KIM ĐỒNG

Nhất thời Tô Bùi không biết nên biểu lộ cảm xúc nào, anh đi vòng quanh chiếc xe thật chập rãi, sau đó thì thào hỏi, “Người mua lúc đó là em có đúng không? Em nhờ người mua từ anh phải không?”

Bảo sao người ta chẳng buồn làm giá đã vội vàng thanh toán.

Hạ Nhất Minh bấm chìa khóa, mở cửa xe, “Vâng, chiếc xe vẫn ở chỗ em, em đã bảo dưỡng nó, nó vẫn hệt như trước đây.”

Tô Bùi ngồi vào trong xe, Hạ Nhất Minh lái xe chở anh đi dạo một vòng phố phường rồi dừng ở câu lạc bộ tư nhân mà họ từng tới.

Hạ Nhất Minh đặt một phòng có bể khoáng nóng.

“Ngâm suối khoáng nóng cho thư giãn.” – Hạ Nhất Minh đề nghị.

Tô Bùi nói, “Để lát nữa, anh vừa ăn xong hãy còn đầy bụng, ngâm không thoải mái.”

Anh đi đến tủ cốc, thấy có hộp đựng trà bèn chọn một loại để tiêu hóa.

Sau ca phẫu thuật, Tô Bùi không được uống cà phê mà chỉ được uống các loại trà nhạt, dần dà đâm lại thành quen. Đang phân vân giữa hai loại trà thì Hạ Nhất Minh lặng lẽ đến sau lưng và dựa sát vào người anh, một tay cậu đan vào các ngón tay anh, tay còn lại thì vòng qua eo anh, sau đó cậu ta ghìm tay, kéo trọn cơ thể anh ngả vào lòng.

Tô Bùi có thể cảm thấy lồng ngực Hạ Nhất Minh dán vào lưng mình, thậm chí cả nhịp tim đập cũng bồi hồi rõ rệt.

Hạ Nhất Minh vùi mũi lân la trên cần cổ anh và rỉ vào tai anh, “Tô Bùi, xin anh, hãy đồng ý ở bên em, hãy ở bên em đi mà.”

Giọng cậu da diết như tiếng nói của một người đang mơ, Tô Bùi phải kiềm chế mình lắm mới không để tiếng nói của mình bị trôi đi.

“Chúng ta vẫn chưa nói chuyện đó nghiêm túc.” – anh nói.

Cái ôm kéo dài thêm mấy giây trước khi Hạ Nhất Minh chậm chạp thả ra với bao miễn cưỡng. Không phải cậu không muốn mở lòng với anh, nhưng nếu muốn nói chuyện nghiêm túc và chân thật thì nó lại khiến cậu nhớ về cái đêm Tô Bùi lên cơn đau tim vào hai tháng trước cùng với tất cả những điều xuẩn ngốc mà mình từng làm trước đây.

Mỗi lần Hạ Nhất Minh nhớ lại là mỗi lần cậu muốn đấm mình một trận — đến bản thân cậu còn thấy khó chịu huống hồ là anh.

Nhưng sau chốt, cậu vẫn gật đầu, “Vâng, chúng ta hãy thành thật về nó.”

Tô Bùi hãm một bình trà, rót cho mình và cho Hạ Nhất Minh. Anh muốn ngồi trên chiếc ghế đan mây bên cửa sổ nhưng cậu kéo anh đến bên sô pha, nơi hai người họ cùng ngồi xuống.

Đèn được tắt đi, Hạ Nhất Minh mở một bộ phim cũ trên máy chiếu. Họ chậm rãi nói chuyện.

“Có phải anh không tin việc em thích anh rất lâu trước đây phải không?” – Hạ Nhất Minh hỏi.

“Anh có tin… thực ra, sau khi nhận thức được việc đó, anh cảm thấy mọi thứ đều trở nên hợp lý, em đã thích anh từ hồi đại học.”

Hạ Nhất Minh bổ sung, “Không phải từ đại học, là ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, em đã bị anh hấp dẫn. Nhưng khi đó em chưa hiểu rõ về cảm xúc của mình nên chỉ muốn được nhìn thấy anh. Em đã quá tự cao rằng mình không thể thích đàn ông nên mới gán mọi sự chiếm hữu và ỷ lại ấy cho tình bạn, chỉ có như thế em mới thuyết phục được mình và cảm thấy bớt ngột ngạt… Nếu được quay lại mười mấy năm trước, nhất định em sẽ tỏ tình với anh ngay.”

Tô Bùi mỉm cười và chậm rãi nói, “Ừ… anh cũng biết năm đó mình rực rỡ thế nào.”

Anh ngừng lại, hơi thở cũng chậm theo.

Hạ Nhất Minh linh cảm có gì đó không ổn, cậu bẻ vai Tô Bùi và thấy anh như đang kìm nén — anh giơ tay ấn lên mắt để cố gắng giữ cho nước mắt không rơi, nhưng bóng tối nhập nhoạng vẫn phản chiếu sắc lấp lánh giữa làn mi anh.

“Nhất Minh, đừng nhìn anh để hồi tưởng quá khứ, anh không còn là người đó nữa.” – Tô Bùi thở dài.

Trái tim Hạ Nhất Minh bị một mũi tên vô hình ghim sâu xuống, vậy mà cậu chẳng thể trách ai, bởi mũi tên ấy do chính tay cậu tạo nên — tạo nên từ những lời lẽ suýt đã giết chết cả hai người.

“Tô Bùi, em không, ý em thực sự không phải vậy.”

Hạ Nhất Minh chợt hiểu tại sao trên đời lại tồn tại lời thề, bởi vì trong một khoảnh khắc chỉ có thề hứa mới có thể là minh chứng xác thực nhất.

Cậu vội vàng nói, “Lúc đó em nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý… lúc đó em tưởng mình không còn lý do gì để ở bên anh.”

Giọng điệu của Tô Bùi bình tĩnh hơn, “Vậy nên lúc đó cậu thà phá hủy cả tình bạn này?”

Rốt cuộc Hạ Nhất Minh cũng mặt dày thốt lên, “Đó là bởi vì em mất lý trí, nếu sau đó anh không tha thứ thì chắc em sẽ giết chết mình mất.”

Tô Bùi thầm nghĩ — ngữ điệu đay nghiến lạnh lùng ấy thật sự là vô ý ư? Những lời buột miệng trong lúc giận dữ có bao nhiêu là chân thật? Mình đã không muốn đào sâu về nó nữa.

“Vậy tại sao em không thể nói với anh sớm hơn?” – anh hỏi, “Nếu là vì chưa trưởng thành và thiếu hiểu biết khi còn học đại học, hay không thể nói khi anh đã kết hôn, vậy tại sao sau khi anh ly hôn với Thẩm Lam, em vẫn không nói?”

Cuối cùng Tô Bùi cũng nói với Hạ Nhất Minh điều mà anh chưa bao giờ nói trước đây.

“Nếu em cho anh biết sau khi anh ly hôn, thì anh đã hạnh phúc biết nhường nào.”

Hạ Nhất Minh hoàn toàn không ngờ tới, cậu sững người hỏi, “Anh nói thật ư? Khi ấy, anh đang rất đau khổ…”

Tuy lúc đó rất bận nhưng cậu vẫn dành hai ngày ở bên anh, hai người họ đã uống say mềm cả người.

Tô Bùi cười khổ, “Bởi vì lúc ấy có quá nhiều trắc trở, mọi thứ đều đảo lộn, nếu như em thổ lộ với anh vào khi ấy, thì anh sẽ cảm thấy vẫn còn có người thích mình, có người thương mình… anh thích được yêu thương…”

Rốt cuộc Hạ Nhất Minh chẳng dằn nổi lòng, cậu nâng gò má anh và hôn lên môi anh.

Thì ra cậu đã bỏ lỡ nhiều cơ hội đến thế, để anh cô đơn lâu đến vậy, từ giờ cậu sẽ không lãng phí một giây phút nào nữa.

Tô Bùi đón nhận nụ hôn, họ hôn nhau, tách ra, rồi lại gắn lại.

Trong căn phòng nhập nhoạng chỉ có tiếng từ bộ phim, nam chính trong phim đang thổ lộ.

“Có lẽ do tôi tự phụ, nhưng tôi yêu em…”

Khi nụ hôn kết thúc, Hạ Nhất Minh vẫn ôm Tô Bùi, anh thì thầm hỏi, “Nhất Minh, em đang khóc à?”

Cậu không trả lời mà chỉ nói, “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau kể từ giờ thì mọi thứ đều đáng giá.”

Tô Bùi chậm rãi vuốt lưng cậu, “Nếu là người khác, anh sẽ không đồng ý, nhưng là vì em… nên anh mới giằng xé như vậy.”

Hạ Nhất Minh đã ở bên Tô Bùi quá lâu để hiểu được những lời tâm tình của anh. Cậu tổn thương anh nhưng cũng cho anh ấm áp và quan tâm hơn cả, điều đó khiến Tô Bùi chẳng thể dễ dàng từ bỏ.

Và, Tô Bùi cũng hiểu Hạ Nhất Minh — cậu luôn tàn nhẫn với bản thân mình như thế, luôn có khuynh hướng tự tổn thương bản thân, sau ngần ấy năm che giấu tình cảm, trái tim ấy không biết đã mang trên mình bao nhiêu thương tích.

Hạ Nhất Minh nắm tay Tô Bùi và hôn lên nó, cậu lặp lại, “Em chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay, nên cũng chưa từng nghĩ mọi thứ sẽ thế nào sau khi chuyện này thành sự thật. Nhưng kể từ giờ, em sẽ nghĩ về nó mỗi ngày, chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, anh không phải lo lắng gì cả.”

Tô Bùi nắm lại tay cậu, hỏi, “Vậy em có thể hứa rằng từ giờ sẽ không ngược đãi bản thân và cố ý làm mình bị thương nữa không?”

Hạ Nhất Minh không ngờ anh đã biết được vấn đề của mình.

Cậu hứa, “Em hứa, em sẽ từ bỏ cả thể thao mạo hiểm nữa.”

“Vậy còn một câu hỏi cuối cùng.”

Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, cậu nhìn anh hỏi, “Câu hỏi gì?”

Tô Bùi ngập ngừng bảo, “Anh không biết làm…”

Hạ Nhất Minh cướp lời, “Làm với đàn ông ấy hả?”

Anh bật cười, Hạ Nhất Minh nghĩ đi đâu thế không biết.

“Anh không biết làm sao để yêu một người bạn thân.”

Hạ Nhất Minh thở phào, chồm lên hôn anh cái nữa rồi mới đáp, “Ngoài việc chưa quan hệ ra thì mọi thứ chúng ta làm đều như một cặp rồi.”

Cậu dám khẳng định rằng cậu và anh hòa hợp và thoải mái hơn phần lớn các cặp tình nhân khác.

Chỉ cần thêm một chút thời gian để mối quan này thân mật và mượt mà hơn nữa…

*

Khi bộ phim kết thúc, họ cùng đi ngâm nước nóng.

Tô Bùi nghĩ Hạ Nhất Minh đã là bạn trai mình làm anh đột nhiên chẳng thể nhìn thẳng cậu như trước.

Còn Hạ Nhất Minh vừa nghĩ Tô Bùi là người yêu mình thì tâm trí bỗng dưng sống động hẳn.

Bình luận

Truyện đang đọc