KINH THIÊN



Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy giữa núi rừng với một giấc ngủ ngon sảng khoái. Kinh Thiên dự định hôm nay sẽ trở lại thành Vân Long. Bởi dù sao thì anh cũng là tu luyện giả, nếu tách biệt với thế giới của tu luyện giả thì rất khó có thành tựu. Trong thành Vân Long mới có nhiều cơ hội và khả năng phát triển hơn là cứ loanh quanh trong rừng như này.

“Ta dự định trở về thành Vân Long tìm kiếm những cơ hội phát triển khác, ngươi có đi cùng ta không?” Kinh Thiên hỏi Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch gật đầu đồng ý sẽ đi theo Kinh Thiên. Bởi lẽ loanh quanh ở khu rừng này mãi thì cũng chẳng có gì phát triển hơn. Tiến vào phạm vi của yêu thú có cấp bậc cao hơn thì Tiểu Bạch không đủ khả năng. Mà trong phạm vi của nó cũng chẳng có mấy tài nguyên để nó phát triển cả. Thêm vào đó đi theo Kinh Thiên còn có thịt thú rừng nướng để ăn, nên chẳng có lý do gì để nó không đi theo anh cả.

Thực ra tốc độ tu luyện của yêu thú không phải là chậm nhưng đa phần các yêu thú tiến giai rất chậm chạm. Nguyên nhân chủ yếu là không có đủ tài nguyên cho các yêu thú phát triển, vì phân cấp về cấp độ của yêu thú rất khắc nghiệt. Như Tiểu Bạch chỉ là yêu thú cấp một đỉnh phong, bản năng mách bảo nó không thể xâm phạm vào lãnh thổ của những yêu thú cấp cao hơn. Yêu thú cấp cao hơn sẽ không ngại đập chết nó và ăn thịt. Việc Tiểu Bạch liều lĩnh ăn trộm linh dược của yêu dơi mặt quỷ cũng khiến nó suýt chút nữa phải trả giá bằng chính mạng sống của nó, nếu không có Kinh Thiên ra tay kịp thời. Chỉ trông chờ vào những tài nguyên trong phạm vi sinh hoạt của mình sẽ khiến cho yêu thú rất chậm chạp tiến giai. Hay giống như con Huyết hỏa báo đang canh giữ mấy cây linh chi vậy. Chúng chỉ có thể chờ đợi vài gốc linh dược mọc lên trong lãnh địa của mình, hay đi săn các yêu thú cấp thấp hơn trong lãnh địa của mình để lấy tài nguyên tu luyện. Điều đó hạn chế khả năng phát triển của các yêu thú.

Vấn đề của Kinh Thiên nảy sinh nếu mang theo Tiểu Bạch. Theo lời Lão giả nói việc dẫn theo Tiểu Bạch quang minh chính đại tiến vào khu vực của tu luyện giả sẽ gây ra nhiều phiền phức. Với trí tuệ của Kinh Thiên hiện giờ thì anh rõ ràng hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lão giả. Tiểu Bạch thuộc chủng loài Thiên Dực hổ, mang trong mình huyết mạch thần thú. Rất nhiều những tu luyện giả khác sẵn sàng bắt nó và biến nó thành linh thú hộ thể. Lúc đó Tiểu Bạch sẽ hoàn toàn mất tự do, phải chịu sự không chế của kẻ khác, thậm chí là ngay cả sinh mạng của nó cũng sẽ bị người khác định đoạt. Hiện giờ với tu vi của Kinh Thiên thì anh thậm chí còn chẳng đánh lại nó huống chi là bảo vệ nó trước những thế lực khác.

“Được rồi nếu ngươi muốn đi theo ta thì tuyệt đối phải nghe theo sự chỉ đạo của ta”. Kinh Thiên nói.

Tiểu Bạch gật đầu lịa lịa, linh trí của nó cũng chỉ mới phát triển như một đứa trẻ, nên suy nghĩ cũng rất đơn giản. Hơn nữa Kinh Thiên cũng hành động đủ thuyết phục nó đi theo và nghe lời Kinh Thiên sẽ không gặp phải thiệt thòi.

“Vậy ngươi không được phản kháng, ta thu ngươi vào trong linh thú túi. Như vậy mang ngươi đi sẽ an toàn hơn”. Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch và lôi cái linh thú túi lần trước cướp được của hai tên tu luyện giả gầy, béo ra.

Lần này thì Tiểu Bạch quay sang lắc đầu lia lịa, nó gầm lên phản đối và không muốn vào trong cái túi mà Kinh Thiên cầm trên tay.


Một người một thú bắt đầu tranh luận sôi nổi. Kinh Thiên thì cố gắng giải thích cho Tiểu Bạch hiểu, đây là vì an toàn cho nó và rồi khi nào thuận lợi và có cái ăn thì sẽ thả cho nó đi ra ngoài. Còn Tiểu Bạch thì gầm gừ từ chối, nó không muốn chui vào cái túi chật chội đó, bởi với nó chẳng khác gì bị nhốt vào trong chuồng. Phải mất một lúc lâu giải thích đe dọa và cam kết cuối cũng Tiểu Bạch cũng chịu để Kinh Thiên đưa vào trong túi linh thú.

“Ngươi yên tâm, ta là Lão đại của ngươi. Nhất định sẽ giữ lời”. Kinh Thiên cam kết với Tiểu Bạch.

Trong những lần trước Kinh Thiên ít xưng hô là Lão đại, bởi Tiểu Bạch thực tế không biết nói, chỉ gầm gừ ra hiệu thông qua khế ước ngang hàng Kinh Thiên sẽ hiểu được ý của Tiểu Bạch. Hơn nữa với kiểu xưng hô mới anh vẫn chưa quen miệng, nên lúc xưng hô ‘Lão đại’, lúc lại xưng hô ‘ta’.

Cuối cùng Kinh Thiên phải cam kết với Tiểu Bạch khi nào không có các tu luyện giả khác ở bên cạnh thì phải thả nó ra ngoài. Bởi nó không muốn suốt ngày ở trong cái túi bé tí tẹo đó. Thêm vào đó Kinh Thiên phải hứa sẽ có thịt nướng cho nó ăn hàng ngày thì nó mới đồng ý chui vào trong cái túi đó.

Sau khi thống nhất xong Kinh Thiên và Tiểu Bạch cùng nhau rời khỏi chỗ ở của Tiểu Bạch. Cả hai không ngay lập tức trở về thành Vân Long mà lượn thêm một vòng trong khu vực ngoài của Vân Lĩnh sơn mạch. Dù sao thì Kinh Thiên cũng phải tích trữ một ít thịt yêu thú để mà có cái đem ra nướng cho Tiểu Bạch và cho chính anh nữa, vì sức ăn của cả hai tương đối lớn. Thêm vào đó anh cũng muốn tranh thủ tìm kiếm thêm ít linh tài, kiếm thêm vài đồng nữa vẫn tốt hơn là cứ thể trở lại Vân Long Thành.

“Há há há, săn giết như vậy đủ rồi, chúng ta rời khỏi Vân Lĩnh sơn mạch trở lại Vân Long thành đi”. Kinh Thiên nói.

Trong nửa buổi sáng cả hai cũng săn giết thêm một con yêu trăn cấp một sơ giai, có thân hình dài gần hai chục mét, một con yêu thú tê giác cấp một sơ giai to và nặng hơn con tê giác mà Kinh Thiên biết đến hơn ba lần. Như vậy cảm thấy tạm đủ thức ăn cho vài ngày Kinh Thiên liền lập tức trở lại thành Vân Long. Anh muốn trở lại sớm trong thành vì còn có nhiều dự định, nếu trở lại muộn quá sẽ khó để mà giải quyết.

Trên đường trở ra Kinh Thiên bắt gặp rất nhiều nhóm tu luyện giả kết bè kết đội tiến vào trong Vân Lĩnh sơn mạch tìm kiếm tài nguyên. Do không muốn gặp rắc rối và những hiểu lầm không cần thiết, anh sử dụng linh thức và kinh công của mình né tránh các nhóm tu luyện giả này.

Tuy nhiên dù đã cố gắng né tránh nhưng Kinh Thiên cũng đụng phải vài nhóm tu luyện giả đang tiến vào trong Vân Lĩnh sơn mạch. Một số thành viên trong vài nhóm này cũng có ý định nhảy ra chặn đường cướp của. May cho anh là ‘Kinh Thiên Bộ’ của anh có chút thành tựu nên tốc độ cũng tương đối nhanh, nên anh lựa chọn phương pháp là bỏ chạy. Vừa bỏ chạy vừa lẩm bẩm ‘Tránh trâu chẳng xấu mặt nào’. Hơn nữa khi nhìn thấy Kinh Thiên chỉ là một tán tu có tu vi Nhân vương cảnh tam giai, nên những tên tu luyện giả có tu vi cao dẫn đầu đội nhóm kinh thường không thèm ra tay, vì chúng nghĩ rằng với một tán tu có tu vi thấp vậy thì cũng chẳng có mấy thịt mà ăn. Tốt hơn hết là tiến sâu vào trong rừng kiếm tài nguyên có khi còn có thu nhập cao hơn. Nên do vậy một số thành viên trong nhóm khi không đuổi kịp Kinh Thiên liền lập tức từ bỏ quay trở lại đoàn đội của mình.

Đến khoảng giữa trưa thì Kinh Thiên cũng trở lại dưới cổng thành Vân Long. Đến được đây thì anh cũng không lo lắng lắm việc bị cướp đoạt. Các tu luyện giả chém giết và cướp đoạt tài nguyên của nhau là chuyện xảy ra hàng ngày. Nhưng những vụ giết người cướp của thường xảy ra trong rừng hoặc ở ngoài xa thành Vân Long. Dù sao thì thành Vân Long cũng có quy định không được cướp đoạt và chém giết nhau ở trong thành. Nên các tu luyện giả cũng chẳng mấy ai muốn đi rước lấy phiền phức khi mà gây chuyện ngay dưới chân cổng thành. Lúc này chẳng ăn được mà có khi bị các đội cận vệ của thành Vân Long thịt cả hai bên. Còn những chuyện xảy ra bên ngoài thành Vân Long thì chẳng có lực lượng nào quan tâm đi giải quyết công đạo cả. Cá lớn nuốt cá bé, ngươi yếu thì bị người khác nuốt, muốn không bị người khác nuốt thì cần phải mạnh hơn.

Nộp năm linh ngọc cho đội canh cổng thành Kinh Thiên lần thứ hai tiến vào trong thành Vân Long. Nhưng lần này anh không đi tìm khách điếm để thuê phòng trọ nữa. Kinh Thiên tìm một nhà thu mua linh tài nhỏ ở trong thành tiến vào.

“Ông chủ, tôi có ít nguyên liệu muốn bán, ông chủ có thu mua không?” Kinh Thiên tiến vào và hỏi một chủ cửa hàng thu mua linh tài nhỏ trong thành.

“Khách quan, người mang ra cho ta xem nào. Cửa hàng của ta luôn uy tín và sẽ cho khách quan giá công đạo nhất”. Ông chủ cửa hàng vui vẻ mời chao và quảng cáo cho cửa hàng của ông ta.

Mang ra những thứ không cần thiết đã được Kinh Thiên sắp xếp từ trước để lên bàn cho chủ cửa hàng kiểm kê và tính giá. Tất nhiên những thứ hữu dụng như linh dược, linh tài và toàn bộ số yêu đan anh có đều được anh giữ lại. Vì yêu đan cũng là linh dược, đặc biệt với Kinh Thiên thì nó còn có thêm tác dụng nữa là trở thành lựu đạn yêu đan.

“Toàn bộ số này trị giá tám mươi linh ngọc hạ phẩm. Khách quan yên tâm đi, giá này là giá công đạo rồi, không cửa hàng nào trong thành thu mua với giá cao hơn đâu”. Ông chủ cửa hàng sau khi kiểm kê ra giá thu mua cho Kinh Thiên biết, sợ Kinh Thiên chê giá rẻ lão còn bồi thêm một câu rào trước.

“Được rồi, tám mươi linh ngọc hạ phẩm thì tám mươi. Bán cho ông đó”. Kinh Thiên cười nói.

Giao hàng nhận tiền, giao dịch diễn ra nhanh chóng và thuận lợi. Dù sao trong thành những việc mua bán nhỏ này diễn ra hàng ngày và có hàng vạn giao dịch. Chẳng mấy ai tìm chuyện gây phiền phức mà sinh sự lúc này cả.


“Ông chủ, tôi có việc muốn hỏi nhờ ông cái”. Kinh Thiên sau khi nhận linh ngọc hạ phẩm lên tiếng hỏi ông chủ cửa hàng.

“Ồ khách quan, ngài có việc gì cần hỏi, cứ hỏi. Nếu lão biết sẽ không giấu ngài”. Lão chủ cửa hàng cũng vui vẻ nói, dù sao từ sáng đến giờ Lão mới mở hàng lại kiếm được một khoản. Toàn bộ số linh tài linh tinh của Kinh Thiên sau khi phân loại xong đem bán Lão cũng kiếm được vài chục linh ngọc hạ phẩm.

“Tôi muốn tìm thuê một trang viên nhỏ nhỏ ở khu vực ngoại vi, không biết ông chủ có biết ở khu vực này có ai có trang viên cho thuê không. Giới thiệu cho tôi biết, tôi sẽ không để ông thiệt thòi đâu”. Kinh Thiên hỏi ông chủ cửa hàng.

“Khách quan hỏi đúng người rồi đó. Khách quan đi theo con đường này, ở gần phía cuối có một ngã rẽ, rẽ vào trong khoảng sáu chục mét sẽ thấy một cánh cổng màu nâu đất. Đấy là nhà lão Đên, lão ta có một trang viên nhỏ bỏ không. Nghe nói lão ta cũng đang có ý định cho thuê, mà chưa có ai thuê”. Ông chủ cửa hàng vui vẻ trả lời và chỉ dẫn cho Kinh Thiên.

“Cảm ơn ông chủ!” Kinh Thiên nói đồng thời móc ra năm viên hạ phẩm linh ngọc đưa cho ông lão chủ cửa hàng coi như phí giới thiệu.

“Khách khí, khách khí, khách quan không cần phải khách khí vậy”. Lão già chủ cửa hàng miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn nhanh chóng cầm năm viên hạ phẩm linh ngọc cất đi.

Theo chỉ dẫn của ông chủ cửa hàng, Kinh Thiên dễ dàng tìm được ngôi nhà của lão Đên. Lão Đên cũng là một thành viên của một gia tộc nhỏ trong Vân Long thành. Do vậy ngoài trang viên lão đang ở thì Lão cũng có một trang viên nữa bỏ không ở ngoại vi thành Vân Long.

“Ngươi tìm ai, có việc gì?” Một người đàn ông trung niên có vi Nhân Hoàng cảnh sơ giai mở cửa hỏi Kinh Thiên khi anh ngõ cửa nhà Lão.

“Nghe nói ông có một trang viên ở ngoại vi muốn cho thuê, nên ta tìm đến hỏi xem ông có cho thuê không?” Kinh Thiên trả lời.

“Ngươi muốn thuê trang viên đó sao. Ta vẫn chưa có ai thuê cả. Để ta dẫn ngươi đi xem” Lão Đên cũng vui vẻ, nhiệt tình trả lời. Bởi đây cũng là một khoản thu nhập của Lão. Sống ở thế giới đầy khó khăn này thiếu tiền một bước khó đi, hơn nữa Lão Đên cũng là một thành viên của một gia tộc nhỏ trong thành Vân Long này, cuộc sống cũng chẳng mấy khá giả. Thêm một khoản thu nhập cũng là một cách cải thiện đời sống và tìm kiếm chút tài nguyên tu luyện.

Lão Đên dẫn Kinh Thiên đi lòng vòng qua vài con phố đến một trang viên ở ngoại vi của thành Vân Long. Nơi đây đa phần cư dân đều là những người sống ở phần dưới cùng của thành Vân Long. Những gia tộc lớn đều đã chiếm hết phần đất trung tâm của thành Vân Long, các gia tộc nhỏ hơn thì chiếm phần sát ngày trung tâm, còn các gia tộc nhỏ, và đại bộ phận tán tu sẽ sống ở phần ngoại vi ngoài cùng của thành Vân Long.

Vấn đề không phải là vì tiền, vấn đề là Kinh Thiên muốn tìm một nơi yên tĩnh, tránh những thị phi không cần thiết. Đặc biệt ở vùng càng có ít người dòm ngó càng tốt, như vậy sẽ thoải mái hơn và cũng thuận lợi hơn cho anh trong quá trình tu luyện.

“Ngươi thấy thế nào? Có phù hợp với yêu cầu của ngươi không?” Lão Đên hỏi Kinh Thiên sau khi cho anh xem toàn bộ trang viên.

Thực tế Kinh Thiên khá hài lòng với trang viên của lão Đên, vị trí của nó cũng ở ngoại vi thành Vân Long, khu vực khá yên tĩnh. Xung quanh đa phần là tu luyện giả cấp thấp của thành Vân Long. Thêm vào đó gọi là trang viên nhỏ, nhưng nó rộng hơn so với tưởng tượng của anh. Tuy gọi là trang viên nhỏ nhưng diện tích của nó cũng phải gần hai chục nghìn mét vuông. Quy hoạch của trang viên cũng tương đối tao nhã đầy đủ, có khu nhà sinh hoạt với sáu căn phòng rộng rãi, có khu nhà bếp để nấu nướng, một khu vườn khá rộng cả nghìn mét vuông, đặc biệt toàn bộ trang viên đều có tường cao bao quanh. Có thể nói nó gần như một trang viên khép kín, riêng tư.

“Giá lão cho thuê thế nào?” Kinh Thiên hỏi.

“Năm trăm hạ phẩm linh ngọc một tháng, thánh toán sáu tháng một lần hoặc một năm một lần”. Lão Đên phát giá.

“Sao Lão cho thuê đắt vậy?” Kinh Thiên đáp lại với vẻ chê bai. Vì với giá đó và với phương thức thanh toán lão Đên đưa ra thì anh không đủ tiền để thuê. Vì bao gồm cả tiền bán những thứ không cần thiết lúc trước thì giờ tổng số linh ngọc mà anh có cũng chỉ hơn một nghìn tám trăm linh thạch. (đã bao gồm cả số linh thạch của anh trước khi ăn cướp được số linh thạch của đội Trạch Ân).

“Giá đó là rất hữu nghị rồi. Ngươi không tìm thấy ở đâu cho thuê trang viên như thế này mà giá rẻ hơn đâu. Không tin ngươi cứ đi khảo giá xung quanh đây xem có chỗ nào cho thuê rẻ hơn không. Trang viên này ta bỏ không đã lâu, mà trong tương lai gần cũng chẳng dùng đến, nên mới cho thuê với giá như vậy”. Lão Đên giải thích cho Kinh Thiên hiểu.


“Được rồi, năm trăm linh ngọc hạ phẩm cũng được, nhưng phương thức thanh toán thì điều chỉnh lại chút. Ba tháng thanh toán một lần. Ta thanh toán cho lão trước ba tháng. Ba tháng sau lại thanh toán lần tiếp theo”. Kinh Thiên trả lời và đưa ra đề nghị với lão Đên.

“Được rồi, ba tháng thì ba tháng. Cho ngươi thuê đấy, đằng nào thì ta cũng không cần dùng đến trang viên. Nhưng ngươi nhớ phải thanh toán tiền thuê đúng hạn đấy. Nếu quá hạn mà ngươi không thanh toán đủ, thì ta sẽ không cho ngươi tiếp tục thuê nữa”. Lão Đên cùng Kinh Thiên cò kè với nhau một lúc, sau đó lão cũng xuống nước đồng ý với yêu cầu mà Kinh Thiên đưa ra.

Lấy ra hai cái ngọc giản, Lão Đên sử dụng linh thức của mình khắc nội dung hợp đồng cho thuê trang viên lên trên đó, và dĩ nhiên lão cũng khắc ấn ký của lão lên cả hai cái ngọc giản. Sau khi hoàn tất lão đưa cả hai ngọc giản cho Kinh Thiên và nói:

“Đây là thỏa thuận cho thuê, ngươi xem?”

Kinh Thiên tiếp nhận cả hai ngọc giản sử dụng linh thức của mình quét vào bên trong xem nội dung của nó. Thực tế khái niệm ở thế giới này không ai gọi là hợp đồng cả, nội dung thỏa thuận cũng rất đơn giản. Trên đó khắc thông tin lão Đên là chủ của trang viên này cho Kinh Thiên thuê với giá này kia, và một vài thông tin đơn giản khác. Điều đặc biệt là ở thế giới tu luyện này thay vì viết văn bản rồi ký tên đóng dấu thì họ đơn giản sử dụng ngọc giản và khắc ghi ấn ký của mình vào và cũng có giá trị pháp lý. Kinh Thiên sau khi xem qua thấy cũng chẳng có gì đặc biệt cả nên cũng nhanh chóng khắc ấn ký của anh lên cả hai cái ngọc giản. Một cái anh trả lại cho lão Đên, một cái anh cất đi. Đồng thời đem một nghìn năm trăm linh ngọc hạ phẩm giao cho lão.

“Đây là tiền thanh toán của ba tháng đầu tiên. Ba tháng nữa tôi sẽ thanh toán đầy đủ tiền cho lão” Kinh Thiên nói.

“Được rồi, không làm phiền ngươi nữa, giờ trang viên này giao cho ngươi”. Lão Đên cầm linh ngọc hạ phẩm rời đi, giao lại trang viên cho Kinh Thiên.

Trở vào trong trang viên tâm tình vui buồn lẫn lộn. Vui vì giờ đã có một nơi ưng ý để ở lại tu luyện và tìm cơ hội phát triển, hơi buồn vì vừa kiếm được một ít linh ngọc còn chưa kịp ấm túi thì giờ lại trở về nghèo khó. Chỉ còn lại hơn ba trăm linh ngọc hạ phẩm trong khi đó thì anh còn rất nhiều thứ phải chi tiêu, thậm chí ngay cả mấy món binh khí cũng không biết có đủ tiền mua nữa không. Giờ nghỉ ngơi chút sau đó phải nghĩ cách kiếm chút tiền tiêu xài, ngoài ra còn tìm cách thu thập tài nguyên tu luyện nữa. Chứ không thể cứ hít khí trời mà tu vi tăng lên được.

Thả ra Tiểu Bạch, Kinh Thiên nói:

“Giờ chúng ta sẽ ở đây, ngươi tìm một nơi thích hợp cho mình. Nhớ là chúng ta đang ở giữa thành trì của tu luyện giả, ngươi không được chạy linh tinh ra khỏi trang viên này. Đặc biệt không được gây ra tiếng động lớn thu hút sự chú ý của người xung quanh. Nếu không cả ta và ngươi đều sẽ gặp rắc rối lớn đấy”.

Tiểu Bạch vui vẻ gật đầu, vì giờ nó có thể tự do chạy nhảy trong khuôn viên nhỏ này, tuy rằng nơi này với nó vẫn là bé tí nhưng ít ra nó còn thoải mái hơn là ở trong cái túi linh thú của Kinh Thiên.

Để kệ Tiểu Bạch chạy quanh trang viên, Kinh Thiên tiến hành dọn dẹp qua trang viên và những gian nhà sắp xếp lại chỗ ở cho mình.






Bình luận

Truyện đang đọc