KỲ HẠN ÁI MUỘI


Trước khi ngủ, Kỳ Ngôn đọc vài trang sách, ngón tay đang lật trang bỗng nhiên ngẩn ra.

Bé mơ hồ?
Kỳ Ngôn nằm nghiêng, cuộn tròn lại, đặt sách sang một bên, ngón tay vô thức vuốt v e bìa sách.

Chung quanh rất yên ắng, cậu bắt đầu tưởng tượng xem người ở phòng đối diện đang làm gì, nhưng lại không nghĩ ra được.

Cậu biết mỗi sáng thức dậy, Lục Phong Hàn luôn tiến hành tập thể lực, nhưng cậu chưa từng thấy, vì khi rời giường thì anh ấy luôn hoàn thành bài tập rồi.

Chỉ ít lần thấy anh người đầy mồ hôi, chuẩn bị về phòng tắm rửa.

Kỳ Ngôn có thói ở sạch, nhưng thân người đầy mồ hôi của Lục Phong Hàn cũng không làm cậu cảm thấy dơ, trên người cũng không có mùi lạ.

Cậu từng có lần không cẩn thận đụng phải cánh tay anh, loại cảm giác vừa nóng vừa ướt làm cậu....!ấn tượng sâu sắc.

Đến nỗi, cậu biết anh thích xem tin tức, không việc gì thì lật tài liệu trên thiết bị đầu cuối cá nhân xem, đôi lúc sẽ trò chuyện cùng Vincent, lúc đó trên người anh sẽ xuất hiện khí thế nghiêm nghị, giống đao đang ở trong vỏ.

Kỳ Ngôn hiếm khi suy nghĩ về người nào khác, nên quá mức tập trung mà lát sau mới nghe thấy âm thanh nhắc nhở của thiết bị đầu cuối cá nhân.

Cậu không nhúc nhích, sau khi cho phép kết nối, mở miệng: "Elisa?"
"Là dì," Elisa vào thẳng vấn đề: "Mấy giờ trước Auguste phát hiện có người tra thông tin cá nhân thật sự của con, vì quyền hạn không đủ mà bị chặn lại, anh ta nhờ dì hỏi một chút."
"Không có gì, người của Cục Tình Báo 5 tra thôi." Kỳ Ngôn khái quát câu chuyện hôm nay bằng vài câu, nhắc tới việc Mantis mua tài liệu của Laurent, hỏi thêm một câu: "Hành động của quân Phản Loạn dạo gần đây rất lớn ạ?"
"Không sai, ảnh hưởng sau trận thảm bại ở tiền tuyến lớn hơn bên ngoài nghĩ rất nhiều.

Trước kia, quân Phản Loạn bị quân Viễn Chinh chèp ép rất nặng, nên không thể giở trò trong tối được.

Hiện nay đã xoay chuyển, mấy cái xúc tu rục rịch nhấc đầu."
Elisa cười, nói: "Nhưng con vẫn an toàn, quân Phản Loạn sẽ không nghĩ đến việc con học năm 2 ở Turan, trừ việc đi học sẽ gà gật, mỗi ngày đi học luôn ngoan ngoãn nộp bài tập làm sinh viên tốt."
Nghe ra lời trêu ghẹo, Kỳ Ngôn hô: "Elisa."

"Đã biết đã biết, dì không nói." Giọng nói của Elisa đầy ý cười, nhắc tới: "Xem ra an bài chuẩn xác.

Lúc bệnh tình con nặng hơn, tin thảm bại ở tiền tuyến cũng truyền đến, dù đem con đi đâu cũng có khả năng bị quân Phản Loạn phát hiện.

Về Leto, vào Turan, ngược lại an toàn."
Kỳ Ngôn biết, lúc đó việc đưa cậu đến nơi nào để tĩnh dưỡng đã tranh chấp rất lâu, sau này Elisa – bác sĩ chủ trị 8 năm của cậu đề nghị đưa cậu về Leto.

"Từ nhỏ bên người con chẳng có bạn bè đồng trang lứa, nói không chừng cơ hội này giúp con kết giao vài người bạn, thuận tiện thể nghiệm sinh hoạt hằng ngày của người trẻ như mình ra sao." Elisa quan tâm: "Kỳ Ngôn, khoảng thời gian này con có vui vẻ không?"
Vui vẻ sao?
Kỳ Ngôn nghĩ, vui vẻ.

Từ nhỏ cậu luôn ở một chỗ, rất ít ra ngoài.

Sau khi đến Leto, cậu thấy rất nhiều đồ vật chưa từng thấy, biết được rất nhiều người, nhưng người này đều không giống nhau, bọn họ sẽ nói rất nhiều chuyện cậu chưa biết, cũng có rất nhiều quan điểm bất đồng, có chuyện vui và chuyện không vui.

Và, có Lục Phong Hàn.
Nghĩ đến người này, ngón tay trên bìa sách của cậu di hai cái.

Thấy Kỳ Ngôn không đáp, Elisa hỏi: "Vui vẻ, đúng không?"
Lúc này, Kỳ Ngôn mới nói: "Ừm."
"Con đó, từ nhỏ đã không thích nói chuyện, như một loài động vật nhỏ thiếu cảm giác an toàn, chỉ an tĩnh quan sát xung quanh." Elisa hầu như rất cảm khái, trong chốc lát lại nhắc đến: "Hiện tại, tần suất lẫn lộn hiện thực thế nào?"
"Không có quy luật, đôi khi một ngày một lần, có lúc thì rất nhiều lần." Kỳ Ngôn nói tới đây, lại lật đổ kết luận của mình: "Không, con không chắc, con không biết cụ thể tần suất lẫn lộn."
Khi nói những lời này, trong lòng không có một xíu cảm xúc tiêu cực.

Tựa như đang chìm nổi có một mỏ neo để níu lại.
Không biết kết thúc liên lạc khi nào, ánh sáng trên thiết bị đầu cuối cá nhân dần tắt, Kỳ Ngôn ấn ngón tay lên bìa sách, nhắm mắt lại.

Sau khi Lục Phong Hàn tắm rửa xong, dựa vào đầu giường, câu được câu không trò chuyện cùng Vincent.

"Lần này Cục Tình Báo 5 mất mặt lắm luôn, chân trước thì tìm lầm người ở Turan, sau lưng đã bị mọi người biết hết.


Nghe nói sau khi cục phó dẫn người về, nổi giận đùng đùng, người ở Cục 5 không có việc thì tìm việc chạy biến, công tác bên ngoài cướp được là cướp, cố gắng không lượn lờ trước mặt cục phó, tránh bị vạ lây.

Còn Soro và Parry về sau muốn thăng tiến, tôi e là hơi khó!"
"Từ lúc nào cậu thích buôn dưa thế?" Lục Phong Hàn đóng cửa sổ, chú tới không trung toàn mây đen, đã có sét đánh.

Vincent cứu vãn danh dự: "Chỉ huy, cái này không gọi là buôn dưa, cái này là tính chuyên nghiệp!", Cậu ta chỉnh lại nét mặt: "Đúng rồi, hôm qua ngài bảo em lưu ý việc để lộ bí mật ở Fontaine I, hôm nay em đã có tin tức rồi."
Lục Phong Hàn dừng việc gõ ngón tay vào mặt giường: "Mantis?"
"Chính là Mantis! Phùng Tích Cục Tình Báo 5 tự mình điều tra, trước hết tra Mantis, tìm được không ít thông tin.

Mantis ẩn nấp ở Leto 10 năm, việc thích làm nhất là dụ dỗ sinh viên năm nhất của Turan." Vincent thổn thức: "Ngài biết mà, mấy đứa sinh viên mới thành niên, vừa mới Leto đều thiếu tiền ít nhiều, không có vận khí tốt như chỉ huy ngài, có người bao dưỡng.

Cho nên thường xuyên qua lại, không ít đứa bị Mantis dụ được."
Lục Phong Hàn tạm thời xem nhẹ đánh giá "Có vận khí tốt được người bao dưỡng", nhớ đến lời nói của Lâm Gia ở Fontaine I, Mantis dụ dỗ sinh viên Turan, có người sau tốt nghiệp công tác ở Fontaine I.

"Không sai, Mantis rất có thủ đoạn.

Hắn một lần, hai lần rồi ba lần mua những dữ liệu không có giá trị gì từ tay các sinh viên, tương đương ném đá dò đường.

Sau khi tốt nghiệp, các sinh viên đó không muốn làm nữa thì hắn lấy việc mấy năm đó ra uy hiếp, nếu bọn họ dám không làm thì đem mấy sự việc đó tung ra ngoài.

Khi việc trộm dữ liệu rồi bán ra ngoài bị công bố, đừng nói tiền đồ, mạng không biết có giữ được không, đành tiếp tục cùng Mantis hợp tác, một bước sai từng bước sai."
Vincent cảm khái, nhưng không có cảm xúc thương hại gì: "Lần này, Mantis thu được thông tin từ cựu sinh viên đang làm ở Fontaine I rằng, có nhà khoa học của "bên kia" mang hệ thống điều khiển trung tâm phi thuyền đến Leto, trên đường sẽ ghé qua Fontain I."
Cho nên mới có trận tập kích đó.

Lục Phong Hàn thầm nghĩ, không nghĩ từ chuyện của Laurent mà lòi ra không ít chuyện khác.
Vincent vui sướng khi người gặp họa: "Việc bí mật này bị lộ ra, Hoắc Nham chắc sầu muốn chết.


Em nói nhá, từ lúc anh ta rời khỏi tiền tuyến, quản Fontaine I thành cái lưới đánh cá luôn, hưởng phúc lâu quá nên vận động chân tay là vừa.

Đúng rồi chỉ huy, lần trước thấy ngài có phản ứng gì?"
Lục Phong Hàn nhớ đến, màng tai còn đau nè: "Có phản ứng gì được? Cho là mình thấy ma."
Vincent cười không ngừng, lại chờ mong: "Chờ đến lúc về tiền tuyến, bọn Erich thấy ngài, không chừng muốn gào to "có ma" đó!"
Lục Phong Hàn không biết nghĩ đến cái gì, cười nhạt, chớp mắt một cái, không trả lời Vincent.

Cắt liên lạc, anh dựa vào đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đêm Leto càng lúc càng tối, có giông tố, hai mặt trăng thường treo tren không trung đã bị mây đen che lại, không thấy nổi một tia ánh sáng.

Tính ra, thời gian anh ở Leto còn lâu hơn tiền tuyến.

Trước khi tiến vào quân Viễn Chinh, mỗi ngày đều ở Leto, so sánh ra thì anh càng thích lăn lộn ở tiền tuyến hơn.

Tuy nơi đó chỉ có giường cứng và đồ hộp chán ngấy, từ cửa sổ mạn tàu chỉ thấy vũ trụ đen như mực và những hằng tinh xa xôi, ngẫu nhiên xuống mặt đất thì hơn nửa là hành tinh hoang.

Còn có tập kích của địch, bão vũ trụ chẳng có quy luật....!
Nhưng Lục Phong Hàn rất thích nơi đó.

Anh có chút hiểu được, vì sao ba anh – Lục Quân năm đó ở phi thuyền ph iêu du một hai năm mới về nhà, khi đuổi theo đánh hải tặc, thỉnh thoảng liên lạc ông cũng không than mệt, trong mắt đều có thần thái rất sáng.

Thì ra, anh cùng ba mình giống nhau, đều là động vật trong rừng triệt để.

Chính là, nếu anh rời đi....!
Người đúng là có thể bắt đi, nhưng nhìn bé mềm mại nếu cùng anh về tiền tuyến, không nói việc ăn uống, riêng là ngủ trên giường cứng một đêm thôi cũng sẽ lôi kéo anh nói trên người chỗ nào đau, chỗ nào khó chịu.

Nghĩ đến đây, anh giật mình, anh là sinh viên danh dự tốt nghiệp trường quân đội Đệ Nhất, tổng chỉ huy của quân Viễn Chinh, giờ lại công khai ngẫm nghĩ cách bắt người?
Có tiếng gõ cửa truyền đén.

Không nghẹ không nặng, vừa đúng ba tiếng.

Trong căn nhà này chỉ có hai người, Lục Phong Hàn không cần đoán cũng biết người đang gõ cửa là cái người anh vừa nghĩ cách bắt đi.

Xuống giường mở cửa, thấy Kỳ Ngôn, anh nhướng mày: "Sao thế?"

Hỏi là hỏi vậy, chứ lại lui một bước cho cậu bước vào.

Kỳ Ngôn mặc áo ngủ màu đen, ôm cái gối đầu trong ngực, đáp: "Tôi ngủ không được."
Tầm mắt của anh từ mắt cá chân trắng nõn lướt qua, anh nói: "Cho nên muốn ngủ cùng tôi?"
"Ừm."
"Đến đây đi." Lục Phong Hàn duỗi tay xách gối đầu của cậu, cảm xúc mềm mại, nghĩ thầm, gối đầu mà tưởng đám mây không.

Anh đem gối ném lên giường, lại hỏi: "Ngủ cùng tôi là có thể ngủ sao?"
Vừa hỏi xong, trong đầu hiện lên hình ảnh lần đầu gặp Kỳ Ngôn, anh giả bộ ngủ, không bao lâu thì cậu đã cuộn tròn cạnh người, một lát đã ngủ.

Gối đầu bị cầm đi, Kỳ Ngôn xuôi tay, không biết trả lời vấn đề này như nào.

Cũng may Lục Phong Hàn không hỏi dồn, nằm thẳng trên giường, dùng cằm chỉ nơi trống một nửa cạnh bên: "Không lên?"
Kỳ Ngôn theo lời leo lên giường.

Tắt đèn, trong nhà tối hẳn, tiếng mưa ngoài cửa không có dấu hiệu dừng lại.

Không giống giường đơn trên Fontaine I, trên giường hiện tại, hai người mỗi người chiếm một bên, ở giữa còn vị trí đủ cho nửa người.

Chóp mũi Kỳ Ngôn ngửi hơi thở của Lục Phong Hàn, nỗi bất an trong lòng nhẹ nhàng tiêu biến.

Lục Phong Hàn nhắm mắt lại, theo thói quen muốn sắp xếp thông tin hôm nay vừa nhận trong đầu một lần, lúc này ngoài cửa sổ có tiếng sấm vang, "ầm" một tiếng khiến khung cửa chấn động.

Đồng thời, anh nhạy cảm nhận ra hô hấp của Kỳ Ngôn căng chặt, sau khi tiếng sấm biến mất mới thả lỏng.

Nửa đêm lại mang theo gối đến đây, Lục Phong Hàn đoán có lẽ cậu...!sợ sấm? Cho nên mới gõ cửa, muốn ngủ với anh?
Năng lực nhìn trong đêm của Lục Phong Hàn rất tốt, có thể thấy tay người nào đó nắm drap giường, khi có tiếng sấm thì nắm chặt, làm drap có hẳn năm dấu tay.

Khi một tiếng sét lại đến, Lục Phong Hàn nghiêng người, dùng lòng bàn tay bịt tai cậu, có vài phần bất lực thấp giọng trấn an: "Được rồi, tôi ở đây, không sợ."
- ------------------------------------------------
Mình đưa mấy chương trong kho lên nhé, vì không có thời gian xem lại nên sẽ có lỗi, mọi người note lại giúp mình, mình về mình sửa nha.

Cảm ơn mọi người:>..


Bình luận

Truyện đang đọc