KIỀU THÊ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG

Triệu Bảo Châu vừa về đến cổng đã thấy Ngải Thiên chẻ củi trong sân, chưa kịp bước vào đã bị nói kháy.

"Ái chà, vợ người ta mỗi ngày chồng về nhà đã nấu sẵn cơm canh nóng sốt, còn ta thì sao, vườn không nhà trống." Ngải Thiên nhìn gầy gò nhưng chẻ củi rất giỏi, một rìu bổ xuống có thể chặt khúc gỗ to thành bốn mảnh, "Vai không thể gánh tay không thể xách, củi cũng không biết chẻ, đúng là chẳng được tích sự gì."

Hắn đang nhắc chuyện mấy ngày trước Triệu Bảo Châu ở nhà muốn nấu cơm lại không có củi nên tự vác rìu chém lung tung, cũng chẳng biết y chẻ củi hay củi chẻ y nữa, chẳng những toàn thân dính đầy bụi bặm mà còn ngã dập mông, may mà ngày đó Ngải Thiên trở về kịp lúc, nếu không y đã phải ngồi bệt dưới đất cả ngày.

"Ta vừa ra ngoài hái rau, giờ đi vo gạo đây." Triệu Bảo Châu đeo gùi vào bếp, kết quả trên lưng nhẹ tênh, Ngải Thiên nhấc cái gùi trên lưng y ngắm nghía.

"Khoai tây, rêu tỏi và cải trắng?" Ngải Thiên sầm mặt, "Hai người chúng ta đâu ăn bao nhiêu mà ngươi vung tiền mua lắm thế, chữa bệnh không trả tiền thì thôi đi, còn ăn nhiều vậy làm sao ta nuôi nổi."

Triệu Bảo Châu bị Ngải Thiên cằn nhằn đau cả đầu, y chỉ nấu ba món chay, một chút thịt cũng không có, sao lại gọi là xa xỉ được?

Hèn gì người này gầy đét như bộ xương khô, suốt ngày uống nước ăn rau không gầy sao được!

Có bệnh!

Bình luận

Truyện đang đọc