KIM LOAN KHẢI HOÀN CA


Chuyện hòa thân chưa được tới tai nàng một cách đường đường chính chính, nhưng đã nhanh chóng lan truyền trong bá quan triều đình.

Người về phe nàng và mẫu hậu thì đau đầu tiếc nuối, cố gắng nghĩ cách để nàng không phải gả xa.

Mà những phi tần trong cung, nhưng văn võ bá quan không hài lòng thì ngoài mặt tỏ ra tiếc nuối, hết cách, thỉnh cầu hoàng thượng suy nghĩ cho đại cục, thực chất trong lòng đang mở tiệc ăn mừng.
Gả đi ngoại quốc xa xôi hiểm trở là một chuyện, quyền lực không còn lại là chuyện khác.

Tới lúc ở nơi đất khách quê người, để xem ai có thể chống lưng cho nàng.
Nhưng Di Nguyệt không nghĩ nhiều vậy, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để gả đi.

Dẫu sao… cũng không tệ như họ tưởng!
Nhưng nàng không quan tâm không có nghĩa là người khác cũng không quan tâm.

Ngay khi biết tin “dữ”, Hiểu Phong đã lập tức chạy tới phủ trưởng công chúa.
“Thiên Di công chúa, thần tuy hiện tại chỉ là một tướng quân, nhưng tương lai chắc chắn sẽ cố gắng để đi lên.


Trong phủ thần tuy đã có một di nương, nhưng chỉ cần công chúa muốn, thần liền có thể hòa ly với nàng.

Tuy thần không tốt nhưng… vẫn tốt hơn gả đi ngoại quốc.

Công chúa à, có thể cho thần một cơ hội không?” Hiểu Phong nói rất nhiều.

Di Nguyệt khẽ cười nhìn y, mái tóc khẽ lay.

Muốn thú nàng làm thê tử, hình như đây không phải lần đầu.
“Hiểu Phong à, ta và huynh là bằng hữu đã lâu, hẳn huynh hiểu ta mà.

Ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình.

Hơn nữa, nếu huynh lấy ta, huynh sẽ phải giao lại toàn bộ binh quyền.” Di Nguyệt nhấp một ngụm trà, lại nói tiếp: “Vệ quốc không thể thiếu đi một tướng tài như huynh.”

Nhưng nàng không ngờ, ngoài Hiểu Phong vẫn còn một kẻ khờ chạy tới phủ trưởng công chúa để cầu thân.
“Quang Hạo ca ca, sao cả huynh cũng…” Nàng nhìn y.

Bởi vì vận mệnh kiếp này thay đổi nên Quang Hạo không chết, bây giờ đang nắm giữ một chức quan tứ phẩm trong triều, tương lai xán lạng.
“A Nguyệt, chỉ cần muội có hôn phối, thì sẽ không phải đi hòa thân.

A Nguyệt, huynh cùng với bệ hạ nhìn muội lớn lên, huynh…”
“Hạo ca ca, nếu vậy, huynh càng phải hiểu muội chứ?” Khác với Hiểu Phong cần nàng giải thích tường tận, Di Nguyệt chỉ cần nghiêm túc nhìn vào mắt Quang Hạo là y đã hiểu ra.

Y chỉ cười, đáp: “Ta hiểu rồi… Nếu muội đổi ý, tùy thời đều có thể tới Lâm phủ tìm ta… Ta luôn sẵn sàng chờ muội.”

Lạc quốc, hoàng cung, Dưỡng Tâm điện…
Nam nhân ngồi trên ngai vàng, suy tư với sổ sách trước mắt.


Ngũ quan hài hòa, gương mặt tuấn lãng bật lên vẻ uy nghiêm làm người ta thấy sợ, khớp ngón tay rõ ràng, tay cầm bút nhưng đầu óc đang bận suy tư.
A Nguyệt, liệu nàng có đồng ý hòa thân? Gả đến ngoại quốc xa xôi thế này, lại còn là tình thế ép buộc, liệu nàng có hạnh phúc? Bây giờ ở nước Vệ nàng có mọi thứ, liệu gả sang đây nàng có thấy thiệt thòi?
Khi nãy ám vệ quay lại báo tin, thoạt đầu đã làm hắn lo lắng.

Nhỡ nàng thật sự động lòng thì sao…? Nhưng may thay, nàng đã từ chối.

Nhưng hắn biết nàng từ chối vì trách nhiệm của một công chúa, chứ không phải vì yêu hắn.

Nhưng thông tin đó không khỏi làm hắn thấy vui vẻ.
Việc tiếp theo là… làm cách nào để đảm bảo Vệ quốc sẽ không tìm một “nghĩa nữ” rồi gả thay.
Đương lúc hắn rối bời, một nữ tử mặc y phục màu hồng nhạt bước vào, trên tay là một khay tổ yến chưng đường, mùi hương nhàn nhạt lập tức bao phủ khắp nơi.

“Hoàng huynh thức đêm vất vả, muội tự tay làm chút đồ cho huynh tẩm bổ, tuyệt đối đừng chê đó.”
Thường Hi đi vào rất tự nhiên, thị vệ và thái giám cũng không cản nàng.

Ai cũng biết, trên dưới triều bây giờ chỉ còn vị Thường Hi trưởng công chúa này là huynh muội với bệ hạ, người duy nhất sống sót sau vụ tạo phản.

Không ai nói với ai, song ai cũng ngầm hiểu vị công chúa này chắc chắn không thể dây vào.
“Thường Hi, trẫm đã nói bao nhiêu lần là không được tự ý lui tới Dưỡng Tâm điện?” Hắn mệt mỏi thở dài, lại nhìn bát tổ yến trên bàn.


Mùi vị không tệ, song lại không phải mùi vị mà hắn thích.

Hắn ăn ít ngọt, cả hai kiếp cũng chỉ có mẫu phi và Di Nguyệt làm vừa ý hắn.
“Muội xin lỗi, chỉ là muội lo cho huynh mà thôi… Muội nghe nói… huynh muốn hòa thân với Vệ quốc, vậy phải chuẩn bị bồi bổ cơ thể thật tốt.”
“Ừm, ta biết.

Nhưng chuyện này cứ để ngự thiện phòng lo là được, muội không cần khổ sở như vậy.

Trời cũng muộn rồi, muội về cung nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, muội xin cáo lui.” Thường Hi lui ra ngoài, từ đầu tới cuối vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh.

Có trời mới biết nàng ấy đã phải nhẫn nại thế nào, vừa ra khỏi cừa Dưỡng Tâm điện là liền đổi sang sắc mặt lạnh tanh: “Cử người điều tra cho bổn cung về đối tượng hòa thân của bệ hạ.”
“Vâng thưa công chúa.” Nha hoàn ở cạnh rất hiểu ý liền đi ngay.

Thường Hi ngẩng đầu nhìn sắc trời u ám, có lẽ…


Bình luận

Truyện đang đọc