Ầm vang! !!
Động cơ mô tô nổ vang trong đêm thanh vắng, trên đoạn đường vắng chỉ có thể thấy một đường ánh sáng xẹt qua nhanh chóng, sau đó biến mất ở phía xa.
Két! !
Thanh Hoà tay chân nhanh chóng thực hiện động tác, làm cho chiếc xe sử dụng kỹ thuật cao độ mà dừng lại.
Thanh Hoà bước xuống xe, tay chống cằm nhìn chiếc xe đỗ đúng nơi dự đoán trong lòng gật đầu khẳng định.
Hắn thật đẹp trai, chiếc xe hắn cũng thật ngầu.
Thanh Hoà cứ đi vòng quanh chiếc xe ngắm nghía, bỏ mặc bệnh hoạn bên cạnh bị kỹ thuật lái xe của mình hành hạ thế nào.
"Oẹ! !"
Tiếng nôn khan từ phía xa cứ truyền tới, dù là có tập trung cỡ nào cũng không thể không chú ý âm thanh có độ chú ý cao như vậy.
Thanh Hoà lúc này mới chú ý về phía thanh niên nôn trời đất tối sầm kia, lại cầm một chai nước suối đưa qua.
Hắn thấy bản thân chạy cũng bình thường mà, sao mỗi người ngồi lên xong đều một bộ muốn đứt hơi xuống mồ tới nơi vậy?
Hệ thống ban đầu còn hoảng sợ thét lớn, hiện tại có thể bình tĩnh mà ngồi đâu.
Các ngươi yếu quá a, cần rèn luyện.
Đương nhiên, mấy thứ này Thanh Hoà chỉ có thể nghĩ trong đầu làm giải trí, nói ra ngoài không biết có sao không, nhưng là bị trả đũa là chắc chắn.
Thanh Hoà cũng rất có tự mình hiểu lấy.
"Xong thì tự đi vào, yếu như thế này có ổn không a?" Thanh Hoà thấy Tô Kỳ tiếp nhận chai nước súc lại miệng, mở miệng nói sau đó quay đầu đi vào một căn trọ.
Không ai nói hắn chỉ có thể có một cái cứ điểm nha, mấy thứ này chỉ là cơ bản thôi.
Tô Kỳ cũng nhanh chóng áp xuống cảm giác muốn nôn, lảo đảo đứng lên đuổi theo người phía trước.
Thanh Hoà trước tiên đi vào cứ điểm, quăng mộ câu Tự tiện đi với Tô Kỳ, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Thanh Hoà đứng trước gương, tìm kiếm ở trong kho hàng hệ thống, rốt cuộc tìm được đồ vật muốn tìm.
Thanh Hoà gỡ mặt nạ xuống, lấy ra mắt kính từ trong không gian đeo lên, sau đó ở trong mắt Thanh Hoà, thiếu niên trong gương gương mặt có chút khác biệt so với nguyên bản.
[Mắt kính lẫn lộn.
Miêu tả: Mắt kính có thể làm người khác hơi lẫn lộn ngũ quan của người sử dụng, đây là từ một tên điệp viên nào đó làm ra, hãy cẩn thận sử dụng.
Ghi chú: Người sử dụng mắt kính sẽ biến thành người bệnh có dấu hiệu mặt manh, mong người sử dụng đừng nhầm lẫn mục tiêu, sau đó nhận quả đắng như tên điệp viên nào đó.
]
Mặc dù thông tin thẻ bài bớt tiện hơn một chút, nhưng đọc lên vẫn là thấy ngứa tay.
Đéo kính lên, Thanh Hoà bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn Tô Kỳ đã kiếm được thùng y tế băng bó vết thương.
Dù có chút nghi ngờ về việc băng bó vết thương này, vì huyết tộc có năng lực chữa lành rất tốt.
Không biết là Tô Kỳ do bị thương quá nặng không chữa trị được, hay thuần túy chỉ là trả thù sử dụng một phần đồ y tế của hắn.
"Ngươi tìm đâu được phòng an toàn rách nát như vậy?" Tô Kỳ bàn tay bận bịu băng bó, miệng cũng không rảnh rỗi đối với Thanh Hoà vừa bước ra nhà vệ sinh mà chọc ngoáy.
"Chỉ là tùy tiện tìm, sau đó thấy một cái phú nhị đại ngu xuẩn nào đó tiêu tiền mua, nhưng thời gian dài vẫn chưa lại xem, nên là tại thời giúp hắn sử dụng.
" Thanh Hoà đúng lý hợp tình mà nói, như rằng cái tên phú nhị đại ngu xuẩn trong miệng hắn không phải là hắn vậy.
Hệ thống vừa ra bên ngoài cũng nghe ký chủ của mình nói gì đó, vẻ mặt nó không thể tin mà nhìn ký chủ của mình.
Hệ thống: Ngài có nhớ cái người ngài nói, là bản thân ngài không lạp?!!
"Hả? Cái tên nào ngu xuẩn như vậy, tiền nhiều là để xài như vậy hay sao?!" Tô Kỳ theo bản năng nói, sau đó phản ứng lại ngón tay chỉ thẳng vào Thanh Hoà la lớn: "Như vậy ngươi được tính là xâm nhập gia cư bất hợp pháp! Đừng ở đó nói chuyện như ta là người tốt a!!!"
Thanh niên trong mắt Tô Kỳ sau khi nghe vậy thì có chút tạm dừng, sau đó nở nụ cười nháy một bên mắt ra vẻ mọi người đều hiểu.
Gân xanh trên trán Tô Kỳ nhô lên, hắn kiếm chế cảm xúc của bản thân luôn thoát khỏi khống chế khi tiếp xúc người trước mặt.
"Cái tên kia là ai?" Tô Kỳ tiếp tục quấn băng vải, mở miệng hỏi.
"?" Thanh Hoà mở tủ lạnh tìm nước, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn lại.
"Là cái tên phú nhị đại ngu xuẩn kia.
" Tô Kỳ vẻ mặt bình đạm, giọng nói gằn từng chữ lặp lại biệt danh Thanh Hoà tự nói.
"À! Là cái tên bên cạnh nhà ngươi đó.
" Thanh Hoà kéo dài âm cuối, như một người không liên quan mà thảo luận bản thân.
Tô Kỳ: "?"
Tô Kỳ: "???"
Tô Kỳ: "!!!"
Hệ thống bất lực dùng bàn tay vuốt mặt, quay đầu bay đi nơi khác, giữa hành động đều biểu thị bản thân nó không quen biết ký chủ trước mặt này là ai.
Hệ thống: Đời này ai lại vui vẻ mà chửi bản thân mà đúng lý như vậy a?!! Chỉ có ký chủ của nó thôi lạp!!!
"Ngươi nói là con trai út của nhà họ Diệp?!!" Tô Kỳ không thể tin mà hỏi lại.
Thanh Hoà uống một ngụm nước gật gật đầu, ánh mắt khinh bỉ như nhìn thiểu năng trí tuệ mà nhìn Tô Kỳ.
Như thể đang nói Có chút chuyện cũng làm ầm ĩ, thật là không có lịch duyệt.
Tô Kỳ bị ánh mắt kinh bỉ của Thanh Hoà nhìn lấy, gân xanh trên trán càng ngày càng hiện, căng phông như giây tiếp theo máu phá vỡ văng ra ngoài cũng là bình thường vậy.
Thanh Hoà cũng không để ý Tô Kỳ suy nghĩ cái gì, hắn cầm chai nước đến sô pha đối diện ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc cùng Tô Kỳ bàn những việc trong thời gian hợp tác.
Hai người bọn họ hợp tác là không biết hạn cuối là ở đâu, có thể là rất lâu thậm chí đến khi một bên chết đi, hoặc cũng chỉ là vài ngày nữa.
Tô Kỳ trong lòng thở phào nhìn người phía trước đang nói chuyện, khi nãy nghe cái phú nhị đại mà hắn nói là Diệp Thanh Hoà, trong lòng Tô Kỳ đúng là kinh ngạc.
Sau đó kéo đến là trong lòng run sợ, đối với hắn Diệp Thanh Hoà cũng chỉ là một sinh viên có chút tài năng, thân thủ cũng không kém cùng với đã từng cứu hắn một mạng, dù là không có Diệp Thanh Hoà thì hắn vẫn có thể tự cứu sống.
Nhưng chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng và bị chút trầy xướt như vậy, và còn dưới tình huống còn có hai cái con ghẻ kéo chân sau.
Chỉ là Diệp Thanh Hoà nếu bị tên trước mắt này theo dõi thì cũng không khéo, nếu bị kéo vào vũng lầy này thì chỉ có bất hạnh.
Nhưng là nhìn biểu hiện sau lần thử khi nãy, có lẽ hắn biết đến Diệp Thanh Hoà chỉ là Diệp Thanh Hoà tiêu tiền phá của.
Cũng không có hứng thú hay gì khác, tạm thời còn tính an toàn, phải tận khả năng đừng để hắn làm việc gì nguy hiểm đến gia đình Diệp Thanh Hoà.
Hắn chỉ là một người bình thường.
Thanh Hoà ở đối diện, không biết cái huyết tộc đang bình thường giao lưu với hắn, đang suy nghĩ phải bảo vệ hắn và gia đình như thế nào.
Nếu để Thanh Hoà biết, chắc sẽ ôm bụng lăn lộn dưới đất cười tắt thở mất.
Cái này kêu cái gì, ta bị bạn bảo vệ trước nguy hiểm, mà nguy hiểm lại là ta?.