KỲ HẠN ÁI MUỘI


Hiếm khi Irene choáng váng, sau 10 giây mới phản ứng.

Quá trình...!quá mức nhanh chóng.

Từ khi nhậm chức đến nay, cô đã có kinh nghiệm xử lí hơn một ngàn việc tranh chấp học thuật, đối chất tại chỗ cũng có, nhưng lần này cô cho rằng việc chứng minh người được giải nhất giải Röntgen gian lận học thuật rất khó.

Nhưng cô không dám nghĩ đến, hoặc là phần lớn người ở đây đều không dám nghĩ rằng Kỳ Ngôn chỉ dùng 5 vấn đề đã đưa chân tướng ra trước ánh sáng.

Làm người tạo ra tác phẩm, không có khả năng trả lời không được vấn đề liên quan đến cấu trúc trung tâm.

Nếu chỉ là một vấn đề có thể quy tội cho người phụ trách, nhưng không thể giải đáp 5 vấn đề liên tục thì chỉ có thể chứng minh những người kia không hề tham gia thiết kế tác phẩm.
Irene mở miệng: "Lần chất vấn học thuật này...."
"Chờ đã!" Giang Khải đột nhiên đánh gãy trọng tài.

Hắn gắt gao cầm cúp, nỗ lực bỏ qua các ánh mắt trong hội trường, nói với Irene: "Em có lời muốn nói."
Cô làm động tác "mời".

Giang Khải hiểu rất rõ, một khi tội danh gian lận học thuật được thành lập, từ này về sau, không chỉ ở Turan, bao gồm các trường ở Leto đều không có nơi dừng chân cho hắn.

Tương lai của hắn hoàn toàn xong đời, kiếp này không thể né khỏi ô danh này.

Rõ ràng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, khi hắn được mang về nhà họ Kỳ, lúc thành niên thì vào Turan, về sau dù làm gì thì đều thuận lợi một mảnh trời trong, rồi sẽ thừa kế sự nghiệp gia tôc...!
Hắn phải ngăn lại việc sắp phát sinh!
Giang Khải lộ ra tươi cười khéo léo, khiêm tốn hữu lễ: "Thưa ngài, em là học sinh năm nhất của học viện Turan: Giang Khải.

Từ khi nhập học đến nay chưa được một tháng rưỡi."
Nghe đến đó, Diệp Bùi nhỏ giọng: "Nó muốn biểu đạt điều gì?"
"Em thừa nhận, em có tâm hư vinh nên tìm tiền bối năm 3, năm 4 đã lập đội, biểu hiện mình muốn gia nhập.

Nhưng vì mới năm nhất, không có cơ bản nên không làm gì được, bị nhiều người từ chối."
Nói đến đây, hắn ta xấu hổ: "Nhừng em quá muốn tham gia, được người nhà và bạn bè cổ vũ nên em ra điều kiện, chỉ cần cho em gia nhập em sẽ trả thù lao, nên bọn họ đồng ý."
Stanley đứng cạnh hiểu rõ mục đích, sắc mặt trở nên khó coi.

Sinh viên năm nhất gia nhập đội, người sáng mắt đều hiểu họ đang cố làm đẹp hồ sơ.

Phần lớn đều có gia cảnh không tồi, muốn mạ vàng bản thân – tình huống thế này ở Leto không hiếm, không cổ suý nhưng cũng ngầm đồng ý.

So với gian lận học thuật, thì bản thân vì ham hư vinh mà dùng tiền làm đẹp bản thân, cái sau tựa hồ không đau không ngứa! Sau này còn có thể nói giỡn hai câu: "Suýt nữa đã lầm đường lạc lối vì không biết nhìn người."
"Lúc gia nhập đội, nếu sau này có đoạt giải thì em sẽ nằm trong danh sách đội viên, nên em không tham dự bất kì công tác cấu trúc nào, đây cũng là lí do mà em không trả lời được vấn đề." Mắt Giang Khải lộ ra hổ thẹn, lại có chút bất đắc dĩ: "Em chỉ là quá ham hư vinh, quá nóng vội, em...!Em không nghĩ đến gặp chuyện như vậy, học thuật là cao thượnng, không chịu được một chút giả dối!"

Cùng lúc, trên mạng đang livestream lễ trao giải, trong khi quần chúng đang phẫn nộ lại xen vào một vài thanh âm.

"....tuy rằng dùng tiền để mạ vàng lí lịch không nên tán đồng, nhưng mấy đứa con nhà giàu ở Leto đứa nào mà chưa làm qua? Tên năm nhất này hơi thảm, bỏ tiền ra mua thứ tào lao rồi."
"....18 tuổi đúng là cái tuổi ưa phù phiếm, nhưng may là vẫn biết học thuật không chấp nhận sự gian lận."
"....hy vọng hắn sau khi ăn giáo huấn lần này, về sau vẫn lo học tập cho tốt."
Cuối cùng, Giang Khải nói: "Dù thế nào đi nữa, em vẫn sẽ chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm."
Nói xong, cúi đầu thật sâu.

Trong lòng Stanley cười lạnh.

Chỉ dùng dăm ba câu đã muốn tách bản thân ra ngoài ư?
Bọn họ bị phán định gian lận học thuật còn Giang Khải đơn thuần là bị liên luỵ? Như vậy, chưa đầy một tháng là nó vẫn có thể tiếp tục đi học ở Turan.

Còn bọn họ?
Giang Khải đã tách mình ra ngoài, còn bọn họ tự nhiên thành đứa trẻ bị bỏ rơi.

Stanley nhìn Giang Vân Nguyệt, không đoán cũng biết bà ta sẽ dùng vẻ mặt cảnh cáo nhìn bọn họ, không bảo vệ Giang Khải thì chờ bị trả thù đi.

Nhưng, khi tội gian lận học thuật được thành lập thì tương lai của bọn họn ở Leto hay khu hành chính Trung Ương cũng chấm dứt.

Stanley nhìn mắt người đối diện, khi nghe Irene hỏi: "Xin hỏi, tình huống mà Giang Khải trình bày là thật hay giả?", anh nhìn bộ dáng không chút sợ hãi của hắn ta, mở miệng: "Đương nhiên là không."
Hắn ta đột nhiên quay đầu, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin tưởng.

Stanley cười ác liệt, nói rõ sự tình: "Tôi và ba đồng đội còn lại vốn có chuẩn bị một tác phẩm khác, trình độ trung bình nên không mơ lấy được giải thưởng.

Sau khai giảng nửa tháng, Giang Khải tìm chúng tôi bàn điều kiện, hơn nữa bảo đảm chúng tôi lấy được giải nhất Röntgen mà không khiến ai dị nghị.

Sau đó chúng tôi thương lượng rồi đáp ứng.

Không lâu sau có người đem tác phẩm đã làm tốt đến cho chúng tôi, đúng, chính là cái tác phẩm hạng nhất đó.

Người kia còn giảng giải tỉ mỉ một lần để chúng tôi nhớ kĩ, ngừa có người hỏi vần đề liên quan tác phẩm."
Anh ta nhìn Kỳ Ngôn: "Hai lượng cố định kia tôi không tính nên cũng chẳng biết tại sao mà có.

Còn công thức Appleton hay Hermann gì đó cũng chưa nghe qua lần nào."
Giang Khải nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể phản bác: "Anh bôi nhọ!"
"Bôi nhọ?" Stanley châm chọc: "Tôi chỉ là sinh viên đến từ đại khu Kepler, gia cảnh bình thường, không quyền không thế thì làm sao dám bôi nhọ cậu? Ha, chắc mọi người đều nghi hoặc vì sao Giang Khải dám đảm bảo mình sẽ đạt giải nhất mà không ai dị nghị? Vì mẹ hắn ta, nữ sĩ Giang Vân Nguyệt đều rót một số tiền lớn vào quỹ Röntgen, đây là nguyên văn."
Khắp hội trường ồ lên, trên giao diện livestream mọi bình luận đột nhiên biến mất.

Stanley bất chấp, nhìn Diệp Bùi: "Đúng rồi, biết vì sao mấy người không được nhận giải không? Vì chỉ một hôm sau khi mấy người nộp tác phẩm, đã bị người trong quỹ này xoá bỏ."

Giang Khải phát run, nhưng hắn biết, chuyện này không được thừa nhận: "Anh không có chứng cứ..."
"Xin lỗi nha, tôi có." Stanley mặc kệ hắn ta, mở đoạn ghi âm trong thiết bị đầu cuối cá nhân.

Đầu tiên là có một giọng nữ chậm rãi: "Đây là việc nhỏ, tôi sẽ không để cho tác phẩm của bọn kia nằm trong danh sách bầu chọn, yên tâm đi, giải nhất chỉ thuộc về các cậu."
Tiếp theo là thanh âm của Stanley: "Nhưng mà..."
Giọng nữ chậm rì rì hỏi lại: "Như thế nào, không yên tâm?"
Ghi âm rất ngắn, nhưng khó khăn lắm mới ghi được, lúc này Stanley đã không còn chút cố kị: "Tôi sợ Giang Khải và mẹ hắn không thực hiện hứa hẹn nên tìm cách ghi lại, lo trước khỏi hoạ sau.

Mọi người có thể cầm nó đi kiểm chứng, xem có phải thanh âm của nữ sĩ Giang Vân Nguyệt hay không?"
Người tại hiẹn trường và người trên mạng xem livestream có phản ứng không sai nhau lắm.
"....ừ thì sự tình phát triển vượt sức tưởng tượng của tui rồi.....!lúc nãy Giang Khải diễn thuyết cảm động thế là nói dối hả? Tôi thở không thông rồi nè."
"....này tín là chó cắn chó nhỉ?"
"....cầu toàn bộ chân tướng! Không chỉ gian lận học thuật, điều động nội bộ hạng nhất, còn lợi dụng quyền lựa xoá tác phẩm của người khác? Ai cho bọn họ quyền lực!"
Tin tức hiện nay lưu thông rất nhanh chóng, chỉ mới 5 phút mà trên mạng đã ồn ào, huyên náo.

Giám khảo của Giải thưởng Röntgen phải tạm dừng, tỏ vẻ thương thảo cẩn thận rồi đưa ra công đạo rõ ràng.

Trong lúc vẫn đang cầm cúp, Giang Khải bị một nhân viên thu hồi cúp lại.

Mỗi một giây đều cảm thấy bị lăng trì.

Hắn nghĩ, sao hắn lại có thể thua ở chỗ này? Sao có thể bị Kỳ Ngôn đạp dưới chân?
Nhưng chân thực, hắn không thể làm được gì.

Ngược lại, Stanley không nói nữa, cùng ba người khác đứng yên một chỗ, chờ phán quyết cuối cùng.

Irene đại diện cho uỷ ban trọng tài học thuật, tự mình giám sát quá trình thương thảo, dùng tốc độ nhanh nhất tìm tác phẩm đã bị xoá của đội Kỳ Ngôn.

Sau nửa giờ, đã có kết quả.

Quyết định huỷ kết quả đội Giang Khải, cấm cả năm người không được tham gia Giải thưởng Röntgen trọn đời.
Đồng thời, sau khi xét lại, công bố tác phẩm đạt giải nhất thuộc về đội Kỳ Ngôn.

Sau khi đại diện ban giám khảo nói xong, Kỳ Ngôn thay mặt cho cả ba lên tiếng: "Xin lỗi, chúng tôi tự nguyện từ bỏ Giải thưởng Röntgen."
Hiện trường im lặng.

Ánh mắt mọi người tập trung về cả ba.


Lục Phong Hàn đứng trong góc hội trừng, nhìn dáng người kiên định như trúc của cậu.

Anh biết, đây là quyết định tạm thời, nhưng cũng là quyết định nằm trong dự kiến.

Trong sinh hoạt hằng ngày, Kỳ Ngôn vừa yếu ớt vừa mơ hồ, nhưng nội tâm cậu rất cứng rắn, có nguyên tắc rõ ràng.

Điểm mấu chốt duy nhất là nghiên cứu khoa học và học thuật, không, phải nói là: chân lí.
Anh đã nhiều năm trà trộn trong khói thuốc súng và máu tươi nơi tiền tuyến, ít khi nào rảnh rỗi để tìm hiểu và tự hỏi một ít chuyện xa vời với mình.

Nhưng giờ khắc này, anh đột nhiên hiểu được, từ xưa đến này, vì lí do gì mà có nhiều người dùng thời gian cả đời để tính đáp án một cái công thức, đi nghiệm chứng một cái phỏng đoán đúng hay sai.

Vì cái gì mà sau sự kiện đại huỷ diệt khoa học kĩ thuật vẫn có nhiều nhà khoa học như cũ dùng cả cuộc đời, không hề e sợ mà gia nhập kế hoạch "phục hưng khoa học kĩ thuật".

Vì sao mà lưỡi đao của quân Phản Loạn ở khắp nơi, trên Bảng Đen treo danh tự, lại vẫn có người chẳng màng sống chết.

Trên sân khấu, khi Kỳ Ngôn nói từ bỏ giải thưởng, Diệp Bùi hai mắt sáng ngời: "Chúng tôi cho rằng: nơi có thể tuỳ ý xoá bỏ tác phẩm đã được nộp thành công, khi chúng tôi hỏi thì hời hợt đưa lý do nộp sai thời gian nên không trong danh sách bầu chọn, một tổ chức như vậy sẽ có bao nhiêu tôn trọng với học thuật?"
Mondrian nói tiếp: "Đồng dạng, chúng tôi không chấp nhận việc đem "học thuật" làm đá kê chân, làm con cờ để trở thành công cụ gom góp tiền tài, thành nơi để hành vi đề cao địa vị xã hội và danh vọng.

Học thuật phải trong sáng, học thuật.

Là mặt đất dưới chân, là trời sao trên đầu."
Mondrian đứng thẳng: "Giải nhất này, chúng tôi không nhận."
Toàn trường yên lặng.
Lúc này, có bốn người trẻ tuổi bước lên sân khấu, so với vẻ tri thức thì khí chất quân nhân trên người họ còn rõ ràng hơn.

Trả lại chiếc cúp trong tay, một nam sinh có thân người thon chắc cười: "Chúng tôi là sinh viên của trường quân đội Đệ Nhất, tuy rằng đạt giải thì rất vui, tiền thưởng cũng cao, nhưng...!coi như chúng tôi không xứng đi."
Tiếp theo, lại có một đội lên theo.

Một cô gái trẻ tuổi tóc ngắn màu đen, thẳng thắng nói: "Chúng tôi là sinh viên học viện Bergson của hành tinh Woz, học viện của bọn tôi không nổi tiếng, rất nhỏ, toàn trường chỉ khoảng mấy ngàn người, lần nay may mắn đoạt được giải nhì, đại khái thì bọn tôi đã được ghi vào lịch sử nhà trường."
Cô nhún vai, thoải mái nói: "Hiện giờ bọn tôi cũng gửi lại cúp, lý do...!cũng là bọn tôi không xứng."
"Chúng tôi là sinh viên học viện Turan." Đội thứ ba, thứ tư và thứ năm đi lên sân khấu, trong đó có một người nhìn về hội trường: "Trước phòng trưng bày lịch sử học viện Turan, có một tấm bia đá đã ở đó hai trăm năm, phía trên có khắc một hàng chữ:
Ánh mắt cậu ta trong sáng, câu chữ rõ ràng: "Chúng tôi theo đuổi vinh quang, càng theo đuổi chân lý."
Irene nhìn thật sâu vào những người trẻ tuổi này.

Chúng tôi theo đuổi vinh quang, càng theo đuổi chân lý.
Từ trên người bọn họ, cô mơ hồ nhìn thấy tương lai của Liên Minh.

Vào ban đêm, trên mạng tràn ngập bản tin có tiêu đề "Chúng tôi theo đuổi vinh quang, càng theo đuổi chân lý", đưa tin về bê bối của Giải thưởng Röntgen, và gian lận học thuật.
Sau ki lễ trao giải kết thúc không lâu, trang chủ học viện Turan ra thông báo: đuổi học Giang Khải và nhóm người Stanley, cả đời không nhận lại.

Và có rất nhiều giải thưởng khác nhau cấm cả 5 không được tham gia vô thời hạn.

"....lúc đó đang xem livestream! Giờ thông qua hình ảnh ba chiều mà nhìn tấm bia đá trước cửa phòng trưng bày lịch sử của học viện Turan! Nguyên văn nè:! Quá nhiệt huyết! Tôi muốn thi vào Turan! Cầu xin chuyện tiếp theo nào!"
"....muốn chuyện tiếp theo gì nữa? Nên đuổi cũng đuổi, dựa theo pháp luật Liên Minh thì mấy người liên quan cũng bị truy cứu trách nhiệm hình sự! Mặt khác, giám khảo của Giải thưởng Röntgen mở họp suốt đêm cũng vô dụng, uỷ ban trọng tài học thuật và toàn mạng đang điều tra bọn họ, ai cũng hoài nghi có lẽ trước đây cũng có tình trạng như này diễn ra, chứ sao hành động thuần thục thế được!"
".....đây đây, người giúp mấy người kia làm tác phẩm đã bị bắt, nghe nói nhận 3 triệu tinh tệ đó! Bị tước tư cách nghiên cứu khoa học cả đời rồi!"
".....uỷ viên thường trực quỹ Röntgen vì xoá tác phẩm giải nhất thật đã bị bãi nhiệm, mẹ của Giang Khải là Giang Vân Nguyệt mất tư cách hội viên, sướng!"

".....kế tiếp! Năm sau không còn Giải thưởng Röntgen nữa! Toàn bộ thành viên bị truy cứu trách nhiệm hình sự!"
".....tiếp nè? Trong diễn đàn trường quân đội Đệ Nhất, tập thể đang suy nghĩ, vì sao báo thủ mạnh nhất Liên Minh người ta nói hay thế, còn đội mình lên chỉ nghẹn ra được có 10 chữ!"
Rời khỏi Elysees, sự kiện này trên mạng thế nào thì ba người Kỳ Ngôn cũng không quan tâm.

Diệp Bùi và Mondrian về xe huyền phù đến đón mình, vẫy tay với Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn xong thì chưa tới 2 giây đã ngủ mất.

Khi xe màu đen đậu trước người, cả hai lên xe, tay Lục Phong Hàn đặt trên vô lăng, không thấy cậu ngủ thì hỏi: "Nếu đói thì nói với tôi, tôi có mang ống dinh dưỡng."
Từ ngày 18, ba người đội họ đem tác phẩm từ top 5 xem kĩ từ đầu đến cuối.

Sau đó đem toàn lực chú ý đến tác phẩm của đội Giang Khải.

Kỳ Ngôn tìm tất cả luận văn, tư liệu liên quan đến nhóm 5 người đó, dùng mười phần nghiêm túc ra kết luận: điểm trung tâm của tác phẩm họ nộp không nằm trong phạm vi tri thức bọn họ biết.

Kỳ Ngôn còn tạm thời viết ra một công cụ kiểm tra, tìm kiếm, so sánh và loại trừ các thông tin được đề cập trong tác phẩm này như: logic, thói quen cấu trúc, cuối cùng khoanh vùng được người thật sự làm ra nó.

Không chỉ vì thành quả của họ bị xoá bỏ ác ý mà không đạt được giải nhất, mà còn vì công lí học thuật.

Chỉ vì 4 chữ này, suốt ba bốn ngày Kỳ Ngôn chỉ ngủ 4 tiếng, không ăn một miếng ăn, toàn dựa vào ống dinh dưỡng chống đỡ.

Cho đến hôm nay, vì quá mệt nhọc mà cả ống dinh dưỡng của chưa uống.

Lục Phong Hàn không khuyên, mỗi người đều có điểm giới hạn không thể chạm vào, và nguyên tắc mà họ kiên quyết bảo vệ.
Kỳ Ngôn chậm vài giây: "Đói bụng."
Anh cười khẽ, lấy ra ống dinh dưỡng vị quýt, xé ra rồi đưa đến miệng cậu.

Cậu không có tinh thần, từng ngụm nuốt xuống.

Anh kiên nhẫn, chờ cậu từng chút uống xong thì mới đem gói rỗng để sang một bên, thuận tay chọt mặt cậu vài cái.

Cậu liếc anh nửa cái, không né.

Nắm vô lăng, Lục Phong Hàn thấy thoả mãn.

Chờ khi xe dừng trước cửa nhà, anh nghiêng đầu thì thấy cậu đã ngủ.

Đôi mắt trong sáng lãnh đạm đã khép lại, lông mi dài thẳng, mềm mại vô hại, cái bóng hắt xuống đối lập hoàn toàn với làn da trắng nõn.

Như sứ trắng yếu ớt.

Không biết nhìn bao lâu, Lục Phong Hàn bỗng dưng hoàn hồn.
Anh xuống xe, vòng qua đầu xe, ngừng ở của, chờ cửa xe mở ra thì cúi người, nhẹ nhàng cởi dây an toàn.
Thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh lại, anh mới đem tay cậu đặt lên bả vai mình, bế người lên.

Cửa xe phía sau chậm rãi đóng lại, Lục Phong Hàn hôm cậu, cánh tay cảm nhận vòng eo nhỏ gầy, cụp mắt nhìn người đang ngủ ngon trong lòng, ngẫm nghĩ...
Lại gầy..


Bình luận

Truyện đang đọc