều là thật, em sau này tổ chức sinh nhật không cho khóc nữa.”

“Em nào có… Nhất định là anh em kể cho anh.” Tần Tranh nói có chút uất ức, anh mình sao cái gì cũng nói cho Hoắc Chiêu Lâm.

“Trước kia là anh không đúng, sau này đến sinh nhật, anh sẽ trải qua cùng em.” Hoắc Chiêu Lâm thấp giọng dỗ hắn. Thật ra mấy năm trước anh vẫn luôn nhớ sinh nhật Tần Tranh. Năm thứ tiên khi bọn họ vẫn chưa đính hôn Tần Tranh bỗng nhiên đưa ra lời mời, anh đồng ý nhưng sau đó nghe nói đến tham gia tiệc còn có vài người mẫu non và một đám tiểu minh tinh khiến anh rất phản cảm liền thất hẹn. Mấy năm sau thư mời của Tần Tran thông qua người khác nhau chuyển tới tay anh, anh cũng không quay lại, anh thật sự không nghĩ tới Tần Tranh lại vì chuyện này mà khóc nhè với anh trai.

“Em cũng không phải rất đau lòng, chỉ là uống say khướt mà… Thôi! Anh đã đồng ý với em rồi thì không được đổi ý.” Tần Tranh thật sự nói thật, cho dù là một năm trước, hắn cũng không ôm bất cứ kì vọng gì về mối quan hệ của hai người, vào lúc ấy chỉ muốn thêm một ngày được một ngày, không chừng ngày nào đó Hoắc Chiêu Lâm sẽ từ hôn. Đối với đủ loại hành động lạnh nhạt của Hoắc Chiêu Lâm khi ấy, hắn cũng chỉ thất vọng, cũng không quá đau lòng, có lẽ là do hắn cảm thấy đến tư cách đau lòng mình cũng không có.

Tuy rằng không biết Hoắc Chiêu Lâm vì sao bỗng nhiên thông suốt, có lẽ là vì sinh hoạt tình dụa hài hòa? Có lẽ vậy, mà cho dù thế nào thì Hoắc Chiêu Lâm nếu đã nói ra khỏi miệng, thì anh tuyệt đối sẽ không buông tay.

Hoắc Chiêu Lâm giơ tay vén tóc mái của Tần Tranh rồi hôn một cái lên cái trán đạp đẽ, nghiêm túc nói: “Anh hứa.”

Bình luận

Truyện đang đọc