KIM LOAN KHẢI HOÀN CA


“Vậy nên các ngươi lừa ta? Vĩnh tần, thứ mà ngươi ngày ngày gửi vào cung của nàng là gì hả?!” Điệp quý nhân điên tiết gào lên.

Nàng ta mặc một thân y phục bằng lụa tơ tằm mỏng, trông nhẹ nhàng thướt tha như một con bướm xinh đẹp.

Tiếc thay, đó lại là một con bướm độc.
“Đó là thư từ trao đổi của chúng ta, còn có một số đồ giữ an toàn cho công chúa.” Vĩnh tần đáp.

Quang Thuận đế cả giận, quát: “Tiện nhân to gan! Dám sử dụng tà thuật dưới mắt thiên tử, ý đồ quấy nhiễu hậu cung, mưu hại hoàng tốc.

Người đâu, lập tức mang ả ta đi xử trảm, bêu đầu thị chúng.”
“Hừ… hahaha…” Nàng ta đột ngột bật cười, giọng cười âm u quỷ dị.

Đôi mắt kia đỏ rực, đáng sợ như muốn đòi mạng: “Dù ta có chết, cũng phải kéo các ngươi chết cùng! Các ngươi cho rằng ta sợ sao? Tới đây, chẳng khác nào hiến xác!”
Điệp quý nhân dường như muốn sử dụng thứ tà ma ngoại đạo gì đó để cùng đồng quy vô tận.

Song, trong đôi mắt ngạc nhiên của nàng ta, tất cả đều vô cùng bình tĩnh.

“Tại… tại sao… Khụ!”

Điệp quý nhân phun ra một bụm máu tươi, ngã ra sàn, cả người co quắp.

Rồi nàng ta lại nhớ tới cây trâm lúc nãy ghim vào vai mình, trân trối nhìn Vĩnh tần và Di Nguyệt.

“Các ngươi… các ngươi…! Ta không cam tâm!”
”Ngươi nghĩ bọn ta tới đây mà không chuẩn bị gì sao?” Di Nguyệt nhìn nàng ta co quắp dưới đất, không mảy may có một tia dao động: “Tà hồn ngươi nuôi đã bị nha hoàn của ta thiêu hủy.

Cây trâm ban nãy cũng đã bôi chất độc để khắc chế tà thuật của ngươi.”
Cây trâm bạc có bôi nhựa một số loài cây, thực chất lại là cách đơn giản để tấn công người tu luyện tà thuật như nàng ta.

Mà loại tà thuật này Điệp Quý nhân phải nuôi một vong hồn, chu cấp thức ăn cho nó.

Linh hồn đó còn nhỏ cũng không quá khó tiêu diệt.

Nha hoàn của nàng chỉ việc xông vào trong với sự hỗ trợ của kim ngô vệ, dán lá bùa thiêng lên người nó là xong.
Điệp quý nhân quên mất rằng Vĩnh tần đã biết loại tà thuật đó, vậy nàng ấy cũng có khả năng giải trừ nó.
Nhưng nàng ta vẫn chưa hết hi vọng.

Lúc bị lôi đi, nàng ta vẫn nhìn trân trối vào Hạ Uyển đang đứng trong đám đông, như thể cố gắng dùng chút sức cuối cùng của mình để điều khiển nàng ta.

Như nhận ra ánh mắt đó, Hạ Uyển đi đến gần một chút, hỏi: “Ngươi nhìn cái gì? Muốn thấy cảnh gì? Muốn thấy cảnh ta tấn công bệ hạ, nương nương hay công chúa điện hạ sao? Tiếc là ngươi không có cái diễm phúc đó rồi.”
Sau đó, Điệp quý nhân bị xử tử ngay trong đêm, thủ cắp treo ngoài tường thành trong khi di thể bị để mặc cho chim trời cắn rỉa.

Phụ thân của Điệp quý nhân sau đó bị giáng tước quan, riêng Thập nhị hoàng tử vì có một phần công sức nhỏ, Quang Thuận đế niệm tình hắn là long tử, lại biết nhớ ơn Di Nguyệt từng giúp mà giúp lại nàng nên không phạt nặng.

Y được bạn cho một tước vương, làm chủ một châu nhỏ ở gần kinh thành nhưng nếu không được triệu vào thì không được vào cung nửa bước.

Mà y cũng rất bình tĩnh đón nhận, không oán trách, thậm chí còn thay mẫu phi dập đầu tạ tội: “Là mẫu thân ta đã suy nghĩ không chu toàn, lại không nhớ tình xưa nghĩa cũ đã từng được mẫu hậu và Cửu hoàng muội giúp đỡ.

Nay ta dập đầu, thay nàng tạ tội, mong đỡ được phần nào tội lỗi cho vong linh của người.”
“Công chúa, vừa rồi thánh ý đã truyền tới, tấn phong Vĩnh tần nương nương thành Vĩnh phi nương nương, Ngũ công chúa lên hàm nhị phẩm cáo mệnh phu nhân.


Hôm sau Ngũ công chúa sẽ vào cung tạ ân đó ạ.” Hạ Uyển nhanh nhảu kể lại.

Chuyện lần này Vĩnh phi lập được công lớn, được tấn phong là điều đương nhiên.

Như vậy, sau này lúc ca ca nàng lên ngôi, Vĩnh phi trở thành Thái phi cũng được nhiều vinh hoa hơn.
Đã lâu trong cung mới có người được tấn phong, lập tức nhấc lên một hồi sóng gió.

Chúng cung phi tưởng thánh tâm đã dời khỏi Trường Xuân cung mà chạy sang chỗ Vĩnh phi liền xe xua chuẩn bị, cả hậu cung tưởng như hồi xuân.

Nào ngờ hoàng đế cũng chỉ ghé qua Tĩnh Nghi cung của Vĩnh phi một lần rồi lại quay về Trường Xuân cung như trước.

Trận sóng gió này, cũng không kéo dài quá lâu.


Thời gian trôi qua mau, Di Nguyệt tưởng như mình mới chớp mắt một cái mà đã trôi qua một năm.

Mùa hạ nóng nực nên nàng chỉ mặc y phục mỏng, dựa vào ghế ăn dưa hấu.

Hạ Uyển vừa quạt cho nàng, vừa than vãn: “Công chúa à! Năm sau người đã cập kê rồi đó! Sao còn chưa tìm đối tượng đi a?”
Công chúa tới nay vẫn chưa tìm được đối tượng ưng ý thì cũng tạm chấp nhận đi, vậy mà người lại từ chối mấy yến hội, mấy ngày lễ để ra ngoài tìm ý trung nhân luôn.

Quang Thuận đế thì không vội, nhưng Hoàng hậu nương nương lại có chút sốt ruột.


Bởi thế, nương nương muốn nha hoàn các nàng thủ thỉ bên tai công chúa.
Ngay cả danh sách người phù hợp được chọn lựa kĩ càng cũng đã gửi đến rồi, vậy mà công chúa còn không thèm xem qua một lần!
“Thôi thôi cho ta xin, các em đã nói chuyện này suốt cả mười ngày nay rồi đấy.” Di Nguyệt cau mày.

“Muốn ta xuất cung sớm thế à?”
“Bọn em không có ý đó.” Hạ Uyển cười trừ.
“Vậy nói chuyện khác đi, nếu không ta sẽ phạt em.”
“Hừm… vậy công chúa đã nghe chuyện của Lạc quốc chưa?”
Nghe tới Lạc quốc, Di Nguyệt liền có phản ứng.

Nàng cau mày, hỏi: “Chuyện gì?”
“Thất hoàng tử Tử Kì vừa mới giết vua đoạt vị, bây giờ đã trở thành tân vương.

Còn nguyên Thái tử đã mất tích đi đâu chẳng rõ.

Em nghe nói, trên dưới hoàng tộc đều bị đồ sát, chỉ còn lại một vị công chúa cùng mẫu với tân vương.”


Bình luận

Truyện đang đọc