KÝ CHỦ THÂN THÂN! DẬY NGAY ĐI!


"Sao, dù sao cũng vẫn phải đi vào trong để điều tra." Vương Bước vỗ vỗ bả vai Giang Lợi nói.
"Đi, đi vào...!!" Giọng nói Giang Lợi không tự giác mà tăng âm lượng.
"Đúng vậy, cấp trên giao cho chúng ta điều tra ngọn nguồn của quái vật này, nếu chỉ đứng bên ngoài nhìn vào cũng không thể điều tra rõ ràng đâu." Vương Bước híp mắt cười tủm tỉm nói.
"Quái, quái vật...?!!" Giang Lợi chỉ chú ý đến nơi này, hắn lập tức nhớ tới bệnh nhân đầy quỷ dị như một cái u linh khi nãy.
"Cái...!Khi nãy ta nhìn thấy là việc chúng ta muốn điều tra sao?" Giang Lợi không biết nên xưng hô người bệnh kia thế nào, chỉ đành lướt qua hỏi việc thắc mắc.
"Ta nghĩ có lẽ không phải cái đó đâu." Liễu Phương bên cạnh móc điện thoại ra, mở ra ảnh chụp mà bộ môn theo dõi chụp được gửi tới.
Đem một tấm ảnh chụp quái vật cũng tính rõ ràng đưa qua cho Giang Lợi xem: "Có lẽ khi nãy ngươi nhìn thấy không phải là cái này đâu nhỉ?"
Giang Lợi không có chút chuẩn bị tâm lý, bị nhan giá trị của quái vật tập kích đến hoảng sợ, bản năng lùi lại một bước.
"Liễu tiền bối! Ngài đừng có đột nhiên không nói trước, đưa cái loại hình này vào thẳng trước mặt người khác a!!"
Liễu Phương cất điện thoại vào túi, vẻ mặt không có chút thành ý mà wink nhìn Giang Lợi, nói: "Không nghĩ tới Giang Lợi lại sợ quỷ đâu..."
"...!Tiền bối, dù cho người bình thường, chỉ cần không có chuẩn bị tâm lý mà nhìn thấy cái quái vật...!Lớn lên không tệ này đều sẽ bị doạ sốc đi." Giang Lợi hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói.

"Thật sao? Phóng tâm tình nhẹ nhàng thôi, Lợi.

Nếu chỉ có trình độ này mà đã sợ hãi, là sau khi vào sẽ bị trong sẽ bị doạ khóc nha." Liễu Phương nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười như là cái mèo con làm trò đùa dai thành công, nhắc nhở đàn em.
"...!Ta cũng không có vô dụng đến như vậy, Liễu tiền bối..." Giang Lợi đỡ trán thở dài nói, hắn cũng chỉ là bị bức ảnh đột nhiên làm hoảng sợ, nhưng rất nhanh cũng ổn định lại, ngón tay chỉ chỉ cửa sổ bị rách nát bản thân khi nãy phát hiện nói.
"Hiện tại muốn bò từ đường này, đi vào trong bệnh viện sao?"
"Thật ra cũng không cần phức tạp như vậy, bên trong có khả năng sẽ hạn chế năng lực vũ khí của chúng ta, nhưng nếu chỉ cắt đứt xiềng xích thì Sâm Trị vẫn có thể làm được." Vương Bước giải thích.
Giang Lợi lúc này mới chú ý, ở lúc hắn còn cùng Liễu tiền bối nói chuyện, Sâm Trị không biết khi nào đã từ bên cạnh bụi cỏ, đi tới trước cửa chính bị xiềng xích quấn chặt.
"Ngươi ổn sao, Trị?" Giang Lợi nhìn từ trên xuống dưới Sâm Trị đang hoạt động vũ khí trong tay, nếu hắn không nhớ sai thì bữa tối Sâm Trị là ăn một phần cơm khổng lồ a.
Bởi vì Sâm Trị có một chút khuyết điểm, là chỉ cần ăn no thì hắn sẽ rất lười biếng, không muốn dùng chút sức lực nào.
"Cũng tới thời gian ăn khuya đâu." Vương Bước bên cạnh cầm lấy viên kẹo vị chanh lột vỏ bỏ vào miệng, làm cho Sâm Trị cảm giác bụng bản thân hiện tại cũng đang đói lộc cộc lộc cộc.
Sâm Trị: Muốn ăn khuya, sau đó đi ngủ!
"Xiềng xích cứ để ta lo!" Sâm Trị tự tin cười, cùng Giang Lợi giơ ngón tay cái.

Sau đó quay đầu hỏi Vương Bước đang nhai kẹo bên cạnh: "Nếu ta lỡ tay làm hỏng thêm đồ xung quanh có sao không? Dù sao hiện tại đánh nhanh thắng nhanh a, muốn ăn khuya!"
"Yên tâm, yên tâm." Vương Bước nhai kẹo, hàm hồ trả lời: "Cái bệnh viện này đã bỏ hoang nhiều năm, xong nhiệm vụ thì nó cũng bị phá vỡ thôi, ngươi là giúp bọn họ giảm gánh nặng công việc a."
"Thật sao?! Không phải là kiếm việc cho bọn họ hơn à?!" Giang Lợi nghẹn họng nghe vậy, bất lực nói: "Không phải chúng ta nên lo lắng quái vật có thể vì thế mà chạy ra sao?!"
"Cứ nhẹ nhàng đi Lợi, có ngươi cùng Sâm Trị ở đây, những cái quái vậy đó chạy ra cũng sẽ bị nhẹ nhàng giải quyết nhỉ?" Liễu Phương giơ tay dùng sức chụp mạnh lên lưng Giang Lợi.
Giang Lợi không có chuẩn bị tâm lý, bị chụp một cái lảo đảo xém ngã.
"Ta cùng Vương Bước liền phải nhờ Lợi cùng Sâm Trị bảo vệ rồi." Liễu Phương chớp chớp mắt nói.
Nhìn Vương tiền bối đảm đương trí lực bình thường đi làm tan tầm đúng giờ đều phải cùng bọn họ tăng ca, cùng nhờ vả từ Liễu tiền bối dẫn dắt hắn từ khi bước đến lĩnh này, Giang Lợi đột nhiên có một loại trách nhiệm dâng lên.
"Yên tâm đi tiền bối, ta nhất định sẽ đem ngươi cùng Vương tiền bối an toàn mang về đội!"

"Như vậy là tốt rồi." Sâm Trị cười nói, thanh búa to trong tay nhanh chóng xoay nhanh trong tay hắn, hai chân tách ra song song với vai, tay vung lên đập thẳng vào xích sắt to bằng cánh tay người.
Leng keng...!Rầm!
Xích sắt thô to ở dưới một búa của Sâm Trị như là nhánh cây nhẹ nhàng bẻ là gãy, rất nhanh đã đứt ra vang lên âm thanh leng keng leng keng, nhưng trước tiên đổ ngã lại là hai cánh cửa chính, nhìn vào cũng không có chút kiên cố kia.
Bản lề cửa cửa sắt đã rỉ sét, ở dưới quái lực của Sâm Trị rất nhanh bị đánh vỡ, cánh cửa cùng xích sắt cũng vặt vẹo biến hình ngã xuống đất.
Phanh!!!
Một tiếng vang lớn vang lên, ở giữa ban đêm yên tĩnh đầy vang dội cùng chói tai, những cảnh sát còn bận rộn ở phía bên kia đều có thể nghe thấy, nhưng vì cấp trên vừa nãy đã điện tới và hạ lệnh nhanh chóng xử lý hiện trường và rút đội, dù có chuyện gì cũng không tiến đến, bọn họ cũng không có cho người đi tìm hiểu sự việc.
Chỉ cần ở phía xa làm bảo hộ không cho người thường đi xâm nhập.
Giang Lợi khẩn trương nhìn chằm chằm nơi bậc thang đi lên xuống đen như mực, cảnh giác quái vật có khả năng tùy thời nhảy ra tấn công.
Nhưng là hiển nhiên, lo lắng của hắn là dư thừa.

Chờ tới bụi đất nhấc lên đều rơi xuống đất, xung quanh vẫn không có động tĩnh nào khác.
"Được rồi, chúng ta đi vào lạp..." Phẩy phẩy tay trước mặt như phủi đi bụi chưa tan hết, Liễu Phương nói.
...
Thanh Hoà: "..."
[Hệ thống:...]

Một người một hệ thống đầy mặt vô ngữ nhìn phía trước, bọn họ hiện tại đang ở trong một căn phòng tối, đối diện là Enma cùng vật phẩm trang sức là Baram · William Bá tước, cùng với chiếc điện thoại quen thuộc, với một con quỷ.
Nói ra các ngươi không tin, bọn họ là một tổ đội, từ khi Enma muốn trở về linh giới mua chút rượu để vừa xem phim vừa uống, nhưng là nàng đang cùng Baram · William cày phim.
Tình huống rối rắm ra đời, Enma muốn mang điện thoại đi đến linh giới vừa xem vừa mua đồ, nhưng Baram · William cũng muốn xem, và hai người cũng đều là không muốn xem lại một đoạn lần thứ hai.
Hai bên tranh chấp nửa ngày gianh quyền cầm điện thoại, đến khi Diệp Tịch đi ngang qua nghe rõ ngọn nguồn nói tại sao hai người không cùng đi Linh giới.
Từ đó về sau là tổ đội nhỏ này thành lập, thành viên là một cái thức thần, một cái đầu, một cái điện thoại?
Còn con quỷ này là quỷ của tầng -12, vì vẻ ngoài lớn lên đầy đặc sắt không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả, nên cũng chỉ đành gọi nó là quỷ.
Thanh Hoà cùng hệ thống cứ tưởng sẽ là một lần giải đố hay là đánh nhau, nhưng là triệu hồi Enma ra thì xuất hiện cảnh bên trên.
Bọn họ nghiêm túc ngồi xem một bộ phim cẩu huyết, chính là không ai để ý Thanh Hoà cùng hệ thống ở bên cạnh.
Thanh Hoà lúc này cũng chả biết làm sao, đánh thì cũng không được, mà xung quanh cũng bị hắn tìm kiếm mọi ngóc ngách, vẫn không thấy mấu chốt đi tầng tiếp theo.
Chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống cùng hệ thống dọn dẹp thẻ bài trong không gian..


Bình luận

Truyện đang đọc