KỲ HẠN ÁI MUỘI


Sau khi buông tay cậu, Lục Phong Hàn rũ mắt hỏi: "Pháo hoa đẹp không?"
Giọng điệu nhẹ nhàng cứ như thật sự vừa phóng pháo hoa.

Ánh mắt Kỳ Ngôn dừng lại hình ảnh trong màn hình, chậm vài giây mới đáp: "Rất đẹp."
Con ngươi trong mắt có giấu vài tia sáng, rõ ràng là vui vẻ.

Lục Phong Hàn: "Sau này..."
Anh muốn nói, sau này sẽ lại phóng cho cậu xem.

Nhưng lời vừa đến miệng đã ngừng.

Chờ khi anh về tiền tuyền, dù có phóng mười lần, trăm lần thì Kỳ Ngôn ở Leto cách xa vô số năm ánh sáng cũng chẳng thể chiêm ngưỡng.

Lời nói không thể thực hiện thì đừng nên nói ra.

Lục Phong Hàn không rõ cảm xúc kì lạ gì đang ở trong lòng, nhưng tình huống bây giờ không thể cho anh nghĩ sâu.
Kỳ Ngôn hỏi Lục Phong Hàn: "Còn cần tầm nhìn không?"
"Không cần, điểm chuyển tiếp cần phải được thường xuyên bảo trì, đã không dùng lâu thế thì nó không ổn định, không thể nào có chuyện dịch chuyển lần nữa.

Quân Phản Loạn dám đưa ba phi thuyền đến đây cũng coi như mạo hiểm."
Lục Phong Hàn nghĩ thầm, hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền do Y chế tạo như bị rắn độc rình rập, rất dai dẳng.
Cùng lúc, tín hiệu bị đứt rốt cuộc cũng khôi phục, Lục Phong Hàn nhận tín hiệu liên lạc của Hoắc Nham.

"Ngài có tin không, một cái pháo đài lớn thế này mà không có nỗi một lính kĩ thuật nào? Người có thể làm duy nhất thì là một nhân viên đã trở về mặt đất, cuối cùng tôi còn phải lái phi thuyền tiêm kích bay lên đ ỉnh lấy lại đường tín hiệu!"
Nghe Hoắc Nham oán giận, Lục Phong Hàn đả kích tiếp: "Hèn chi tốc độ khôi phục tín hiệu chậm thật.", lại nói tình huống của mình: "Vài phút trước, có ba phi thuyền mini từ điểm dịch chuyển tiến đến, nó lợi dụng tình hình chiến đấu phía trước mà vòng ra sau pháo đài.

Đã giải quyết!"
Lục Phong Hàn nói thì đơn giản nhưng Hoắc Nham vừa nghe đã rõ, đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Trên chiến trường chỉ nói kết quả, anh ta không hỏi biện pháp ngăn chặn của Lục Phong Hàn, tự trách: "Hằng ngày sống ở Fontaine I quá buông thả, tôi đã không còn tính cảnh giác."
Tuy Hoắc Nham là cựu cấp dưới của mình, nhưng nay cũng đã là đội trưởng phòng hộ của Fontaine I, Lục Phong Hàn hiểu mức độ nên không nhiều lời, chỉ nói: "Hẳn sẽ không xuất hiện phi thuyền thứ tư."
Cho nên mới nói, nếu xuất hiện vài tia sáng trong vũ trụ đen ngòm cũng chả phải chuyện gì tốt.

Không phải phi thuyền dịch chuyển đến gần thì cũng là đạn pháo tới trước mắt.

Đều giống nhau, đều muốn lấy mạng người.


"Xíu nữa sẽ thành công khống chế cục diện phía trước.

Tuy lính phi thuyền tiêm kích ở Fontaine I chưa từng thấy máu, nhưng bốn đấu hai mà còn thua thì cởi quân phục vứt vào vũ trụ được rồi."
Đây là chuyện của Fontaine I, Lục Phong Hàn nghe xong cũng chỉ "ừ" một tiếng.

Trước khi kết thúc liên lạc, Hoắc Nham cảm kích nói: "Cảm ơn ngài, chỉ huy, chờ đến ngày ngài chết đi sống lại tôi sẽ tìm ngài uống rượu."
Lục Phong Hàn dựa tường kim loại, khói súng bên người tan mất, trả lời: "Chỉ vì Liên Minh."
Giữa hai người như tồn tại ăn ý đặc thù nào đó, vài giây sau, Hoắc Nham hít sâu, cười nói: "Chỉ vì Liên Minh!"
Chỉ vì Liên Minh, quyết tiến không lùi.
Sau khi Lục Phong Hàn cắt liên lạc, Kỳ Ngôn cũng đem quyền thao tác G11-3-25 trả lại cho phòng điều khiển pháo đài, đóng màn hình theo dõi, cậu rời khỏi hệ thống khống chế trung tâm pháo đài, sẵn tiện xoá dấu vết xâm nhập.

Toàn pháo đài lung lay mạnh một lúc, Lục Phong Hàn đem Kỳ Ngôn đến cạnh mình, nói: "Cậu biết môi ngữ?"
"Cũng không tính là biết.", Kỳ Ngôn dựa lưng vào vách kim loại giống Lục Phong Hàn, cảm thấy hơi lạnh nhưng miễn cưỡng thích ứng.

Cậu nhớ lại: "Tôi không cố tình học, cũng không rõ vì sao mình biết.

Khi ai đó nói chuyện tôi sẽ nhớ kĩ khẩu hình, cũng có thể nhớ kĩ lời người đó nói, nên sau đó tôi có thể phân tách khẩu hình và lời nói tương ứng, chia ra nhớ kĩ."
Lục Phong Hàn thử giải thích: "Giống như trong não cậu một một bảng biểu, mỗi từ tương ứng một khẩu hình.

Khi muốn đọc môi ngữ, chỉ cần nhìn khẩu hình rồi so với bảng biểu đó sẽ tìm ra được?"
"Đại khái là thế." Kỳ Ngôn nhìn Lục Phong Hàn: "Tôi không cố ý đọc môi ngữ của anh, những lời trước đó tôi cũng không nhìn.

Khi tôi thấy anh khẩn trương nên mới vô thức đọc môi ngữ."
"Ừ, tôi không để ý."
Lục Phong Hàn thật lòng không ngại.

Tính ra, giữa anh và Kỳ Ngôn không biết ai có nhiều bí mật hơn.

Hơn nữa vừa rồi, đương lúc mấu chốt anh vượt quyền, hack hệ thống điều khiển của Fontaine I, theo suy xét thì đã là tội cướp quyền khống chế, không có mệnh lệnh của đội trưởng phòng ngự đã tự tiện nã pháo – Tuỳ tiện cái nào cũng có thể xử theo tội "Xâm chiếm hệ thống quân sự phi pháp, đánh cắp cơ mật Liên Minh, phản bội Liên Minh".

Dù là Lục Phong Hàn cũng rơi vào cái bẫy "vượt quyền".

Nhưng Kỳ Ngôn hình như không để ý đến.

Anh nói sao thì cậu làm vậy.
Lục Phong Hàn vẫn luôn thấy Kỳ Ngôn rất tin tưởng mình.
Dù vào lần đầu tiên gặp mặt, anh đặt tay trên cổ Kỳ Ngôn, nhưng tần suất hô hấp của cậu cũng không mảy may thay đổi.
Nhưng anh không hiểu, ý thức "tín nhiệm" là bản năng siêu việt mỗi khi con người muốn sống này, rốt cuộc là có từ đâu, thành lập từ cơ sở gì?

Cho đến khi đèn đỏ trên đầu tắt, Lục Phong Hàn và Kỳ Ngôn mới đi về phía trước, đến vị trí mà mọi người tách ra lúc đầu.
Lâm Gia dang trấn an Diệp Bùi, Mondrian và Hứa Mân cũng đứng cạnh.

Thấy Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn đến gần, bọn họ nhanh đón, Diêp Bùi đánh giá Kỳ Ngôn hai lần: "Cậu không sao chứ?"
Rõ ràng Kỳ Ngôn luôn biểu hiện bình tĩnh, lý trí, Diệp Bùi vẫn thấy trên người cậu luôn có...!cảm giác mong manh.

Kỳ Ngôn lắc đầu: "Tôi không sao."
Diệp Bùi vỗ ngực: "Lúc nghe có tập kích, bọn đều ở đây, không thấy cậu làm bọn mình lo muốn chết!"
Mondrian cũng nói: "Không sao thì tốt."
Lục Phong Hàn đúng lúc mở miệng: "Đã xảy ra chuyện gì? Lúc tôi và Kỳ Ngôn nghe thông báo liền đứng yên tại chỗ, sợ thêm phiền."
Lâm Gia đáp: "Không phải việc gì lớn, lúc nãy đội phòng ngự của pháo đài thông báo có một đám hải tặc tinh tế vào nhầm điểm chuyển tiếp đường dài vô tình vào phạm vi phụ cận Leto.

Hiện tại hai phi thuyền địch đã bị tiêu diệt."
Diệp Bùi luôn ở Leto, lần đầu nghe đến "hải tặc vũ trụ" và "chiến tranh" đúng nghĩa, biết là hải tặc đi lạc đã bị tiêu diệt nên mới yên lòng: "Thật tốt quá, chúng tôi vẫn có thể ở lại một đêm trên Fontaine I đúng không? Tôi cứ lo lắng vì việc này mà mà bị đưa về mặt đất trước."
Lâm Gia cười nói: "Đã giải quyết, đương nhiên có thể ở lại một đêm theo kế hoạch."
Lục Phong Hàn hiểu rõ, thông báo toàn pháo đài của đội phòng ngự lúc nãy cũng là lí do báo ra cho bên ngoài.

So với kế hoạch của quân Phản Loạn, cố ý thông qua điểm chuyển tiếp đến gần hành tinh thủ đô, ý đồ cướp đoạn hệ thống trung tâm phi thuyền thì việc đánh tan hải tặc tinh tế vào nhầm, hai chiếc phi thuyền dễ dàng bị tiêu diệt mới có thể hạ thấp khủng hoảng trong dân chúng.
Còn việc vì sao quân Phản Loạn biết có điểm chuyển tiếp gần đây, rồi từ đâu mà biết tin tức của hệ thống trung tâm chiến hạm thì lại là một chuyện khác.

Nhớ đến lần đầu cùng Kỳ Ngôn ra ngoài ăn cơm, câu đánh giá của Hạ Tri Dương là đại khu đều thành cái sàng rồi.

Lục Phong Hàn lạnh lùng – các đại khu thì không biết chứ quân đội Liên Minh thì thủng lỗ chỗ rồi.
Bữa tối là mì Ý cùng vài loại sốt, còn có nước trái cây.

Diệp Bùi và Mondrian đều mang theo filter cảm thấy rất ngon.

Lục Phong Hàn thì bị cái thứ đồ ăn này đầu độc đã lâu nên cũng miễn cưỡng nuốt xuống.

Nhìn Kỳ Ngôn một miếng cũng không ăn, anh biết là bé mềm mại này dùng hành động cự tuyệt mì Ý.
Do hôm nay bị tập kích, phần lớn người sợ hãi nên chả có khẩu vị, biểu hiện của Kỳ Ngôn không nổi bật mấy.

Ăn xong, mọi người đi theo Lâm Gia đến hiện trường thí nghiệm vũ trụ của Fontaine I.

Nhân viên nghiên cứu tại đây có một phần ba đến từ Turan, nên rất hoan nghênh nhóm bọn họ.


Ngồi xem hết ba tiếng, sau khi về phòng thì cũng đến giờ ngủ.

Vấn đề đầu tiên là chuyện tắm rửa.

Biết ông chủ nhỏ có thói quen, nên Lục Phong Hàn chủ động: "Tôi ra ngoài chờ cậu."
Kỳ Ngôn đặt tay lên nút áo, gật đầu: "Được."
Lục Phong Hàn đóng cửa lại.
Anh dựa vào tường kim loại, đút tay vào túi, đứng lười nhác, tính theo thói quen phục dựng trận tập kích này thì đột nhiên nghĩ về Kỳ Ngôn.

Lúc nãy không ăn xíu nào chờ cậu tắm xong phải nhắc cậu ăn dịch dinh dưỡng.

Hình như lần này đem theo vị trái cây, chẳng biết phù hợp khẩu vị bé bắt bẻ này không.

Người thì gầy, eo thì nhỏ, khi ấn nút, anh đứng sau Kỳ Ngôn cơ hồ thấy được hình dáng xương bả vai của cậu.

Như vậy mà còn ăn cơm không ngoan.

Suy nghĩ một chút thì cửa mở, Kỳ Ngôn lên tiếng: "Tôi tắm xong rồi."
Lục Phong Hàn đứng thẳng, đi vào.
Đến phiên anh tắm rửa, Kỳ Ngôn không ra ngoài mà nằm trên giường: "Tôi không nhìn."
Lục Phong Hàn cảm thấy không sao, anh cởi áo, đem áo trên tay bỏ vào sọt đồ dơ bên cạnh.

Anh có dáng người cân đối, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ, như có sức mạnh phi thường chờ bùng nổ.

Hằng năm luôn ở vũ trụ nên làn da tái nhợt do thiếu ánh mặt trời, nhưng dù thế cũng không giảm khí thế lẫm liệt, ngược lại mang đến cảm giác như tượng điêu khắc thời Địa Cầu cổ, dù cánh tay hay đôi chân đều rất phù hợp tính thẩm mỹ của sức mạnh.

Không đề phòng mà nhìn thấy đường cong cơ bắp của Lục Phong Hàn, Kỳ Ngôn giật mình chớp mắt.

Cậu không phải chưa từng thấy Lục Phong Hàn như vầy.

Tỷ như lúc Lục Phong Hàn thức tỉnh từ khoang trị liệu, tay anh kiềm chặt cổ cậu đè lên vách tường, thì trạng thái cũng không khác gì.

Nhưng không rõ vì đâu, lần này hơi khác, ánh mắt cậu chỉ dám nhìn thoáng, rồi dời đi chỗ khác.
Trên thực tế, việc nhìn một cái hay nhìn nhiều cái thì với cậu cũng không có gì khác.

Chỉ cần xem qua là cậu đã nhớ kỹ.

Vì thế, khi cúi đầu xem thiết bị đầu cuối cá nhân, cậu nhớ đén hình ảnh vừa thấy lần nữa.

Cậu đem sự kỳ lạ này kết luận rằng: mình hiếu kỳ với người không giống mình.

Giường trong phòng giống Lục Phong Hàn nghĩ, rất nhỏ.

Nếu anh nằm thẳng thì không có chỗ cho Kỳ Ngôn.


Nên anh nằm nghiêng, chừa ra một chỗ nhỏ, vỗ vỗ: "Câu ngủ ở đây."
Kỳ Ngôn vừa uống xong một ống dịch dinh dưỡng vị đào, hơi hối hận vì đề nghị ngủ chung của mình – giường quá nhỏ, cậu nhìn ra nếu nằm chung với Lục Phong Hàn, căn bản không có khoảng cách.

Nhưng lời nói ra rồi không thể thu hồi, cậu mặc bộ đồ ngủ rộng th ùng thình, lướt qua Lục Phong Hàn, đến vị trí được chừa lại nằm xuống.

Cậu vô thức nín thở.
Lục Phong Hàn phát hiện, cười trêu: "Ngủ cùng tôi trên một cái giường làm cậu khẩn trương? Thở đi, tôi cũng đâu có ăn cậu."
Kỳ Ngôn phát hiện mình nín thở, thả lỏng rồi hít sâu.

Hơi thở của Lục Phong Hàn theo mũi mà đi vào thân thể.

Cậu khó hình dung được hơi thở của Lục Phong Hàn như thế nào, rất lạnh, rất cứng, sắc nhọn, có mùi thuốc súng không tan, bén như một con dao sắc.

Đối với phần lớn mọi người thì cái này có tính xâm lược quá mạnh mẽ, làm người ta e ngại, rời xa.

Cậu lại rất thích, không thể khắc chế mà sa vào.

Lục Phong Hàn chuẩn bị nói chuyện phiếm giúp Kỳ Ngôn đỡ khẩn trương, nhưng nghĩ mãi không đào được đề tài gì đành lôi chuyện tập kích hôm nay ra bàn: "Cậu có biết lí do vì sao ba chiếc phi thuyền kia tập kích pháo đài không?"
Kỳ Ngôn không dám nhìn anh, chỉ lắc đầu: "Không biết."
"Bản gốc của hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền của Liên Minh đang ở đây.

Mục tiêu của quân Phản Loạn là cái này.

Nhưng hiện giờ có lẽ đã được đưa đến Leto."
"Hệ thống điều khiển trung tâm?" Kỳ Ngôn khẳng định: "Dù bọn họ có cướp được cũng không dùng được."
Lục Phong Hàn nhướng mày: "Lí do?"
Kỳ Ngôn đáp: "Hệ thống đó có "khoá" rất phức tạp, không có "chía khoá" thì không mở được, không dùng được."
Lục Phong Hàn muốn hỏi tại sao cậu biết, nhưng cuối cùng không hỏi gì cả.

Vừa nói xong anh phát hiện không phải do mình không có tài kể chuyện mà do những thứ anh trải qua cậu không từng tham dự.

Nói ra cũng không có ý nghĩa gì.

Mấy đêm rồi luôn thức khuya nên cậu bị thiếu ngủ, vừa dựa vào Lục Phong Hàn thì cơn mệt mỏi ập đến.

Lục Phong Hàn đang suy tư xem có nên nói chuyện khác không thì thấy mí mắt của Kỳ Ngôn đã nhắm lại, hơi thở đều đều, ngủ rồi.

Lục Phong Hàn tắt đèn, cũng nhắm hai mắt lại.
Chẳng qua anh ngủ không được sâu.

Lúc mới lên giường Kỳ Ngôn nằm ngủ rất quy củ, không biết từ khi nào đã chui vào lòng anh, chóp mũi dán vào bên cổ anh, mỗi lần hô hấp trong lòng anh đều ngứa..


Bình luận

Truyện đang đọc