KIỀU THÊ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG

Ngải Thiên đeo gùi tre lên núi, trên đường đi gặp không ít thôn dân cũng định lên núi thử vận may.

Mọi người chào hỏi hắn.

"Ngải lang trung cũng lên núi đấy à?"

"Ừ." Hắn gật đầu, "Lên xem có thảo dược nào phù hợp không."

"Phải đấy phải đấy!" Thôn dân ngán ngẩm thở dài, "Giờ tranh thủ hái đi, hôm nay chúng ta đã thấy người của quan phủ kéo lên núi, chắc mấy ngày nữa sẽ ban lệnh cấm không cho dân đen như chúng ta bén mảng nữa đâu."

Ngải Thiên hờ hững gật đầu.

"Ừ."

Sớm không xây muộn không xây mà cứ phải chọn đúng lúc này để xây hành cung suối nước nóng gì đó, trong lòng Ngải Thiên không khỏi sinh nghi.

Đều tại người cha tốt kia của hắn cả, năm xưa chỉ lo theo đuổi vợ, chuyện quan trọng như lối vào địa cung chỉ nhớ sơ sơ, ngay cả đánh dấu cũng không làm, bao năm trôi qua vật đổi sao dời chẳng biết đâu mà lần.

Giờ bắt hắn tìm thế nào đây.

Lần này hắn xa nhà tính ra cũng gần một năm rồi chưa về, tuy chuyến này không thuận buồm xuôi gió cho lắm nhưng ít ra cũng nhặt được một viên bảo châu, xem như có thu hoạch lớn.

Ngải Thiên vừa cầm la bàn dò đường vừa nhớ đến dáng vẻ hồn nhiên của Bảo Châu nhà mình, tâm tình cũng không tệ.

Nếu không tìm ra địa cung thì dứt khoát đem về mấy vật nhỏ dễ thương mà Bảo Châu thích cũng tốt.

Nói tới đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, Ngải Thiên vừa nghĩ vậy thì chợt thấy một con thỏ trắng như tuyết đang ăn cỏ phía xa.

Món đồ chơi này đáng yêu phết.

Phải bắt về mới được!

Bình luận

Truyện đang đọc