KIM ĐỒNG

Mặt trời đã lên ngang đường chân trời, căn phòng bệnh vắng lặng, chỉ có tia sáng nhạt yếu ớt là luồn lách qua khẽ rèm xiên vào bên trong.

Hạ Nhất Minh rủ rỉ dỗ dành Tô Bùi ngủ thêm một chút nữa.

Tô Bùi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, miệng vẫn mấp máy khẽ khàng, “Tiểu thuyết, cậu còn chưa đọc ấy, có muốn đọc không…”

Hạ Nhất Minh sực nhớ mình và Tô Bùi có một lời hứa hẹn rằng sẽ cùng nhau đọc cuốn tiểu thuyết mới đã được chỉnh sửa vào ngày kỷ niệm trường. Cậu ngỡ Tô Bùi đã quên.

“Em tưởng anh sẽ cho em leo cây cơ.” – Hạ Nhất Minh chọc anh.

Tô Bùi mím môi cười, “Anh gửi đến hòm thư của cậu đấy, anh viết xong rồi, mà muốn tặng cậu một bất ngờ.”

Hạ Nhất Minh quá ư thỏa mãn với phúc lợi đặc biệt này, “Vậy em lại là độc giả đầu tiên à.”

“Ừ, độc giả đầu tiên.”

Hạ Nhất Minh vội vàng ra ghế nằm rồi mở điện thoại lên xem.

Bẵng đi một chốc, Hạ Nhất Minh hỏi, “Lần trước có phải em nói không thích phải không anh?”

Tô Bùi mơ màng thì thào, “Ừ… cậu nói vậy… giờ vẫn thế à?”

“Em sai rồi, cuốn này hay lắm, càng đọc càng cuốn, hay hơn lần trước em đọc rất nhiều.”

Tô Bùi nhẹ nhõm cười, “Có phải vì anh đang nằm đây nên cậu an ủi anh không? Anh không cần an ủi đâu.”

Hạ Nhất Minh lập tức thanh minh, “Em gạt anh làm gì.”

Tình tiết trong cuốn mới này vẫn theo sườn cũ, khác chăng là tính cách nhân vật và cách diễn đạt đã được chỉnh trang mượt mà hơn. Vả lại, Hạ Nhất Minh biết lần trước bản thân mình phiến diện khi không muốn thấy “Thẩm Lam” xuất hiện ở bất kỳ tác phẩm nào của Tô Bùi, nên đã đọc với tâm thái rất bức bối.

Nhưng giờ tỉ mỉ đọc lại mới vỡ nhẽ, nhân vật chính kia chỉ giống Thẩm Lam đôi chỗ chứ nào phải cô ta, sau khi chỉnh sửa cũng hợp lý và ăn nhập hoàn toàn vào cuốn truyện.

Cậu thực sự nghĩ rằng nó rất hay.

Tô Bùi thì thào, “Vậy ha… cậu thích là tốt rồi…” – rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Vào thời khắc hừng đông le lói ở phương trời xa này, dường như thế gian chỉ còn độc hai người họ, Tô Bùi ngủ còn Hạ Nhất Minh thì thức, cậu đang đọc tiểu thuyết của anh, đó gần như thời khắc hạnh phúc nhất trong đời cậu.

*

Khi Tô Bùi tỉnh giấc, trời đã sáng bảnh, Hạ Nhất Minh cũng đi rồi. Tô Bùi ngoái đầu nhìn cặp lồng bữa sáng kèm theo một mẩu giấy được đặt trên tủ đầu giường, đều do Hạ Nhất Minh để lại với lời nhắn rằng xế chiều hôm nay sẽ quay lại thăm anh. Hạ Nhất Minh đã thuê riêng một điều dưỡng viên để chăm sóc anh hàng ngày.

Bác sỹ nghiêm cấm Tô Bùi không được sờ vào rượu bia thuốc lá và luôn phải cầm thuốc theo người. Tô Bùi cũng chừa đến già rồi, anh đâu ngờ mới hơn ba tháng đã lại phát bệnh. Nhưng quả thực là tình hình hôm ấy quá mức hỗn loạn, anh cứ ngỡ Hạ Nhất Minh bị thương, hoặc Hạ Nhất Minh đã đánh chết Chương Mông rồi, nỗi kích động mãnh liệt làm trái tim anh không tải nổi.

Khác với Hạ Nhất Minh, Tô Bùi chẳng xô xát với ai bao giờ, cùng lắm chỉ có những mâu thuẫn lặt vặt khi còn ngồi giảng đường, đến khi ra xã hội thì hoàn toàn không có. Nhưng Hạ Nhất Minh thì khác, ngay khi mới quen biết nhau hồi là sinh viên, trực giác đã mách bảo Tô Bùi rằng cậu ta rất giỏi khoản đánh đấm, toàn trường đều biết tên cậu ta là minh chứng rõ ràng nhất cho trực giác của anh.

Anh chỉ không ngờ rằng sau ngần ấy năm, Hạ Nhất Minh vẫn bạo lực như vậy.

Thi thoảng Tô Bùi cũng cảm thấy muộn phiền lắm thay – rõ ràng Hạ Nhất Minh mới là người tẩn người ta thì bình yên vô sự, trong khi anh là khán giả đứng xem thì lại lên cơn đau tim. Anh với cậu ta đúng là tréo ngoe.

*

Đến trưa, chiếc di động được sạc đầy pin của Tô Bùi bắt đầu réo không biết mỏi mệt, thì ra là dân cư mạng đã nhận ra anh.

Đêm qua, bên phía Hạ Nhất Minh đã lên tiếng bác bỏ tin đồn, đính chính rằng Hạ Nhất Minh có xảy ra xung đột với một người là sự thật, còn người bị ngất là do tình cờ có mặt ở hiện trường, không tham gia vào cuộc ẩu đả và đột ngột phát bệnh tim nên được đưa đi cấp cứu. Kế đó thì bức ảnh mà Tô Bùi chụp chung với Hạ Nhất Minh ở rạp phim cũng được khai quật lên, và chẳng khó khăn để dân cư mạng nhận ra người thứ hai ngã trên đất chính là bạn của Hạ Nhất Minh, mà không phải do bị Hạ Nhất Minh đánh mới thành ra như vậy.

Chẳng mấy chốc có người đã nhận ra Tô Bùi – anh từng làm biên kịch nên nhiều người hoạt động trong giới truyền thông biết đến anh.

Thế mới có chuyện mọi người í ới nhắn tin hỏi han:

– “Sư phụ Tô à, anh thế nào rồi? Đã đỡ nhiều chưa?”

– “Nghe nói anh có liên quan đến vụ Hạ Nhất Minh à? Nghiêm trọng không anh?”

Tô Bùi không hơi sức đâu đi trả lời từng người một, anh bèn nhắn trong vòng bạn bè rằng hiện giờ tình hình sức khỏe của mình đã ổn định.

Anh cũng gọi điện cho mẹ mình sau đó, không kể rõ chi tiết mà chỉ qua loa rằng anh tham gia buổi họp lớp sau lễ kỷ niệm trường, đến lúc rời khỏi quán thì đột nhiên phát bệnh.

Văn Tâm Lan nghe xong thì kêu lên thảng thốt, sau đó lặng đi chẳng nói lời nào. Bà chưa đọc tin tức trên mạng, không biết đầu đuôi câu chuyện ra làm sao, cũng không biết nó đang rùng beng cỡ nào, bà chỉ quan tâm bệnh tình của con trai mà thôi, khi nghe anh nhẹ nhàng nói rằng chỉ cần duy trì sử dụng thuốc đúng giờ thì rốt cuộc bà cũng gắt lên, “Vớ vẩn! Con đừng tưởng thế là hay! Đây là chuyện nghiêm trọng, rất nghiêm trọng đấy.”

Thế rồi bà nấu chút cháo dinh dưỡng, chiều ấy mang vào viện cho anh.

Chỉ đến khi thấy Tô Bùi nhàn nhã nằm xem ti vi, tinh thần và sắc mặt đều khỏe mạnh, bà mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống hỏi han Tô Bùi kỹ càng.

Điều mà bà lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy đến. Bố của Tô Bùi khi còn sống không phải là một người khỏe mạnh, tuy ông qua đời không phải vì căn bệnh tim, nhưng nó cũng là tác nhân chính gây ra gánh nặng cho cơ thể của ông ấy.

Bà sợ nhất là Tô Bùi cũng giống bố.

Tô Bùi thì tỏ ra thanh thản hơn. Anh biết mẹ mình đang hoang mang nhường nào, nên anh phải tỏ ra kiên cường hơn cả. Anh nhẹ giọng an ủi bà, “May mà phát hiện sớm nên dùng thuốc được mẹ ạ. Con cũng đi kiểm tra định kỳ mà, nếu thấy tiến triển nặng hơn thì con sẽ phẫu thuật. Đây không phải bệnh nan y.”

Văn Tâm Lan hoe hoe mắt, “Bích Quy còn nhỏ quá, giá như con bé mười tám tuổi thì hay rồi, như thế nó có thể ra nước ngoài tìm mẹ, hoặc tự túc học đại học.”

Tô Bùi nghĩ, dù Bích Quy có lên đại học, có thể tự chăm sóc bản thân, thì anh vẫn sẽ trang trải học phí cho con bé, có chẳng thì hướng con bé tìm việc làm thêm để tự chi trả chi phí sinh hoạt thôi.

Hai mẹ con đang ngồi tâm sự thì Hạ Nhất Minh đến, cậu phi thẳng đến bệnh viện sau khi thoát khỏi Vu Thanh Tuyền và công ty, mang theo nào hoa quả nào bánh sữa các thứ, cũng gặp Văn Tâm Lan ở đây.

Văn Tâm Lan thấy Hạ Nhất Minh quen mắt nhưng nhất thời chưa thể nhớ cậu ta là ai.

Tô Bùi bất giác chột dạ, bèn vội vàng giới thiệu, “Đây là bạn thời đại học của con mẹ ạ, cậu ấy là Hạ Nhất Minh, trước đây bọn con rất thân.”

Văn Tâm Lan sực nhớ, “A rồi rồi! Mẹ nhớ rồi, Hạ Nhất Minh à cháu…” – bà nhận ra cậu ta, “Hai đứa gặp nhau ở hội khóa hả?” – bà cứ nghĩ giờ Hạ Nhất Minh đã trở thành người nổi tiếng nên không còn liên lạc với Tô Bùi nhiều nữa.

Hạ Nhất Minh và Tô Bùi liếc nhìn nhau rồi tinh ý đáp, “Dạ vâng cô, lúc Tô Bùi phát bệnh, cháu đưa anh ấy đến bệnh viện, nhưng vẫn chưa yên tâm nên cháu quay lại xem sao ạ.”

Nghe vậy, Văn Tâm Lan có cảm tình ngay, bà không ngờ cậu trai trẻ thành công sớm vậy mà vẫn giữ được lối sống bình dị và quan tâm bạn bè cũ như thế.

Tô Bùi khuyên mẹ mình mau về nhà, ở viện đã có điều dưỡng chăm sóc, anh không yên tâm khi bà vất vả đi lại giữa nhà và viện, chưa kể cuối tuần Bích Quy về nhà còn phải nhờ bà chăm nom.

Hiện giờ, anh không hy vọng Bích Quy biết chuyện này.

Thuyết phục được Văn Tâm Lan về rồi, Hạ Nhất Minh mới có cơ hội trò chuyện thoải mái với Tô Bùi.

Tô Bùi hỏi, “Cậu đến đây làm gì, anh tưởng cậu đang bận sứt đầu mẻ trán chứ?”

Hạ Nhất Minh đáp, “Bận thì bận nhưng thời gian đến đây thì vẫn phải có chứ.”

Tô Bùi biết trên mạng đang rối bùi nhùi cỡ nào, đủ loại lời lẽ gì cũng có. Dù sao ẩu đả cũng là hành vi bạo lực, ảnh hưởng không hay đến lứa tuổi dậy thì, nên hầu như mọi chỉ trích đều nhằm vào Hạ Nhất Minh, mắng cậu bạo lực thiếu đầu óc.

Anh nhìn sắc mặt của Hạ Nhất Minh, thấy nét chau mày hãy còn vương trên vầng trán cậu thì bèn nhẹ giọng hỏi, “Chương Mông thế nào rồi?”

Hạ Nhất Minh cười khẩy, “Anh không thấy hả? Hắn ta đang hăng hái công kích em trên mạng lắm, nói rằng em vu khống hắn ta.”

Tô Bùi bối rối, trên mạng nhiều bình luận hầm bà lằng nên anh không đọc hết, chỉ biết hình như có liên quan đến chuyện Chương Mông là đồng tình.

“Chương Mông quấy rầy cậu à?” – anh hỏi.

Hạ Nhất Minh đang gọt táo thì dừng lại, “Anh không tin em à?”

Tô Bùi vội vàng giải thích, “Anh tin cậu chứ sao. Đúng là chỉ có Chương Mông mới làm mấy chuyện ấy thôi.”

Hạ Nhất Minh không muốn nhắc lại chuyện ngày hôm ấy, cậu đã giao hết cho Vu Thanh Tuyền xử lý, mấu chốt là cậu không muốn xin lỗi hắn ta, Chương Mông làm cậu ghê tởm.

Trận chiến trên mạng đang đến đỉnh điểm. Bản thân Hạ Nhất Minh không lên tiếng giải thích, nhân viên trong công ty lần lượt đứng ra bảo vệ và ủng hộ cậu, thậm chí còn đả kích xu hướng tình dục của Chương Mông. Fan của Hạ Nhất Minh phần lớn là trai thẳng, hai bên gây chiến nhau loạn xị ngậu.

Nhưng Hạ Nhất Minh chả sốt ruột gì cho cam, cậu đã để Vu Thanh Tuyền lấy được đoạn ghi hình ngày hôm ấy, chỉ chưa công bố thôi.

“Ngoài fan của Chương Mông thì cả fan của anh cũng mắng em đấy.” – Hạ Nhất Minh hậm hực.

Tô Bùi ngớ ra, “Fan của anh á?”

“Fan đọc tiểu thuyết của anh ấy. Tuy không điên rồ của fan của Chương Mông nhưng cũng trách em là cuốn cả anh vào, làm anh bị liên lụy đấy.”

Tô Bùi bật cười, “Anh còn chả hay mình có fan nữa mà.”

Hạ Nhất Minh nhìn anh, “Tại sao lại không có? Chẳng qua bình thường không có chuyện gì nên không lên tiếng thôi. Nhưng fan của anh đều biết lý lẽ lắm. Em thật sự không nên để anh phải chứng kiến cảnh bạo lực đó.”

Tô Bùi không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ giục Hạ Nhất Minh mau chóng giải quyết dứt điểm. Anh không muốn thấy người ta chì chiết cậu như thế, mỗi lần đọc phải là anh lại tức lộn ruột.

“Lần này, cậu có hơi bốc đồng thật… thế nhưng dân cư mạng cũng quá đáng lắm, còn chụp mũ cậu kỳ thị đồng tính luyến ái nữa chứ.” – Tô Bùi vẫn rất lo lắng.

Hạ Nhất Minh lẩm bẩm, “Nếu em kỳ thị thật thì sao?”

Tô Bùi sửng sốt, đây là lần đầu tiên hai người nói về phương diện này. Thời sinh viên, đồng tính gần như không tồn tại, hoặc có thì cũng cách họ rất xa vời. Sau này anh mới biết Chương Mông thích người cùng giới, cũng quen biết thêm mấy người bạn đồng tính luyến ái khác.

“Nhưng… cậu rất thân với Lâm Mộ Vân mà? Cô ấy cũng có bạn gái, cậu có thể kết bạn với cô ấy thì đâu phải kỳ thị đâu.” – Tô Bùi nói.

Hạ Nhất Minh đáp, “Cô ấy là đồng tính nữ, khác nhau mà anh.”

Tô Bùi đăm chiêu không biết nói gì.

“Thôi, quên đi, đừng nói chuyện này nữa.” – Hạ Nhất Minh phủi đi, tội tình gì cậu phải đẩy nan đề này cho Tô Bùi chứ, trong khi chính bản thân cậu còn không biết phải đối mặt với “sự kỳ thị” này như thế nào.

*

Tối muộn hôm ấy, Tô Bùi nhất quyết không cho Hạ Nhất Minh ở lại trực đêm, anh muốn cậu trở về nhà và nghỉ ngơi hồi sức – Hạ Nhất Minh đã không được nghỉ ngơi tử tế sau biến cố trong hai ngày vừa qua.

Dân cư mạng cũng xỉ vả chán chê Hạ Nhất Minh rồi. Vu Thanh Tuyền căn đúng thời điểm công khai đoạn ghi hình ngày hôm đó. Trên đoạn ghi hình có thể thấy rõ Chương Mông đến bắt chuyện với Hạ Nhất Minh trước nhưng cậu ta không thèm đoái hoài, hắn ta được đà áp sát vào người Hạ Nhất Minh và không ngừng quấy rầy cậu.

Đoạn clip vừa được công khai, những người ủng hộ Chương Mông lặn mất, chỉ còn để lại những lời chì chiết mỉa mai.

Hạ Nhất Minh thành công tẩy sạch tai tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc