KIỀU THÊ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG

Triệu Bảo Châu vốn nghĩ Ngải Thiên phú khả địch quốc, tất nhiên ca ca ruột cũng rất giàu có nên tự dặn mình bất kể nhìn thấy gì cũng không được tỏ ra ngạc nhiên kẻo làm mất mặt phu quân. Nhưng khi xe ngựa chạy vào vương phủ, y vẫn không nhịn được trợn tròn mắt.

"Tâm can!" Tính tình đại mỹ nhân quả nhiên rất thoải mái, vừa vào cổng đã la hét ầm ĩ, "Bé yêu của ngươi về rồi này, còn không mau ra đón đi."

Đại mỹ nhân vừa nói vừa phi thân xuống xe, lập tức được ai đó ôm vào lòng.

Người ôm y có thân hình cao lớn và vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn cũng biết không phải nhân vật tầm thường.

"Ngươi còn biết đường về à." Ngữ khí của hắn lạnh nhạt nhưng lại để mặc đại mỹ nhân đu bám trên người mình như dây leo, còn vững vàng bế y lên, "Cứ tưởng ngươi như chó hoang chạy rông, một đi không trở lại nữa chứ."

"Ta sai rồi." Đại mỹ nhân thân mật cụng trán phu quân, "Lần sau ra ngoài nhất định sẽ dẫn tâm can của chúng ta theo...... À phải, ta đưa đệ đệ và đệ tức cùng về đây này, mau tới gặp nhau đi."

"Kính Vương điện hạ?" Triệu Bảo Châu che miệng kìm lại nỗi kinh ngạc, ánh mắt lảng tránh nhìn xuống đất chứ không dám nhìn vợ chồng người ta thân mật, y đạp Ngải Thiên đang đứng tỉnh bơ một cái rồi nghiến răng nói, "Ngươi làm họ hàng với Vương gia từ lúc nào mà không nói ta biết hả."

"Đây có gì lạ đâu?"

Ngải Thiên kỳ quái hất cằm ra hiệu cho Triệu Bảo Châu nhìn sang bên kia.

Triệu Bảo Châu lập tức trông thấy một tiểu ca nhi có khuôn mặt tròn hiền hậu đang bị một mãnh hán khôi ngô đè vào góc tường véo má.

"Tiểu ca nhi mà ngươi thấy là nghĩa tử nhà ta, xem như đệ đệ ta." Ngải Thiên cảm thấy mọi người đều thân mật thắm thiết khiến mình trở nên lạc lõng nên đưa tay bế Triệu Bảo Châu lên rồi thản nhiên nói, "Y cũng gả cho Vương gia, nhưng ngươi chẳng thiệt thòi gì đâu......"

Ngải Thiên nghiêm túc nói.

"Ngươi gả cho người xài tốt cơ mà."

Bình luận

Truyện đang đọc