KIM LOAN KHẢI HOÀN CA


“Ai nói không bị phát hiện?” Một giọng nói đột ngột từ ngoài truyền vào làm hai người lớn bên trong chết đứng, dường như muốn ngừng thở.

Cái đèn lồng trong tay Hiền phi rơi bộp xuống đất, tắt lụi.

Trong phòng không còn chút ánh sáng nào ngoài ánh trăng, nhưng rất nhanh đã lại vụt sáng như ban ngày.
Quang Thuận đế, Lý hoàng hậu và Di Nguyệt bước vào, theo sau là vài nha hoàn và lính lệ, mang theo đèn đuốc sáng trưng.

Hiền phi sợ hãi ngã ra đất, chẳng nói nên lời nào, dường như là sắp bất tỉnh tới nơi.
Đường Cận có vẻ bình tĩnh hơn, quỳ sụp xuống song tay vẫn ôm nữ nhi thật chặt, còn chỉnh lại chăn gấm quấn quanh người nữ hài.

Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng lửa cháy nổ lách tách, Quang Thuận đế nổi trận lôi đình, quát: “To gan! Các ngươi dám dưới mắt thiên tử làm ra chuyện bại hoại này!”
Di Nguyệt lần đầu nhìn thấy Quang Thuận đế như thế, hơi sợ hãi nép sau váy hoàng hậu, chỉ dám hé đôi mắt ra nhìn đôi phu phụ đang quỳ trên đất.

Gương mặt Hiền phi trắng bệch, ngay cả nói cũng không nói được.

Còn đâu bộ dạng của Hoàng thái hậu kiếp trước chứ? Còn đâu bộ dạng của nữ nhân rắp tâm hãm hại mẫu thân và các ca ca nàng, còn đâu chứ? Tất cả chỉ còn lại một nữ nhân bị bắt quả tang đang gian díu với người khác, một nữ nhân “lăng loàn trắc nết” sẽ không nhận được kết quả tốt đẹp.

Giờ phút này bỗng làm Di Nguyệt nhận ra, dường như kẻ thù này của nàng vốn rất dễ đối phó.

Chỉ là kiếp trước nàng và mẫu hậu không đề phòng, chỉ là các nàng không nắm được thóp của nàng ta…
Ở bên kia, tiếng quát của Quang Thuận đế làm Khởi An đang say giấc cũng phải giật mình khóc ré lên.

Tiếng khóc của một đứa trẻ như xé toạc cái không gian yên tĩnh của màn đêm.

Đường Cận giật mình, hơi vỗ nhẹ vào lưng nữ nhi, ánh mắt nhìn KhởiAn đầy trìu mến và yêu thương.

Không khó để mọi người nhận ra loại ánh nhìn đó, bởi nó giống y hệt ánh nhìn mà Quang Thuận đế trao cho Cửu công chúa Di Nguyệt.

Bao nhiêu yêu thương đều gói gọn trong một ánh mắt.
Mà cái làm Di Nguyệt ngạc nhiên hơn là chúng, những kẻ phạm tội tày trời đó, từ đầu tới cuối lại không mở miệng xin thứ tội.

Hiền phi sau phút chết lặng cũng đã bình tĩnh hơn đôi chút.

Nàng ta dập đầu: “Bệ hạ, chuyện này là thần thiếp sai, thỉnh bệ hạ đừng trách phạt phụ thân thần thiếp và… Trạch nhi.”
“Ngươi có quyền cầu xin trẫm sao?” Quang Thuận đế hỏi.

Rồi ông nhìn sang Di Nguyệt: “Các ngươi đưa Cửu công chúa về cung nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Hai nô tỳ đi lên, ý muốn đưa nàng rời khỏi.

Di Nguyệt lưu luyến nhìn lại: “Phụ hoàng…” Nàng còn muốn xem tiếp, còn chưa muốn về nghỉ đâu.
“Nguyệt nhi, ngoan, về Dạ Tinh cung đi con.” Lý hoàng hậu nhẹ nhàng đáp, sau đó lệnh cho nha hoàn dẫn nàng đi.

Bây giờ tâm tình Quang Thuận đế đang vô cùng kém, ông không cho Di Nguyệt ở lại vì không muốn làm nàng hoảng sợ.

Di Nguyệt tốt nhất là nên rời đi.
Cũng không còn cách nào khác, Di Nguyệt chỉ đành rời đi.


Khi nàng ngoái đầu lại có thể nhìn thấy Đường Cận vẫn đang vỗ về Khởi An, dịu dàng dù cho đang cận kề cái chết.

Chuyện sau đó như thế nào Di Nguyệt không rõ.

Nàng chỉ biết ngay trong đêm Hiền phi bị phế bỏ phi vị, nàng ta và Đường Cận bị giam vào đại lao chờ xét xử, mà chắc chắn là không tránh khỏi cái chết.

Ngay trong đêm, phụ thân Hiền phi bị hạ mấy phẩm quan, mẫu thân cũng bị tước mất cái phong hào cáo mệnh phu nhân, toàn bộ gia quyến bị đuổi khỏi cung, chờ nhận hậu quả sau.

Về phía Tam hoàng tử, tạm thời vẫn chưa nghe động tĩnh gì.
“Công chúa thật cao tay, làm sao người có thể chắc chắn dẫn được bệ hạ tới chỗ đó vậy ạ?” Hạ Hạ trầm trồ nhìn nàng, ngưỡng mộ nói.

“Lỡ lúc đó bệ hạ không theo người thì phải làm sao ạ?”
“Phụ hoàng chắc chắn sẽ theo.” Di Nguyệt đáp.

Bởi vì trước đó nàng đã gợi ra chuyện kì lạ trong thai kì của Hiền phi.

Do đó khi Hạ Uyển giả vờ nói lại gì đó với nàng vào giờ ăn, Quang Thuận đế tất sẽ tò mò.

Việc nha hoàn bên người nàng thân thiết với A Kiều chắc chắn phụ hoàng biết nên hẳn nhiên, phụ hoàng sẽ đồng ý ra ngoài với nàng.


Sau đó đi được nửa đường thì A Kiều cũng tới, lo sợ dẫn đường tới Vong Xuyên cung.

“Em mang chỗ thư từ kia trình lên cho Ngô tổng quản đi, lấy lệnh bài của ta.”
“Vâng, em biết rồi.” Hạ Uyển vâng lời đi ngay.
“Công chúa,làm vậy liệu có tốt không ạ? Liệu bệ hạ sẽ không nghi ngờ chứ ạ?” Đông Ca hỏi.

Chuyện này quá rõ ràng là do Di Nguyệt sắp xếp cho Hiền phi bị lôi ra ánh sáng, người khác không biết nhưng Quang Thuận đế lại lờ mờ đoán được.

Nay nàng lại trình thêm bằng chứng có sẵn, nếu Quang Thuận đế biết chuyện này nàng nhúng tay vào… e là sẽ để lại nghi kị trong lòng đế vương.

Một đứa trẻ lại biết quá nhiều thứ…
“Không sao.

Mà… Thập công chúa được xử lí thế nào rồi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc