KIM ĐỒNG

Tô Bùi đi từ tầng hai xuống rồi dừng ở chân cầu thang, từ đây có thể trông thấy bóng lưng Hạ Nhất Minh.

Cách mấy bước chân mà anh không biết nên bước tới thế nào.

Dường như nghe thấy tiếng chân anh, Hạ Nhất Minh ngoái lại hỏi, “Có tìm thấy không anh?”

Tô Bùi cố gượng cười, “Tìm thấy, nhưng không phải ngăn bên phải, là ngăn bên trái.”

Anh bước tới đưa cho cậu rồi tiếp tục công việc viết kịch bản dang dở của mình, ngặt nỗi những dòng chữ trên máy tính chẳng còn ăn nhập gì với nhau nữa, tâm trí anh đang rối tò vò dù đã vờ như chẳng có gì xảy ra.

Thời gian trôi đi, Hạ Nhất Minh nhận một cuộc gọi từ thư ký, họ trao đổi công việc với nhau.

Tô Bùi khoa tay múa chân ý bảo, “Cậu làm việc đi, anh lên xem Bích Quy thế nào. Ngủ ngon.”

Hạ Nhất Minh gật đầu và mấp máy môi “Ngủ ngon”.

Tô Bùi ôm theo máy tính và gần như chạy trốn khỏi đó.

*

Bích Quy đang ngủ, Tô Bùi ngủ ở phòng kế bên. Vừa vào phòng, anh lẳng chiếc máy lên giường và đổ ập người theo, đầu óc anh vẫn quay cuồng những lời nói của bà Trâu Vịnh Mai.

“Nó là của cô gái mà Hạ Nhất Minh thích tặng đấy…”

“Bảo là của bạn thân tặng, nhưng người ta không thích nó, sau đó lập gia đình rồi…”

Hạ Nhất Minh sẽ không bao giờ nhớ nhầm chiếc đồng hồ ấy thành đồ của người khác tặng và anh cũng chẳng thể nhận nhầm, bởi đó là chiếc đồng hồ mà anh chọn mất mấy tiếng ở trung tâm thương mại để làm quà.

Tô Bùi hối hận biết mấy.

Giá như anh hỏi ngay lúc xuống dưới tầng, rằng “Lúc tìm đồ cho cậu, anh thấy chiếc đồng hồ tặng cậu hồi xưa, khà khà, cậu vẫn giữ à.”

Thì chắc Hạ Nhất Minh sẽ trả lời “Của anh tặng mà, đương nhiên em phải giữ chứ.”

Để anh có cơ hội cợt nhả lại rằng “Vậy mà mẹ cậu nói là của bạn gái cậu thích tặng cơ đấy?”

Sau đó Hạ Nhất Minh sẽ đáp trả thế nào?

Có lẽ là “Mẹ em nhớ nhầm đấy.”

Hoặc “Em đùa mẹ em thôi.”

Hay là “Ồ vậy hả? Trời đất ơi, mẹ em bị ám ảnh với việc bắt em kết hôn rồi, chết mất.”

Nhưng vấn đề không phải là Hạ Nhất Minh sẽ nói gì, mà anh sẽ tin vào điều gì.

Tâm trí anh cứ đau đáu một ý nghĩ và nó đang không ngừng căng phồng lên như sắp mở toang ra một chân trời mới, rằng – Hạ Nhất Minh thích anh, người mà Hạ Nhất Minh vẫn hằng thích là anh.

Nhưng tại sao? Và bằng cách nào? Hơn mười năm qua, họ vẫn là những người bạn tri kỷ.

Tô Bùi càng tự hỏi thì càng có nhiều hơn những hình ảnh hiện lên trong đầu –

Bẵng đi một năm không liên hệ, Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện ở trường quay nơi đoàn phim làm việc, ánh mắt lúc họ gặp lại nhau ấy, là lạnh lùng, là thăm thẳm, là cả những niềm đau chôn chặt.

Từ việc liên tục hối thúc anh viết tiểu thuyết mới để rồi khi đọc thử tại nhà anh lại bỉ bôi rằng “Em không thích nhân vật nữ chính này, anh lại lấy hình mẫu của Thẩm Lam rồi đấy.”

Đến việc giải thích hết lần này đến lần khác rằng “Em và Trần Hạnh không có quan hệ gì cả.”

Khi trở lại câu lạc bộ kịch trong ngày kỷ niệm trường, Hạ Nhất Minh nói, “Anh nhớ nhầm về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vào mười hai năm trước rồi.”

Hay trong cả cái đêm cấp cứu ấy, anh vẫn mơ màng nghe thấy giọng nói gần như nghẹn ngào của Hạ Nhất Minh, “Tô Bùi, Tô Bùi, ráng lên anh.”

Và những ký ức cũ hơn nữa, chúng đang hiện rõ mồn một.

Năm ra trường, hai người họ tiệc tùng thâu đêm suốt sáng rồi vi vu trên chiếc xe lạc đến miền quê xa xôi, sau đó, anh nói rằng mình sắp kết hôn.

Lúc đó Hạ Nhất Minh đã nói gì, chẳng gì cả ngoài cái nhìn thinh lặng, “Đó là cuộc đời của anh.”

Là lần đầu tiên anh để Hạ Nhất Minh đọc tiểu thuyết, cậu ta nói “Ổn lắm anh, không vấn đề gì cả.”

Là khi ngủ lại trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ Kịch, giữa tiếng ngáy của đám bạn thì chỉ có hai người vẫn thủ thỉ tâm tình trắng đêm.

Là những lần trèo lên sân thượng trò chuyện tới khi thái dương hửng sáng.

Những hồi ức ấy đan xen và quyện chặt nhau in đậm trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ mà ở đó Hạ Nhất Minh chiếm cứ một vị trí đặc biệt nhất, ngoại trừ việc họ là bạn thân nhất của nhau.

Tô Bùi vẫn nhớ lần đầu tiên Hạ Nhất Minh đến câu lạc bộ Kịch, anh đang đứng trên bục diễn tập còn cậu ta ngồi bên dưới cạnh cửa sổ, đầu cúi thấp như không thấy anh, nhưng sau đó cậu ta ngước mắt nhìn lên, và ánh mắt họ chạm nhau.

Năm đó, anh đã nghĩ cậu chàng này thật đẹp trai và đặc biệt. Người như thế nên là diễn viên chính trong một câu chuyện, đây mới là khí chất và dung mạo nên có của một diễn viên xuất chúng, phải có một câu chuyện sâu sắc khắc cốt ghi tâm mới xứng với người như thế.

Nhưng giờ, khi mà rốt cuộc anh cũng vén được tấm màn che để có thể nhìn rõ hơn chân tướng sự thật, thì…

Hạ Nhất Minh thích anh. Không còn nghi ngờ gì nữa, chí ít là đã từng thích anh.

Tô Bùi trở mình, đột nhiên anh bùi ngùi muốn bật khóc, không phải vì buồn tênh, cũng không phải vì hoảng hốt, mà vì sự thật quá đỗi trớ trêu, như thể một người mù mười mấy năm thình lình nhìn thấy ánh dương rực rỡ.

Sự thật luôn là thứ gì đó quá đối mãnh liệt. Sự thật có thể thay đổi mọi thứ.

Trong một khoảnh khắc, anh đã muốn lao xuống để hỏi cậu,

Rằng tại sao chưa bao giờ nói? Tại sao không thú nhận với anh?

Nhưng rồi anh lại tỉnh ngộ ngay ở khoảnh khắc cận kề, rằng đó là tình cảm thầm kín của Hạ Nhất Minh, chỉ có mình anh vẫn hằng coi cậu là bạn, thậm chí thân gần hơn cả anh em ruột thịt.

Vậy nên cậu ta thà chôn chặt bí mật ấy. Là anh vô tình khám phá, vô tình nhìn thấu mà không phải do cậu ấy mong muốn.

Tô Bùi tiếp tục trở mình. Anh đặt tay lên ngực, nơi vẫn rộn rã những nhịp đập đều đặn với từng giọt bồn chồn vẩn vơ.

Làm sao anh có thể bình tĩnh khi biết bí mật ấy chứ?

Tô Bùi chợt nhớ đến Thẩm Lam, nhớ thái độ tiêu cực, sự thù địch và những lời buộc tội vô cớ mà cô dành cho Hạ Nhất Minh, giờ thì đã có lời giải.

Thì ra, anh nhận ra muộn hơn cô!

Bởi anh và Hạ Nhất Minh đều là đàn ông, vì là đàn ông nên chẳng bao giờ để ý đến những điều nhỏ nhặt và tế nhị. Nếu Hạ Nhất Minh là phụ nữ thì có lẽ anh đã nhận ra qua từng ấy dấu hiệu.

Nếu Hạ Nhất Minh là phụ nữ, biết đâu họ đã kết hôn…

Tô Bùi cười khổ, anh đang thật sự cần một điếu thuốc.

*

Nửa đêm, Tô Bùi bình tâm dần sau cú sốc bẽ bàng, anh ép mình vào giấc ngủ và chỉ thành công một nửa vào lúc hai giờ sáng hơn. Giấc mơ chập chờn chẳng yên vì có hình bóng của Hạ Nhất Minh nhấp nhoáng trong ấy.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng bừng.

Tô Bùi cầm điện thoại lên xem, đã chín giờ hơn, anh vội vàng rời giường, rửa mặt rồi uống thuốc.

Bích Quy dậy sớm hơn, con bé đã ăn xong bữa sáng, đang chơi với lũ thỏ và mèo bên ngoài sân.

Hạ Nhất Minh đang cắm mặt vào máy tính trong phòng ăn, thấy anh đi xuống, cậu nói, “Có để phần bữa sáng cho anh đấy, mau ăn đi.”

Tô Bùi gượng gạo đáp rồi hỏi cô Trâu ra ngoài rồi à? – anh không nghĩ mình lại dậy muộn vậy, sáng ra chưa chào hỏi được mẹ Hạ Nhất Minh.

“Có gì đâu, mẹ em có tuổi chỉ ngủ đến bốn năm giờ sáng thôi, không có việc gì nên đi loanh quanh chơi rồi.”

Tô Bùi không nói nữa.

Bữa sáng là cháo hạt, trứng luộc, bánh bao với mấy món ăn kèm, Tô Bùi im lặng ăn.

Hôm qua phát hiện ra sự thật là một chuyện, nay đối diện với Hạ Nhất Minh lại là chuyện khác.

Đêm qua, anh đã quyết định rằng giờ chưa phải lúc ngả bài với Hạ Nhất Minh, anh không biết có thể bình tĩnh đối diện với cậu thế nào nếu mọi chuyện vỡ lở. Mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu giữa nam và nữ còn khó nữa là hai người cùng giới lại đều là đàn ông. Anh biết, có lẽ Hạ Nhất Minh cũng nghĩ vậy nên mới không chịu giãi bày với anh, anh thừa hiểu cậu ta là con người kiêu hãnh cỡ nào.

Và nhất là sau một đêm trằn trọc, hiện giờ anh lại đâm ra nửa tin nửa ngờ rằng nhỡ đâu mọi chuyện chỉ do anh hiểu nhầm.

Đêm tối thường khiến đầu óc con người ta kém minh mẫn, hay suy diễn lung tung và mua đồ tùy hứng hơn bình thường. Mới tối qua anh còn chắc nịch rằng Hạ Nhất Minh thích mình, thế mà sang đến sáng nay thì cái chắc cú ấy không còn vững chắc lắm.

Có thể cậu ta từng thích anh thật, nhưng tình cảm thầm kín ấy đã thành dĩ vãng sau ngần ấy năm, chuyện này vẫn thường xảy ra mà, phải không?

Chính cậu ta từng thừa nhận bản thân kỳ thị đồng tính, từng vứt cờ cầu vồng của anh vào thùng rác, từng nói đừng để người khác hiểu nhầm.

Có lẽ thích một người cùng giới là một việc quá đỗi hoang đường của tuổi trẻ rồ dại nên con người ta thường chọn cách dừng lại mà không để bản thân dấn sâu hơn.

Hạ Nhất Minh cũng vậy, cũng cảm thấy duy trì mối quan hệ như hiện giờ là đủ và không cần thiết phải tiến tới một mối quan hệ khăng khít hơn.

Nghĩ đến mối quan hệ khăng khít hơn làm Tô Bùi bần thần cả đi, cổ họng anh chợt tắc nghẹn, anh rút vội tờ giấy ăn che miệng ho liên hồi.

Hạ Nhất Minh cũng giật mình theo, cậu vội vàng chạy ra vuốt lưng anh, “Ăn chậm mà cũng bị sặc là sao, em đến chịu anh đấy.”

“Không, không sao…” – cơn ho giúp anh đỡ nghẹn, anh hơi nghiêng người đi vờ như vô tình tránh khỏi tay cậu.

Hạ Nhất Minh tự nhiên buông tay xuống.

Dường như hôm nay anh đang quan sát Hạ Nhất Minh ở một góc độ hoàn toàn mới, vẫn là Hạ Nhất Minh ấy nhưng bắt mắt hơn bao giờ hết.

Hôm nay, cậu mặc chiếc sơ mi màu lạc đà, trẻ trung và phóng khoáng. Và giọng nói phủ nhận lại vang lên trong đầu anh, – Đấy thấy chưa, sao Hạ Nhất Minh là gay được chứ, cậu ấy thẳng tắp thế này cơ mà, biết bao cô đổ đứ đừ vì cậu ấy đấy!

Nghĩ vậy anh bèn hỏi, “Chia tay với Trần Hạnh rồi, cậu… không hẹn hò với ai nữa à?”

Hạ Nhất Minh liếc nhìn anh, “Em không, làm sao vậy?”

Tô Bùi cố để bản thân tự nhiên nhất có thể, “Không có gì. Anh chỉ nghĩ về điều mà cậu nói rằng có thể Tiểu Nhan chỉ coi anh là dự phòng…”

“Em không hề nói anh là dự phòng.” – Hạ Nhất Minh nói.

“Anh biết, thì ý anh là hiện giờ anh chả còn hy vọng gì nữa, nhưng cậu thì sao? Không để ý ai à?” – Tô Bùi cố diễn vẻ quan tâm như thường lệ.

Hạ Nhất Minh cảm thấy dường như Tô Bùi vẫn còn lấn cấn về chuyện của Tiểu Nhan.

“Nếu anh để bụng những lời nhận xét của em về Tiểu Nhan thì cho em xin lỗi.”

Tô Bùi lập tức nói, “Không phải…”

Giờ Tiểu Nhan nào còn quan trọng nữa.

Hạ Nhất Minh đổi hướng, “Thôi, em đền cho anh, bao giờ anh viết xong kịch bản thì chúng mình đi du lịch. Tháng bảy là sinh nhật em, chắc lúc ấy anh cũng rảnh rỗi rồi. Anh muốn đi đâu?”

Tô Bùi nghĩ bụng, vì cớ gì chuyến du lịch sinh nhật mà Tiểu Nhan muốn anh đi cùng lại biến thành Hạ Nhất Minh cơ chứ?

Nếu anh từ chối thì có giả tạo lắm không?

“Từ giờ đến lúc đó khó nói lắm, bên phía đoàn phim cũng… hay có việc đột xuất,” – Tô Bùi qua quýt, “Với lại tháng bảy cũng là lúc Bích Quy nghỉ hè, để đến đó tính sau.”

Hạ Nhất Minh không nài ép anh, còn khoảng thời gian nữa mới đến sinh nhật cậu.

Tô Bùi cũng không nói gì nữa.

Tâm trạng anh lại bắt đầu trĩu nặng, may mà vừa hay Bích Quy chạy từ ngoài sân vào, anh hỏi con bé đã làm bài tập chưa và có muốn anh hướng dẫn không, Bích Quy tạm cứu bố một bàn.

*

Sau khi trở về từ trang trại, Tô Bùi gặp Tiểu Nhan và trả lời cô rằng mình không có thời gian nên không thể ra nước ngoài du lịch với cô được.

Tiểu Nhan đáp, “Không sao ạ, anh em mình có thể đi trong nước mà, chỉ hai người thôi…”

Tô Bùi từ chối khéo, “Nếu có thời gian, anh muốn ở bên Bích Quy nhiều hơn.”

Khuôn mặt cô đỏ bừng, sau đó thì không nói gì thêm nữa.

Tô Bùi nhẩm nghĩ, vậy cũng tốt, việc gì anh phải chơi trò tình ái với một cô gái trẻ. Dù cô ấy có thích anh cách mấy thì cũng sẽ không thích việc anh có một người vợ cũ trái khoáy, một cô con gái riêng cần nuôi nấng và tất cả những gánh nặng của cuộc sống sau này.

Vậy còn Hạ Nhất Minh, cậu thích gì ở anh?

Khi còn trẻ, anh có nhiều vốn quý đáng để yêu. Nhưng hiện tại thì sao? Những ân cần săn sóc là dư ba của tình cảm thầm kín trong quá khứ, hay thực sự là tình ý lâu bền đến hiện tại?

Tô Bùi dành thời gian đến gặp bác sỹ Tăng lần nữa.

Tái khám xong, anh nhờ ông giới thiệu cho mình một vị bác sỹ tâm lý.

Bác sỹ Tăng hỏi anh, “Có phải vì bị bệnh nên tâm trạng nặng nề lắm không?”

“Dạ, cũng có một phần ạ…”

Ông nói, “Cũng tốt mà, tâm sự với bác sỹ tâm lý giúp giải tỏa áp lực tinh thần, rất tốt cho bệnh tình của cậu.”

Ông giới thiệu cho anh một bác sỹ tâm lý giàu kinh nghiệm.

Tô Bùi không biết Hạ Nhất Minh đã che giấu bí mật hơn mười năm qua như thế nào. Còn anh, mới chỉ biết một tuần thôi đã cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc